Nó ngáp một cái rồi bò ra khỏi giường. Cái đồng hồ chết tiệt này, mới 5h đã kêu inh ỏi.
Mẹ vẫn còn ngủ, thôi thì đánh răng, rửa mặt xong thì chạy bộ tý cho khỏe người, dạo này lười chạy quá =.=!
Xỏ giầy, mặc quần áo thể thao vào , nào, giờ thì bắt đầu chạy thôi. Nó định rủ Nhi chạy cùng nhưng mà nghĩ lại giờ này chắc Nhi vẫn đang ngủ nên thôi.
Trời tháng 12 , sáng 5h vẫn còn khá âm u. Nó vừa chạy vừa thở đều , xung quanh đâu đó có vài người chạy bộ buổi sáng giống nó. 1 vòng, rồi 2 vòng... Nó cứ chạy, chạy và chạy...
Chợt nó thấy đầu óc choáng váng không biết tại sao, nó vội vàng chạy lại chỗ vỉa hè và ngồi sụp xuống đó , thở hồng hộc...
- Cậu làm sao thế?
Một giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc vang lên cạnh tai nó.
Nó ngẩng đầu lên nhìn, à, Thùy và anh Hùng.
- Sao thế thằng em?
- Đâu, tại em chạy mệt quá nên đầu em bị choáng ấy mà.
- Lần sau chạy thì đừng cố quá đấy.
- Có uống nước không, tớ mang theo nước này.
Thùy đưa lọ nước lọc cho nó, nó cầm uống vài ngụm cho đỡ khát rồi nói :
- Hì. Giờ thì đỡ mệt hơn rồi, cảm ơn 2 người.
- Xời, có gì đâu mà phải cảm ơn.
- Cũng gần đến giờ đi học rồi, em đi trước nhé.
- Ừ. À mà Thùy, em cũng phải về đi chứ.
- Em chạy nốt cùng anh đã. Hihi.
- Cái con này đúng là , lớn rồi mà vẫn cứ thích lẽo đẽo theo anh. Đấy, thấy chưa T.
- Đúng là hơi trẻ con thật
Nó nói rồi cười mỉm. Thùy bị 2 người trêu nên ngại quá, quay mặt đi chỗ khác :
- Ứ nói với 2 người nữa, em chạy trước đây.
- Con bé tính nó như thế từ bé rồi, giờ chiều được nó khổ lắm.
- Suốt 18 năm nay anh vẫn làm tốt đấy mà.
- Biết thế, nhưng mà lúc nó chia tay thằng Hòa ấy, về nhà nó khóc nhiều lắm, anh không biết phải làm sao để dỗ nó nữa. Mấy hôm nay tinh thần nó mới phấn chấn trở lại, chứ lúc trước suốt ngày giam mình ở phòng không à.
- Giờ ổn rồi mà anh.
- Ừ, nhưng mà nó vẫn cần sự quan tâm nhiều lắm, nếu em có thể...
- À. Nếu được thì em sẽ giúp anh quan tâm đến Thùy, dù sao thì cũng vì em mà Thùy bị như vậy. Em cũng có một phần trách nhiệm.
- Được, em nói thế thì anh yên tâm rồi.
- Em về nhà đã, tý muộn giờ học thì chết =.=!
Vội vàng chạy về nhà, vừa lên phòng cầm cái điện thoại thì thấy có 2 tin nhắn, đều là của Nhi :
- Dậy đi nàooooooooooooo ( 5:55)
- Chạy đâu rồi mà không trả lời tin nhắn của em >"
Thôi xong, nhanh chóng rep lại :
- Anh đây, vừa chạy bộ về.
- Hứ. Thật không.
- Thật, không tin sang nhà anh đi, vẫn đang mặc nguyên đồ thể thao này.
- Hí. Không cần phải sang nữa, em tin anh. Thay đồ nhanh lên còn sang đưa em đi học đấy.
Vi vu đưa Nhi lên trường, nó chợt nhận ra hôm nay là tròn 1 tháng nó đi làm thêm. A ha, thế là có tiền xài rồi. :D
Suốt cả tiết ngồi trong lớp, thỉnh thoảng nó lại quay sang hỏi thằng Tuấn :
- Ê mày, tao sắp có tiền lương, mua quà gì kỉ niệm được nhỉ?
- Mày lắm chuyện quá, mua cái gì chẳng được, mà đây là việc của mày mà, sao hỏi tao.
- Tao đang bí quà mà.
- Hay mày thử mua áo đôi xem, tao thấy mấy đôi trong lớp cũng có đấy.
- A. Được ,hay đấy, để về tao thử tìm xem
- 2 cậu kia, làm gì mà xì xầm trong lớp mãi thế. ( Cô giáo nhắc, bỏ mẹ, cô dậy Sinh này nghiêm lắm )
- Ơ dạ...
- Đem vở đây tôi xem nào.
Bỏ mẹ rồi, nãy giờ mải buôn có chép chữ nào đâu, thành ra cuối giờ 2 đứa được ghi vào sổ đầu bài : " T và Tuấn không ghi bài. " T_T.!
Về nhà, nó lên mạng search mấy trang bán quần áo trên mạng, tìm xem chỗ nào bán áo rẻ, đẹp, cơ mà toàn là áo đắt quá, hoặc do xa quá ... nên không có cái nào vừa ý.
" Chả nhẽ lại không thể mua được à? " Nó vắt tay lên trán suy nghĩ. A, chỗ siêu thị gần nhà hình như có bán thì phải.
Tức tốc chạy ra khỏi phòng, nó phóng xe đến chỗ siêu thị đó. Mò mãi mới tìm được đến gian hàng bán quần áo :
- Anh ơi, ở đây có áo đôi bán không anh?
- Có đấy. Đi theo anh
Trời ạ, nhiều đồ đôi quá, nào vòng tay, vòng cổ, quần áo, cặp, mũ đủ cả, nhìn mà hoa hết cả mắt.
Nó nhìn , ngắm nghía một hồi rồi quyết định chọn mua 2 cái áo khoác màu đen, in hình con thỏ rabbit, cái loại áo khoác 2 mặt ấy, bên ngoài màu đen, bên trong màu đỏ.
- Đây, em chọn loại này. Anh gói lại cho em với.
- Của em hết 400k.
Nó trả tiền rồi ra về. Vào nhà, nó rút máy ra nhắn tin cho Nhi :
- Hôm nay anh vừa được tiền lương, tối nay đi ăn nhé.
- Có tiền không biết giữ lại đi tiêu lung tung làm gì >"
- Đi mà, tiền này anh tự kiếm, giờ tự thưởng cho mình chút cũng được mà.
- Thôi được rồi, mà anh nhớ không được tiêu hoang phí, nghe chưa.
- Rõ. Tối nay 8h tại quán anh làm thêm nhé.
- Hihi. Ok.
-----------------
8h tại quán quen thuộc, vẫn cái bàn đó, vẫn chỗ ngồi cũ. Nó ngồi đợi Nhi đến mà lòng đầy hưng phấn .
Đang mải nhìn ra ngoài đường quan sát xe cộ thì có một bàn tay che mắt nó lại từ phía sau :
- Đố biết ta là ai.
- Là Nhi, người yêu của anh.
- Aaaaaa >" - Haha. Em làm thế thì trẻ con lớp 1 cũng không giật mình đâu, ôi, đôi tay mềm mại sờ vào má cảm giác mới thích thú làm sao.
- Lại còn nói thế được hả.
- Nào nào, ngoan. Hôm nay anh gọi em ra để cho em một bất ngờ.
- Bất ngờ gì thế?
- Nhắm mắt lại đi.
- Hả. Lại nhắm mắt á? Mà này, anh không được hôn trộm em đâu đấy.
- Biết rồi mà. >" Nhi nhắm mắt rồi, nó lúi húi lấy từ sau ghế ra chiếc túi đựng 2 cái áo đôi đó.
- Nào, giờ thì mở mắt ra đi.
- Cái gì thế anh?
- Mở ra xem đi.
- Ơ. Áo đôi, anh mua từ lúc nào vậy?
- Vừa chiều nay . Em có thích không?
- Nhìn đẹp quá, anh cũng có con mắt thẩm mĩ tốt đấy.
- Em mặc thử đi.
- Bây giờ luôn à?
- Tất nhiên, anh cũng mặc đây này.
Nó cầm lấy áo rồi mặc vào. Giờ đây trông 2 đứa giống nhau như đúc, ngoại trừ bộ tóc mà thôi.
- Bây giờ thì người ta nhìn vào biết ngay mình là một đôi.
- Bộ áo này có đắt không anh?
- 400k thôi.
- Thế tiền lương anh được bao nhiêu?
- 600k đó.
- Vậy là còn 200k hả?
- Ừ.
- Vậy thì 200k đó phải để đấy tiết kiệm rõ chưa.
- Vợ anh chu đáo quá, sau này về nhà anh thì anh đưa hết tiền cho vợ giữ luôn. Haha
- Lại thế rồi. >"
- À, còn cái này nữa.
Nó lục từ túi bên cạnh ra cái mũ gấu trúc.
- Thế này nữa là đẹp lung linh luôn.
Nhi đội mũ gấu trúc vào xong, nó nhìn mà hết cả hồn. Nhi đẹp quá, không trang điểm nhiều và đậm như những người khác nhưng luôn toát ra được vẻ đẹp hút hồn khiến nó mê mệt.
- Anh nhìn em chằm chằm vậy?
- Anh muốn nhìn rõ hơn vẻ đẹp của em. Em trông đẹp quá.
Nhi đỏ mặt trước lời khen của nó, mặc dù đã yêu nhau lâu rồi nhưng những lời nói tình tứ như vậy luôn khiến Nhi bồi hồi.
- Nếu sau này em già đi, anh có còn yêu em không?
- Em già đi thì anh cũng già đi theo, lúc đó anh còn gì phải luyến tiếc nữa nào, đúng không.
Nhi im lặng trước câu nói của nó.
- Em hi vọng là anh sẽ giữ đúng lời nói đó, đừng thay đổi nhé.
- Anh sẽ không thay đổi, không em thì không ai cả.
- Biết là vậy nhưng em vẫn lo sợ, sợ một ngày anh rời xa em, em là con gái nên rất hay suy nghĩ, anh biết đấy. Nếu...
- Suỵt.
Nó đưa tay lên che môi Nhi lại :
- Đừng nói từ " Nếu "... Anh luôn yêu em, ngốc ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT