Hai ngày nay, Văn Hạ luôn chăm chỉ học pha cà phê. Để
sớm đạt được yêu cầu của Tô Mạch, hằng ngày cô không ngừng nghiên cứu sách vở
và tìm tài liệu trên mạng. Cô không chơi trò đào vàng, không chơi điện tử với
Mèo con mà trên mũi lúc nào cặp kính cận cũng ngự trị. Hai ngày nay cô đều ngồi
trước máy tính. Điều này Tô Mạch có thể nhẫn nhịn được nhưng có điều Tô Mạch
không thể nhẫn nhịn được đó là hai ngày nay, dù có chuyện hay không cô đều bắt
anh uống cà phê. Uống thì cũng không sao nhưng vấn đề là bạn bè pha có thể uống
được, còn với kỹ thuật pha cà phê của cô thì e là mở tiệm cà phê được hai ngày
sẽ phải đóng cửa. Nhưng anh vẫn không muốn làm cô thất vọng nên đành phải cố
gắng nhắm mắt nhắm mũi mà thưởng thức.
- Thế nào
rồi? Thế nào rồi? Em có tiến bộ chút nào không? – Văn Hạ như chú cún con đang
yêu quỳ trên sofa đợi Tô Mạch chấm điểm tách cà phê của cô.
Tô Mạch như đang giả bộ nhâm nhi bắt đầu thoáng chau
mày, sau đó anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dáng vẻ như đang thưởng thức khiến Văn
Hạ càng có thêm niềm tin:
- Được
đấy, được đấy. Tiến bộ rất nhiều. Hôm nay, chúng ta dừng ở đây. Lúc khác nghiên
cứu tiếp.
- Thật ư?
Hôm nay, Mèo con nói cà phê em pha rất khó uống. Em đã nện cho cậu ta một trận.
Thật đúng là kẻ không biết thưởng thức. – Văn Hạ hồ hời nói với Tô Mạch mà hoàn
toàn quên chuyện Tô Mạch không cho cô qua lại với Mèo con.
- Em lại
đi tìm cậu ta. Em đã hứa với anh thế nào? – Tô Mạch đặt tách cà phê trên tay
xuống, mặt nghiêm túc nói.
- Trời
ơi, Mèo con thích đàn ông mà. Bọn em là chị em thôi. Em xin anh đừng có thần
hồn nát thần tính như vậy. Phải rồi. Hôm nay, Tô Tịch đến đây. Hình như đang yêu,
cực kỳ hạnh phúc. Anh có biết cô ấy yêu ai không? – Văn Hạ mắc chứng bệnh hệt
như các cô gái bình thường khác, đó là lắm chuyện. Hôm nay, cô nài nỉ Tô Tịch
rất lâu nhưng cô ấy không nói, bộ dạng thần thần bí bí nhưng lại tỏ vẻ đắc ý
khiến Văn Hạ thấy vô cùng khó chịu.
- Anh sao
biết được? Ai yêu cô ấy thì người đó xui xẻo rồi.
- Này,
anh không được nói như vậy. Đó là em họ của anh. Anh xem anh trai em đối xử với
em tốt biết mấy. – Văn Hạ đẩy anh ra rồi bê tách cà phê vào bếp.
Văn Hạ rất coi trọng tình cảm anh em vì tuy không có
anh trai ruột nhưng cô lại có hai người anh họ. Họ đều rất yêu thương cô. Rõ
rang cô đã hai mươi tuổi rồi mà họ vẫn tặng quà sinh nhật cho cô là thú bông,
hơn nữa lại còn là một con thú bông cực lớn. Lúc đó, mọi người xung quanh đều
cực kỳ ngưỡng mộ cô, chỉ có một mình cô là thấy buồn vì sau đó, anh họ nói:
- Hạ Hạ,
em tròn mười tám rồi ư?
Khi đó, cô hung hãn trả lời:
- Anh, em
có thể làm mẹ rồi đấy.
Tô Mạch cũng để bụng chuyện của anh họ Văn Hạ vì anh
họ luôn nhồi nhét vào đầu cô tư tưởng đừng kết hôn vội, cuộc sống sau hôn nhân
rất đáng sợ. Thực ra, cuộc sống hôn nhân của anh ta vô cùng hạnh phúc. Có điều
cách nghĩ của nam giới và nữ giới không giống nhau. Anh ta cảm thấy mất hết tự
do. Văn Hạ cừa mới bắt đầu viễn cảnh về hôn nhân thì đã bị anh ta nói như vậy
khiến cô thực sự thấy sợ. Thế nên Tô Mạch thấy rất tức tối, nếu không thì Văn
Hạ đã sớm trở thành người nhà họ Tô rồi.
Thực ra, Tô Mạch thấy Văn Hạ cố gắng như vậy thì trong
lòng cũng được an ủi phần nào. Anh biết bề ngoài Văn Hạ vẫn còn tính ngang
bướng của trẻ con nhưng cũng rất muốn chứng minh bản thân. Thế nên, anh không
hề nói cho Văn Hạ biết, anh đã mua lại cửa hàng đó cho cô rồi. Hơn nữa, mọi thứ
đều đang dần tiến hành.
Không biết pha cà phê cũng không sao. Thuê một người
biết pha là được rồi. Không biết quản lý cũng không sao, thuê người biết là
được rồi. Tiền vốn cũng không sao, tiền của anh vẫn đủ cho cô dùng. Hơn nữa, mẹ
anh và bà nội cũng hỗ trợ vào cửa hàng đó. Khi họ được hưởng niềm vui do Văn Hạ
mang tới thì họ cũng muốn đem lại niềm vui cho cô.
Tô Mạch quy định, mười rưỡi tối là phải tắt máy tính
đi ngủ. Dù Văn Hạ không vui nhưng cô cũng đành ngoan ngoãn trèo lên giường. Khi
cô đang hớn hở nói chuyện với Hạt giống về kế hoạch tạo dựng sự nghiệp của
mình. Hạt giống cũng rủ một vài người bạn tham gia kế hoạch của cô nhưng họ đều
thờ ơ. Hạt giống tổng kết kế hoạch không khả thi. Cô thì sao? Có tiền nhưng Tô
Mạch lại không cho cô làm. Nếu thật sự mở quán cà phê thì họ nhất định sẽ không
có nhiều thời gian bên nhau. Thế nên bắt đầu nhiệt liệt mà kết thúc lại buồn
tẻ.
- Chồng
ơi, mai là ngày gì vậy? – Văn Hạ bò lên người Tô Mạch, trông thật đáng yêu, dịu
dàng nói với anh.
- Mai ư?
– Tô Mạch thật sự không nhớ nổi.
- Anh
quên rồi sao? Mai là kỷ niệm tròn ba năm chúng ta quen nhau. Sao anh có thể
quên được điều này chứ? Anh càng ngày càng coi thường em đấy. – Văn Hạ có vẻ
không vui nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc.
- Ờ! Đúng
rồi. Anh nhớ chứ. Anh nhớ chứ. Anh còn chuẩn bị cả quà rồi mà. Chắc chắn là em
sẽ rất bất ngờ. – Lúc này, Tô Mạch mới nhớ ra. Vừa hay anh sẽ lấy quán cà phê
làm quà tặng cô, chắc chắn cô sẽ vui lắm cho mà xem.
Văn Hạ cười ngọt ngào, rồi loáng một cái đã ngủ thiếp
đi. Cô luôn biết sự lựa chọn của mình là đúng. Mặc dù có lúc người đàn ông này
hống hách, cố chấp, không biết điều nhưng anh yêu cô, luôn nghĩ đến cô. Cũng
giống như cô hay ngang bướng tức giận, vô lý cũng là vì cô yêu anh, tôn trọng
anh. Những ngày tháng ồn ào thật ngọt ngào. Có thể đây là cách bên nhau của họ
và người khác không thể nào hiểu được.
