Tiểu Ngải theo lời hứa của mình, hôm sao trở về nhà Đoan Mộc.
Chỉ là… nàng cũng không là nàng nữa…. (L: tâm đã chết còn là mình sao…)
Nàng trở nên trầm mặc, khuôn mặt luôn hoạt bát kia mất đi nụ cười xán lạn như là chỉ là 1 cái xác trở về, hồn của nàng cùng sức sống đã bị
đánh nát bay mất không lưu lại.
Hàn Lạc thật lo lắng liên tục hỏi nàng trong khoảng thời gian kia
phát sinh chuyện gì, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ thổ lộ bí mật nhưng tiểu
Ngải lại trầm tĩnh không nói, đối với bất kỳ truy vấn gì cũng chỉ là
nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nàng không phải là đối với nương lạnh nhạt, cũng không phải là vẫn
còn giận mẹ giấu giếm mà là tâm của nàng đã suy sụp tổn thương hóa
thành bụi đất đem nhưng chuyện có quan hệ tới hắn tất cả đều che giấu,
nàng không muốn khơi lại.. vô lực nhớ lại…
Đây hết thảy làm cho Đoan Mộc Húc thấy kinh hoảng.
Nguyên là muốn đến kinh thành hắn lại chậm chạp chưa đi, tính cách
của con bé làm cho hắn không an tâm, căn bản không có biện pháp rời đi.
Nó chỉ là đang giận dỗi, theo tính tình nó tuyệt đối chống đỡ không
lâu . Hắn cứ như vậy tự nói với mình, muốn chính mình án binh bất động,
chờ nó chủ động tới cùng hắn sám hối nó làm sai.
Nhưng mà hắn lại đợi không được cặp mắt kia chớp động áy náy mắt to mỉm cười.
Từ sau khi về đến nhà nó rốt cuộc chưa từng tới thư phòng, nàng sẽ
không tận lực lẩn tránh hắn chẳng qua là khi có hắn lại sẽ không lại đối với hắn vui vẻ nói, cũng sẽ không lại dính lấy hắn , thái độ nàng đối
với hắn tựa như hắn chỉ là 1 người xa lạ.
Mỗi khi ánh mắt của nó lướt qua hắn nhìn về nơi khác, lồng ngực của
hắn nhói lên, đau lòng làm cho hắn cơ hồ không cách nào hô hấp.
Nhiều lần hắn đều nhanh mất đi kiên nhẫn muốn xông lên chất vấn nó
rốt cuộc muốn nháo tới khi nào nhưng cử chỉ xem như hắn là kẻ bên cạnh
dư thừa khiến hắn đem xúc động này thả lại trong lòng, tiếp tục duy trì
vẻ mặt lạnh lùng.
Kỳ thật chỉ cần nó lén lút tìm đến hắn, hắn sẽ tha thứ … Xác thực mà
nói, hắn là muốn nghe xin lỗi. Đoan Mộc Húc không muốn thừa nhận nhưng
trong lòng có một thanh âm một mực trách cứ hắn.
Mặc dù nó dùng sai phương thức, mặc dù hắn kiên định lập trường của
mình nhưng đem nó đến như thế thực không phải là mong muốn của hắn, hắn
cần một cơ hội đi khuyên bảo nó, một mặt cũng biểu đạt áy náy của hắn,
làm cho nó có thể lại tính ngay thẳng lại hoạt bát kia mà không phải bộ
dạng làm cho người ta đau lòng như vậy.
Không muốn lại đè xuống, lần đầu tiên Đoan Mộc Húc chủ động cầu hòa chuyện này giữa bọn họ là chưa từng phát sinh qua .
Hôm đó sau khi dùng qua bữa tối, Đoan Mộc Húc tại hành lang ngăn lại con gái.
“Đừng có như vậy, giận dỗi đối với chuyện này không giải quyết được gì.”
Hắn biết rõ khẩu khí này không giống như là đang nói xin nhưng đối kẻ 1 thời gian dài liên tục ở vào thế mạnh như hắn muốn chủ động nói ra
những lời này đã rất không dễ dàng.
Tiểu Ngải không lên tiếng chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt
kia không có vui sướng, cũng không có tức giận, đôi mắt như che đi tất
cả .
“Con không có giận dỗi.”
Giây lát, chốc lát, nàng rủ xuống lông mi nhẹ nhàng nói ra, mà không
phải như trước đây tức giận chu môi, muốn tự biện minh cho mình.
Phát hiện mình lại nhìn không thấu nó, bất an mãnh liệt trong lòng
dần dâng lên, Đoan Mộc Húc cố ý không thèm để ý nhưng cảm giác vô lực
này không chịu khống chế làm hắn cáu lên.
“Nếu không sao con đối với ta làm như không thấy, cũng không có bất
kỳ hình vi như trước đây là thái độ của một nữ nhi nên có sao?” Hắn muốn gắng giữ tỉnh táo nhưng khẩu khí vẫn không ý thức trở nên hùng hổ doạ
người.
Tiểu Ngải co rúm lại những lời kia như có người dùng cái xẻng trong
lòng hắn liều mình đào, đào ra nàng đang chôn sâu trong đau nhức.
Hắn có thể nào lại bá đạo như vậy? Nàng đã bỏ đi tình yêu với hắn
yêu là hy vọng xa vời, chỉ muốn phong bế tâm tư đem cuộc sống nơi này
trôi qua thật tốt vì cái gì hắn ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này cũng
không thành toàn cho nàng?
Nàng không muốn tỉnh lại, nàng chỉ muốn quên 1 đêm không chịu nổi
kia…. quên mất nàng chẳng biết xấu hổ…. quên mất hắn đối nàng thế nào…
nàng nhất định phải dùng hết tâm lực mới có thể làm được không muốn lại
nhớ tới, nhưng hắn vẫn còn trách nàng…
Cặp mắt vốn là trống rỗng vô thần kia bị đau thương dính lâm màu sắc, tiểu Ngải cắn môi vẫn miễn cưỡng đối kháng, nàng hít sâu một cái… lại
hít sâu một cái thật vất vả mới đem nghẹn ngào nén xuống.
“Con chỉ là thay đổi an tĩnh giống như dạng cha liên tục muốn.” Hắn
nên cao hứng không phải sao? Nàng ủy khuất nghĩ, một cỗ xúc động đột
nhiên xuất hiện làm cho nàng lại bổ sung một câu:
“Giống như Tiểu Thảo tỷ vậy.”
Câu nói kia làm cho hắn cảm xúc tích tụ những ngày này hoàn toàn bộc
phát, kể cả đối nàng vô kế khả thi, còn đối với dục vọng không bị khống
chế của mình toàn bộ hóa thành lửa giận hướng nó trút vào.
“Con cho rằng như vậy có thể thay đổi gì sao? Đây chẳng qua là đang
bắt chước mà thôi!” Lời nói vừa mới mở miệng hắn liền hối hận, rõ ràng
mình là đến năn nỉ nó, rồi lại dùng lời nói tổn thương nó.
Nhưng hắn nuốt không nổi cơn tức giận này vì nó mà ngay cả Tiểu Thảo
tỷ khó được khi về nhà mẹ đẻ hắn không đếm xỉa tới, hiện tại người cũng đã đi, nặng nhẹ thế nào còn chưa đủ rõ ràng sao? Nó lại cứ muốn dùng
lời này nói hắn!
Bắt chước? ! Nàng không thể tin ngẩng đầu.
“Nếu không cha muốn con làm như thế nào? Con tích cực theo đuổi cũng
không đúng, yên lặng không nói gì cũng không đúng, là cha đã nói cha chỉ yêu người như vậy con chỉ là trôi chảy làm theo tâm ý của cha như vậy
còn không tốt ư?” Đau lòng làm cho nàng đỏ mắt nhưng lớn hơn nữa là cơn
phẫn nộ thái độ tức đến nắm chặt tay rống to.
“Con đã không cầu cha yêu con nhưng ít ra cho con một câu tán thưởng rất khó ư?”
Đôi mắt xán lạn kia đốt sáng thật sâu in dấu vào tâm của hắn, làm cho hắn chỗ trống trong đầu hắn rung chuyển, rồi lại làm cho hắn không
hiểu ra ánh mắt.
Những năm gần đây hắn đối với nó tạo thành bao nhiêu tổn thương?
Không ngừng mà gièm pha … không ngừng muốn nó trở thành một người khác,
thậm chí dùng mọi lý do làm cho nó hết hy vọng.
Kỳ thật hắn sớm đã hiểu chính mình đối với Tiểu Thảo không có quyến
luyến. Hắn vẫn nguyện vì tỷ ấy đi vào nơi nước sôi lửa bỏng nhưng đây
chẳng qua là yêu thương của em trai đối với tỷ kính yêu.
Mà nó… con bé luôn khóc cười đến kinh thiên động địa mới là thật sâu
chiếm cứ ở trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn gắng coi thường sự thật này,
đem nó liên tục tổn thương.
Hắn rốt cuộc làm sai bao nhiêu chuyện? Nhưng mà hắn luôn cây ngay
không sợ chết đứng trách mắng nó, muốn nó cúi đầu hắn như vậy khác gì
kẻ bảo thủ?
“Con chỉ cần duy trì là con thì tốt rồi không cần ủy khuất chính
mình.” Hắn muốn ôm nàng vào trong ngực an ủi, lại bị nó tránh ra.
“Con làm không được.” Nàng gạt lệ đi nhưng lệ vẫn không ngừng tuôn ra.
“Không cần để ý con, cha mau tìm một người đem con gả đi, van cha đó…”
Muốn nàng có thể nào giống như trước kia sao… lại không muốn yêu hắn
sao? Nàng không có lợi hại như vậy, nàng muốn duy nhất có thể là cách
hắn thật xa chặt đứt những ý niệm kia không nên có trong đầu.
Hành động cùng lời nói của nó đều níu lấy tâm của hắn, nghĩ đến hắn
cứ như vậy mất đi nó thì một cỗ xúc động làm cho hắn khàn giọng rống to.
“Ta tuyệt không cho con gả ra ngoài!”
Ý thức được chính mình nói gì Đoan Mộc Húc hung hăng chấn động, trong phút chốc vắt ngang trong lòng lập tức tản đi, hắn đột nhiên phát hiện
mình không chỉ là đi nhầm đường, mà còn cậy mạnh không muốn thừa nhận
sai lầm của mình.
Sớm đã không biết bắt đầu từ lúc nào hắn lại không coi nó như nữ nhi
đối đãi lại bởi vì tự phụ, bởi vì không muốn thừa nhận cái ý chính mình
định hắn càng không ngừng phủ nhận, phủ nhận đến chính mình cũng tin là
thật, dùng phong thái ngạo nghễ tự tin đem tình yêu của nàng vứt bỏ.
Hắn yêu cô bé…hắn coi nàng như một nữ nhân thật sâu yêu!
Tiểu Ngải đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị ánh mắt của hắn không
tiếp tục ẩn núp tình cảm kích động. Hắn không hiểu … Hắn rốt cục nguyện ý thừa nhận đối với nàng có tình cảm sao?
“Vì cái gì?” Nàng ngừng thở không dám nháy mắt, cũng không dám làm
cho nước mắt vui sướng lại rơi sợ đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Ta…”
Hắn muốn thỉnh cầu sự tha thứ của nàng, nhưng lời nói đến bên miệng
lại cứng lại, Đoan Mộc Húc khó có được lúc khốn quẫn quanh co này.
Đột nhiên hiểu tình cảm của mình thành một lực cường đại đánh thẳng
vào, mà bỏ qua tất cả kiêu ngạo đối với nàng thẳng thắn lại là một núi
cao khó có thể vượt qua, lại chống lại ánh mắt mong đợi của nàng xúc
động mãnh liệt ngược lại đem hắn nuốt hết, làm cho hắn một chữ cũng nói
không nên lời.
“Cha sẽ giống như trước như vậy thương con.” Hắn chỉ có thể tránh
mình, muốn ôm nàng vào trong ngực, không để cho nàng nhìn thấy hắn đã
bắt đầu đỏ mặt lên.
Hắn lại muốn rụt về ? Nàng không thể tin phát hiện điểm này. Khi nàng làm nhiều như vậy đem tôn nghiêm hoàn toàn bỏ đi chỉ cầu hắn thẳng thắn nhìn lại tình cảm của mình khó sao? Nàng không muốn hắn khúm núm,
không muốn hắn than thở khóc lóc, chỉ là muốn một câu nói hắn ngay cả
như vậy cũng làm không được sao?
“Không nên đụng vào con.”
Nàng lại một lần nữa tránh ra tay của hắn, tức giận trừng mắt hắn.
” Khi cha không có biện pháp trả lời vấn đề kia, cha cũng không nên gần con!”
Nàng thở phì phì đi, bỏ lại hắn đứng tại nguyên chỗ.
Lần này không chỉ là tình thế nghịch chuyển, hơn nữa còn là phong thủy luân chuyển.
Đáng giận hắn câu nói kia ý tứ lại quá rõ rang…nàng cần phải hiểu chứ ! Đoan Mộc Húc lại túng quẫn vừa giận, ảo não phát hiện mình lại làm hư chuyện .
Hết lần này tới lần khác có người cố ý bỏ đá xuống giếng.
“Nếu không cũng đừng đến nơi người ta đi tới, nếu không có thể đầy
đủ nắm chắc thu phục ngay lần thứ nhất làm cho người làm cha như ta
không dám xuất hiện.”
Đoan Mộc Húc đã không có tinh tâm lại phải duy trì vẻ mặt điềm nhiên
như không, tối tăm quay đầu lại trừng quả nhiên thấy phụ thân nhàn nhã
bước tới.
“Nếu như ngài tìm không được phòng ngủ con có thể dẫn đường.” Hắn
nhịn không được nói ra giọng mỉa mai. Người nào tới đây chứ… Lúc này căn bản sẽ không có người đi qua nơi này.
“Đối mặt với 1 con trai muốn phụ thân chìa tay giúp đỡ thì không tốt
lắm đâu?” Đoan Mộc Bách Nhân cười nhẹ, luôn lấy tức giận của con trai
làm thú vui.
“Không cần.” Đoan Mộc Húc trực tiếp từ chối.
Trước phụ thân “hỗ trợ ” hại hắn lãng phí hơn mười ngày mới có thể để cho nó lầm kết giao bạn xấu, hắn hận không thể muốn phụ thân khoanh tay đứng nhìn, vĩnh viễn đừng xen vào chuyện của hắn.
“Cần gì cự người như vậy?” Đoan Mộc Bách Nhân cười đến càng vui vẻ.
“Quá kiêu ngạo chỉ sẽ hỏng việc, con còn không hiểu sao?”
Đoan Mộc Húc muốn phản kích lại đột nhiên phát giác được câu nói kia
ẩn chứa thâm ý, vẻ mặt chuyển thành suy nghĩ sâu xa cứ như vậy trầm mặc
lại.
Đoan Mộc Bách Nhân biết rõ hắn nghe lọt được, trong mắt hiện lên tia
vui vẻ. Coi như là một chút bồi thường nho nhỏ đi, trước con trai chịu
khổ cũng đủ nhiều .
“Có đôi khi yếu thế mới là cường hãn, hiểu được suy nghĩ của người
thua mới là người thắng.” Cười một cái, Đoan Mộc Bách Nhân xoay người
rời đi.
Cho đến khi người đã đi xa Đoan Mộc Húc vẫn đứng nguyên tại chỗ, đem những lời kia suy nghĩ.
Này là kinh nghiệm sao? Trình độ tự phụ của hắn so với cha chỉ có
hơn chứ không kém, nếu hắn bởi vì quá mức kiêu ngạo mà đầy bùn đất sao?
Hắn thực tại rất khó tưởng tượng.
Nhưng hắn tin tưởng những lời kia, hắn đã biết nên làm như thế nào .
Vừa rồi trong lòng còn đầy vô kế khả thi đã hoàn toàn bỏ đi, hôm nay
tất cả đều là tràn đầy lòng tin, Đoan Mộc Húc giương cao nụ cười tự tin
bước chân rời đi.
Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ , Tiểu Ngải vẫn là rất tức giận.
Từ ánh mắt của hắn nàng đã nhìn ra hắn cũng phát hiện đối với nàng có tình cảm liền chỉ là một câu mà thôi vì cái gì hắn nói không nên lời?
Mặt mũi thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức hắn thà rằng trơ mắt nhìn nàng gả đi, cũng không chịu đem tình cảm nói ra?
“A ~~ “
Phát hiện mình ở trong phòng lăn qua lăn lại, lại còn nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được muốn đi tìm hắn hỏi rõ ràng, nàng ảo não vùi
mặt trong chăn buồn bực kêu, vừa tức hắn trêu chọc, tâm ý của mình
không kiên định.
Đều là hắn…vốn là nàng có thể làm được không để ý tới hắn, kết quả
hắn lại chủ động tới tìm nàng, còn lộ ra cái loại ánh mắt thâm tình đó làm hại nàng thật vất vả mới hết hy vọng lại bị nó một lần nữa đốt lên, hơn nữa còn là hy vọng thật lớn làm cho nàng đứng ngồi không yên, trong lòng bởi vì mong đợi dâng lên lại cùng thất bại dày vò.
Nàng hối hận khi quẳng xuống câu nói kia nếu như hắn nửa đường bỏ
cuộc thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn vẫn luôn không trả lời nàng làm
sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn không nói nàng liền tiếp tục chờ đợi như vậy
sao?
“A ~~” nghĩ đến mình quá xúc động nàng lại phát ra buồn bực rống.
