Khi Văn
Hạ đến nhà Mộc Du cũng là lúc xe cấp cứu rẽ vào. Trên đường đi, cô cứ nắm chặt
bàn tay, sắc mặt căng thẳng. Sao tự nhiên chị ấy lại bị ốm? Lại còn nôn ra máu
nữa. Nghiêm trọng quá! Cô nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Cẩm Sắt, nghĩ đến khuôn
mặt đĩnh đạc của Hà Khanh. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với một cặp đôi hoàn mỹ
như vậy?
Đến
nơi, Văn Hạ đẩy cửa xe, bước xuống chạy. Minh Ưu đỗ xe xong cũng vội vàng đổi
theo. Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lo lắng của Văn Hạ, cậu không khỏi thấy lo
lắng.
Vì quá
vội nên Văn Hạ không nhìn thấy bậc thang, suýt nữa cô đã bị ngã. May mà Minh Ưu
ở phía sau kéo cô lại. Cô cũng không quay lại mà chạy tiếp.
- Thế
nào rồi? - Văn Hạ chạy đến cửa nhà Mộc Du đúng lúc nhân viên cấp cứu khiêng Cẩm
Sắt bất tỉnh ra ngoài. Mặt Mộc Du trắng bệnh không chút sắc hồng. Xem ra đúng
là cô ấy đã bị sốc nặng. Văn Hạ đứng ngay trước mặt mà dường như cô ấy không
nhìn thấy vậy.
Văn Hạ
nhìn thấy Mộc Du bàng hoàng như thế, cô giơ tay nắm lấy vai Mộc Du hỏi lại một
lần nữa, rốt cuộc thế nào rồi?
Mộc Du
hoảng hốt ngẩng đầu lên, yếu ớt nói:
- Chị
em nôn ra máu, rất nhiều, rất nhiều máu. Thật đáng sợ! Làm sao đây? Làm sao
đây?
Dáng vẻ
của Mộc Du giống như đứa trẻ không tìm được về nhà, nó làm cho Văn Hạ càng thấy
buồn hơn. Cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Mộc Du truyền hơi ấm của cơ thể mình
cho cô ấy.
Bây giờ
Minh Ưu mới biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ không phải là lúc đứng đây an
ủi Mộc Du nên cậu bước đến nhẹ nhàng nói với Văn Hạ:
- Đi
thôi. Đến bệnh viện xem sao trước đã.
- Ừ.
Phải, phải. Mau đi thôi. - Cậu đã làm Văn Hạ thức tỉnh như vậy. Cô lập tức kéo
Mộc Du chạy ra ngoài bỏ lại Minh Ưu một mình đứng đó. Minh Ưu cười bản thân,
cậu nghĩ: "Văn Hạ, đến khi nào thì chị mới có thể nhìn thấy tôi ở phía sau
chứ chị? ".
Tô Mạch
giải quyết xong mọi việc ở Hàng Châu và bay về ngay trong đêm đó. Đáng lẽ anh
và Khâu Tư sẽ lên máy bay vào sáng sớm hôm sau nhưng anh lo cho Văn Hạ, anh có
cảm giác chắc chắn Văn Hạ sẽ làm ầm chuyện này lên. Đến lúc mọi người đều biết
thì tất cả sẽ chấm dứt. Thế nên, anh nói với Khâu Tư một tiếng, bất chấp lời
khuyên của cô ta một mình bỏ về thành phố Cát Lâm.
Anh kéo
lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Vừa mở cửa ra thì anh giật nảy cả mình.
Nhìn căn
phòng vừa bộn, quần áo ném đầy nền nhà, trên giường, trên mặt đất, trên đầu
giường vẫn còn đồ của Văn Hạ. Lẽ nào có trộm vào nhà? Văn Hạ đâu? Không đúng.
Nhìn xung quanh, hình như không thiếu thứ gì. Anh vừa đi vừa cúi xuống nhặt đồ,
sau đó anh nhìn thấy chiếc va li da nhỏ của Văn Hạ vứt ở dưới đất.
Tô Mạch
đứng đó nhìn chiếc va li Betty màu đỏ, anh tưởng tượng ra bộ dạng Văn Hạ ngồi
đó ủ rũ. Cô nàng lười biếng đó vốn không biết tìm đồ đạc cho mình. Chẳng trách
cô lại làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn như vậy nhưng tại sao cô lại lấy va li
ra? Lẽ nào. . .
Nghĩ
đến đây, Tô Mạch bỗng cảm thấy lạnh cả người, sợ hãi. Đây chính là lời tuyên
cáo của Văn Hạ. Họ thật sự chia tay sao? Cô muốn bỏ đi sao?
Văn Hạ
cùng Mộc Du ở lại bệnh viện chăm sóc Cẩm Sắt. Bác sĩ nói cũng không nghiêm
trọng lắm, chỉ là cô ấy quá mệt mỏi và áp lực quá lớn, mấy ngày sau mới có kết
quả cụ thể. Văn Hạ nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Cẩm Sắt vẫn nằm ngủ
trên giường bệnh mà không nén được tiếng thở dài trong lòng, cô gái xinh đẹp
như vậy, xuất sắc như vậy mà lại gặp nhiều gian nan thế ư? Còn cô, một cô gái
ngốc nghếch có Tô Mạch yêu thương, mọi người yêu quý, không có việc gì cũng gây
chuyện, ngang bướng, hống hách, tham ăn lười làm. Như vậy là cô thật sự hạnh
phúc lắm rồi.
Quá mệt
mỏi, một ngày không nghỉ ngơi, Văn Hạ cuộn tròn trên sofa ngủ lúc nào không
hay. Trong mơ, dường như cô lại quay về quá khứ, hằng ngày Tô Mạch bảo cô tốt,
nói cô đáng yêu, khen cô xinh đẹp, nói anh mãi mãi chỉ yêu Văn Hạ.
Trời đã
quá muộn, Minh Ưu đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh mua đồ. Khi quay về, cậu thấy
Văn Hạ đã nằm trên sofa ngủ rồi. Không biết trong mơ, cô nhìn thấy gì mà nụ
cười của cô ngọt ngào đến thế. Cậu lắc đầu đem đồ ăn đưa cho Mộc Du ngồi đó.
Thực ra
cậu và Mộc Du là bạn học. Mộc Du ở khoa Thiết kế, còn cậu ở khoa Mỹ thuật. Họ
tình cờ gặp nhưng chưa từng nói chuyện với nhau. Cảm giác giữa họ chỉ là hai
chữ "lạnh lùng".
Căn
phòng rất yên tĩnh. Hai người đều không thích nói chuyện nên căn phòng càng yên
tĩnh hơn.
- Cảm
ơn cậu. - Mộc Du khẽ nói. Vì mệt mỏi nên giọng cô ấy có chút nghẹn lại nhưng
mang một cảm giác rất khác, dường như không còn lạnh lùng như trước nữa.
Minh Ưu
hơi nhếch mép cười, nhẹ nhàng đáp:
- Không
có gì. Hóa ra cậu và Văn Hạ là bạn.
Nói
chuyện với người khác là trở ngại lớn của Minh Ưu nhưng tình cờ gặp Mộc Du, cậu
lại có cảm giác an toàn. Dường như cậu biết đây là người cùng cảnh ngộ với mình
vậy. Hơn nữa, lúc này nói chuyện gì đó sẽ tốt hơn.
- Ừ.
Không phải cậu cũng thế sao? - Mộc Du không ngẩng đầu lên nhìn cậu. Các nữ sinh
trong trường đều gọi Minh Ưu là hoàng tử núi băng, lạnh lùng, rất lạnh lùng,
chưa từng thấy cậu nói chuyện với ai, cũng chưa từng thấy cậu mỉm cười nhưng
vừa rồi cậu đã mỉm cười. Thật sự là rất đẹp!
- Ừ!
Văn Hạ là người mẫu của tớ nên. . . - Minh Ưu cũng không biết tại sao mình lại
bổ sung thêm một câu như vậy. Hoặc là cậu nhắc nhở bản thân, hoặc là cậu tìm cớ
cho sự nhiệt tình của bản thân.
Mộc Du
không nói gì thêm nữa. Cô ấy đỡ lấy đồ ăn Minh Ưu đưa cho, cúi đầu ảo não. Dù
không nhìn vào mắt nhau, không nói câu nào nhưng Minh Ưu có thể cảm nhận được
nỗi đau đang lan tỏa khắp người cô gái này.
Chính
vào lúc này, bỗng có những âm thanh rất lạ vang lên ở bệnh viện.
DA ~ DA
DA LA LI LA
BI BA
LA BI ~ BA LA PA ~ PA LA LA PA
BI BA LA
BI ~ BA LA PA ~ PA PA LA PA
BI BA
LA BI ~ BA LA ĐA ~ DA DA LA LI LA
BI BA
LA BI ~ BA LA PA ~ PA PA LA PA
Chính
vào lúc Minh Ưu và Mộc Du đang tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì Văn Hạ mơ
mơ màng màng móc chiếc điện thoại di động trong túi ra, ngáp dài, liếm đôi môi
khô, uể oải hỏi:
- Ai
đấy? Tôi ngủ rồi. Có chuyện gì ngày mai nói nhé.
Hai
người ngồi đó ngây người. Cô nàng Văn Hạ hoàn toàn hồ đồ coi đây là nhà của họ.
Người con gái có thể sinh tồn ở bất kỳ hoàn cảnh nào này quả là mạnh mẽ.
Đây là
cú điện thoại của Tô Mạch gọi đến. Anh vẫn chủ động gọi điện. Anh không muốn
mất Văn Hạ như vậy. Tình cảm bao nhiều năm nay đâu thể nói hết là hết, thân sen
gãy còn nối liền bởi đường tơ. Hơn nữa, anh sẽ không bỏ cô đâu. Bây giờ anh đã
bình tĩnh lại rồi. Anh đã biết mình sai ở đâu. Vậy thì mau gọi điện xin lỗi và
làm hòa đi.
Nhưng
nghe câu đó của Văn Hạ, anh lại không hề nổi giận, cô nàng này đi đâu rồi?
- Em
đang ở đâu? - Giọng Tô Mạch rất bình tĩnh, lúc này mới thật sự đáng sợ!
Văn Hạ
bừng tỉnh. Sao cô có thể mơ mơ màng màng nghe máy mà không nhìn xem là ai chứ?
Nếu như thế, biết đâu Tô Mạch lại cho rằng cô đã tha thứ cho anh.
- Tại
sao em lại phải nói cho anh biết? - Văn Hạ ngồi dậy ôm đầu gối nghiêng đầu nói.
Tô Mạch
nghe và biết cô đã tỉnh táo, miệng lưỡi cũng ghê thật:
- Em
nói đi. Bây giờ nói anh không giận đâu.
- Em
không thèm. Em không nói. Anh thích làm thế nào thì làm. - Văn Hạ gập điện
thoại lại ném sang một bên, thích hỏng thì hỏng đi, cùng lắm thì tự bỏ tiền ra
mua thôi, không thể dễ dàng tha thứ cho đàn ông như vậy được. Mẹ anh đã nói
đúng câu này. Cô biết Tô Mạch rất ngang, chỉ cần cô dập điện thoại thì tuyệt
đối anh sẽ không gọi lại nên khỏi cần phải tắt máy. Thật buồn cười! Thật đáng
buồn! Lúc đó cô nói anh như vậy rất đàn ông. Bây giờ cô lại cảm thấy anh thật
là quá đáng.
- Hai
nguời không buồn ngủ à? Phải rồi. Minh Ưu, sao cậu không về nhà? Người nhà cậu
không lo lắng sao? Cậu mau về nhà đi. Đợi chị Cẩm Sắt khỏi rồi chúng ta tiếp
tục vẽ tranh nhé. - Văn Hạ chẳng hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.
Có gì đâu chứ? Lẽ nào người khác nhìn cô thì cô không sống nỗi sao? Làm người
thì phải phóng khoáng, sống theo ý mình, vui vẻ là được rồi, để ý nhiều chỉ làm
cô thêm mệt thôi.
Minh Ưu
nghe câu này, ánh mắt cậu tối lại nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại bình
thường. Nhưng sự biến đổi nhanh chóng đó cũng không lọt qua nổi con mắt của Mộc
Du, chỉ có điều cô ấy không nói gì. Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cô
ấy cũng có.
Minh Ưu
đi rồi. Không phải vì câu nói của Văn Hạ mà vì cậu nhớ ra, hôm nay cậu vẫn chưa
chúc mẹ ngủ ngon, có thể mẹ vẫn đang đợi cậu về. Cảm giác được người khác chờ
đợi thật hạnh phúc. Có người nhớ đến, có người quan tâm. Trước khi đi, cậu lại
nhìn Văn Hạ. Cô vẫn giữ dáng vẻ bất cần đó, không sợ trời chẳng sợ đất. Nếu cậu
cũng giống như cô thì có phải là cậu sẽ trở nên vui vẻ hơn chăng?
- Rốt
cuộc là có chuyện gì? - Văn Hạ ngoái đầu nhìn bóng Minh Ưu đã khuất, cô vội
ngồi xuống bên Mộc Du hỏi. Vừa rồi có Minh Ưu ở đây, họ không tiện nói chuyện
nên cô mới bảo cậu đi nhưng nhìn khuôn mặt buồn bã của cậu bé đó. . . Haizzz. .
. Mình quả là ác quỷ, không thể ở bên thiên sứ quá lâu được.
Mộc Du
nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cẩm Sắt, thở dài buồn bã nói:
- Em
cũng không biết nữa. Hôm qua, chị ấy và anh rể đã ly hôn. Khi về, chị ấy nhốt
mình trong phòng không ăn không uống, cũng không thèm để ý đến em. Em gõ cửa
thế nào chị ấy cũng không mở. Hôm nay, em nghe trong phòng có tiếng động. Em
đẩy cửa vào thì nhìn thấy chị ấy nằm trên sàn nhà, khóe miệng toàn là máu nhưng
chị ấy vẫn kéo em không chịu để em gọi điện cho anh rể. Em cũng không biết thế
nào? Rốt cuộc thế nào. Sao lại thành ra như vậy?
Mộc Du
kể lại, dường như cô ấy lại trông thấy cảnh tưởng đáng sợ đó. Cô ấy ôm lấy đầu
lắc mạnh giống như muốn xua ký ức buồn đó đi.
- Rốt
cuộc là tại sao họ lại ly hôn? - Văn Hạ bình tĩnh hỏi. Trước đây, cô luôn ngây
thơ cho rằng, những người yêu nhau sẽ mãi ở bên nhau, nên ở bên nhau nhưng trải
qua ngày hôm nay, cô biết có rất nhiều sự hiểu lầm, sự thất vọng, những cái cớ
khiến những người yêu nhau chia tay. Chẳng phải cô cũng là một trong số đó sao?
- Em
không biết. Chị ấy không chịu nói. Em đã hỏi rất nhiều lần rồi.
- Vậy
đừng nói với anh rể em vội. Đợi ngày mai chị Cẩm Sắt tỉnh lại rồi chúng ta sẽ
khuyên nhủ chị ấy. - Văn Hạ cảm thấy qua ngày hôm qua, cô đã trưởng thành lên
rất nhiều, hiểu được nhiều đạo lý. Tuy rằng cô vẫn tùy hứng nhưng cô biết,
không ai chấp nhận sự tùy hứng của bạn một cách vô điều kiện. Nếu có thì người
đó rất yêu bạn.
Lần đầu
tiên Tô Mạch bị Văn Hạ dập điện thoại, lòng rất buồn nhưng anh vẫn thấy lo
lắng. Muộn như vậy, chắc chắn là cô không đến nhà bà nội, Tô Tịch anh cũng hỏi
rồi. Rốt cuộc là thế nào đây? Hạnh phúc yên bình của họ đi đâu rồi? Rốt cuộc
điều gì đã phá tan sự yên bình của họ? Anh ngồi yên hồi tưởng lại ký ức, tất cả
mọi thứ trong căn nhà này, nụ cười, tiếng khóc, sự ầm ĩ, nét đáng yêu, tất cả
đều là Văn Hạ.
Anh bất
giác nhấc điện thoại lên ấn phím "1". Đợi người bên kia nghe điện
thoại, một lần, hai lần, anh nói: "Văn Hạ đừng dập máy của anh, nếu không
anh tuyệt đối không chủ động gọi điện cho em đâu". Anh từng nói: "Văn
Hạ, tức giận cũng được, tùy hứng cũng được nhưng không được quá ba lần".
Lần
cuối cùng, khi anh sắp rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng anh đã nghe thấy tiếng thở
quen thuộc. Hai người không ai nói câu gì, yên lặng nghe tiếng thở của đối
phương.
Mãi
sau, Văn Hạ thở dài. Dường như cô đã thoát được mọi gánh nặng, cả người nhẹ như
muốn bay lên, cô yếu ớt nói:
- Tô
Mạch, em mệt rồi.
Tô Mạch
nghe câu đó mà trái tim như có ai đó bóp chặt, đau đớn.
Bản
thân đã từng nói sẽ chăm sóc tốt cho cô, để co phải buồn như vậy, tất cả đều là
lỗi của anh.
- Cưng
đừng như vậy nữa. Mau về nhà đi. - Giọng Tô Mạch dịu dàng dỗ dành cô, dường như
anh lo lắng không cẩn thận sẽ làm cô sợ vậy.
Bệnh
viện yên tĩnh, Văn Hạ có thể nghe rõ tiếng thì thầm của Tô Mạch. Sự quấn quýt,
cái cúi đầu, sự níu giữ của anh, cô đều không kìm nén được. Cô không nỡ làm
người đàn ông cô yêu phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương nhưng bản thân cô
lại làm anh bị tổn thương nặng nề. Nghĩ đến Cẩm Sắt nằm trên giường bệnh không
biết Hà Khanh thế nào? Tình yêu của họ, hôn nhân của họ đều sai rồi.
Nghĩ
đến tính cố chấp của mình, sự khó chịu của Tô Mạch, cô phải trân trọng tình yêu
của họ.
- Tô
Mạch, anh đến đón em về nhà đi. - Văn Hạ mỉm cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT