Trước mỗi trận mưa, bầu không khí đột nhiên trở nên đặc quánh và khó chịu. Một cơn gió lạnh không rõ từ hướng nào thổi tới giận dỗi đem những hạt bụi li ti ném vào gương mặt bánh bao và buộc đôi mắt dài đang mở to của Nó phải nheo lại một cách khổ sở. Thiên nhiên bên ngoài ồn ào là thế mà bên tai Nó lúc này, vạn vật lại dường như yên tĩnh tuyệt đối.
Lặng nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với đôi mắt giống như mặt biển được sự đồng lõa của bóng đêm trở nên vô cùng âm u và nguy hiểm, Nó khẽ thở dài, có cảm giác như thể mình đang bị những cơn sóng ngầm nhấn chìm. Nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Nó gượng gạo mỉm cười rồi cất giọng nói tự nhiên nhất có thể:
- J.. Jackson.. Sao lại là anh?
Ánh đèn vàng hiu hắt không thắng nổi màn đêm đen tạo cho không gian xung quanh một chút ma mị, bất an.
- Tại sao lại không thể là anh? – Thiên Thần chiếu thẳng đôi mắt sâu về phía Nó, cất giọng nói chất chứa sự hờn giận.
- À.. – Thái độ của Jackson khiến Nó trở nên lúng túng..
- Xin lỗi… Ý em là.. Uhm.. Anh biết đấy.. Bây giờ.. Cũng muộn rồi.. Vậy nên .. Em hơi bất ngờ ..
Thiên Thần khẽ nheo mắt, Nó liếc thấy bàn tay với những ngón thon dài vội vã nắm lại rất nhanh, giọng nói ấm áp tiếp tục vang lên nhưng Nó vẫn đọc được trong đó là sự tức giận mà dường như, Jackson đang phải rất cố gắng để kìm chế:
- Muộn?... Uhm.. Theo như anh thấy thì… Em sẽ không bất ngờ nếu người đứng trước mặt em lúc này là hắn phải không?
- Ơ…. – Nó cúi gầm mặt xuống, không biết phải nói gì và càng không dám đối diện với đáy biển sâu đang cuồn cuộn sóng.
- Anh quá lời rồi! Khuya thế này.. Anh đến có việc gì không ạ?
- Vậy nếu không có việc gì thì anh không thể đến và gặp em à? – Thiên thần tiếp tục nhấn mạnh những từ quan trọng rồi hỏi lại với thái độ thách thức.
- …………
Một khoảng không gian yên lặng bao trùm lấy hai con người. Nó có thể cảm nhận được Jackson – Thiên thần của Nó đang nổi giận nhưng Nó hoàn toàn không biết phải nói gì và làm gì ngoài việc bất lực thốt lên ba từ:
- Em .. Xin lỗi!
Tiếng sấm chát chúa lại rền vang. Ở đâu đó trên đầu Nó, một tia sét bất ngờ lóe lên tựa như muốn rạch nát bầu trời phẳng lặng và ngay khi tia lửa của tự nhiên được phản chiếu trong đôi mắt Thiên thần, trái tim Nó dường như ngừng đập bởi sức nóng của cả một đại dương đang bốc cháy.
- Xin lỗi! XIn LỖi!… Tại sao em lại phải xin lỗi?
- Em….. Em…
Tiếp tục lặng im, ánh mắt Nó kiên quyết ghim chặt vào những ngón chân đang rên la sau một buổi tối lao động vất vả. Thật sự Nó đang vô cùng bối rối.
Jackson dừng lại như muốn chờ đợi một phản ứng từ Nó nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra rằng đó chỉ là một sự đợi chờ vô vọng. Và vẫn đóng trọn vai của một Thiên thần bao dung, anh kiên nhẫn hỏi Nó bằng một chất giọng bình tĩnh nhất có thể. Nhưng Nó biết phía sâu bên trong anh, một ngọn lửa nóng đã nhanh chóng lan ra, đốt cháy những mạch máu khiến cho mặt biển sâu sôi lên giận dữ. Và, ở một khía cạnh nào đó.. Nó bắt đầu thấy sợ….
- Em định xin lỗi vì đã coi tôi là khách không mời hay xin lỗi vì em đã không dành tình cảm cho tôi?
Lại một khoảng ngập ngừng kéo dài như ngạt thở.. Hình như, lác đác đâu đó trên trời.. Những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi…….
- Em.. Xin … Lỗi! Jackson!... Em…. – Nó lí nhí trả lời, cảm nhận sâu trong lồng ngực mình đau nhói.
- Đừng nói nữa.. Tôi không muốn nghe! Cái tôi cần không phải là lời xin lỗi đáng ghét ấy.
- Em.. Em.. – Nó lắp bắp nhưng chẳng thể tuôn ra thêm bất cứ lời nào nữa, trong phút chốc Nó thấy mình chẳng khác nào một người mắc hội chứng khó khăn về ngôn ngữ..
- Em biết anh yêu em đến thế nào không? – Thiên Thần đột nhiên hỏi Nó bằng một chất giọng da diết đến mức nhói lòng.
- Em.. Em.. – Buông rơi câu nói, Nó cúi đầu bối rối..
Thật lòng, Nó hiểu, Nó biết và Nó hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chân thành cùng với sự nồng nàn ẩn sâu trong trái tim Thiên thần. Và cũng có những lúc Nó thậm chí đã sung sướng tưởng như sắp phát điên khi thấy mình có được những tình cảm ấy.
Chỉ có điều, sau này, khi bỗng nhiên có sự xuất hiện đột ngột của “Ai đó” trong tim, Nó mới nhận ra rằng những xao động trước đây đơn giản chỉ là một cơn say nắng thoáng qua và những suy nghĩ trong buổi tối hôm nào lại đột nhiên trở về ẩn hiện trước mắt Nó:
Jackson là một người đàn ông tốt, quá tốt… Luôn dịu dàng và ân cần với Nó,.. Nhưng có lẽ vì anh quá hoàn hảo .. Hoàn hảo đến mức không thật,.. Khiến cho Nó có cảm giác mình có quá nhiều thiếu sót,.. Quá tầm thường khi đứng cạnh anh..
Thường thì những cái gì quá tốt, quá đẹp… Sẽ khiến người ta có cảm giác ngại ngùng khi phải chạm vào bởi vì.. Ai cũng sợ mình sẽ làm tổn thương hoặc làm tan biến đi vẻ đẹp diệu kỳ đó..
Bất chấp sự im lặng của Nó, Thiên thần vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi và một lần nữa làm cho trái tim Nó nhói đau:
- Em có biết anh yêu em đến thế nào không?
Nó khẽ hít một hơi thật sâu cố gắng kìm chế cơn đau đang nhen nhóm trong trái tim nhỏ bé rồi lí nhí trả lời:
- Em biết! Em hiểu và em cảm ơn những tình cảm mà anh đã dành cho em! Chỉ có điều.. Anh quá tốt.. Jackson à và em nghĩ anh xứng đáng với một người hoàn hảo hơn em.
- À vậy ra.. Vì tôi quá tốt nên không có được hạnh phúc? Jackson vừa nói vừa bật cười, tiếng cười mang theo sự mỉa mai chua xót của anh như xát muối vào trái tim của Nó.
Tiếng mưa rơi rì rầm trên mái tôn, những cơn gió oằn mình bởi hơi nước hì hục mang những nỗi đau đang phải chịu đựng hắt lên da thịt Nó lạnh buốt. Mưa trắng trời, mưa không ngừng rên rỉ những bản tình ca buồn tê tái.
- Anh .. Anh vào tạm trong này đã... Anh bị ướt hết rồi.! Nó ngập ngừng nói khi chợt nhận ra từ nãy tới giờ Thiên thần vẫn đứng bên ngoài. Giữa hai người chỉ là một khung cửa nhỏ nhoi thôi mà Nó có cảm giác xa xôi như ngàn năm ánh sáng.
Không mảy may quan tâm đến việc quần áo mình đã trở nên ướt sũng cũng chẳng để tâm đến lời mời của Nó, Thiên thần vẫn tiếp tục nở một nụ cười châm biếm trêu ngươi:
- Vậy … Nếu ngay từ lần đầu tiên, tôi cư xử như thể mình là người xấu thì em sẽ yêu tôi phải không?Thế thì từ nay.. Tôi sẽ cho em thấy... Tôi sẽ không làm người tốt nữa! Em cứ chờ mà xem!
- Không phải thế đâu,… Ý em không phải thế… - Nó vội vã thanh minh – Ý em là .. Anh giống như một Thiên Thần.. Còn em.. Đơn giản chỉ là một kẻ người trần mắt thịt.. Em.. Em không xứng ….
- Thiên thần cũng biết yêu và đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế… Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh!
- Anh đừng nói vậy.. Em hoàn toàn không có ý đó .. Em.. – Nó cuống quýt thanh minh, trong lòng đột nhiên nhói lên một câu hỏi: “Từ bao giờ Thiên Thần và Nó đã trở nên lỗi nhịp?”
Mưa tiếp tục rên rỉ não nề như tâm trạng của chính Nó bây giờ. Nó cảm giác như đầu mình là một khối bê tông đông đặc không gì có thể xuyên qua được.. Nó bối rối, bất lực và nước mắt lại bỗng nhiên vô cớ rơi…
Bất chợt, có một cái gì đó mềm mại chạm nhẹ vào gò má bánh bao của Nó. Nó giật mình ngẩng lên, nhói lòng khi nhận ra đôi tay với những ngón thon dài chứa đầy hơi ấm hàng ngày hôm nay lại trở nên lạnh ngắt.
- Là nước mưa hay nước mắt? – Thiên thần vừa hỏi vừa dịu dàng lau đi những hạt nước đang chảy dài trên gương mặt Nó .
Nó nhìn thẳng vào Jackson, cảm thấy bất lực khi chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, dường như bóng đêm đã mang biển yêu thương của Nó đi đâu xa lắm..
Thiên thần tiếp tục nói với chất giọng trầm buồn da diết:
- Đừng khóc! Mẹ anh trước đây đã khóc rất nhiều và anh thật sự rất sợ nhìn thấy gương mặt của bà khi ấy.. Lúc Mẹ qua đời.. Anh đã hứa với bà sẽ không bao giờ để cho người con gái mình yêu thương phải rơi bất cứ giọt nước mắt nào… Vì vậy.. Xin em.. Làm ơn đừng khóc!
Nó ngây người nhìn Jackson, quặn lòng khi dáng người tuyệt đẹp của anh bị những mũi tên nước lạnh lùng coi như tấm bia để lao tới không chút thương tiếc. Từng lời nói và cử chỉ của Thiên thần khiến Nó đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ tội đồ xấu xa, một con chiên đã phản lại đức tin vào Chúa và đâu đó phía sâu bên trong tâm hồn Nó dường như có một mũi dao sắc nhọn không ngừng rạch những vết thật dài..
Thật lòng, Nó rất muốn Jackson có thể thoải mái đem sự giận dữ ra khỏi cái khung lịch sự khô cứng rồi cứ thế mà trút thẳng lên đầu Nó thay vì âm thầm chịu đựng một mình. Những câu trách mắng của anh có khi còn khiến Nó dễ chịu hơn thái độ bao dung kia gấp trăm lần.
Cụ thể là vào lúc này đây, Nó ước gì mình có thể hét lên những câu đại loại như: “ Đừng cứ tốt với Nó như thế! Đừng cứ dịu dàng và bỏ qua cho Nó hết lần này đến lần khác như thế! Nó sắp bị nuốt chửng trong cái hố đen mang tên “tội lỗi” rồi.”
Nhưng khi nhìn vào vóc dáng và gương mặt hoàn hảo của một Thiên sứ đang bị dập vùi trong làn nước lạnh buốt, Nó cảm thấy như thể có một bàn tay vô hình nào đó cũng đang thọc vào lồng ngực và cố gắng bóp trái tim Nó vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Nuốt vội cơn đau không ngừng nhói lên, Nó vừa nói vừa đưa tay vội vã lau những giọt nước mắt vương trên mặt:
- Em.. Em .. Không khóc đâu.. Anh yên tâm.. Là nước mưa đấy ..
Tim Nó đột nhiên thót lên khi bàn tay với những ngón ngắn choằn bỗng bị bao trọn bởi một bàn tay to lớn và từ nơi đó, những hạt nước hòa vào nhau tạo thành những vệt nhỏ lăn dài trên gương mặt bánh bao lành lạnh… Nó bị bất ngờ thành ra chỉ biết ngây người rồi trợn tròn mắt mà nhìn về phía đối diện như một con ngốc.
Không gian xung quanh phút chốc trở nên lặng yên, chỉ có tiếng mưa ca hát trên mái tôn ồn ào, rền rĩ. Một cơn gió chợt thoáng qua khiến Nó vô thức rùng mình và rồi, không biết từ đâu, một tiếng thét đột ngột xuyên qua bóng đêm, xuyên qua cả bản tình ca buồn của những hạt nước đâm vào tai và khiến trái tim Nó rung lên như thể một quả chuông vừa bị ai đó gõ một hồi rất mạnh:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT