Trở vào nhà, ngồi đưỡn người tửa vào thành ghế, nhe một chút nhạc, suy nghĩ về một buổi chiều điên khùng. Tôi nghĩ là tôi đã làm đúng, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, dù sao lại được nhìn thấy nụ cười thiên thần của em Phương cũng là một điều tốt đẹp. Đang khẽ cười, nhìn tờ giấy em Phương đặt vào tay tôi lúc nãy với một chút tò mò thì tôi lại nhớ đến điều khó khăn mà tôi còn chưa thực hiện, đó là thông báo với bé Trang về việc tôi sẽ đi SG. Bây giờ em Phương biết thì tôi có muốn giấu bé Trang cũng chẳng được nữa rồi, tôi nghĩ đến đủ cảnh tượng có thể xảy ra, tìm mọi cách để lựa lời nói mà vẫn chẳng thấy ổn chút nào. Thật là đau đầu quá!
- Ơ sao anh lại ngồi 1 mình ở đây?
Tiếng bé Trang làm tôi giật mình, tôi ngồi lơ mơ ngủ từ lúc nào không biết nữa. Mở mắt nhìn bé Trang, nó đang xách cái túi bánh gì đó thì phải, giương đôi mắt to tròn nhìn tôi.
- Phương đâu anh? Sao anh lại ngồi ngủ thế này?
- Về lúc nãy rồi, anh ngồi chơi, chắc gió mát nên ngủ quên!
- Sao lại về? Anh làm gì mà nó lại về? – bé Trang có vẻ hốt hoảng
- Ơ hay, thì làm như em nói! Phương nó để cái này cho em! – tôi nói rồi chỉ tờ giấy trên bàn
Bé Trang vội đặt cặp với cái túi bánh xuống ghế, với lấy tờ giấy mở ra đọc trong sự tò mò của tôi.
- Thế này là sao hả anh? – nó tròn mắt nhìn tôi hỏi và giơ tờ giấy xoay lại
“Tao về đây, cảm ơn mày nhiều lắm! (cùng cái mặt cười)” – tôi lẩm nhẩm hàng chữ trên tờ giấy, ngước lên nhìn bé Trang trong khi nó vẫn đưa đôi mắt to tròn và khuôn mặt ngây thơ lên chờ đợi câu trả lời của tôi
- Thì điều ước của em đã thành hiện thực chứ sao! – tôi nói giả vờ vuốt râu như ông bụt
- Thật á? Anh với Phương làm lành rồi thật á? – Nó mừng nhảy cẫng lên chạy lại cạnh tôi ngồi soi mói
- Làm lành? Uh`! – tôi hơi buồn cười với cách nghĩ của nó
- Anh ko lừa em đấy chứ?
- Anh lừa em để làm gì? – tôi chau mày
- Hi2hi, 2 người nói chuyện gì đấy, kể em nghe với xem nào! – Nó lại ngồi dí sát vào tôi hơn
- Có gì đâu! Mai bảo Phương nó kể cho mà nghe! Đi nấu cơm đi, đói rồi!
- Hôm nay ko có cơm, em mua bánh ăn thôi! Kể em nghe đi mà! – Nó lại nhõng nhẽo
- Ơ hay, có gì đâu mà kể! Thì làm lành như em nói thôi!
- Vậy là 2 người lại …? – Nó tủm tỉm cười
- Lại cái đầu em ấy, anh giờ khác rồi! – tôi cốc nhẹ đầu nó
Bé Trang nhăn nhó xoa đầu, với bịch bánh đưa tôi ăn, vừa ăn nó vừa định dụ tôi kể nhưng mà ko được nên có vẻ phụng phịu lắm. Tôi đành phải lảng sang chuyện khác
- Mai anh bảo thằng Dũng nó gom hết sách vở của anh vào cho em tha hồ mà học nhá!
- Tất cả á? Sao nay anh hào phóng thế? – đúng là nó đã bị tôi dụ lại
- Thì anh học xong rồi, với lại bây giờ em cũng giỏi rồi, nghiên cứu dần đi là vừa!
- Anh cũng phải để mà ôn sang năm thi nữa chứ?
- Anh để hết ở đây rồi! – tôi chỉ lên đầu đầy tự tin. Thật ra là tôi đã foto lại những thứ quan trọng rồi
- Gớm! Tinh vi thế? – bé Trang bĩu môi
- Ko tinh vi sao làm sư phụ của em được?
Hai anh em ngồi nói chuyện qua lại vui vẻ, tôi định lựa lời nói với nó chuyện tôi đi SG nhưng chẳng thể cất lời khi mà nó cứ cười đùa vui vẻ và lại là đang ăn nữa. Tôi ăn xong, với ly nước uống rồi ra ngoài ghế đá ngồi trong khi bé Trang thu dọn. Một lúc sau nó đi ra ngồi cạnh tôi, cũng bắt chước tôi ngửa mặt lên trời
- Trên đấy có gì mà anh chịu khó ngắm thế? – Nó cất lời hỏi
- Ngắm đâu, anh đang suy nghĩ
- Suy nghĩ gì kể em nghe với! – Nó vẫn đùa
- Suy nghĩ xem đưa sách cho em em có học ko hay lại vứt xó 1 chỗ
- hì hì, có anh dạy thì em mới học
- Lại còn thế nữa! Em cứ bày đầy sách ra bàn là có khác nào anh đang ở đó đâu. Ai nhiều hơi mà dạy em mãi được!
- Kệ, em ko biết, anh dạy thì em mới học! – Nó vẫn đùa
- Anh có ở bên để mà dạy em mãi đâu. Ví dụ anh mà thi đỗ DH vừa rồi thì cũng tháng nữa là phải lên HN học rồi! Em phải tự lo cho mình nữa đi chứ
- Anh định lên HN học à? – nó hỏi tôi, chẳng biết có phải nghe ko rõ hay ko nữa
- Ko, lên HN làm gì! …. Lại anh bảo
Tôi khẽ thở dài, kéo bé Trang lại phía mình, nó cũng ngoan ngoãn dựa vào vai tôi, tữa đầu vào ngực tôi chờ đợi tôi nói
- Em có biết là anh quý em lắm ko? – tôi hỏi
- Hì, biết! Anh quý em nhất trên đời! Hì, sao lại hỏi thế?
- Thế có biết vì sao anh lại quý ko?
- Tại em dễ thương, đáng yêu! – nó nhìn tôi cười nhăn nhở
- Uh`, còn sao nữa?
- Humh …. Ko biết! Hì! – nó làm bộ suy nghĩ
- Tại vì em còn ham học, chăm chỉ phấn đấu nữa! Nhưng mà nhìn xem kìa, năm nay lớp 11 rồi, cũng là đàn anh đàn chị rồi mà cứ như trẻ con thế này à? Bằng em anh đã tự học, tự sắp xếp biết bao nhiêu thứ rồi? – tôi ra giọng người lớn
- Ai mà bì với anh? Vậy em mới nhờ anh làm sư phụ em chứ? – nó vẫn giở giọng con nít
- Nhưng anh đâu có ở bên mà dạy em mãi được? Rồi cũng có lúc anh phải đi, em phải tự học 1 mình, tự chơi 1 mình, tự ngắm trời 1 mình đi chứ!
- Kệ, lúc đấy hãy hay!
- Ko có kệ đâu! Anh ko đùa nhá! – tôi khó chịu
- Ơ hay, hôm nay anh bị chập điện à? Nói chuyện kiểu gì ấy! – Nó ngơ ngác nhìn tôi
- Chập cái đầu em ý! Em cứ nhõng nhẽo như thế này, anh có muốn đi đâu cũng làm sao mà yên tâm được?
- Vậy thì thôi, anh ở nhà luôn đi, đi đâu làm gì! Hihi – nó vẫn hồn nhiên thế
- Ko được! Anh sắp đi SG rồi! – tôi nói mà ko dám nhìn nó
- Anh đi SG? Đi làm gì? – nó hỏi lớn, nhìn tôi chằm chằm
Điều tôi lo sợ rồi cuối cùng cũng đến, không biết những gì tôi sắp nói nó có chịu chấp nhận không nữa. Tôi ko sợ nó cản được chân tôi, cũng ko sợ tôi đi rồi nó sẽ buồn mà tôi sợ ngay lúc này, sợ nó lại khóc, lại “mặc kệ”, lại phải dỗ dành, mà lần này ko biết có dỗ nổi ko ấy chứ. Tôi cố cười với nó, đặt cái tay trái lên giữ mặt nó và cố nói thật chững chạc
- Nghe anh nói này, ah ko thể ở đây với em mãi được, rồi anh cũng phải đi học, cũng phải đi làm, cũng phải lớn, em cũng vậy nữa. Những ngày tháng qua anh em mình đã thật là vui, thật là đáng nhớ đúng ko nào?
- Uh`! – Nó vẫn nhìn tôi gật đầu
- Bây giờ tuy là anh ko thi dc DH năm nay nhưng vẫn còn phải học hành nữa. Anh Hùng nhà anh sẽ đi SG làm em biết rồi đúng ko? Nhà anh muốn anh đi theo anh ấy luôn, vào trong đấy xem cuộc sống thế nào, tương lai gia đình anh cũng vào SG hết mà!
- Ko, em ko cho anh đi đâu! – Nó ôm lấy tôi, bắt đầu khóc như sợ tôi chạy mất ngay vậy
- Ngốc ạ! Thế chẳng lẽ em muốn anh ở nhà rồi cứ ngày ngày ngồi câu cá với dạy em học thế này à? Anh cũng phải đi để biết thiên hạ nó thế nào còn chỉ cho em nữa chứ?
- Em ko cần! – Nó vẫn khóc
- Em ko cần thế chẳng lẽ ko thương anh sao? Anh như thế này chưa đủ đáng thương à? – tôi cố dụ nó
- Thương! Nhưng mà em ko cho anh đi SG đâu! Anh đi rồi bao giờ em mới được gặp nữa? – Nó nức nở
Tôi chẳng biết trả lời nó thế nào cả, tôi hiểu lần này tôi đi đúng là chẳng biết khi nào mới về, trừ khi tôi thấy chán cuộc sống trong SG quá và đòi về thôi. Tự dưng cổ họng cũng thấy nghẹn ngào, tôi đặt tay lên lưng nó vỗ về, nó đã khóc ướt hết cả vai áo tôi. Sao mà nhiều nước mắt thế không biết nữa!
- Thôi nào, thế này mà xứng làm em gái anh à? Em thấy bao nhiêu chuyện mà anh có khóc bao giờ đâu? Động 1 tí là nhè mồm ra ăn vạ thế này ko thấy xấu hổ anh sao?
- Em khóc đến khi nào anh ko đi nữa thì em mới thôi! – Nó thương lượng kiểu trẻ con
- Anh đã bảo là anh ghét nhất ai khóc trước mặt anh rồi cơ mà. Đây là lần thứ mấy rồi? Lại muốn anh ghét em luôn chứ gì? – Tôi gằn giọng hù nó
- Có phải tự nhiên mà em khóc đâu? Anh đừng đi anh nhá! Nhá! … - nó ngước nhìn tôi, bây giờ thì hết kệ rồi
- Hâm thế nhỉ? Có phải là ngày mai anh đi luôn đâu? Thôi đừng khóc nữa xem nào! Nhìn xầu xí lắm. Từ ngày em làm em gái anh đến giờ mất hết cả hồn nhiên rồi, anh muốn em phải mạnh mẽ giống như ….”con quạ” ấy! – tôi phì cười
- Anh lại dám gọi em là con quạ? – Nó cũng có vẻ buồn cười, đấm ùm ùm vào người tôi
- Á đau! – tôi nhăn nhó khi nó đấm phải cái cánh tay đau của tôi
Hơ, vậy là nó tạm quên cái vụ tôi đi SG, bớt khóc và bớt lè nhè hơn, lừa nó cũng không có khó khăn gì cho lắm. Tôi mừng thầm nhưng cũng thấy lo, tôi đi rồi có chuyện gì thì biết ai dỗ dành nó bây giờ? Kéo nó gục đầu vào lòng, khẽ lựa lời tôi cũng đã thuyết phục được nó để cho tôi đi, nhưng nó vẫn miễn cưỡng lắm, hỏi tôi đủ thứ trên cuộc đời này cả, tôi lại càng thấy lo lắng thêm.
- Em có biết tại sao mà bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng anh vẫn cố nhịn được ko? – tôi hỏi nó
- Tại …anh hiền? – Nó nhìn tôi suy nghĩ rồi trả lời ko chắc chắn
- Ko phải! Anh mà hiền gì? EM thấy lúc anh điên lên rồi đấy. Nhưng mà nghĩ cho cùng thì có làm gì đi chăng nữa hậu quả cũng đâu có thay đổi được phải ko nào? Anh vẫn là người buồn thôi mà!
- Uh` , nó lại gật đầu
Vậy nên chuyện gì cũng có nhiều cách để giải quyết, quan trọng là em có chịu suy nghĩ hay ko thôi. Gặp chuyện gì cũng đừng có rối lên, suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định. Nếu khó quá thì có thể chat hỏi anh, hay hỏi bạn bè. Hiểu ko nào? – tôi ra giọng người lớn dặn dò
- Hiểu rồi! – Nó phụng phịu
- Em gái anh là phải học giỏi nhưng lúc nào cũng vui vẻ, học ra học, chơi ra chơi biết chưa? Anh đi rồi ko có ai quản lí, đừng có mà chơi bời rồi đến lúc trách anh vơ tình!
- Em biết rồi, gớm! – Nó bĩu môi
- Có chuyện gì không hiểu thì cứ chat hỏi anh, lúc nào online anh sẽ trả lời cho!
- Ko được, cứ cuồi tuần là anh phải chat với em! À, mà ko, cứ cách 1 ngày là anh phải nói chuyện với em 1 lần! Em ko biết đâu đấy! – nó thương lượng
- Thế thời gian đâu mà học hành? Anh chưa đi mà đã muốn mải chơi rồi hả?
Tôi giơ tay định gõ lên đầu nó, chưa kịp làm gì thì nó đã nhăn nhó nhắm tịt hết cả mắt lại. Nhìn cái mặt của nó lúc này vừa buồn cười vừa thật là đáng yêu. Tôi ngừng lại nhìn khuôn mặt của nó, chợt thấy rạo rực. Hình như nó cũng tò mò khi ko thấy tôi gõ đầu, từ từ giãn cơ mặt, mở mắt ra ngước cổ nhìn tôi. 2 đứa nhìn nhau chẳng nói gì cả, tôi chỉ thấy nhìn nó thế này thật là đáng yêu biết mấy, rồi những suy nghĩ bay vùn vụt trong đầu, tôi khẽ cúi đầu xuống ý định làm gì thì chắc các bạn cũng biết. Bé Trang vẫn ngoan ngoãn ngồi trước mặt tôi, khẽ nhắm mắt và …chờ đợi. Khi đã ở rất gần khuôn mặt của bé ấy, tôi nhận thấy rõ từng hơi thở như những nhịp đập của trái tim đầy hồn nhiên ấy vậy. Tôi chợt ngưng lại, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến tình cảm của mình, tôi có xứng? tôi có nên? ….và rồi tôi quyết định hôn lên trán thấm vị mặn mồ hôi của em ấy. Một nụ hôn của sự biết ơn, theo tôi là như thế, đúng là từ ngày có bé Trang, cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều.
Hai anh em nhìn nhau cười rồi bé Trang lại ngả người nằm xuống đùi tôi, nó nói linh tinh gì đó tôi không nghe rõ, rồi lại cười 1 mình.
- Vậy là hôm nay anh đã làm cho em 1 điều ước rồi, còn 1 điều nữa thôi đúng ko? - tôi hỏi
- Có 1 điều thôi á? Anh chưa đi đã tính trả hết nợ cho em rồi cơ à? – bé Trang lại nhìn tôi cười
- Nợ của em thì biết bao giờ anh mới trả hết được? – tôi ngọt giọng
- Là anh nói đấy nhá! Vậy anh phải nợ em cả tỉ tỉ điều ước mới được! – nó lại trẻ con
- Uh`, em muốn bao nhiêu cũng được, nhưng mà phải ngoan đấy! – tôi nhéo má nó
- Anh hát cho em nghe đi! – Nó cười nhìn tôi chờ đợi
Tôi thở dài, lấy hơi làm ngay 1 đoạn bài I'll never break your heart mà bé Trang rất thích mặc dù tôi không giỏi tiếng Anh cho lắm. Bé Trang nằm nghe tôi hát, khẽ cựa quậy rồi nó ngủ lúc nào không biết nữa.
Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh nụ cười nhẹ nhàng với khuôn mặt thanh tú, rạng ngời của chị Mỹ, “con quạ” tèm lem nước mắt và một đám bạn đang cười đùa trong sân trường. Vậy là 3 năm cấp 3 của tôi cũng đã qua, tôi cũng đã sắp rời xa mảnh đất yêu thương này. Có thể tình yêu học trò của tôi không trọn vẹn, nhưng đổi lại tôi có được 1 người Chị là mơ ước của bao thằng con trai, một đứa em gái luôn ở bên và ủng hộ cho tôi, luôn biết cách làm tôi cười và những đứa bạn tuyệt. Tôi còn đòi hỏi gì hơn thế? Khẽ mỉm cười vuốt nhẹ bờ mà mịn màng của bé Trang đang ngủ ngon lành ở trong lòng, tôi chợt thấy thật yên bình. “Cứ mãi ngoan như thế này nhé, thiên thần của anh!”
P/s: Info bé Trang
Vào một ngày tầm này 1 năm trước, SG nóng như thiêu như đốt nhưng HN thì đang khá lạnh. Tôi không chịu được cái oi bức ngoài công trường, mò về nhà tính trốn ngủ 1 chút. Bác giúp việc đưa cho tôi 1 bức thư chuyển phát nhanh từ HN, tôi nghĩ là con Ngọc nó gửi cho tôi ít hình con trai nó (tôi làm bố ghẻ), nhưng mở ra, đập vào mắt tôi là một phong bì màu trắng mà nhìn qua cũng biết là thiệp cưới, trên đó có ghi chữ “anh Hoàng” mà tôi chẳng nhận ra là của ai. Mở ra thì tôi suýt té ngửa, là của bé Trang! Nó sắp lấy chồng sao? Tôi biết nó có người yêu lâu rồi nhưng cái chuyện này sao chẳng thấy ai nói gì với tôi cả?
Bốc điện thoại gọi luôn cho nó thì số máy ko liên lạc được, tôi gọi cho mấy đứa bạn thì chả đứa nào biết thông tin gì cả. trên thiệp mời có ghi ngày mà tới 1 tháng rưỡi nữa mới là ngày cưới lận. Kì lạ, tôi ngồi hỏi hết đứa này đứa khác mà chẳng có thông tin gì cả, rồi cũng lại đi làm, quên mất chẳng để ý nữa. Tối về bé Trang nó mới gọi cho tôi, nói là vì tôi là người đặc biệt nhất, lại ở xa nhất nên nó “mời trước”. Ở nhà đi xem tuổi tác gì đó, bảo là phải cưới ngay năm đấy nên cũng hơi vội vàng. Tôi mừng cho nó lắm nhưng chẳng dám hứa vì công việc của tôi lúc ấy tôi chẳng biết mình có đi đâu hay không. Tất nhiên là nó nằng nặc đòi tôi về rồi.
- Coi như là điều ước cuối cùng mà em muốn anh thực hiện! Đi mà anh! – nó vẫn trẻ con như ngày xưa
Và rồi điều tôi lo lắng cũng đến, ngày bé Trang cưới thì tôi ở tận ….Thái Lan. Tôi chẳng dám nói với nó là ko về dự được, chỉ có vái dòng tin nhắn đơn giản trên facebook mà chẳng biết nó có đọc được không. Vé máy bay về cưới nó tôi cũng đã cancel, trong lòng thoáng buồn và nhờ bạn bè chúc phúc nó giúp tôi. Nhưng trong cái rủi lại có cái xui, đáng lẽ thứ 2 tôi mới về tới SG (tôi đi đường bộ qua đất Cambodia) thì trưa chiều chủ nhật tôi đã có mặt ở SG rồi, đúng ngày cưới bé Trang nữa chứ!
- Anh Thiện (bác tài) ghé qua sân bay cho em nhé! – tôi nói khi đang trên đường Trường Chinh, một quyết định rất nhanh mà tôi nghĩ rằng nếu không tôi sẽ ân hận lắm
- Mày ra đấy làm gì?
- Em đi HN! – tôi phán như đúng rồi
- Nhìn mày như con ma thế kia đi HN làm gì? – ông ấy quay qua nhìn tôi (3 ngày chưa t
- Em đi có việc. Trưa mai có mặt đi dự án với mọi người là được chứ gì!
Chạy hồng hộc vào sân bay với bộ quần áo lấm lem duy nhất trên người, nhìn tôi không khác nào thằng ở rừng ra (mà vừa ở rừng thật). May mắn làm sao lại có chuyến bay còn vé sau đó ngay 10 phút. Lậy đật mua vé và gọi cho thằng Cường
- Mày có đi đám cưới cái Trang không?
- Ko, tao đi đám ông bạn rồi! Có cái Ngọc đi đấy! Sao thế? Gửi tiền mừng à?
- Đéo gì! Chuẩn bị tao bộ quần áo đẹp đẹp vứt ở nhà, giờ tao lên máy bay về
Thằng Cường ậm ờ hỏi lung tung rồi chả biết nó có nhớ lời tôi dặn không nữa, thấy con Ngọc nói gì đó, tôi dặn là cứ đi trước chứ đừng chờ tôi. Ngồi trên máy bay mà tôi hồi hộp như chuẩn bị đi phỏng vấn vậy, lại ngồi cạnh con bé ăn diện, nó cứ nhìn tôi như là vật thể lạ ấy, kệ cha nó chứ!
Tôi ra đến Hn cũng đã hơn 5h. Alo cho con Ngọc bảo nó đi trước, mẹ Hn lạnh sun hết cả tờ rym mà tôi có mỗi cái quần jean với cái áo thun trên người. Về nhà con Ngọc tắm vội cái, cạo râu ria rồi mặc bộ đồ của thằng Cường, chắc con Ngọc chuẩn bị cho tôi nên cũng thấy tươm tất lắm, tôi vội phi ngay lên nhà hàng.
Tôi đến nơi thì cô dâu chú rể đã đang rót rượu rồi, tôi dứng dựa ngay vào cửa mại mê nhìn 2 đứa nó hạnh phúc quá, cũng may là còn kịp xem cảnh này.Nhìn bé Trang hôm nay rạng rỡ quá, tôi chưa thấy nó xinh như thế này bao giờ, mà cũng hơn 2 năm rồi tôi có gặp nó đâu cớ chứ! Ánh đèn vừa bật lên, tôi là người vỗ tay rầm rầm đầu tiên, cả phòng quay lại nhìn tôi, người quen thì cười mừng, người lạ thì có vẻ hơi hiếu kì với thằng khùng đứng ngoài cửa. Chú rể thấy tôi cũng cười và khẽ cúi chào mặc dù ông ấy còn hơn tôi tới 4 tuổi, bé Trang thì tự nhiên nó lật đật đi xuống, ôm chầm lấy tôi, may mà nó không khóc trước sự bang hoàng của bao nhiêu người, tôi ngại chết đi mất!
- Em cứ tưởng là anh ko về thật cơ!
- Em đã ước mà! Anh ko về sao được! – tôi lau mồ hôi
- Chúc mừng hạnh phúc em nhá! Hôm nay nhìn mới đúng là em gái anh này! Xinh không tả được!
Nó buông tôi ra rồi trở lại với ….chú rể. Tôi cũng lại chỗ đám bạn ngồi, vẫn rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn tôi. Kệ, tranh thủ ăn uống tí, từ sáng giờ chưa có gì vào bụng đang muốn xỉu rồi đây! Đang ăn dở miếng thịt gà thì tôi thấy mọi người vỗ tay, ngước lên nhìn thì chú rể đang cầm Mic, , cô dâu cũng đang tiến đến cạnh. clgt này? Tôi thầm nghĩ
- Ko, ko phải là mình hát tặng cô dâu, có người khác! – chú rể xua tay trước đám đông
- Giới thiệu với mọi người một người mà vợ mình rất ngưỡng mộ. Cô ấy đã nói cậu ấy chính là người cho cô ấy niềm tin. Hôm nay thật vinh dự cho vợ chồng mình vì phút cuối cậu ấy cũng đã đến dự dù ở rất xa xôi. Nào, lên đây đi Hoàng
Tôi gãi đầu, ngượng chín hết cả người, miễn cưỡng bước bên trên sân khấu. Có nằm mơ tôi cũng ko nghĩ ra cái kèo này. Có tiếng xì xầm hình như tôi là bạn trai cũ gì gì đó của mấy người mà tôi chẳng quen. Vơ lấy cái mic, tôi đính chính ngay trong nụ cười đầy tự hào của cô dâu và mãn nguyện của chú rể
- Xin lỗi các cô các bác, các bạn. Mình đính chính chút là mình là anh của cô dâu từ trước chứ ko phải bạn trai cũ (tôi đưa mắt về phía mấy đứa ác mồm ác miệng). Ngày trước anh em thân thiết mình có dạy cho Trang học, ai ngờ nó coi trọng mình thế. Có thể mình là người cho Trang niềm tin nhưng chắc chắn 1 điều là chỉ có Hoàng Anh (chú rể) mới là người mang đến cho em mình tình yêu và hạnh phúc!
Dcm, tôi nói quá ngọt, phía dưới vỗ tay ầm ầm rồi bọn nó bắt tôi hát, cả cô dâu chú rể nữa.
- Em sẽ là giấc mơ đi anh! Em thích bài đấy lắm! – bé Trang nó xùy mình
Thôi thì đâm lao đành phải theo lao chứ biết sao giờ, cũng lâu lắm rồi tôi chẳng hát hò trước nhiều người thế này, âm thanh ở đây cũng có vẻ ổn nên đành thể hiện vậy. Chỉ chỏ với ban nhạc xem nó có biết bài đầy ko thì nó đưa tay ok, tôi cũng tự tin và ….chiến thôi
Tôi ở lại nói chuyện với cô dâu chú rể và gia đình bé Trang khá lâu, kề cà vài li với ông Hoàng Anh nữa, suýt nữa thì quên còn phải cho 2 đứa nó đi ….tân hôn. Nhìn ánh mắt và nụ cười mãn nguyện của bé Trang, tôi cũng thấy nhẹ cả lòng.
----- The End -----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT