Khi Tô
Mạch bước vào, ti vi trong phòng khách không bật, chiếc váy trắng cô mặc hôm
nay đang vứt chổng chơ trên ghế sofa, giày thì một chiếc bị đá ra gần cửa còn
một chiếc lại nằm cạnh sofa. Thấy tình cảnh như vậy, anh biết ngay cô nàng vẫn
chưa nguôi giận.
Chẳng
còn cách nào khác, vì dù sao anh vẫn là nhân viên mới, hơn nữa lại do bạn thân
của mẹ giới thiệu vào công ty, tất nhiên là sẽ có nhiều lời dị nghị nên anh chỉ
có thể cố gắng để chứng minh mình có khả năng hoàn thành tốt công việc mà thôi.
Hôm nay bắt đầu đi gặp khách hàng, ai ngờ gặp xong lại phải đi ăn, đi hát
karaoke rồi đến hộp đêm. Từ trước đến giờ ngoài Văn Hạ ra thì với những cô gái
khác, anh chỉ “đứng xa mà ngắm” thôi, vì Văn Hạ rất hay ghen, hơn nữa có lúc
còn ngốc một cách đáng yêu, mỗi lần anh đi, cô đều đợi anh về để kiểm tra người
anh một lượt từ trên xuống dưới và nói nếu không có mùi người con gái khác mới
cho anh vào phòng.
Hôm
nay, xem ra cô nàng cũng mệt rồi. Anh vốn định ở bên cô an ủi, mặc dù biết cô
không mấy để ý chuyện bị sa thải và Văn Hạ cũng rất muốn chứng minh năng lực
của bản thân, rất muốn khiến anh coi trọng cô nên anh để mặc cô tự cảm thấy bị
giày vò, chỉ cần cô thấy vui vẻ là được.
Bước
vào nhà tắm, anh phát hiện ra cô nàng vô lo vô nghĩ đã ngủ thiếp trong bồn tắm,
trên khuôn mặt bầu bĩnh vẩn còn những đọng lại bọt bong bóng, miệng thở phì
phò, trong thật đáng yêu! Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi cuối xuống bế cô ra
khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm cho cô bồng cô về giường.
Trong
lúc mơ màng, Văn Hạ cảm giác có người bế mình lên, lấy khăn tắm quấn kín người
rồi bồng mình khẽ khàng đặt lên giường. Cô biết chắc chắn là Tô Mạch đã về, lúc
đó đã là mười một giờ. Dạo này, anh luôn bận và về muộn như thế? Còn cô thì
sao? Cô rất muốn anh có thể ngồi xem ti vi, nghe nhạc cùng cô giống như trước
đây. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể ngồi buồn bã một mình trong căn phòng trống
vắng mà thôi.
Văn Hạ
không thèm để ý tới Tô Mạch, rõ ràng cô đã tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ ngủ. Cô
nghe thấy tiếng Tô Mạch thay quần áo, đi tắm và bước đến bên giường. sau đó, cô
còn cảm nhận được giọt nước lạnh nhỏ trên mặt mình. Đáng ghét thật! Cô rất muốn
lấy tay gạt đi nhưng vì vẫn đang giả vờ ngủ nên đành cắn răng chịu đựng.
Tô Mạch
thì sao? Anh thừa biết Văn Hạ đã tỉnh, nhưng vì cô nàng này dám giả vờ ngủ với
anh nên đương nhiên phải trêu một chút rồi.
Văn Hạ
có cảm giác chiếc chăn trên người mình bị kéo ra một chút, tay Tô Mạch từ từ
luồn vào trong vuốt ve cánh tay cô. Nhột quá! Cô thầm rủa, đồ háo sắc dám trêu
mình.
Tô Mạch
cố nín cười, nhẹ nhàng cọ xát. Làn da vừa mới tắm xong của Văn Hạ tỏa ra hương
thơm dịu nhẹ. Đúng rồi, dầu thơm. Tô Mạch chạy vào nhà tắm rồi lấy chai dầu
thơm ra rồi bắt đầu nhẹ nhàng thoa lên người Văn Hạ.
Văn Hạ
ngửi thấy mùi dầu thơm hương sữa, cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tô Mạch, ngón
tay anh đi đến đâu, nơi đó như bùng cháy.
- Ui da,
anh muốn chết à? Anh làm gì thế? Anh không thấy người ta đang ngủ sao? – Văn Hạ
không chịu nổi nữa, vùng dậy đẩy Tô Mạch sang một bên quát.
Tóc mai
của Tô Mạch vẫn còn nhỏ nước, ánh mắt anh sáng long lanh nhìn Văn Hạ. Dừng lại
giây lát, anh cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân.
Lúc
này, Văn Hạ mới phản ứng lại. A, người cô không mặc gì, cô vội vớ lấy chăn quấn
lên người nhưng đã quá muộn, con sói xám đã vồ đến, cô bé quàng khăn đỏ làm sao
thoát nổi. Trong đêm có tiếng một cô gái hét lên:
- Tô
Mạch đáng ghét! Tóc anh vẫn chưa khô. Anh làm ướt ga giường thì mai anh phải
giặt đấy…
Nửa
đêm, Văn Hạ khát nước, cô dậy uống nước thì phát hiện Tô Mạch đã tỉnh rượu,
chân đang gác lên đùi cô, cánh tay đè chặt cổ cô, chẳng trách cô lại cảm thấy
khó thở như vậy. Người đàn ông này cũng thật là…
Cô nhấc
tay anh ra khỏi người mình. Anh hừm một tiếng rồi lại ôm cô chặt hơn. Văn Hạ
nghiêng người muốn lách ra nhưng sức cô có hạn, không thể ra khỏi giường được.
Nếu có khát quá không chịu nổi thì cắn vào cổ anh hút máu uống cũng tốt. Những
người trẻ tuổi như Văn Hạ đều không sao hiểu được cách nghĩ của cô, đúng là
quái dị lạ thường!
Chỉ cần
thấy gương mặt Tô Mạch thôi dường như cũng khiến cơn giận hôm nay tiêu tan. Cô
không nỡ lòng, dù có thế nào, dù xảy ra chuyện gì, cô cũng không nhẫn tâm nhìn
Tô Mạch bị tổn thương, thấy Tô Mạch phải buồn. đừng thấy cô thường ngày luôn
ương bướng, ngang ngược bắt nạt anh nhưng chỉ cần anh có chuyện thì người đầu
tiên lao đến vẫn là cô. Cô luôn muốn dùng bờ vai không lấy làm rộng của mình
làm một chổ dựa cho Tô Mạch.
Tô Mạch
xuất sắc, Tô Mạch giỏi giang, Tô Mạch thành công, còn cô thì sao? Khi người
khác nhắc đến cô đều nói đến cô bằng một tổ hợp từ mâu thuẫn: ương bướng, ngang
ngược, vô lí, đáng yêu, lương thiện, hiểu biết nhưng cô là người như vậy, tất
cả đều tùy hứng. Tô Mạch nói, anh thật sự thích cô như vậy.
Nhưng
cô cũng hy vọng có thể đứng bên cạnh anh, cùng anh thành công, cùng anh cố
gắng, chứ không phải là núp sau anh, hưởng thụ thành quả của anh. Cô là một cô
gái cầu tiến có được không? Cô cũng là người muốn biến những ảo tưởng thành
hiện thực. Sao bây giờ cô có thể ngốc nghếch vậy? Sao cô chẳng có thành tích gì
như vậy? Đầu cô chứa toàn bã đậu sao? Haizzz, phụ nữ ơi, sao ông trời không
thấy được ưu điểm của bạn chứ? Sao ông chủ cứ mãi ức hiếp bạn vậy? Buồn rầu là
vậy nhưng chỉ thoáng qua, cô nàng vô lo vô nghĩ này lại ngủ thiếp đi.
Nhắc
đến câu chuyện tình yêu của Văn Hạ và Tô Mạch thì có thể thấy rõ Văn Hạ là cô
gái không cam chịu cô đơn, còn Tô Mạch lại đúng là mẫu đàn ông mà con gái yêu
thích.
Một
ngày Tết đặc biệt năm 2007, Văn Hạ được nghỉ đông nên cả ngày ở nhà lên mạng.
Ngày nào, cô cũng lớn tiếng muốn tìm một anh chàng đẹp trai. Cứ như thế, vào
một đêm khuya yên tĩnh, Văn Hạ tắt đèn, ngồi trước máy tính gõ bàn phím lách
cách, vừa hay ở mạng chat QQ báo có người muốn làm bạn với cô. Bao nhiêu năm
nay không có ai add nick của cô nên việc đó khiến cô rất cảm động. Xem qua
thông tin cá nhân. Ồ, là nam, một chàng trai buồn trong đêm. Hai mắt Văn Hạ
sáng lên. Chính ngày đó, cô đã gặp Tô Mạch, người khiến cô cả đời này cũng
không thể nào quên.
Hai
người bắt đầu đánh máy, một lúc sau cô nói mệt rồi nên chuyển sang chat voice
đi. Tô Mạch đồng ý. Thực ra, anh cũng không phải là người thích tán gẫu nhưng
hôm đó quá nhàm chán, vì vừa từ nước ngoài về nghỉ, lại mới chia tay với bạn
gái nên anh mò lên mạng. Anh add nick của Văn Hạ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu
nhiên, thế nên, có thể nói duyên phận là đo trời định, điều đó ràng buộc hai
người cả đời.
Giọng
Tô Mạch rất dễ nghe chứ không khàn khàn như mấy cậu thanh niên choai choai. Một
cảm giác chín chắn không nói thành lời khiến trái tim Văn Hạ xao xuyến. Giọng
nói của người đàn ông này đã mê hoặc cô.
Cô rất
tự tin về dáng vẻ của mình. Không phải vì cô cực kì xinh đẹp mà vì cô vô cùng
đáng yêu, nhận thấy đó là lợi thế của mình nên cô đã đề nghị gửi ảnh. Khi cô
gửi ảnh của mình cho đối phương, Tô Mạch cười nói, một cô gái thật đáng yêu!
Khi anh gửi ảnh lại cho cô, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Một anh chàng
quá đẹp trai, lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao, da trắng, môi mỏng hồng, chỉ
mới thoáng nhìn mà cô đã chấm anh. Cô từng nghĩ phải chăng thượng đế nghe thấu
lời thỉnh cầu của cô nên đã đem chàng trai tốt như vậy từ trên trời xuống để
tặng cho cô.
Nói đến
chuyện trước đây, Văn Hạ luôn nghĩ mình đã nguội lạnh nhưng cô vẫn kiên trì. Đó
là sự điên cuồng, là tình yêu cả đời chỉ có một. Thế nên, sau ba ngày nói
chuyện, cô cảm thấy mình đã thích chàng trai này, vô cùng thích. Cảm giác đó
không giống với người bạn trai đầu tiên. Đó là cảm giác quen thuộc, cảm giác trái
tim đập rộn ràng nhưng cô không biết đối phương nghĩ gì. Cho đến một hôm, cô
mượn men rượu để nói với anh:
- Em
thích anh.
Tô Mạch
cười không nói gì khiến Văn Hạ rất đau lòng. Nhưng ba ngày sau, Tô Mạch nói với
cô rằng, anh yêu em. Những lời này là tự anh muốn nói với cô. Và như vậy, sau
năm ngày quen nhau, một tình yêu điên cuồng đã bắt đầu. Có thể rất nhiều người
không tin đây là sự thật nhưng đây đúng là sự thật. Văn Hạ như muốn phát điên,
từ đó cô cũng trở thành dân nghiền mạng. Hơn nữa, trong một khoảng thời gian
ngắn, hoặc là sự an ủi tinh thần, hoặc là vì rung động tuổi trẻ, tóm lại, tình
cảm của họ phát triển nhanh hơn mức bình thường. Hai người đều cho rằng họ yêu
nhau, thật sự yêu và kiên trì với tình yêu đó.
Những
ngày có Tô Mạch bên cạnh đều là quãng thời gian vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Rồi
cũng đến ngày anh khai giảng tại trường đại học ở nước ngoài. Anh nói mình đến
đó chơi bời, Văn Hạ cười. Cô cảm thấy anh đang đùa, tuy anh nói vậy nhưng cô
biết, anh là người chăm chỉ cố gắng, có tham vọng và cô có thể tin anh. Dù mới
chỉ gặp nhau trong kì nghĩ ngắn ngủi nhưng tình cảm của hai người lại không hề
dao động. Mọi người nói cô ngốc nhưng cô lại không nghĩ như thế. Cô cho rằng cô
yêu anh, anh chính là người cô chờ đợi nên cô nguyện từ bỏ tất cả vì anh.
Tô Mạch
thì sao? Trước đây, anh cũng đã trải qua vài cuộc tình nhưng anh cho rằng đó là
tuổi trẻ bồng bột, đó không được tính là tình yêu. Từ sau khi có Văn Hạ, anh
thật sự mong muốn giữ mãi hạnh phúc này. Hai cùng đợi đến lúc tốt nghiệp, mong chờ
một cuộc sống mới. Hai người thông qua mạng điện thoại, mạng internet và vài
lần gặp mặt ngắn ngủi để duy trì tình yêu này trong suốt ba năm. Tô Mạch thường
cười bản thân, tiền của anh đều trở thành tiền điện thoại cho ngành viễn thông,
tiền vé máy bay cung ứng cho hàng không Trung Quốc, nhưng anh lại thấy rất xứng
đáng. Thực ra rất khó để làm người khác tin tình yêu của họ. Hồi còn học đại
học, có quá nhiều tình yêu mau đến chóng đi. Tình yêu của họ giữ gìn được thật
chẳng dễ dàng, chỉ là tình cờ gặp nhau thế mà lại vất vả gìn giữ khiến mọi
người chuyển từ nghi hoặc sang khâm phục. Khó khăn như vậy, xa xôi như thế
nhưng họ vẫn có thể dắt tay nhau vượt qua.
Sau khi
tốt nghiệp, Văn Hạ chuyển đến thành phố Cát Lâm vì nhà Tô Mạch ở đó, và cũng vì
anh đã về nơi đó. Nhưng cô vẫn còn quá nhiều thứ không thể từ bỏ, sự kỳ vọng
của bố mẹ, sự ràng buộc của gia đình. Gia đình cô không mấy tán thành chuyện cô
và Tô Mạch ở bên nhau. Bởi vì chuyện này mà ba năm trước, cô nàng Văn Hạ vẫn
hay nói hay cười đã nhiều lần phải rơi nước mắt đau lòng, thất vọng. Một cô gái
đơn độc giữ lời thề, kiên trì chờ đợi thật không dễ gì. Cô hiểu bố mẹ mình
thương cô nhưng họ không hiểu tình yêu của cô. Cô nói với bố mẹ, mỗi người đều
có hình mẫu người yêu của riêng mình, chúng con thật sự yêu nhau, con sẽ hạnh
phúc. Bố mẹ cô không nghĩ như vậy vì họ thấy Văn Hạ đã rơi quá nhiều nước mắt
và họ thật sự lo lắng.
Nhưng
dù có gặp bao nhiêu khó khăn, hai người vẫn chưa nhắc đến chuyện chia tay,
dường như hai từ đó chẳng hề liên quan gì đến họ. Tình yêu của họ, hạnh phúc
của họ đã bất ngờ ấn định từ thời khắc họ tình cờ gặp nhau, không ai có thể
thay đổi được. Mỗi khi Văn Hạ thấy dao động, Tô Mạch lại kiên định nói với cô,
chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ chia tay, em hãy tin anh, chúng ta sẽ mãi mãi
hạnh phúc.
Mãi mãi
rốt cuộc là bao lâu, Văn Hạ không biết nhưng cô biết, cuối cùng mình cũng phải
lựa chọn tình yêu hoặc tình thân, kiên trì theo đuổi hay yên phận chờ đợi. Ba
năm rồi, cô có cảm giác mình vẫn là một đứa trẻ, chuyện gì cũng dựa dẫm vào Tô
Mạch. Rời xa anh, cô sẽ không tìm thấy phương hướng, cô sẽ không sống nổi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT