Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không
gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về
nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể
chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết
cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó.
Khi thức dậy, anh có thói quen gọi:
- Cưng ơi, dậy đi em.
Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc,
trái tim anh trống rỗng.
Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó
thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn.
Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không
có ai cả.
Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ
đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ
nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể
chiều chuộng cô được nữa.
Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống
rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng
nảy như trước mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu
viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không
kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén.
Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới
biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin
cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố
gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi
tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết
thúc.
Cô cũng lên xem blog của Văn Hạ. Trên đó viết
rất nhiều chuyện của Văn Hạ và Tô Mạch. Có những điều làm cô phì
cười, có những điều lại làm cô muốn khóc. Cô nghĩ khó khăn lắm mình
mới có được tình yêu này nên cô cần phải trân trọng nó.
Thực ra Văn Hạ không hề lo lắng vì cô biết hằng
ngày Tô Mạch đều về nhà. Cô có thể cảm thấy hơi thở của anh nhưng
chỉ có điều anh chưa xuất hiện cho cô thấy thôi. Nếu anh thích chơi
trò ú tim với cô như vậy thì cô sẽ vui vẻ chơi cùng anh. Kiểu gì thì
Văn Hạ cũng sẽ thắng.
Hôm nay, cô đang dọn dẹp cửa tiệm thì bà Tống
Vận gọi điện đến nói là muốn mời người nhà Văn Hạ đến. Tuần sau
tổ chức hôn lễ rồi nên bà muốn bọn họ cùng bàn bạc một chút rồi
đi chơi đó đây.
Văn Hạ biết, không ai được nói cho gia đình biết
là họ cãi nhau. Chiến tranh lạnh, những ngày chiến tranh lạnh cũng
đến lúc phải kết thúc rồi. Để xem ai phải cúi đầu trước ai? Trong
lòng cô luôn bị giày vò bởi chuyện này. Cô đã nhận lời và nói sẽ
gọi điện cho về nhà.
Ngồi trước bàn máy tính, cô chậm rãi gõ dòng
chữ: “Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ nhưng vì tôi đang có thai nên
không thể thường xuyên sử dụng máy tính được. Tôi mong mọi người đều
hạnh phúc. Sau này tôi sẽ dần viết hết câu chuyện này”
Đánh máy xong dòng chữ đó, cô ngẩng mặt mỉm
cười vì cô biết chiến thắng đang ở ngay phía trước.
Lúc này điện thoại của cửa tiệm đổ chuông. Cô
tắt máy tính, đi đến nghe điện thoại thì nghe thấy giọng nói trong
trẻo của Minh Ưu:
Buổi tối về nhà, khi vừa cắm chìa khóa vào ổ
thì cô phát hiện ra cửa đã mở. Cô bàng hoàng giây lát rồi mỉm cười
cọ mũi Hắc Hắc thì thầm:
- Hắc Hắc, bố con về rồi.
Văn Hạ đẩy cửa bước vào, rèm cửa sổ đều được
kéo lên, đèn trong nhà không bật, tối om. Cô bước được hai bước thì
thả Hắc Hắc xuống nền nhà cho nó chạy đi chơi. Cô thay dép lê, định
bật điện thì nghe tiếng Tô Mạch nói:
- Gan của em ngày càng to đấy.
- Cũng ổn mà. Con cũng nên rèn luyện cho gan
mình nó to ra một chút. Kẻo lại bị dọa cho chết khiếp. – Văn Hạ
chẳng cảm thấy bất ngờ cho sự xuất hiện của anh. Cô biết, nhất định
hôm nay anh sẽ đợi cô về.
Tô Mạch cảm thấy rất buồn. Văn Hạ sợ nhất là
bóng tối. Cô nói trời tối có ma, sợ chết đi được. Thế nên nghe cô
nói như vậy, anh biết lần này anh đã quá đáng. Nhưng anh cảm thấy cô
còn quá đáng hơn anh. Nếu hôm nay, anh không lên blog của cô thì anh còn
không biết mình đã làm bố.
- Em định giấu anh đến khi nào? – Tô Mạch chất
vấn.
Văn Hạ vờ ra vẻ “không biết gì”, nghiêng đầu
hỏi:
- Ý anh là gì? Em không hiểu.
- Em không hiểu ư? Con trai của anh. Em không muốn
cho con trai của anh nhận anh sao? Tội của em lớn lắm đấy. – Tô Mạch
vừa xúc động nói vừa chỉ tay vào bụng Văn Hạ như thể cô là tội thân
kim cổ vậy.
- Con trai của anh ư? Ngộ nhỡ là con gái thì
sao? Anh không cần sao? Ồ, phải rồi, em quên mất là chúng ta đang chiến
tranh lạnh. Là con trai hay con gái thì cũng chẳng liên quan gì đến
anh. – Văn Hạ chẳng tha cho anh. Cô phải đợi đến tận ngày hôm nay thì
cô có thể dễ dàng tha cho anh như thế được chứ?
- Em…Văn Hạ, em đừng có lên mặt. Không phải anh
đã về rồi sao? Sao em lại nói là chẳng lien quan gì đến anh? Không có
anh, em tự sinh con được sao? – Tô Mạch ra vẻ đại nhân không chấp kẻ
tiểu nhân, cố gắng kìm nén cơn giận.
- Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về. Anh có
coi đây là nhà không? Hơn nữa, giấy tờ nhà mang tên em. Anh muốn vào
phải được sự em cho phép. Em còn chưa nói anh thì anh đã dám to tiếng
với em rồi sao? – Văn Hạ lập tức trở nên ghê gớm, hai tay chống nạnh,
cố ưỡn bụng ra phía trước. Tuy vẫn chưa nhìn rõ bụng nhưng cô muốn
cho Tô Mạch biết, anh không thể bắt nạt được cô đâu.
Tô Mạch nhìn thấy hành động đó của Văn Hạ vừa
bực mình lại vừa buồn cười. Sao còn như vậy chứ? Mười ngày không
gặp, người không những không gầy đi mà hình như còn mập hơn. Còn anh
thì sao. Anh sắp ngạt thở đến nơi rồi, vừa nhớ vừa mong. Người ta
sống một mình rất tốt. Còn anh thì chẳng vui vẻ chút nào.
Cười khì một tiếng, anh bước đến kéo tay Văn
Hạ, ra vẻ đau lòng nói:
- Không phải em có lỗi trước sao? Anh không tức
giận sao được? Em xem đi. Giận quá thì làm thế nào?
- Hừ! – Văn Hạ quay đầu, không thèm để ý đến
anh.
- Vợ ơi, vợ đừng như vậy. Tuần sau chúng ta kết
hôn rồi. Mai chúng ta còn phải đi đăng ký. Em nói xem, nếu để muộn,
bụng của em to lên thì làm sao mà mặc váy cưới được? Chẳng lẽ em
muốn bế con đi dự lễ cưới của ta sao? – Tô Mạch đã bắt được đúng
mạch của Văn Hạ.
- Vậy thì sau này anh cẩn thẩn đấy. Anh ở nhà
của em, ngủ giường của em, ăn cơm của em, muốn co con trai của em thì
phải thật thà với em. Biết chưa hả? Sau này, trong nhà chúng ta, em
là người to nhất, thứ hai là con trai, thứ ba là Hắc Hắc, anh chỉ
đứng thứ tư thôi. Anh biết chưa hả?
Văn Hạ nhân cơ hội này giành lại địa vị thống
trị của mình. Nếu không thì không biết đợi đến bao giờ cô mới có
thể vùng lên được.
Tô Mạch nhìn Hắc Hắc đang chơi bóng, nhìn bụng
Văn Hạ, ngán ngẫm thở dài. Đàn ông ư? Có thể co thì co mà có thể
duỗi thì duỗi, anh chỉ có thể an ủi bản thân như vậy thôi.
- Được rồi. Vợ to nhất.
Văn Hạ cười, thơm chụt vào má anh một cái,
thẹn thùng nói:
Văn Hạ mặc chiếc váy cưới rất đẹp cùng Tô
Mạch đứng ở cửa đón khách. Cô phát hiện ra rằng, phong tục kết hôn
ở Trung Quốc thật kỳ lạ! Cô dâu và chú rễ phải đứng như là lính
gác. May mà cô mặc váy cưới, nếu không thì chắc chắn người ta sẽ
nói:
- Ấy! Cô nàng lính gác này không nghiêm túc
chút nào, cứ dựa vào anh chàng đẹp trai bên cạnh.
Đúng vậy. Văn Hạ vốn là người lười biếng mà.
Sao chịu đứng lâu như vậy chứ? Đấy là cô còn đi giày thể thao. May có
chiếc váy rộng che kín. Vì khi vừa thông báo là cô có thai nên bây
giờ cô được thế nhất. Họ nói gì thì làm theo thế ấy.
- Em mệt quá! Chồng ơi, anh không mệt à? – Văn
Hạ dựa vào người Tô Mạch thì thầm bên tai anh hỏi giống như có con
sâu nhỏ cọ vào làm nhột tai Tô Mạch.
- Vẫn ổn. Đành phải vậy thôi. Lần sau kết hôn,
có lẽ không nên làm phức tạp như vậy. – Tô Mạch trêu chọc nói. Văn Hạ
vừa nghe thấy câu này thì bĩu môi, chống nạnh như ấm trà, trợn mắt
nói: