Buổi tối, Tô Mạch mời mọi người đi ăn mừng khai trương
tiệm cà phê của Văn Hạ. Văn Hạ ngồi giữa bà nội và bà Tống Vận, chiếc bát được
gắp đầy đồ ăn, nào là gà, nào là cá… Văn Hạ cười hì hì nói:
- Vậy con không khách sao đâu. Ngày mai, con phải bắt
đầu giảm béo rồi.
- Có béo đâu mà giảm, gầy sẽ không đẹp đâu. – Bà nội
và bà Tống Vận cùng phản đối. Bà Tống Vận còn nói, trong mắt người lớn, mập một
chút mới khỏe mạnh, đây gọi là phúc tướng.
- Nhưng con gái nhà người khác đều gầy. Hai người nhìn
Tô Tịch mà xem. – Văn Hạ quay sang Tô Tịch, có một điểm khiến cô ghét nhất ở cô
gái này đó là dù cô ấy ăn kiểu gì thì cũng không bị béo.
Tô Tịch
thì sao? Cô ấy đang bận ăn sườn. Nghe thấy Văn Hạ gọi mình, cô ấy ngẩng đầu lên
nói:
- Tại sao? Em sợ chị xinh đẹp hơn em hả? – Văn Hạ
không hiểu hỏi lại.
Tô Tịch
cười ngượng nghịu không nói. Tô Mạch lại gắp cánh gà bỏ vào bát của cô cười
nói:
- Vì lần trước, huấn luyện viên ở câu lạc bộ thẩm mỹ
nói, em không cần phải đến đó, em làm kiểu gì cũng không giảm béo được mà sẽ
hại người ta phải đập biển hiệu mất. Hơn nữa, em có lần nào giảm béo thành công
đâu.
Tô Mạch
nói xong câu này thì mọi người ngồi ở đó đều phì cười khiến cho Văn Hạ đỏ mặt
tía tai. Vóc dáng đối với người con gái là vô cùng quan trọng, họ rất nhạy cảm
với điểm này. Lườm Tô Mạch một cái, cô cúi đầu ăn sạch đồ ăn trong bát.
- Phải rồi. Tiểu Mạch, hai con định bao giờ tổ chức lễ
cưới? Bây giờ Hạ Hạ cũng có tiệm riêng rồi. Cuộc sống của hai con cũng có thể
coi là ổn định. – Bà Tống Vận không bỏ lỡ cơ hội nhỏ nào, vẫn kiên trì mong sớm
đưa họ vào lễ đường.
- Khụ, khụ, khụ…. – Văn Hạ bị sặc. Lại nhắc đến chuyện
kết hôn. Lẽ nào năm nay, cô nhất định phải cưới sao? Cô thật đáng thương! Vừa
mới có chút sự nghiệp riêng đã phải trở thành thiếu phụ!
- Vâng. Con biết rồi. Để chúng con hỏi bố mẹ bên nhà
Văn Hạ xem thế nào rồi chúng con sẽ nói lại với mẹ. – Đây là lần đầu tiên Tô
Mạch không hề phản đối, đúng là cũng nên kết hôn rồi, không thể kéo dài được
nữa, có thể là vì nguyên nhân khác. Dù lần này Văn Hạ có lườm nguýt anh thế
nào, anh cũng không phản đối nữa.
- Chị Muỗi, con ngươi của chị sắp rơi ra khỏi tròng
rồi đấy. Mắt đã nhỏ rồi lại còn thích đong đưa làm gì chứ? – Tô Tịch cố sống cố
chết thêm một câu khiến Văn Hạ như bốc hỏa. Hóa ra mọi người đã bàn bạc với
nhau dồn cô gái đáng thương như cô vào cạm bẫy hôn nhân.
Vì cơn
giận đang bốc ngùn ngụt nên Văn Hạ không thấy Tô Tịch và bà Tống Vận đang đưa
mắt nhìn nhau. Cô gái đáng thương này rơi vào bẫy của mẹ chồng và bạn bè rồi.
Hết cách! Mẹ chồng cô muốn bế cháu nội quá mà. Thấy bạn bè mình đều đã có con
cháu đầy nhà nên bà cũng sốt ruột là phải thôi.
Ăn tối
xong, Tô Mạch lái xe đưa mẹ và bà nội về nhà. Khi xuống xe, bà Tống Vận còn nói
nhớ phải gọi điện bàn bạc với nhà thông gia ngay. Bà nội vui vẻ kéo con dâu:
- Cháu trai có phúc lắm, con lo nhiều như vậy làm gì!
– Trước khi đi, bà còn nói với Văn Hạ:
- Cô bé mập, ngày mai bà sẽ dẫn bà Vương và mọi người
đến uống cà phê. – Bà nội đáng mến khiến người ta không muốn gần cũng khó.
Về đến
nhà, nhân lúc Tô Mạch đi tìm chỗ trống đỗ xe, Văn Hạ thay dép chạy vào nhà tắm
xả nước tắm cho Tô Mạch. Sau đó, cô ngồi xổm trước tủ quần áo lật tìm đồ lót
cho anh. Kem đánh răng đã được bơm vào bàn chải và để ngay ngắn trên miệng cốc,
khăn bông, bồn tắm, dầu tắm, dầu gội đều đã được chuẩn bị xong. Sau đó cô cười
hì hì bước ra đứng trước mặt Tô Mạch vừa bước vào nhà nói:
- Tô thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Mời
thiếu gia đi tắm ạ.
Tô Mạch
nháy mắt với cô rồi đưa chiếc túi trong tay cho cô. Anh cởi chiếc áo phông đang
mặc ném sang một bên, xỏ chân vào đôi dép ở nhà rồi đi vào nhà tắm. Văn Hạ cố
nhẫn nhịn, nếu không nhẫn nhịn là sẽ mắc mưu. Tô Mạch, sẽ có ngày anh phải hối
hận, đợi đến lúc anh phải cầu xin, em sẽ cho anh biết tay.
Văn Hạ
vừa mới ngồi xuống sofa thì nghe thấy tiéng Tô Mạch gọi cô trong nhà tắm:
- Văn Hạ, mau lại đây kỳ lưng cho đại gia đi.
Văn Hạ
ngứa ngáy lắm rồi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn bước đến mở cửa nhà tắm. Cô nhìn thấy
Tô Mạch đang ngồi trong bồn tắm thích thú. Thấy bộ dạng khiêu khích đó của anh,
cô chỉ muốn lao đến cắn cho anh một cái.
- Lại đây, nhanh lên. – Tô Mạch cười vẫy cô.
Văn Hạ
bĩu môi bước đến. Cô cầm chiếc khăn tắm kỳ lưng cho anh.
- Mạnh lên nào. Tối nay em chưa ăn cơm sao? – Tô Mạch
cố ý châm chọc. Thật hiếm khi anh đổi ngôi lên làm chủ. Lần này anh phải khiến
Văn Hạ không chịu nổi thì thôi. Thời khắc huy hoàng để anh giành lại địa vị làm
chủ trong gia đình đã đến rồi.
Văn Hạ
vỗ mạnh vào lưng anh rồi cố sức kỳ cọ đến khi cô phát hiện ra lưng anh hơi đỏ
thì vội dừng lại hỏi:
- Em có làm anh đau không?
Tô Mạch
ngoái đầu nhìn cô, nheo mắt tinh nghịch:
- Cô bé có muốn tắm cùng đại gia không?
Văn Hạ
ném mạnh chiếc khăn lên người anh, giận dữ nói:
- Tô Mạch, anh bắt nạt em. Anh thật quá đáng!
Tô Mạch
tắm cũng gần xong, anh bước ra khỏi bồn tắm, lấy chiếc khăn tắm quấn quanh rồi
cứ thế bước ra gọi Văn Hạ:
- Em lau người cho anh đi chứ. Lát nữa, anh sẽ cho em
biết tay.
- Em ra đây. Chúng ta nói chuyện. Em không muốn nói
chuyện kết hôn với anh sao? – Tô Mạch mặc kệ cứ để nguyên người ướt sũng bước
ra ngoài, nước trên người nhỏ xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt khiến Văn Hạ
vô cùng lo lắng.
Tô Mạch
ngồi bên giường hút thuốc. “Tách” một tiếng, anh bật chiếc bật lửa Zippo. Văn
Hạ ngửi thấy mùi thuốc Marlboro. Tô Mạch không cho cô hút thuốc. Anh thật là
quá đáng! Cô cầm chiếc máy sấy đến quỳ trên giường, một tay giữ tóc cho anh,
một tay cầm máy sấy. Trong lòng thầm nghĩ, đợi đấy, em sẽ sấy cho anh thành ổ
gà luôn để xem ngày mai anh có còn đẹp trai nữa không?
- Chồng ơi, chúng ta phải kết hôn thật sao? – Văn Hạ
gào to vì tiếng máy sấy rất to nên cô sợ Tô Mạch sẽ không nghe thấy.
- Ừ! Anh thấy dạo này em không ngoan lắm! Nếu không
cho em một bài học thì em sẽ leo lên trời mất. – Tiếng Tô Mạch không lớn lắm
nhưng anh nhấn mạnh nên Văn Hạ vẫn có thể nghe rõ. Cô bĩu môi.
- Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Năm sau
rồi tính. Năm nay, không phải anh có nhiều việc phải làm sao? – Văn Hạ tiếp tục
phản đối.
- Thực ra chúng ta kết hôn hay không chủ yếu là do em.
– Tô Mạch nháy mắt với cô.
- Em ư? – Văn Hạ đặt máy sấy tóc trên tay xuống, cô
ngồi sang một bên chỉ vào mũi mình.
Tô Mạch
hí một hơi, sau đó anh dập điếu thuốc lá vào gạt tàn bên cạnh và nói:
- Kết hôn thì cần phải cai thuốc để còn sinh em bé.
Mắt Văn
Hạ trợn tròn. Em bé ư? Vẫn còn sớm mà. Cô còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống.
- Chồng ơi, sau này việc gì em cũng đều nghe lời
chồng. Em sẽ học làm việc nhà. Em sẽ nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, tắm cho chồng,
gội đầu cho chồng. Em sẽ không cứng đầu, không giận dỗi, không ngang bướng,
không lười biếng, không tham ăn. Một thời gian nữa rồi chúng ta hãy kết hôn
nhé. Năm nay không nên sinh em bé đâu. – Văn Hạ giơ ngón tay lên thề.
Tô Mạch
ngước mắt nhìn, anh không dám tin vào bộ dạng của cô lúc này. Văn Hạ lại gật
đầu thật mạnh bảo đảm mình nói được sẽ làm được.
Tô Mạch
mỉm cười nói:
- Nếu em đã cầu xin anh như vậy thì được rồi. Anh sẽ
kéo dài thêm một thời gian nữa. Nhưng vẫn phải gọi điện thoại nói chuyện khác
đi. Nếu không mẹ hỏi sẽ khó nói đấy. Em sẽ phải học làm việc nhà. Sau này, anh
bận không có ai chăm sóc em thì em không thể chờ được. Nếu em muốn sinh con để
sau này con nấu cơm cho em ăn thì nhất định phải cần có thời gian. Thế nên em
phải học nấu cơm, giặt quần áo, phải bớt ngang bướng, bớt hống hách, bớt làm
loạn, ít nhất cũng là bớt lười biếng và tham ăn. Anh cũng không dám hy vọng gì
nhiều. Bản tính không sửa đổi được. Anh đành chịu. Biết làm sao được. Anh đủ
rộng lượng chưa?
- Tạ ơn thiếu gia không giết. Dân nữ xin làm theo
những gì thiếu gia sai bảo ạ. – Văn Hạ cắn răng nói với Tô Mạch. Tuy rất bực
khi anh cười đắc ý như vậy nhưng cô vẫn cố dặn ra mấy lời đó. Địa vị làm chủ
trong nhà của cô đã bị lật đổ như vậy sao? Đây là lần đầu tiên phái mạnh trong
ngôi nhà này đã áp đảo phái yếu.
Tô Mạch
tựa vào đầu giường ngồi xem tivi. Văn Hạ quấn khăn tắm từ nhà tắm bước ra, vừa
nhìn thấy cô, Tô Mạch nháy mắt nói:
- Diễn xuất không đạt. Em mê hoặc kiểu đó không thể
làm anh phạm tội được.
Văn Hạ nhìn
mà như không nhìn, thuận miệng buông một câu:
- Anh đè lên vợ mình thì có thể coi là phạm tội gì
chứ?
Không
đợi cô kịp phản ứng thì Tô Mạch đã lập tức đứng trước mặt cô nhìn hằm hằm hỏi:
- Ai dạy em nói những câu bẩn thỉu đó? Nói, Tô Tịch
hay Mèo con?
Lúc
này, Văn Hạ bỗng phát hiện ra mình vừa nói lỡ lời, đôi mắt nhỏ rơm rớm, cô bĩu
môi nói:
- Không phải em vốn là như vậy sao? Em giả thục nữ.
Anh có thích trò này không?
Hôm
nay, cô đã bị anh chèn ép đến mức lửa giận bốc ngùn ngụt, lại còn dám bắt nạt
người ta như vậy. Thật chẳng ra gì. Anh còn định khiến quần chúng khốn khổ sao?
Tô Mạch
đưa mắt nhìn, vẫn tỏ vẻ bình thản. Rốt cuộc hôm nay mình đã giành được thắng
lợi quan trọng thì cũng phải nghĩ đến cảm nhận của kẻ thua cuộc chứ. Anh dịu dàng
hỏi:
- Em quen Hà Khanh à? Em quen anh ta thế nào?
- Hồi em học cấp ba, anh ấy học lớp trên. Khi đó, anh
ấy rất đỉnh, học cực siêu, chơi bóng rổ cực giỏi, lại cực kỳ đẹp trai nữa. Bất
kể bạn nữ nào cũng thích anh ấy nhưng anh ấy chỉ thích một người, là bạn học
cùng lớp. Không phải họ đã kết hôn rồi sao? Anh không biết à? – Văn Hạ quay đầu
lại hỏi.
- Ừ! Cũng sắp ly hôn rồi. – Tô Mạch không thích Văn Hạ
nhìn người đàn ông khác, không thích cô luôn miệng nói về người đàn ông khác,
không thích cô nói chuyện với người đàn ông khác. Tóm lại, anh luôn cảm thấy
mình là một người lạnh nhạt, thậm chí là lạnh lùng nhưng chuyện tình cơ gặp Văn
Hạ đã làm anh thay đổi. Anh muốn bá đạo chiếm giữ mọi thứ của Văn Hạ. Nếu có
thể, anh muốn giấu cô đi không cho người khác thấy nhưng anh không thể làm được
như vậy vì anh phải tôn trọng cô.
Khi Tô
Mạch đang nghĩ lại chuyện của mình thì Văn Hạ lẩm bẩm nói:
- Không thể nào. Khi đó họ yêu nhau đến chết đi sống
lại cơ mà. – Tình yêu, thứ này chỉ nói vĩnh hằng thì thật đơn giản nhưng làm
cho nó vĩnh hằng lại vô cùng khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT