Tôi rộn rạo trong người khi biết mình sắp được chiêm ngưỡng những gì tiếp theo. Có thể các bạn ở đây không biết là cánh cửa phòng tắm thường thì làm bằng cửa nhựa hoặc kính. Nhưng mấy cái cửa phòng tắm ở nhà nghỉ này thì lại làm hoàn toàn bằng loại kính mờ, có nghĩa là nếu ai ở trong đó bật điện thì người ở ngoài có thể nhìn thấy hình dáng tương đối rõ ràng, trong khi người ở trong thì lại chẳng thể nhìn thấy những gì bên ngoài nên nếu không để ý từ trước thì không thể biết được.

Em có lẽ ở trường hợp thứ 2 nên chắc sau khi bị hớ với tôi vụ vừa rồi thì em nhanh chóng chui vào phòng tắm mà không để ý gì tới cửa với giả. Và lúc này đây tôi cũng như bao người đàn ông đích thực khác đang ngồi đó chuẩn bị chiêm ngưỡng tòa thiên nhiên đang dần hé mở. Thật xúc động.

Thật lòng không biết khi gặp trường hợp này thì mọi người ra sao nhưng giờ đây cơ thể tôi nóng rực, nhịp tim gấp gáp, hơi thở cũng vì thế có phần nặng nề hơn. Đôi mắt tôi thì dán chặt vào tấm cửa kính, hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động, và thú nhất có lẽ là dự đoán hành động tiếp theo là gì? Như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn trộm người khác giới! Tôi lại cảm thấy cảm giác ấy trong tôi, như bị sốt, mụ mị.

Em đang gỡ dần từng thứ trên người ra khỏi cơ thể. Áo khoác, áo phông, cách em đứng ngang vuông góc với tấm kính, hai tay vươn cao tuột chiếc áo phông ra khỏi người là một hình ảnh đẹp mê người. Tôi có thể thấy trọn nửa bầu ngực em, không quá to không quá nhỏ, nó nhô cao đầy kiêu hãnh, mờ ảo sau làn sương.

Từng thứ, từng thứ 1 cứ theo đó mà thoát ra khỏi thân thể em, lúc này em đã hoàn toàn khỏa thân, qua lớp kính mờ và làn sương tỏa bởi hơi nước nóng, nó không hề trần tục, em như một tiên nữ đang biểu diễn một điệu vũ thần tiên cho một người trần mắt thịt – là tôi đây được ngắm nhìn, được thỏa mãn. Em và điệu vũ đó cùng với âm thanh của tiếng xối nước, tiếng cọ vào cơ thể làm không gian như nhạt nhòa, tĩnh lặng, tôi chẳng thể thấy, thể nghe ai khác hay thứ gì khác, chỉ thấy em. Trong tôi lúc này khao khát được sở hữu, được đắm chìm, được trong em để thành người đàn ông đúng nghĩa. Khoảnh khắc tuyệt vời.

..........

Phàm là cứ cái gì thật tuyệt vời, hay phút giây nào đó mà người ta cảm thấy hạnh phúc thì nó lại qua rất nhanh. Mới đó thôi khi tôi còn đang ngẩn ngơ thì em đã bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa dùng khăn lau làn tóc ướt, em mặc một chiếc quần đùi ngắn, để lộ làn da trắng không tỳ vết trên chiếc đùi thon. Khẽ thấy tôi nhìn em cau mặt lại:

- Anh nhìn em kỳ vậy? Anh cũng đi tắm đi, hôi quá ta. Đi với anh mà cứ phải nhịn thở nãy hòa à – Em châm chọc.

- Thê á? Thế mà có người vừa hát vừa nhịn thở được cơ đấy – Tôi phản công ngay tức thời.

- Thôi thôi anh đi tắm nhanh đi – Về khoản ăn nói là em không ăn được tôi rồi. Hehe.

Tôi chép miệng hơi cảm thấy tiếc rẻ cho khoảnh khắc vừa rồi. Nhưng đúng là chưa kịp tiếc xong thì tôi lại thấy mình lâm vào tình trạng khó xử.

“Biết làm thế quái nào bây giờ??” Tôi tự nhủ. Chả lẽ mình lại phi vào trong buồng tắm, ở đó khỏa thân, làm những động tác cho em ngắm. Mà nói thật tôi chẳng phải như Lý Đức hay Bi Rain, thân hình sau nhiều năm lười tập thể thao nó đã chả còn thon gọn. Mới tối nay thôi khi em mới đụng vào lớp mỡ bụng hậu quả của những trận bia sau giờ làm thì tôi đã thấy ngượng chín người rồi.

“trời ạ! chết mất thôi”. Tôi đừng tần ngần chả biết làm thế nào? em thì vào trước và không để ý cửa giả nên rất tự nhiên, còn tôi đây thì làm gì được như thế, khó nghĩ quá. Sau cùng tôi nghĩ ra một kế:

- Em này! Đi nhiều đói quá hay em chạy xuống dưới nhà mua cái bánh mì nhỉ! Lúc nãy khi vào đây anh thấy cạnh nhà nghỉ này có hàng bánh mì đấy. Tự dưng anh thấy hơi đói.

- Vâng, em cũng đang đói! để em lau khô tóc rồi đi anh nhé

“Mắc mưu rồi! ha ha!” tôi cười thầm trong bụng. Trong lúc chuẩn bị tìm đồ tôi tranh thủ kéo dài thời gian bằng cách hỏi em một số chuyện, em cũng chỉ bị ướt một ít tóc do nước văng vào thôi nên cũng nhanh. Chỉ chờ em ra khỏi cửa cái là tôi nhảy ngay vào phòng tắm và cố gắng tắm thật nhanh để còn thoát ra khỏi tình trạng này.

Nhanh thì cũng phải đúng công đoạn. Tôi cũng vẫn phải theo đủ các bước như cởi đồ, dội nước, kỳ cọ, thoa xà bông, kỳ cọ, tráng nước, lau khô, mặc quần áo. Và với con người theo trường phái của sự sạch sẽ như tôi thì nhanh nhất cũng mất vài phút đồng hồ. Và khi tôi bước ra ngoài thì giật nảy cả mình vì em đang ngồi chễm trệ trên giường cầm ipad, miệng nhai xúc xích ngon lành và ngước mắt lên nhìn tôi đầy bí ẩn.

- Anh tắm nhanh thế? bẩn kinh – Em hỏi tỉnh bơ.

- Thế là được rồi, lạnh bỏ xừ ra được – Tôi ngượng chín cả mặt chả biết trả lời ra làm sao cả.

- Anh ra đây em bảo này – Em có vẻ chả quan tâm gì đến tâm trạng của tôi lúc này.

- Ừ! mà không mua bánh mì hả em? Tôi lau lau tóc vừa hỏi.

- Không! Em chạy ra hành lang nhìn xuống đường thì thấy nó đóng cửa rồi, lại sực nhớ ra mình có đem xúc xích nên em vào luôn.

- Và.... – Tôi ngượng quá

- Và và cái gì, tí tôi xử anh sau. Lại đây em hỏi cái đã.

- Từ từ đã nào, a lau đầu cái đã – Tôi đã đỡ hơn một chút.

- Lại đây em lau cho, nhanh! – Em nói như ra lệnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play