Nó và Nhi đang ngồi trò truyện ở trên tầng, chợt thấy phía dưới sân xôn xao tiếng người.
- Thôi, chúng ta dừng ở đây được rồi.
- Đừng mà, anh nghĩ thế thật sao?
- Mọi thứ đã quá đủ. Anh không còn gì để nói cả.
Tò mò, nó đưa mắt ngó ra ngoài. Trời tối om om, cơ mà được chút ánh đèn từ quán chiếu ra , ít nhất cũng đủ nhìn thấy dáng người. Không nhìn thấy mặt nhưng nó nghe được giọng nói, nghe rất quen, thằng Hòa, đúng là nó rồi.
Cái đm thằng khốn nạn này, nỡ đối xử với con gái như vậy hả? . Tức không chịu được, nó định ra mặt ngăn cản chuyện này nhưng lại sợ bị coi là thằng lắm chuyện.
- Ngồi đây chờ tớ một tý nhé.
Nó chạy xuống quán tìm anh Hùng.
- Chị ơi anh Hùng đâu rồi?
- Vừa ra ngoài có việc rồi, chắc đến mấy quán Bar thì phải.
- Chết rồi.
- Sao thế em?
- À , thôi chị à.
Trời ơi, đúng lúc cần thì anh Hùng lại đi vắng. Đắn đo suy nghĩ một hồi thì nó cũng quyết định chạy ra ngoài đó :
- Mày có thôi cái hành động ấy đi không Hòa ?
- A. Tưởng ai, hóa ra là T hả? Đây không phải việc của mày nên đừng xía vào nhé.
- Tao không quan tâm mày nghĩ gì nhưng việc mày đối xử với Thùy như thế khiến tao nhức mắt.
- Sao thế? Quan tâm đến Thùy à? Có Nhi rồi lại định muốn có thêm cả Thùy nữa hả? Thích thì tao cho mày luôn đó.
- Mày nghĩ thằng nào cũng Sở Khanh giống mày à?
- Tao cũng đéo muốn đôi co với mày nhiều, thích thì nhích tí nhỉ?
Biết là sắp đánh nhau, nó lùi lại thủ thế sẵn. ( Học được tí võ mà thằng anh dạy cho nên cũng khá tự tin :D )
Chợt thằng Hòa có điện thoại, nó móc ra nghe :
- Alo? À. Anh đây, chờ tý anh đến ngay mà. Haha. Ừ ừ, anh hứa đền bù mà...blah...blah..
Nó cụp máy rồi nói :
- Thôi, tao không ở đây mà đôi co nữa, tao đi có việc đây. Nếu thích thì cứ việc đứng ở đây nhé.
Thằng Hòa lên xe rồi rồ ga đi thẳng, còn lại nó vời Thùy trơ trọi đứng đó.
Nãy giờ Thùy vẫn đứng đó và khóc, tội nghiệp quá, bị thằng Hòa nó phũ như vậy mà vẫn còn muốn theo nó :
- Đừng khóc nữa Thùy, vào trong quán đi.
Thùy dường như mệt mỏi quá nên đã gục vào vai của nó. Không sao, những lúc này sự an ủi là rất cần thiết mà.
- Ngồi đây nhé. Để mình đi pha cho cốc trà nóng
Nó lật đật chạy vào pha cốc trà nóng rồi mang ra cho Thùy uống. May sao lúc đó anh Hùng về, thấy Thùy trong bộ dạng như vậy thì không khỏi phát hoảng :
- Thùy nó sao thế em?
- Tại thằng Hòa đấy anh, nó phũ Thùy rồi.
- Cái đm, thằng đó giờ ở đâu? Để anh đi tìm , cho nó một bài học.
- Đừng, anh, cứ để đó cho em giải quyết. Thằng đó rồi cũng sẽ bị quả báo thôi, anh không nên đụng vào làm gì, mất uy tín của quán đi.
- Em nói thế cũng phải. Mà anh không nuốt nổi cục tức này.
- Anh chăm sóc cho Thùy nhé, em lên với Nhi đã.
- Ừ. Cảm ơn em về việc lúc nãy nhé.
- Không có gì đâu anh. :D
Nó vội vàng chạy lên trên tầng. Nhi vẫn ngồi đó, lặng yên nhìn ra khoảng không phía ngoài cửa sổ...
- Ten ten ten tèn. Tớ về rồi đây.
- Hứ. Còn biết đường mà về hả, tưởng là lạc ở đâu mất rồi.
- Ơ. Lại bực tức gì rồi =.=!
- Cho người ta tựa vào vai, lại còn pha trà cho uống nữa chứ. Híc, kết người ta rồi hả?
- Trời ạ >""
- Về đây.
Nhi kéo mặt nó lại gần rồi nhìn chằm chằm :
- Nói đi, có thật là không có tình cảm gì với nhỏ kia không.
- Không có, thật đấy.
- Thế thì tốt. Giờ thì nghe bài này đi.
Nhi rút tai nghe ra , cắm vào điện thoại và cho nó nghe.
Nghe một hồi thì cũng coi như là xong bài đó. Bỏtai nghe ra, nó nhìn Nhi chằm chằm :
- Ý Nhi là sao?
- Đó là những gì em muốn nói với anh. Đúng như một đoạn trong bài hát, vì em đã trót yêu anh mất rồi. Em không đủ dũng cảm để có thể chia sẻ anh với người khác, dù chỉ là những thứ nhỏ nhất. Em muốn anh hoàn toàn thuộc về em mà không phải về người con gái khác. Anh có chịu không?
Nó cười mỉm một cái rồi nói :
- Không phải em thì không ai cả ^^!
Có lẽ câu trả lời đó là quá đủ cho tất cả. Nhi nhìn nó, nó nhìn Nhi, mắt chạm mắt, tuy không nói thêm lời nào nhưng cả 2 đều biết đối phương đang nghĩ gì
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT