Thú thực một cách chân thành mà nói thì đàn ông không bao giờ chỉ bao gồm hai cái thứ tình trên, với họ thì có thể một số người không dám thừa nhận nhưng tự trong thâm tâm, trong họ có một thứ tình rất bản năng, đó là Tình dục. Vì thế với những người không thể xếp vào hai loại trên thì họ sẽ tự động chuyển vào phần còn lại này, thật đau đớn và bất hạnh cho phụ nữ nhưng đó lại là sự thật, một sự thật rất hiển nhiên và ta phải thừa nhận. Một cô gái đứng đường cũng như một cô thư ký sành điệu, hay một cô tiểu thư đài các nào đó cũng đôi khi chỉ là một thứ tình bản năng như thế với đàn ông.

Em hỏi tôi câu này tôi cũng không biết trả lời ra sao? Em hiện đang là người yêu tôi, một tình yêu ngắn gọn trong 1 chuyến hành trình tối đa 7 ngày, biết xếp em vào đâu bây giờ, lúc em bản năng, lúc em như mơ như ảo.. Em thấy vẻ mặt tôi chắc cũng hiện lên đôi nét khó xử, nhưng em vẫn quyết liệt mà tra hỏi:

- Này! Anh nói đi chứ, anh xếp em vào loại nào nào?

- Sao em lại muốn biết thế, đàn ông thường không nói ra đâu – Tôi cố gắng tìm cách lảng.

- Nhưng em đang là người yêu anh mà? Em phải được biết chứ

- Ừm.... em là... – Tôi chậm rãi, trong đầu cũng đã biết rồi.

Reng reng... May quá đúng lúc này thì chiếc điện thoại của tôi kêu lên. Nhanh như cắt tôi vớ lấy ngay lập tức và alo trong sự tức tối của em:

- Alo

- Tao A Dìn đây, chúng mày đã tới ĐV chưa? – Giọng cụ A Dìn sang sảng trong điện thoại.

- A! Cháu chào cụ! Tụi cháu tới rồi đang ở ĐV này cụ.

- Ờ thế à! tưởng tụi bây phải đi đâu nữa chứ hóa ra là đến luôn à

- Vâng! Mai tụi cháu đi thăm cũng được ạ

- Vậy tụi bây đang đứng chỗ nào. Tao đang ở chợ ĐV đây

- Tụi cháu đang uống cafe trong phố cổ nè cụ

- Thế hả! ngồi nguyên đấy đợi tí tao ra luôn – Cụ vui vẻ.

Chúng tôi chả phải chờ lâu, tầm chưa đến 1 phút cụ đã có mặt trong quán và dáo dác tìm chúng tôi. Giờ cụ đang đi cùng 1 thanh niên tầm hơn 20 tuổi, cả hai đều mặc đúng kiểu người mông là áo ngắn cài khuy và màu chàm. Cụ ông A Dìn hồ hởi tay bắt mặt mừng với chúng tôi ở quán, hỏi thăm chi tiết xem chúng tôi đã đi được những đâu, sau khi thấy chúng tôi thế cụ bảo:

- Vội gì! Ở lại đây chơi vài hôm uống rượu với chúng tao đã

- Vâng! Nếu cụ nuôi được tụi cháu – Tôi cười

- Tao là nuôi được tuốt – Cụ cười hề hề

- Vậy cậu này là.. – Tôi chỉ sang cậu thanh niên đang đứng bẽn lẽn đằng sau cụ

- À quên mất tao chưa giới thiệu, đây là cháu tao tên Lý A Sinh, phải có nó đưa thì tao mới đến đi đây đó được chứ già rồi không đi xe máy được nữa. – Cụ chỉ vào thằng cháu, anh chàng chỉ cười xoa đầu, trông khá nhút nhát.

- Vậy à cụ, có cháu thế là nhất cụ rồi. Mà A Sinh lấy vợ chưa? – Tôi quay sang hỏi A Sinh.

- Mình chưa! Có ai chịu đâu mà lấy – A Sinh cười hiền.

- Thôi đi thôi, về nhà còn uống rượu – Cụ bảo hai chúng tôi.

- Vâng

Chúng tôi dạ vâng ngay và chuẩn bị lên đường luôn. Trong lúc cụ và A Sinh chờ chúng tôi lây đồ thì Khả Vân khẽ níu tay tôi nói nhỏ:

- Mình đi thế này có sao không anh?

- Không sao đâu! người dân tộc họ hiền và mến khách lắm – Tôi trấn an em

- Không phải! Tại em thấy cụ Dìn cứ nhìn em lạ lắm ấy – Em hơi cắn môi chút

Ừ nhỉ! Tôi cũng thấy thế. Khi thi thoảng nói chuyện với tôi cụ cũng quay ra nhìn em, nhưng tôi thấy trong đó là ánh mắt nhìn trìu mến chứ không phải là có chút gì đó hiểm nguy, cộng thêm với lời nói với tôi lúc ban chiều ở Quản bạ nói tôi phải chăm sóc em thật tốt làm tôi cũng tin ông gần như hoàn toàn. Chẳng chút đắn đo gì cả tôi trấn an:

- Người như cụ Dìn khó tìm lắm em ơi, mình cứ qua nói chuyện với cụ thôi, em cứ yên tâm. – Tôi khẽ nắm lấy bàn tay em.

Em không hỏi gì nữa và chúng tôi cùng nhau lên xe đi thăm nhà cụ Dìn, nhà cụ cách không xa ĐV mấy, chỉ khoảng vài km nhưng đường tương đối là khó đi. Cụ và A Sinh đi trước dẫn đường cho chúng tôi băng qua những con đường gồ ghề, có lúc còn qua một cây cầu nhỏ làm bằng gỗ mà khi đi qua tiếng lạch bạch của ván cũng làm tôi cảm thấy hơi ghê ghê. Cuối cùng chúng tôi phải phi lên một con dốc hẹp cũng chính là đường vào nhà cụ và phi thẳng vào sân.

Nhà cụ Dìn nằm giữa lưng chừng một con đồi nhỏ, nhà cụ phải nói là tương đối khá giả so với những ngôi nhà của người dân tộc trước tôi đã từng có dịp ghé thăm, cấu trúc nhà thì không có gì đặc biệt vỡi vẫn nét đặc trưng của người Mông là hai bếp lửa. Lúc này ngồi bên bếp lửa chính dùng để nấu ăn là một người con gái có vẻ như còn rất trẻ, khuân mặt cô bé bập bùng bên bếp lửa đỏ hồng như một nụ đào xuân.

- Tuệ An ra chào khách đi chứ! – Cụ Dìn bảo cô bé

Cô bé khẽ ngẩng lên rồi gật đầu nhìn tôi thẹn thùng, sau đó lại chạy biến vào trong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play