Vì bà Tô từng nói:
- Hai đứa
cứ gây chuyện với nhau đi. Đến ngày nào đó mẹ thấy hai đứa gây gổ chia tay thì
mẹ biết làm thế nào? – Làm gì có chuyện chia tay chứ? Cô dùng cả sinh mạng, tất
cả những thứ mình có để yêu người đàn ông này, làm sao cô có thể rời xa anh
được chứ? Tất nhiên cô cũng sẽ không rời xa anh vì số phận đã định kiếp này họ
phải ở bên nhau.
Sáng sớm, khi Tô Mạch đi làm, Văn Hạ đứng bên cửa nhẹ
nhàng hôn anh. Cô thì thầm nhắc anh, nhất định tối phải về với cô. Tô Mạch cười
gật đầu, nhẹ nhàng hôn cô mà không nỡ rời xa.
Văn Hạ vừa định đóng cửa bước vào nhà thì nhìn thấy
Minh Ưu bước ra khỏi thang máy bên cạnh.
- Ơ! Cậu
đến tìm Mèo con à? Chào buổi sáng! Chắc là cậu ấy vẫn chưa dậy đâu. Hay là cậu
vào nhà tôi ngồi chơi một lát. – Văn Hạ nhiệt tình mời Minh Ưu. Tuy lần đầu
tiên gặp cậu ta, cô đã thấy cậu thanh niên này rất lịch sự nhưng cô không ngờ
cậu ta lại là con trai sếp tổng của Tô Mạch. Lòng nhiệt tình của cô đối với cậu
ta hoàn toàn không có ý đồ gì vì Văn Hạ không phải loại người đó. Cô chỉ cảm
thấy cậu bé này khiến người ta thấy cảm thương.
Minh Ưu nhìn Văn Hạ với ánh mắt chần chừ, khoé miệng
cậu hơi nhếch lên nói:
- Cám ơn
chị.
Minh Ưu đi theo Văn Hạ vào nhà. Cậu ta thay đôi dép đi
trong nhà và đứng trước cửa thầm ước lượng về căn hộ thuộc về trợ thủ đắc lực
của bố mình. Cậu thấy cô gái nhỏ trước mặt đang vội thu dọn bát đũa trên bàn và
còn giấu đồ lót của cô đằng sau ghế sofa. Cả căn hộ ngập tràn màu hồng ấm áp.
Đứng ở cửa, cậu có thể nhìn thấy chiếc giường công chúa sang trọng. Thật bất
ngờ! Nhà của người đàn ông phong độ là như vậy ư?
- Cậu
ngồi xuống đi. Cậu muốn uống gì? Nhà tôi chỉ có nước lọc và sữa chua thôi. Cậu
uống gì? – Văn Hạ ngại ngần đứng một bên hỏi Minh Ưu, chưa dọn dẹp nhà cửa đã
mời người ta vào nhà. Đối với một người con gái đang hy vọng trở thành người mẹ
hiền vợ tốt thì thật đáng xấu hổ.
- Nước
lọc thôi. Anh Tô Mạch đi làm rồi ạ? – Minh Ưu không giỏi giao tiếp với người
khác lắm, cả buổi cậu mới nghĩ ra được hai câu như thế.
Văn Hạ xoay người ra tủ lạnh lấy nước, cô vừa đi vừa
nói:
- Ừ. Gần
đây anh ấy rất bận. Phải rồi. Sao cậu đến tìm Mèo con sớm thế? Chắc chắn cậu ta
vẫn chưa dậy đâu.
- À, sắp
phải nộp bài tập. Em đến hỏi cậu ấy chút. – Minh Ưu đón lấy cốc nước, nhẹ nhàng
nói. Bây giờ, cậu mới phát hiện ra, hình như nói chuyện với Văn Hạ cũng không
đến nỗi khó khăn lắm!
- Phải
rồi. Cậu học khoá dưới cậu ta. Cậu cũng học thiết kế à? – Từ nhỏ Văn Hạ đã rất
sùng bái những người làm hội hoạ vì hồi nhỏ, cô rất muốn học nhưng thầy giáo lỡ
lời làm cô thất vọng, thế nên từ đó đối với hội hoạ, cô chỉ có thể đứng xa để
ngắm thôi.
- Không
ạ. Em học mỹ thuật. – Minh Ưu trả lời ngắn gọn. Cậu bê cốc thuỷ tinh trong suốt
lên nhẹ nhàng uống một hớp.
- Vậy thì
cậu chính là hoạ sĩ rồi. Tuyệt quá! Cậu siêu thật! Lúc nào rảnh, cậu cho tôi
ngắm tác phẩm của cậu nhé. Tôi sùng bái nhất là các hoạ sĩ và các nhà văn. –
Văn Hạ lập tức từ cô gái hai mươi tư tuổi biến thành cô bé mười bốn tuổi. Có lẽ
những cô bé mười bốn tuổi cũng không phản ứng mạnh mẽ bằng cô. Hai mắt sáng
lên, cô nhảy nhót khua khoắng linh tinh.
Minh Ưu giật mình vì phản ứng của Văn Hạ, liền cúi đầu
xuống, hình như hai má thoáng đỏ, nhỏ nhẹ nói:
- Không
đâu. Em không phải là hoạ sĩ. Em mới chỉ là sinh viên thôi. Nhưng nếu chị thích
thì em có thể vẽ tặng chị một bức.
- Thật ư?
Như vậy có làm phiền cậu không?
- Không
đâu. Em có tác phẩm để ở nhà Mèo con. Lúc nào rảnh, chị có thể sang xem. – Khi
Minh Ưu mỉm cười, Văn Hạ có cảm giác như có làn gió nhẹ thổi qua. Tại sao cậu
bé nhẹ nhàng, ôn hoà, dễ chịu, tốt bụng lại khép mình như vậy chứ?
Sau đó, Văn Hạ không ngừng hỏi nọ hỏi kia, bù đắp vào
những nuối tiếc tuổi thơ của cô. Cuối cùng, cô hẹn Minh Ưu vài ngày nữa sẽ vẽ
cho cô một bức chân dung thật đẹp. Văn Hạ không cần phải giảm béo. Cô chỉ cần
nhờ Minh Ưu vẽ cô hơi gầy một chút là được.
Sau đó, Minh Ưu sang nhà Mèo con. Văn Hạ cười khì khì
nói với cậu ta, sau này thường xuyên đến chơi nhé. Cô chợt nhận ra họ đúng là
bạn tốt. Con người cô là như vậy, một giây thấy hợp là có thể trở thành tri kỷ
cả đời, không thấy hợp thì cũng ghét cả đời luôn.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, sau này cậu bé mang đến
cho cô cảm giác như có làm gió mát thổi qua này lại khiến cô gặp không ít phiền
phức. Đương nhiên, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.
Một ngày vui vẻ, một ngày chuẩn bị, một ngày mong chờ,
buổi chiều Tô Mạch còn bảo cô chuẩn bị, tối anh sẽ đưa cô đi ăn cơm. Vì thế cô
nên trang điểm lịch sự, yểu điệu, quý phái một chút và chuẩn bị một bộ đồ để
gây bất ngờ cho Tô Mạch. Nhưng cô còn chưa kịp dành điều bất ngờ cho Tô Mạch
thì anh đã dành cho cô một quả bom tấn.
Khi cô sắp ra khỏi cửa nhận được điện thoại của Tô
Mạch, anh nói:
- Cưng
ơi, anh xin lỗi. Tối nay, công ty anh có việc. Anh sẽ về muộn một chút. Em đợi
anh nhé.
Văn Hạ không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào, tức
giận, vô cùng tức giận. Trong phút chốc, mọi thứ đã thay đổi. Loại đàn ông gì
thế này? Đây là lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy rồi? Nhưng khi cô gọi điện
thoại lại thì không gọi được. Cô bực mình mém chiếc điện thoại di động lên
sofa, dù sao cô cũng không nỡ ném nó xuống đất. Chính là nhờ Tô Mạch đã bỏ được
tật này của cô. Lần trước, sau khi cô làm rơi điện thoại di động, anh đã nghiêm
túc nói với cô, nếu còn làm hỏng điện thoại thì đừng bao giờ dùng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT