Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ đã sắp chín rưỡi. Mèo con
đáng ghét không chịu đi chơi nên cô đành phải ở nhà. Thực ra, cô vẫn thích ở
nhà nhưng năm thứ tư đại học đều ở nhà rồi, nếu cứ tiếp tục ở nhà như vậy thì
quả là lãng phí cuộc đời. Văn Hạ năm đó cũng là một thiếu nữ ôm đầy hoài bão lý
tưởng.
Đặt chiếc bát vào ngâm trong bồn rửa, cô nghĩ, rửa đi,
không thể lười được. Đeo găng tay cao su vào, cô với lấy chai nước rửa bát.
Haizzz, cho nhiều nước rửa bát quá, sao mà nhiều bọt thế? Rửa có một cái bát mà
như thế này thì thật là lãng phí. Vừa nghĩ, cô vừa ngoái đầu lại nhìn xem có
thứ gì cần rửa không? Đúng lúc đó, điện thoại phòng khách đổ chuông, cô giật
mình ngẩng đầu lên. Cộc một tiếng, đầu cô va vào cánh cửa chạn đang mở. Tức quá
đi mất! Cô tháo găng tay vứt đó, rồi cầm theo chiếc bát dính bọt nước rửa bát
chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
Nhìn số điện thoại hiện lên. Ồ! Là mẹ chồng xinh đẹp
gọi điện đến. Văn Hạ vội nhấc điện thoại, thỏ thẻ nói:
- Mẹ, sao mẹ lại gọi vào giờ này thế? Mẹ không đi làm
à?
Mẹ chồng tương lai của Văn Hạ đã ngoài năm mươi nhưng
luôn theo kịp phong cách thời thượng. Hơn nữa, bà lại có công ty riêng nên đúng
là một hình mẫu nữ doanh nhân thành đạt. So với Văn Hạ thì đúng là hai mặt đối
lập. Nhưng bà lại thích một đứa trẻ có cá tính như Văn Hạ và yêu thương cô như
báu vật vậy.
- Hạ Hạ, tối nay bà nội bảo hai con về ăn cơm. Các con
nhớ về sớm nhé. – Hôm qua, bà Tống Vận nghe con trai nói Văn Hạ bị mất việc nên
cứ đòi gọi cô về giúp mình. Con trai bà không chịu, anh còn nói không thể gây
thêm phiền phức cho bà. Thực ra, ai mà không biết con người đều có lòng tự
trọng, ngay cả Văn Hạ liến thoắng như vậy nhưng lòng tự trọng rất cao. Hơn nữa,
cô mới hòa mình vào xã hội mà chưa thể thích ứng và chống chọi được nên mới làm
cho bà cảm thấy đau lòng như vậy. Tô Mạch cũng nói, mặc kệ cô, để cô tự nghĩ,
để mọi thứ theo ý cô.
- À vâng, con biết rồi. Chiều con sẽ đến chơi mạt
chược với bà nội. Mẹ...- Tiếng “mẹ” của Văn Hạ kéo thật dài, thể hiện rõ sự
nũng nịu. Cô đã lớn rồi nhưng bà Tống Vận lại thích cô con dâu đáng yêu như
vậy. – Mẹ nhớ con không? Chuyện đó...ừm...Con thôi việc rồi. Con có thể thường
xuyên đến chơi với mọi người rồi.
Thực ra cũng thật ngại, lại thôi việc. Tuy không cần
kiếm tiền nhưng cô tốt nghiệp cũng gần được một năm vậy mà đã thực sự kiếm được
mấy đồng đâu, chỗ nào cũng chưa làm hết tháng đã thôi việc. Haizzz, mất mặt
quá! Mẹ chồng giỏi giang, chồng thì tài giỏi, nhìn lại bản than, cô thấy mình
đúng là một trời một vực.
- Ừ! Không làm thì tốt. Các con không còn nhỏ nữa, mau
kết hôn đi, sau đó sinh con, đừng để muộn quá! Con xem, hồi mẹ sinh Tô Mạch
muộn nên con cái của bạn bè mẹ đều hơn Tô Mạch mấy tuổi, họ đều có cháu cả rồi.
Hạ Hạ, con vẫn nghe đấy chứ? – Bà Tống Vận nắm lấy cơ hội, bởi trước đây bà
không hài lòng về việc họ sống cùng nhau như vậy. Mọi thứ không có gì cản trở
nữa, nhà có, xe có, công việc của Tô Mạch cũng ổn định, chẳng phải mọi thứ đều
chuẩn bị đủ rồi sao? Hai đứa nên kết hôn rồi sinh con thôi.
- Con đang nghe ạ. Mẹ, con biết rồi. Mẹ cứ làm việc
đi. Con nghe thấy tiếng chị Lâm gọi mẹ đấy. – Cứ nhắc đến chuyện kết hôn là cô
lại thờ ơ. Có phải hơi sớm không? Tuy đã có bạn học lập gia đình nhưng hình như
họ đều bỏ nhau rồi. Người ta nói, kết hôn không phải như vậy. Tuy nhiên tại cô
và Tô Mạch cũng chẳng khác kết hôn là mấy nhưng ít nhất khi không có chuyện gì
thì cô có thể đem chuyện chia tay ra dọa anh. Nhưng khi kết hôn rồi thì anh sẽ
dọa lại cô, hơn nữa sinh con là chuyện xa vời, cô vẫn còn trẻ mà.
Gác điện thoại, bà Tống Vận cười lắc đầu. Ánh mắt bà
tràn đầy yêu thương. Đứng bên bà Tống Vận là Lâm Mật – người trợ thủ đắc lực
bao năm nay của bà. Cô ấy hiểu rõ chuyện của gia đình bà, nên cười nói:
- Tiểu Hạ lại mất việc ạ?
- Cực chẳng đã, con bé đó ương bướng hệt như Tiểu
Mạch. Nó không chịu đến đây làm. Lần này, tôi nhất định giải quyết xong chuyện
hôn nhân của chúng, không thể kéo dài được nữa. – Sau khi nói câu này, nét mặt
bà Tống Vận trở nên kiên quyết. Hai đứa trẻ này quá tự do, cần phải tạo cho
chúng chút áp lực.
- Cô ấy còn nhỏ, từ từ rồi sẽ hiểu ra. Hình như bao
năm nay cô bé đó chẳng hề thay đổi. – Lâm Mật nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp
Văn Hạ. Văn Hạ mặc bộ đồ thể thao Kappa màu tím, đeo ba lô, mái tóc dài thẳng
mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô gái đó xuất hiện như thế rồi còn cười nói:
- Cháu là Văn Hạ, bạn gái của Tô Mạch ạ. – Hôm đó, nụ
cười của Văn Hạ đã lan tỏa đến mọi người xung quanh.
Bà Tống Vận không nói gì, dường như chính bà cũng đắm
chìm vào luồng ký ức tươi đẹp. Trong long bà thầm tính toán, rốt cuộc phải dùng
cách gì để ép chúng đi đăng ký kết hôn đây. Bà đã thuyết phục xong con trai,
chủ yếu là Văn Hạ, bà phải nghĩ cách mới được.
Văn Hạ vừa đặt điện thoại xuống, còn chưa kịp làm gì
thì chuông điện thoại lại reo lên. Liếc nhìn điện thoại, cô thấy số điện thoại
văn phòng làm việc của Tô Mạch. Cô nằm trên ghế sofa, lười biếng nói:
- A lô! Giám đốc Tô có gì dặn dò thế ạ?
Tô Mạch vốn có cuộc họp nhưng nghĩ đến việc Văn Hạ
phải ở nhà một mình, không biết cô đã ăn cơm chưa nên anh gọi điện hỏi, không
ngờ điện thoại cứ bận mãi. Nếu vẫn không gọi được chắc anh phải bỏ việc mà về.
- Ai vừa gọi điện thoại thế?
- Mẹ anh bảo tối chúng ta về nhà ăn cơm. – Văn Hạ dùng
ngón tay quấn quấn lọn tóc trước ngực nói vẻ ngán ngẩm.
- Này, chiều em đi một mình nhé. Tối anh mới về, được
không? – Giọng Tô Mạch vô cùng dịu dàng. Anh biết chắc chắn Văn Hạ vẫn còn nhớ
chuyện hôm qua.
- Ồ, không phải anh lại không đến đấy chứ? Anh không
đi là em sẽ giận, lần này mà giận thì nghiêm trọng đấy. Kệ anh, em sẽ… - Văn Hạ
tuôn ra một tràng dài. Tô Mạch đều đã thuộc long những câu đó. Ngày nào cũng
vậy, chẳng có chút mới mẻ gì cả.
- Cưng à, anh phải họp. Khi nào về anh sẽ nghe em dạy
bảo. Anh đi nhé. – Chưa đợi Văn Hạ nói xong, Tô Mạch đã cúp máy đi vào phòng
họp.
Văn Hạ tức quá ném điện thoại lên sofa, giậm mạnh hai
chân hét:
- Á…Tức điên mất… Tô Mạch chết tiệt…
Lúc này, Mèo con bên nhà hàng xóm đang hút thuốc, thở
dài rồi lại lắc đầu. Cậu ấy nghĩ, may mà cậu ấy không thích con gái, nếu không
thì thể nào cũng đáng thương chẳng kém gì Tô Mạch.
Văn Hạ chán ghét liền thu dọn đồ đi ra ngoài. Cô đến
nhà bà nội Tô Mạch cách đó không xa, mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Tất nhiên là
cô không đi bộ rồi. Cô lười học lái xe mà ngồi xe buýt thì chật chội. Mùa hè ở
thành phố Cát Lâm không chỉ dùng một hai câu là có thể miêu tả được độ nóng.
Nóng như thiêu đốt vậy. Thế nên cô quyết định trang điểm cho thật xinh đẹp rồi
ra ngoài bắt xe.
Lúc cô chọn trang phục cũng phải mất cả buổi. Con gái
đều thích làm đẹp như Tô Mạch không thích cô ăn mặc quá hở hang khi ra đường
thế nên cô không có chiếc váy liền siêu ngắn nào. Tô Mạch nói, đồ nhà họ không
thể tùy tiện cho người khác xem. Có lần Tô Tịch tặng cô một chiếc váy siêu
ngắn, cô mới mặc một lần liền bị Tô Mạch vứt vào sọt rác. Lúc đó, họ còn cãi
nhau một trân khủng khiếp. Khi tâm trạng người đàn ông đó vui vẻ thì anh ta
đúng là thiên sứ còn khi tâm trạng không vui thì anh ta chẳng khác nào ác quỷ.
Cuối cùng, cô cũng đã chọn được một chiếc váy liền có
thiết kế eo cao. Nó làm bộ ngực không được đẫy đà lắm của cô trông to hơn khiến
cô rất hài lòng. Hơn nữa, nó còn che đi phần mỡ thừa ở bụng. Hì hì, nhà thiết
kế vĩ đại. Chiếc váy liền bằng vải cotton trắng có điểm thêm những chấm bi đỏ
đen. Hồi đó, Tô Mạch nói cô mặc nó trông giống như con cánh cam. Cô nói, anh
chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp gì cả. Phần eo phía dưới ngực có một chiếc nơ
cánh bướm rất lớn. Cô búi tóc cao rồi quay một vòng trước gương. Cô nàng lười
biếng nhếch nhác lập tức biến thành một cô gái thành thị xinh đẹp, hoàn mỹ. Sao
lại đáng yêu như vậy? Sao lại xinh đẹp như vậy chứ? Ngất mất! Sao cô nàng này
lại có thể tự hào về bản thân thế cơ chứ?
Vừa ra khỏi cửa, Văn Hạ nghe thấy tiếng Mèo con gọi cô
từ phía ban công. Từ từ bước đến, cô khoát túi xách lên vai nhìn cậu ấy nói:
- Sao thế? Cậu muốn đi chơi cùng tôi rồi hả? Tôi không
có thời gian đi cùng cậu đâu.
- Chị gái, chị đừng hiểu nhầm. Con sói đã cất hết
thuốc lá đi chưa? – Mèo con vin lan can ban công thì thào hỏi Văn Hạ.
Cô nàng Văn Hạ này cũng lắm tật xấu: hút thuốc, uống
rượu, đánh mạt chược. Chỉ cần không phải là mấy việc vớ vẩn cô đều biết nhưng
hút thuốc luôn phải lén lút sau lưng Tô Mạch. Thi thoảng hút vài điếu cho đỡ
thèm thôi. Uống rượu ư? Bình thường, không uống, uống rồi thì chẳng ai ngăn cản
được. Đánh mạt chược ư? Cao thủ. Thế nên bà nội Tô Mạch mới hào hứng đánh mạt
chược với Văn Hạ.
- Tôi cai rồi. Tôi không thích hút. – Văn Hạ xua tay
dáng vẻ tự hào. Thực tế là nếu cô hút thì Tô Mạch sẽ mắng nên cô không dám hút.
- Thật đáng tiếc! Một người bạn của em mới từ Hồng
Kông về. Cậu ấy mang cho em mấy cây thuốc lá Marlboro loại chị thích nhất ấy.
Chụt chụt! Hôm nay trông chị xinh thật đấy! – Mèo con ra vẻ tiếc nuối. Thực ra
trong lòng cậu ấy quá rõ, cuộc sống hằng ngày của cậu ấy ngoài nấu cơm, viết
kịch bản ra thì chỉ còn lại mỗi việc là đấu khẩu với Văn Hạ thôi.
- Xinh ư? Tôi đến nhà bà nội ăn cơm. Không chơi với
cậu nữa. Tôi đi đây. – Văn Hạ vẫy vẫy tay chạy đi. Cô vừa nói với bà nội là cô
sẽ đến ngay. Chắc bà cụ đang nóng lòng đợi cô đến chơi mạt chược, có ba chân
khuyết một là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Văn Hạ thong dong chạy đến cửa tòa nhà, bỗng nhiên cô
nhớ ra là mình vẫn chưa khóa cửa. Chứng bệnh vội vàng, hấp tấp của cô nặng quá
rồi. Mỗi lần ra ngoài, cô đều nghĩ là mình chưa khóa cửa, kết quả chạy về đến
nhà thì cửa đều đã khóa rồi. Mỗi lần ra đường không có chuyện gì thì cô lại
kiểm tra điện thoại, ví tiền và đều quên chúng. Thế nên tuy bình thường cô rất
qua loa đại khái nhưng hiếm khi đánh mất đồ.
Cô đang nghĩ xem có cần quay về nhà không thì có một
bóng người dong dỏng cao lướt qua mặt cô. Thật đúng là rung động lòng người!
Văn Hạ nghĩ, đẹp trai quá!
Chàng thanh niên đó khoảng hai mươi tuổi, người dong
dỏng cao, chưa đến một mét tám. Vì Tô Mạch cao một mét tám lăm nên cô hiểu rất
rõ về chiều cao của đàn ông, về cơ bản là cô có thể ước chừng bằng mắt được. Cô
luôn chê Tô Mạch cao quá! Chàng trai đó có khuôn mặt trắng trẻo. Thật đấy!
Trắng như trứng gà bóc, giống như các ngôi sao quảng cáo sản phẩm dưỡng da trên
ti vi vậy. Đôi lông mi cong cong, đen nhánh. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng. Văn
Hạ phát hiện ra mình thật vớ vẩn! Con nhà người ta mới lớn có chừng đấy. Hơn
nữa, cô đã có Tô Mạch rồi, nhìn gì chứ? Cô xoay người chuẩn bị bỏ đi. Đương
nhiên, lúc này cô đã quên mất chuyện mình đã khóa cửa nhà hay chưa rồi.
- Chào chị! Xin hỏi nhà Mèo con ở tầng mấy ạ? – Giọng
cậu thanh niên đó thật trong trẻo, cực kỳ nhẹ nhàng, nghe mà lòng Văn Hạ thấy
xốn xang. Cô thầm nghĩ, Tô Mạch ơi Tô Mạch, không phải em háo sắc, tự cậu ta
tìm đến em đấy nhé. Em chỉ nhìn, chỉ nói chuyện thôi, không thể coi là phản bội
anh được.
- Cậu tìm Mèo con hả? Nhà cậu ấy ở tầng mười ba, phòng
1302. – Nụ cười của Văn Hạ lúc này hệt như thiên sứ. Nếu ai quen cô mà nhìn
thấy cô lúc này như vậy chắc chắn sẽ coi thường cô, thấy trai đẹp là không bước
đi nổi.
- Cảm ơn chị. – Lông mi cậu thanh niên đó chớp chớp,
nhẹ nhàng nói câu cảm ơn rồi quay người bước vào thang máy. Văn Hạ há hốc mồm
nghĩ, Tô Mạch nhà mình vẫn là tốt nhất, anh ấy nhiệt tình với mình như thế. Cậu
thanh niên này giống như băng đá vậy. Thật là lạnh lùng!
Cậu thanh niên đứng trong thang máy nhìn cô gái xinh
đẹp đang ngơ ngẩn bên ngoài, trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta nở nụ cười
kín đáo. Nếu Văn Hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ thấy hoa xuân đua nở trong nháy mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT