Sự nghiêm túc của em trong câu nói làm tôi cũng phải nhìn nhận nó một cách chín chắn hơn. Đó không phải là một lời nói đùa. Nhưng dù gì với hoàn cảnh của tôi lúc này thật khó nghĩ, nó nằm ngoài mọi dự tính của tôi. Trả lời với em ra sao đây?!
- Sao không phải là em yêu làm người yêu anh mà lại là anh làm người yêu em? – Tôi cố đùa nhưng hình như bị gượng quá.
- Không! Anh làm người yêu em cơ. – Em trả lời với câu đầu thì rắn rỏi, còn câu sau thì nũng nịu.
- Chả thích! Thích em làm người người yêu anh ấy ! – Tôi trêu lại và thêm chút cafe. Lần này thì có vẻ bớt gượng hơn.
- Í! Anh này khôn thế. Vậy chúng ta làm người yêu của nhau nhé. Oke không anh ? – Em trở lại với dáng vẻ vui tươi ban đầu, xuống thang trong đàm phán.
- Em khôn thì có. Mà này tại sao em lại muốn chúng ta là người yêu của nhau thế? – Tôi đột nhiên hỏi lại em với giọng nghiêm túc y như em lúc nãy.
- Kệ! Thích thôi. Mà anh có ok không thì bảo nào! – Em tấp lửng.
- Em phải nói thì anh mới ok chứ! Khôn thế bao giờ cho chết! – Tôi trêu em tợn.
- Cái anh này! Anh mà không ok thì chết luôn với em – Em cười đứng dậy định nhéo vào tay tôi.
- Úi cha! Con gái nhà ai mà dữ vậy? Hỏi có câu mà không chịu trả lời, lại còn tính đàn áp bằng bạo lực nữa chứ. – Tôi rụt tay lại may quá tránh được cú nhéo của em.
- Có ok không thì bảo. Chết nè, chết nè.. – Em đứng hẳn dậy không buông tha cho tôi, nhéo mạnh vào tay. Đau ra phết.
- Ok ok ok ok.... – Tôi làm một tràng vì không chịu nổi cái sự đau đớn trong cái nụ cười dễ thương em.. (Hiz dại gái quá T_T )
- Đấy! Phải thế chứ! Ngoan thế có phải tốt không - Em ngồi xuống trong sự thỏa mãn chiến thắng.
- Hừm hừm... đau quá.. Mà em không định nói thật à? – Tôi xoa xoa chỗ đau vì bị nhéo.
- Bao giờ hết yêu thì em nói! – Em trả lời cụt lủn.
- Thế bao giờ thì hết? – Tôi trợn mắt lên.
- Hết cuộc hành trình này – Em trả lời mặt quay ra phía cửa sổ, nhìn xa xăm.
- Ừm..
Em chắc có một lý do gì đặc biệt mới cần tôi làm người yêu tôi lúc này. Nếu là các bạn thì sao nhỉ? Liệu có đủ dũng khí để từ chối một cô gái dễ thương như Khả Vân, như em không. Cô gái có giọng nói trong như nước suối, hồn nhiên và nhí nhảnh nhưng lại đầy cảm xúc và bí ẩn. Tôi thì chịu rồi. Dù gì thì đề nghị của em trong hoàn cảnh của tôi, hay của em đều vô cùng hợp lý. Thoáng chút chạnh lòng khi nghĩ về mình lúc này nhưng tôi cũng chẳng thể làm thế nào hơn. Thôi thì cứ coi như em là một người bạn đồng hành trong quãng thời gian này vậy.
- Chúng ta đi thôi chứ nhỉ! – Em cắt ngang dòng suy nghĩ lẩn thẩn của tôi.
- Ừ! Cũng tới giờ đi rồi
- Anh tránh ra để em thay quần áo – Giờ tôi mới để ý là em vẫn chưa mặc bộ đồ đi đường vào, vẫn bộ quần áo ở nhà như hôm qua.
- Ơ! Em thay thì cứ thay chứ! – Tôi nhởn nhơ
- Xì! cấm được nhìn đấy nhé!
- Người yêu anh mà anh không được nhìn à? Đểu thế! – Tôi trêu nhưng người cũng đôi chút rạo rực lên rồi.
- Không là không! Thế! Quay sang hướng này, cấm quay lại đấy nhé! – Em vừa nói vừa túm lấy hai tai tôi bắt tôi quay sang hướng cửa sổ.
- Úi cha đau! – Tôi kêu
- Kệ! nhìn là em còn cho đau hơn – Em cười
Em vừa thay quần áo vừa nhìn tôi dè chừng. Tôi cảm thấy thế thôi chứ tôi cũng giữ đúng lời hứa là không nhìn thật. Đến khi em kêu lên “được rồi” thì tôi mới quay lại. Em lại xì po trong chiếc quần bò bạc màu có vài vết xước, chiếc áo phông đơn giản và kute kiểu xì tin với dòng chữ “don’t touch me” trên ngực khiến tôi phì cười. Em đúng là lúc nào cũng thật lắm trò.
Chúng tôi nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình chuẩn bị cho chuyến hành trình thực sự. Vì thực tế là quãng đường đi từ đây mới là ý nghĩa chứ quãng đường từ HN tới HG thì cũng chẳng mấy có gì thú vị cả. Xong xuôi chúng tôi đứng nhìn nhau cười. Em lẩm nhẩm cẩn thận kiểm tra lại lần cuối từ việc cafe đã xong chưa? thức ăn buổi trưa đã cho vào balo chưa? nước uống đầy đủ chưa cho tới việc tận dụng luôn mấy cái bàn chải đánh răng và xà bông mà nhà nghỉ phát sẵn trong phòng tắm. Thật là...
Tôi đeo một balo lên vai, một tay xách nốt balo của em cho ra vẻ là người galant. Em bĩu môi nhìn tôi ra vẻ, ánh mắt tinh nghịch:
- Khiếp! Là người yêu có khác! Galant ghê ta
- Em điêu nhé! Anh lúc nào chả thế, người đàn ông mẫu mực mà – Tôi cười
- Úi cha! Mẫu mực cơ đấy...... – Em kéo dài giọng ra trêu tôi.
- Thì đúng mà. Mà người yêu ơi hun anh cái đi – Tôi bắt đầu giở giọng dê
- Biết ngay mà! Chỉ thế là giỏi – Em quay mặt đi.
- Ơ! Không hun à? – Tôi gọi với
- Không! Còn lâu nhé – Em bước ra cửa
- Hừ....
Bất ngờ em kéo mặt tôi lại để lên đó, đôi môi nứt nẻ của tôi một nụ hôn phớt nhẹ, chỉ đủ hai làn da kịp chạm nhẹ vào nhau, rất nhanh.
- Đấy! Sướng nhé..
Em líu lo hát câu gì đó vừa đi vừa nhún nhảy xuống cầu thang. Tôi chỉ mỉm cười và một lần nữa thấy bình yên. Tôi không hề hối tiếc về cuộc hành trình này, dù chỉ một chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT