Ngay cả đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu được tại sao lúc đó tôi có thể xử sự như vậy. Thật lòng tôi rất muốn đứng trước mặt em Phương, hỏi em ấy hàng trăm câu mà tôi có thể nghĩ ra, tôi muốn níu kéo, muốn hỏi em ấy tại sao, muốn em ấy nói với tôi rằng tất cả đều không như tôi tưởng tượng. Nhưng rồi cũng để làm gì? Sự thật vẫn mãi mãi là sự thật, em Phương không phải là dành cho tôi. Có lẽ ngay trong lúc hoang mang ấy tôi hiểu ra được điều đó, và lòng tự trọng, kiêu căng của một thằng con trai dù gì cũng có thể coi là hình mẫu ở cái trường này đã không cho phép tôi chùng xuống. Tôi cảm thấy uốt hận chính mình, nhục nhã, chán nản, tiếc nuối, …đủ mọi cảm giác như muốn trào dâng trong cổ họng.

- Mày không sao chứ? Thằng cờ hó kia đâu rồi! – Mấy thằng bạn tôi nhao nhao

- Tuấn, mày bước lại đây! – thằng Cường mặt hằm hằm quát thằng em nó ở tít phía xa

- Tao ko sao, thôi về đi! – tôi chán nản nói và giữ lấy thằng Cường

- Dcm, để tao hỏi nó! – thằng Cường vùng tay gỡ tay tôi ra, nó muốn xử thằng em nó quá

- Bố đã bảo về, về hết! – tôi nhu trút hết sự uất hận vào câu nói và cú đấm thẳng vào ngực thằng Cường

- Ơ dcm thằng này! – Nó đau thật, nhăn nhó nhưng có lẽ ko chấp với tôi

- Thôi về đi, đủ nhục rồi!

Tôi cúi mặt, lắc đầu, chán nản nói rồi kéo mấy thằng bạn về, mấy đứa con gái cũng phụ tôi 1 tay. Chẳng biết thằng Kiên nó về nó nói với bọn này thế nào, chắc lại 1 thổi thành 10 hay sao ấy mà thằng nào thằng đấy mặt cũng hằm hằm, bị lôi về bọn nó cứ vừa đi vừa chửi, đấm đá lung tung. Về đến trại, bọn con gái nó bắt anh em tôi ngồi hết xuống, đưa nước cho uống, tôi lia mắt nhìn quanh thì đứa nào đứa đấy cũng có vẻ bực tức, chẳng nói chẳng rằng gì, mỗi đứa nhìn 1 hướng

- Thế này là sao Hoàng? Có chuyện gì? – thằng T.Anh ngồi cúi mặt bực tức hỏi tôi

- Mày hỏi tao thì tao hỏi ai? – tôi chán còn bằng 10 nó

- Mày với con Phương có chuyện gì mà để ra nông nỗi này? – nó đổ tôi lên đầu tôi

- Chuyện cái …! Lúc nãy chờ bọn mày, tao leo lên cây ngủ rồi ….bla…bla. Tao biết éo gì đâu! – tôi bực tức kể lại

- Dcm, để tao lôi thằng oắt đấy về đây hỏi cho ra nhẽ! – thằng Cường đứng lên toan bỏ đi sau khi nghe tôi kể xong mà cũng chẳng biết là tại sao lại như thế?

- Thôi, anh đừng gây sự nữa, em xin anh đấy! – con Ngọc kéo người yêu nó lại

- Cái Ngọc nó nói đúng đấy, hỏi thì cũng giải quyết được cái gì nữa? Cùng lắm là choảng nhau 1 trận. Mà đánh nhau vì 1 đứa con gái mày chả bảo là nhục lắm đấy sao? – tôi chán nản nói với nó

- Chẳng lẽ cứ thế này mà chịu được à? – thằng Kiên vẫn còn hùng hổ

- Thế mày muốn thế nào? Đánh nhau nhé? Hay là tao đi cướp con Phương về? – tôi chau mày nói

- Dcm, cái loại con gái đấy thì cần cái … gì? – thằng T.Anh gắt

- Thôi, bỏ đi! Coi như 1 lần cháu nó trót dại. – thằng Dũng ngồi cạnh tôi, vỗ vai, nó cũng chán nản không kém

- Uh`. Thôi đi các cậu ạ! Bạn Hoàng cũng đừng có buồn, bạn như thế này cũng thiếu gì gái theo, ko có con này thì có con khác, nhé! – lần đầu tiên tôi nghe giọng con Tâm nó thật thà đến thế

Cả đám lại im lặng, một lúc sau rồi tụi nó đặt ra hàng trăm câu hỏi giống như tôi suy nghĩ, bắt đầu phân tích

- Mà cái thằng cờ hó Tuấn đấy thì có cái vị … gì mà con Phương cũng chui đâu vào? Chẳng lẽ nó chưa nghe danh thằng đấy? Hay là nó cũng ….ấy lắm rồi!

- Tao nghĩ cũng mới thôi chứ lâu rồi thì bọn nó đã đồn ầm lên, mình đã biết

- Hay là con Phương nó có chuyện gì khó nói?

- Con Phương mà theo thằng đấy thì mấy tháng nữa cũng chẳng còn “cái gì”. Nó đã vậy rồi thì thằng Hoàng bỏ được cũng là may.

- ….Bla…..bla …. Bọn nó tha hồ giả định trong khi tôi cứ ngồi lì ra

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tự nhiên tôi hét vang cả trường như muốn đẩy tất cả mọi muộn phiền ra ngoài, tôi vẫn làm thế mỗi khi mệt mỏi. Nhưng có lẽ lần này là lần tôi hét to nhất.

- Thôi im hết đi! Tao ….xin lỗi bọn mày, ….tai tiếng quá! Haizzzz – tôi thở dài

- Ai bắt lỗi mày mà xin? Thôi quên cmnd!

- Haizzz, bọn mày đi chơi đi, chắc tao đi ngủ 1 cái quá! – tôi đuổi bọn nó rồi ngơ ngáo kiếm cái gì đó để nằm

- Thôi, chúng mày đi đi, để tao ở lại với nó! – con Ngọc phủi tay đuổi phụ tôi nhưng nó thì ko chịu đi

Đúng lúc đấy bé Trang ở đâu chạy sang, nhìn nó cũng hốt hoảng, buồn phiền chẳng khác nào bọn tôi. Nó chạy vào nhìn thấy mấy đứa tụi tôi đều ngồi bệt, chán chường cứ như là đội vừa thua chung kết C1 thì lại càng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn bọn tôi

- Em sang đây làm gì? – thằng Trung cất lời hỏi

- Có chuyện gì thế ạ? Mọi người sao thế?

- Điếc à? Anh hỏi em sang đây làm gì? – thằng Trung lặp lại câu hỏi

- Tự nhiên vừa rồi gặp Phương, nó bảo em sang xem anh Hoàng thế nào! Sao mọi người lại….? …. Mà sao? …. – bé Trang ngơ ngác hẳn

- Thôi em ra đây!

Con Ngọc kéo bé Trang ra 1 góc đằng trước nói chuyện, tôi thấy con Ngọc cứ nói được 1 lát thì bé Trang lại đưa mắt nhìn tôi, xong rồi nó bụm miệng chạy luôn đi, chẳng hiểu gì cả!

- Mày nói với nó làm gì? – thằng T.Anh trách khi con Ngọc đi vào

- Tao tính hỏi xem nó biết gì ko mà nó cũng chẳng biết gì hơn mình. Chuyện này trước sau gì nó chả biết mà nói với lại ko nói! – con Ngọc phân bua

- Thôi, ko nhắc nữa! Đi chơi nào! Đệt, Có mấy ngày hội mà tự nhiên dính vào chuyện này, dẹp hết cmnd, đi đập phá cho nó sướng. – thằng Dũng hô hào

- Haizzzz, rồi, đi thì đi! Tội éo gì phải buồn vì 1 đứa con gái? Tao nói chuẩn ko?

Tôi kéo vai bọn nó, cố gắng nói những lời bất cần, đúng phong cách của bọn tôi để cho tụi nó thấy tôi không sao, nhưng thực ra ở trong lòng thì buồn, chán nản lắm. Có lẽ tôi cũng muốn thoát khỏi cái tâm trạng này nhưng chẳng thể được, miệng thì cười đùa nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

Cả hơn chục đứa, trai gái lẫn lộn đắt tay nhau đi vòng quanh các trại, chơi đùa vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi thì ko vui nổi rồi nhưng cũng phải cố ko để bạn tôi buồn thêm nữa, còn bạn tôi thì tôi cũng chẳng biết chúng vui thật hay cũng đang cố vui để cho tôi khỏi đỡ buồn. Thi thoảng nhìn quanh đám bạn đang khoác vai nhau đi, tôi cũng thấy mình được an ủi nhiều khi bên cạnh còn có những người bạn thật tốt. Không phải bây giờ và chỉ có tôi mới nhận ra điều đó. Hội của bọn tôi vốn đã nổi tiếng sẵn vì sự đoàn kết, vui vẻ, vốn đã là một điều đáng để tự hào rồi.

- A! Anh Hoàng đây rồi, đi đạu em kiếm nãy giờ! – một thằng lớp 11 làm bên Đoàn hớt hả chạy đến

- Có gì ko? – tôi hỏi lạnh tanh

- Lát anh xử giúm em cái vụ “giới nghiêm” với, tình hình đông quá, sợ bọn em nói ko được.

- Rồi, mày cứ để đấy! Cũng đang muốn xử vài thằng cho bõ tức đây. – thằng Cường trả lời hộ tôi trong sự ngơ ngác của thằng bé lớp 11.

Bọn tôi sang chỗ trại của các thầy cô chơi, mấy anh chị khóa trước về chơi cũng tụ tập ở đấy nhiều, ngồi chém gió, hỏi han loằng ngoằng cũng đến gần 10h30 – đến giờ giới nghiêm.

- Ngồi đây tao đi xử xong vụ giới nghiêm rồi về nhà mình party nha! – tôi quay qua nói với tụi bạn

- Bọn tao đi nữa! – Mấy thằng bạn lại nhao theo tôi

“Giới nghiêm” là lúc bọn tôi bắt đầu “tiễn khách”, lớp nào về trại lớp đấy và phải đăng ký xem có những ai ở lại, lộn xộn xảy ra ở lớp nào là lớp đó phải chịu. Vậy nên thằng lớp 11 nó sợ không làm được vì lo có 1 số thành phần ko nói được. Ngay cả đến bọn tôi đi cũng thế, ko phải vì “đang điên” thì cũng chẳng đuổi được tụi nó. Đến gần 11h thì trường đã vắng tanh, mỗi trại chỉ còn lại vài người (toàn đực rựa ở lại trông trại) riêng có trại bọn tôi là gần 20, cả trai lẫn gái (cơ bản là thành phần BTC nên cũng lộng quyền, mấy đứa con gái cũng chưa chịu về nữa)

- Thằng Dũng đâu rồi? – thằng T.Anh hỏi khi chợt nhận ra là thằng Dũng chạy đâu mất nãy giờ

- Đi kiếm cái giải sầu rồi! – thằng Kiên trả lời

Bọn bạn tôi bắt đầu mở nhạc, trái cây, bánh kẹo rồi cả đồ ăn lúc nãy tụi nó bán để lại nữa, mấy đứa trại khác quen biết cũng mò sang, chẳng lẽ lại đuổi về? Thế là lại bắt đầu um xùm, tôi thì vẫn nằm 1 xó bên trong lều, thi thoảng lại ra ngoài đi lòng vòng cho khuây khỏa mà đầu óc vẫn nặng trĩu, gió lạnh lạnh tôi lại cảm thấy khoan khoái hơn, có lẽ nó hợp với tôi lúc này.

12h hơn chút rồi, thằng Dũng đi đâu vẫn chưa thấy về, bọn con gái thì đang xị mặt ra vì bị đuổi, nhất định ko chịu về, mấy đứa lớp khác cũng giải tán vì “hết giờ party”. Chợt có người đi từ hướng cổng trường lại, vội vàng lắm, nhìn kĩ thì ra thằng Dũng đang xách cái bịch gì đó.

- Hàng về, hàng về! Ra đỡ phụ bố mau! – Nó đi gần đến nơi chửi

- Clgt? – mấy đứa tò mò

- Ôi dcm, thịt chó! – thằng T.Anh như la lên

- Có cả mực với thịt gà cho bọn con gái đấy. Đi cả phố mới kiếm được nhiêu đó, mà éo thằng nào đi phụ nữa! – thằng Dũng trách móc

- Thịt chó ăn với Coca à? – thằng Cường mỉa mai

- Còn hàng! Hoàng! “khinh công”! – thằng Dũng nói rồi ngoắc tay ra hiệu cho tôi trèo lên tường

- Dcm, rượu éo mang lối cổng được, tao để đằng sau kìa! – thằng Dũng giải thích thêm

Ax, ax, bó tay thằng bạn tôi, nó tha cả rượu vào trường? Các thầy cô mà biết thì có mà lên đường cả đám! Mà ba mặt của trường tôi đều là mương với bụi cây, chỉ có phía sân sau là tường xây cao lắm, sau bức tường ấy là ruộng, trong trường muốn trèo tường ra đã khó, ngoài ruộng trèo vào thì lại càng khó hơn vì nó thấp hơn nhiều. Vậy nên nó mới nhờ đến cái thuật “khinh công’ của tôi. Tôi hiểu ý thằng bạn tôi rồi!

Với sự trợ giúp của mấy thằng bạn, chẳng khó khăn gì tôi với thằng Dũng đã trèo được lên tường, đứng chênh vênh bên hàng chông sắt nhọn hoắt. May mà trại của bọn tôi cao, với lại muộn rồi nên ít người để ý, tôi nhảy xuống dưới, buộc can rượu vào sợi dây cho thằng Dũng kéo lên. Mặc dù có “khinh công” nhưng cũng phải đến lần thứ 4, thứ 5 tôi mới trèo lại vào được, cả đám nhìn nhau cười khà khà, đúng là toàn quỷ sứ!

Mấy đứa con gái cũng ko cản được bọn tôi nhưng bọn nó bắt uống trong “yên lặng và hòa bình”. Đây ko phải lần đầu tiên tôi nhậu nhẹt, bọn bạn tôi cũng thế, nhưng có lẽ vì hôm nay đang buồn nên uống nhanh lắm, tôi đã bắt đầu thấy choáng, bắt đầu uống càng nhiều hơn, ai cản cũng ko được

- Bọn mày kệ nó đi, cho nó uống, nó “giả vờ” vui vẻ nãy giờ chưa đủ sao? – thằng Cường nạt mấy đứa cản tôi

Tôi cầm ly lên mà cảm thấy bao nhiêu buồn phiền, chán nản cứ theo dòng rượu ùa về, càng uống càng thấy nhục nhã, đau lòng. Điều cuối cũng tôi nhớ là tôi lảm nhảm xin lỗi hết đứa này đứa khác, than phiền như dốc hết mọi thứ trong lòng và con Ngọc nhìn tôi rơm rớm nước mắt. Có lẽ lúc đấy nhìn tôi thảm lắm!

-------------------------

Tôi mở mắt ra mà thấy trong người uể oài, hơi thở vẫn còn mùi rượu, may mắn là ko đau đầu, cổ họng thì khô rát. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn, tôi nhận ra một khung cảnh quen quen phía sau chiếc màn, là nhà con Ngọc, cái nhà mà bọn tôi làm trại ở đó. “ơ dcm, sao mình lại ở đây nhỉ?” – tôi tự hỏi và cố nhớ xem chuyện gì xảy ra mà tôi lại ở đây thì chẳng nhớ được gì hơn ngoài việc tôi say. Lò dò ra khỏi giường, tôi thấy trên bàn có ca nước và 1 mảnh giấy nhỏ, chẳng vội đọc, tôi bê ca nước làm 1 hơi hết nhẵn, thấy tỉnh tỉnh hơn chút.

“Em đi ra ngoài mua mấy thứ linh tinh, có đồ ăn cho anh ở trong bếp ấy” – tôi lẩm nhẩm đọc và nhận ra là chữ của bé Trang! “Sao lại là chữ bé Trang?” – tôi càng ngạc nhiên hơn và càng chẳng hiểu chuyện gì, đành phải đợi có người về cứu mạng thoát thân chứ biết làm sao nữa! Sao lại là chữ bé Trang? Mà tối qua mình về thế nào? Bây giờ là gần 9h, bé Trang nó ở đây từ khi nào? Mà bọn bạn tôi đâu? …. Tôi tự hỏi hàng loạt câu hỏi và cố nhớ lại cái vụ nhậu nhẹt nhưng chẳng nhớ được gì, lại nhớ về chuyện tối qua, lại muốn uống, lại muốn say ….

Một lúc sau tôi thấy có tiếng mở cổng, là bé Trang về

- Anh dậy rồi à? –Nó hỏi tôi từ ngoài sân

- Ừ! Sao anh ở đây? Mà sao em lại ở đây? – tôi hỏi luôn, đang tò mò mà

- Sao anh ở đây sao lại hỏi em?

- Say quá, chẳng nhớ gì! Thế em ở đây từ khi nào? – tôi tra hỏi

- Lúc sáng em ra trường tìm anh, chị Ngọc bảo em về đây trông anh. Còn lại em chẳng biết! Mà tối qua anh uống nhiều lắm hay sao? – Nó nhìn tôi hỏi lại

- Thế con Ngọc nó đưa chìa khóa cho em à?

- Vâng, chị ấy dẫn em về, bảo em ở đây trông khi nào anh dậy. Em ngồi mãi, vừa đi ra ngoài tí thì anh đã dậy rồi. Hì! – Nó nhăn nhở cười với tôi

“Chắc tối qua mấy đứa con gái đưa tôi về đây” – Phu``````````````! Tôi thở phào khi giải đáp được vài thắc mắc nhỏ, chẳng trả lời em Trang, ngồi dựa vào ghế, ngửa cổ nhắm mắt lại suy nghĩ đến những chuyện không vui

- Anh ăn sáng chưa? Chị ngọc để đồ trong bếp cho anh đấy! – bé Trang ngồi cạnh nhỏ nhẹ hỏi

- Ko muốn ăn! – tôi trả lời cụt lủn và trống không, vẫn giữ nguyên tư thế cũ

- Anh, chuyện ….hôm qua là thật hả anh? Nhưng sao lại….? – Nó lắc lắc tay tôi hỏi nhỏ

- Thôi, đừng nhắc nữa! – tôi chán nản trả lời

- Em ko tin đâu! Em phải hỏi con Phương cho ra chuyện mới được! – nó giận dỗi

- Anh tưởng bạn em nói với em rồi? – tôi hỏi với cái giọng khá đểu

- Hôm qua nó chỉ bảo em sang xem anh thế nào. Em thấy nó buồn lắm. tưởng 2 người có chuyện gì, ai ngờ …. – nó ngập ngừng

- Là thật hả anh? – Nó lại nhìn tôi hỏi

- Oh`, thật, anh thua rồi! – Tôi nói và thở dài, cố làm mặt thoải mái hơn

- Nhưng sao lại thế? Sao lại thế được? – bé Trang như vẫn chưa tin

- Thôi em đừng nói nữa đi, anh ko muốn nhắc đến chuyện đấy nữa, đủ nhục rồi! – tôi nói như quát nó

Hơ, chẳng biết vì nó cũng buồn hay là vì do tôi quát mà mắt nó đỏ hoe lên rồi nước mắt ở đâu tự dung chảy ra lăn dài trên má. Nó ko mếu, ko nói gì, cứ ngồi im vậy rồi nước mắt cũng tự động chảy ra thôi. Tôi thấy sợ nó quá!

- Này, anh xin lỗi, anh hơi to tiếng! – tôi dịu giọng dỗ nó

- Ko phải tại anh nói! Tại em tức con cái Phương thôi!

Ax ax, tôi còn chưa khóc mà nó tức ngồi khóc ngon lành vậy trời? Tôi sợ nó thật rồi!

- Tức cái gì? Yêu ai là quyền của người ta chứ em. Anh ko buồn thì thôi, em buồn gì chứ! – tôi cố nhe răng cười dụ nó

- Anh còn nói là ko buồn? Em biết thừa là anh muốn khóc như em mà không khóc được ấy!

“Ọc, cái con này nó đi guốc trong bụng tôi từ khi nào vậy trời?” – tôi nghĩ rồi lại ngồi phịch xuống ghế, thở dài như cũ.

- Thôi em về nhà hay ra trường đi! Anh về đây, về tắm rửa, thay đồ cái còn lên trường, chiều còn phải diễn nữa! – tôi lên lại dây cót sau 1 hồi im lặng

- Em đi với anh! – nó nói như trẻ con vậy

- Anh về nhà thay đồ, đi với anh làm gì?

- Kệ, chị Ngọc bảo em chờ đưa anh lại trường mà! – “ọc, nó mang cả con Ngọc ra dọa tôi”

- Thế để anh đưa em ra trường.

- Ko, đã bảo em đi với anh mà! – nó bị hâm thật rồi

Tôi nhăn mặt lườm nó nhưng nó thì cứ phụng phịu như trẻ con vậy, tôi đành chịu thua cho nó đi theo về nhà tôi.

- Về nhà cấm nói linh tinh với Mẹ anh đấy! – tôi phải dặn nó trước

- Em biết rồi! Còn phải dặn! – Nó ngồi sau ngoa ngoắt trả lời

- Mà anh này! – tự nhiên nó lại dịu giọng

- Gì?

- Anh có tin là Phương nó thích tên Tuấn thật ko?

- Anh đã bảo là em đừng nhắc đến nữa rồi cơ mà! – tôi gắt gỏng

- Ko, em ko tin đâu! Nhất định em phải hỏi cho ra chuện mới chịu! – nó cũng ko kém tôi

- Thế thì tùy em, còn muốn đi với anh thì làm ơn đừng có nhắc tới chuyện đó, anh ko nói lại lần nữa đâu! – Tôi lại nuốt đắng cấm đoán bé Trang

Cái con bé này đúng là ngây thơ thật, mà càng ngày nó càng ương giống tôi. Suốt cả đoạn đường từ lúc bị tôi nạt đến khi về nhà tôi nó chẳng nói rằng gì, nhưng về nhà tôi thì nó trở thành con người khác hẳn. Kể ra nó cũng đáng là 1 đứa con gái ngoan, lễ phép, biết nói chuyện và ko tỏ ra ngại ngùng giả tạo.

- Anh làm gì đấy? – Nó đang ngồi nhặt rau với Mẹ tôi thì ngước lên hỏi khi thất tôi quần đùi, cởi trần đi từ nhà ra

- Giết người! – tôi trả lời mà mặt lạnh tanh

Thật ra tôi thấy mệt mỏi quá, tối qua uống nhiều, sáng nay đạp xe 1 đoạn mà vẫn chưa thấy bớt nên vận động 1 tí cho nó ra mồ hôi. Tôi có 1 cái xà kép, 1 bao cát và 1 cái mộc nhân ở góc sân sau (cũng biết vài đòn lẻ võ vẽ do chú tôi dạy), chiều chiều tôi vẫn đấm đá nghịch ngợm thế. Nhưng hôm nay ko chỉ là để vận động, tôi muốn làm 1 cái gì đó để xả hết những buồn phiền trong người.

- Em đi xem! – Bé Trang nói rồi đứng dậy đi theo tôi. Tôi kệ! Mẹ tôi thì càng dửng dưng vì bà biết thừa là tôi sắp làm gì

Tôi ra sân sau đấm đá, hò hét như 1 thằng điên, trong lòng tôi có 1 sự thù hận gì đó khó nói lắm. Thật lòng tôi ko ghét em Trang, ko hận thằng Tuấn, với 2 người đó tôi chỉ thấy buồn. Có lẽ là tôi hận tôi, hận cái thằng ở trong con người đã làm mất mặt Hoàng fide danh tiếng. Tôi đấm đá chán rồi lại hít xà, xoay vòng rồi lại đấm đá, hét ầm ĩ cả lên đến nỗi Mẹ tôi còn phải ra chửi, bà tưởng tôi bị điên. Bé Trang thì chẳng nói gì, nó cứ ngồi nhăn nhó ở cái gốc cây, có lẽ nó cũng sợ cái bộ dạng của tôi lúc này. Được khoảng 30 phút, tôi thấy trong người đã ổn hơn, mồ hôi ra nhiều cũng thấy đỡ uể oải, hò hét đấm đá lắm cũng chán tay, có lẽ dừng được rồi.

- Ê! – tôi ngoắc tay gọi né Trang

- Dạ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên dứng dậy tiến lại chỗ tôi

- Ngửi xem thấy gì ko?

- Anh đúng là điên! Cái đồ hôi hám – Nó bịt mũi tránh xa tôi

- Ý anh là hết mùi rượu rồi chứ? Vậy tốt! – tôi hỏi rồi tự trả lời luôn

- Vào nhà chơi đi! Anh đi tắm cái đã rồi lên trường. – tôi nói tiếp

- Lúc nãy anh làm em thấy sợ quá! – Nó lí nhí nhăn nhó nói

- Biết thế thì tốt hơn là đừng làm anh bực mình! – Tôi nói lạnh tanh rồi đi thẳng xuống vào nhà

Tôi vừa trong nhà tắm chui ra thì bé Trang đã chạy đến nhăn nhó, hóa ra là Mẹ tôi bảo ăn cơm rồi đi, chắc là nó ngại, nhưng Mẽ tôi đã nói rồi, tôi sao dám cãi? Ngồi ăn cơm mà nhìn nó cứ thỏ thẻ, ngại ngùng chẳng giống nó mọi ngày tí nào tôi cũng phải phì cười, lần đầu tiên tôi cười kể từ cái vụ tối qua. Chẳng biết có phải do có bé Trang hay ko mà hôm nay Mẹ tôi cũng tâm lí ghê, khi tôi đi còn đưa cho 1 giỏ bánh kẹo với lại trái cây, nói là “mang đến cho bọn nó ăn chơi”. Trên đường đi thì bé Trang nó cứ khen Mẹ tôi hiền. Ho, đấy là nó chưa biết cái lúc Mẹ tôi vác gậy rượt tôi quanh xóm đó thôi!

Tôi mặc bộ quần áo thể thao cho nó thoải mái, đồ để chiều lên sân khấu thì tôi đã cất trong ba lô sau lưng hiên ngang bước vào trường, nhìn thấy cái bóng cây và góc trường yêu quý của tôi hôm nay sao lại gợi lên những cảm xúc buồn bả quá, tôi lại nhớ chuyện tối qua, mọi hình ảnh đường như vẫn còn hiện rõ mồn một ở đó, lòng lại nặng trĩu.

- Từ từ em bảo! – bé Trang đi sau tôi gọi với, lẽo đẽo chạy lên

- Gì? – tôi dừng lại lạnh tanh

- Phải như thế này mới giống anh chứ! – Nó đặt cái giỏ kẹo xuống đất, lấy 2 tay kéo mà tôi bắt tôi nhếch miệng tươi tỉnh, đúng là lắm trò

- Thôi được rồi, anh ko đùa!

Tôi hít 1 hơi nhăn răng giả vờ cười cho nó vừa lòng rồi lại đi tiếp, kệ nó lon ton theo sau. Bước đi mà khác hẳn mọi ngày, cái sự hiên ngang, oai vệ của tôi giờ đã đi đâu mất, tôi nhìn ai cũng thấy ngại ngại, cũng cứ như là chúng nó đang bàn tán xì xào chuyện ko hay của tôi. Tôi làm 1 lèo phi thẳng đến trại của lớp tôi

- Mày tỉnh rồi hả?

- Ớ ờ, ngon cơm rồi thấy!

- Biến đâu sáng giờ thế?

Bọn bạn mỗi đứa hỏi 1 câu khi nhìn thấy tôi. “Về tắm cái” – tôi trả lời cộc lốc rồi đi thẳng vào trong.

- Hoàng!

Một tiếng gọi quen quen làm tôi dừng lại và đưa mắt theo, đó là chị Mỹ. Chị ấy đi cùng với con Tâm và con Ngọc, ánh mắt chị ấy nhìn tôi cũng thấm buồn, khác hẳn những lần gặp trước kia. Tôi hiểu là chị ấy đã biết chuyện của tôi, mấy đứa con gái nhiều chuyện chắc là đã kể sạch.

- Em ko sao chứ? – Chị Mỹ hỏi khi đi đến gần tôi

- Ko sao! Chị về khi nào đấy? – tôi vẫn giữ cái thái độ chẳng vui vẻ gì

- Chị về lúc sớm, ra đây chơi ko thấy em đâu. Ngọc nó mới kể cho chị nghe. Em phải cứng rắn lên nhé! – chị Mỹ vẫn rất quan tâm đến tôi

- Yên tâm đi, em là em của Chị cơ mà! – tôi cố cười

- Nhìn cá mặt em thế này yên tâm sao được? – chị ấy chau mày với tôi

- Thôi nó chuyện khác đi! Mẹ tao gửi bánh kẹo với lại hoa quả gì cho bọn mày kìa! – Tôi gạt chuyện kia đi rồi nói lớn với đám bạn khi thấy bé Trang xách giỏ đổ vào đến nơi

- Mà 2 lớp sao lèo tào mấy mống thế này? – Tôi hỏi to cho át chuyện kia đi

- Bọn nó về ăn cơm hết rồi, sáng giờ ở đây đông quá còn ko có chỗ ngồi.

- Ah` oh`! Bọn mày ăn uống gì chưa? – tôi nhìn đồng hồ đã hơn 12h

- Mới về con Nọc ăn xong, mấy đứa nữa chắc cũng sắp ra rồi

- Chị ăn gì chưa? –tôi hỏi chị Ngọc

- Chị mới đi ăn với mấy bạn em về này! – chị ấy cười chắc là thấy tôi đã lên gân lại được

- Thế thì party thôi, nhà có khách mà im ắng như cái chùa! – tôi nói làm bọn bạn cũng vui theo khi thấy tôi có vẻ ko sao thật

Trong lúc tôi nói thì bé Trang đứng nói gì đó với con Ngọc, nó cười rồi chào mọi người đòi về lớp. Tôi giữ nó lại nhưng nó nói về lớp 1 chút rồi sẽ qua. Thế là tôi lại bắt đầu khởi xướng cho cái sự điên khùng, lên nhạc, bánh kẹo, nước ngọt rồi nhảy múa, cơ mà được 1 lúc thì đứa nào cũng mệt, còn phải giữ hơi cho cả ngày chơi bời nữa mà. Tối nay mới vui! Cả đám lại ngồi nói chuyện linh tinh, tôi ko muốn để đầu óc rảnh rỗi 1 chút nào để khỏi phải nghĩ đến những điều ko vui, thế là lại bày trò, lại cười đùa rôm rả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play