Nàng cậy mạnh cái gì? Hắn tính sĩ diện nàng không phải không rõ sao, nhường hắn một chút thì không tốt sao? Hắn đều nói sẽ giống như trước
thương nàng lại có thể vùi ở trong ngực hắn có cái gì không tốt? Được
hắn vây quanh ấm áp chẳng phải hơn 1 câu nói sao!
Nàng cắn môi trong lòng không ngừng giãy giụa, cuối cùng nàng nhảy dựng lên.
Thôi… nàng không cần phải chờ câu trả lời của hắn , chỉ cần hắn đừng
có lại như cách ngàn dặm nàng liền đủ hài lòng rồi. Mặc dù vòng lớn như
vậy cuối cùng vẫn trở lại tại chỗ nhưng ít ra nàng đã xác định hắn đối
với nàng là có cảm tình như vậy là đủ rồi.
Đang khi nàng quyết định muốn đi tìm hắn thì có người gõ cửa.
Khi nàng mở cửa, chứng kiến người nam tử nhiễu loạn đầu óc nàng đứng ở trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn nàng vừa muốn cười vừa muốn
khóc, tâm tình hỗn loạn chợt tuôn ra mà làm cho nàng chỉ có thể kinh
ngạc nhìn hắn.
“Để cho ta đi vào.” Đoan Mộc Húc nói nhỏ, tiếng nói so với bình
thường lại khàn khàn hơn chút ít giống như là phát hiện đến mình vội
vàng hắn lại bổ sung một câu:
“Được không?”
Tuy là hỏi thăm nhưng hắn khẽ nghiêng người tư thế so với bên ngoài là hơi thở cường hãn đã để lộ ra hắn tình thế bắt buộc.
Nàng ngừng thở, không biết là do bóng đêm hay là cảm giác của nàng,
nàng cảm thấy hắn trước mắt không giống như bình thường, trong mắt của
hắn có một cỗ lửa sáng như muốn xuyên thấu mình, tựa như khi hắn đi Bái Nguyệt giáo muốn dẫn nàng đi.
Bất đồng là lần này nàng không thể núp ở sau Linh Chi mà ánh mắt của
hắn so với trước kia càng một tia gần như điên cuồng mất khống chế.
Nàng không khỏi lui bước, tâm cuồng loạn làm cho nàng nói không ra
lời, nàng muốn chạy trốn, nhưng thân thể mềm không cách nào di động chỉ
có thể nhìn hắn đóng cửa lại, đi vào phòng của nàng.
“Ta là tới trả lời vấn đề của con.”
Đoan Mộc Húc cười cười, tầm mắt bắt đầu nhìn mọi nơi.
Hắn đang tìm cái gì? Tiểu Ngải cảm thấy khó hiểu, cũng phát hiện mặt
của hắn có chút hồng đây đối với kẻ khuôn mặt luôn lãnh nghiêm là rất
khó gặp , cái cử chỉ kia làm cho người ta lại thấy có vẻ… thật đáng yêu.
“Cha cứ nói con đang nghe.”
Hắn uống rượu say sao? Hiếu kỳ thấy thật thú vị làm cho nàng đã quên ánh mắt lúc hắn mới vừa vào cửa, còn có tâm tư nháo hắn.
Đoan Mộc Húc cũng không trả lời, mà là chọn cái ghế có tay ngồi xuống sau đó đem chính mình trói vào.
Nhìn xem hắn tay phải trói tay trái, sau đó lại miệng sử dụng đem tay phải trói ở trên ghế, nàng giật mình ngạc mở to mắt.
“Cha, cha làm gì thế?” Nàng thật vất vả mới tìm được thanh âm của
mình. Hắn không phải là đến muốn trả lời vấn đề của nàng sao? Như thế
nào…
“Ta…”
Mới vừa mở miệng, Đoan Mộc Húc liền dừng lại hai mắt nhắm nghiền
giống như là chịu một cỗ đau đớn đột nhiên xuất hiện. Giây lát, chốc
lát, hắn mới mở mắt, khuôn mặt tuấn dung hơi hồng, trong mắt hào quang
kia càng trở nên nóng bỏng.
Tốt đó… Thật đáng yêu! Nếu không phải hắn khóa chặt tầm mắt của nàng
làm cho nàng lại lần nữa toàn thân vô lực, nàng thật sự sẽ nhịn không
được tiến lên cắn gò má hắn.
” Tới đây.” Thấy nàng như thỏ nhỏ chỉ nhút nhát e lệ chần chờ theo dõi hắn, Đoan Mộc Húc cười khẽ.
“Ta sẽ không ăn con .”
Mới vừa nói xong, thì sóng triều thật không dễ dàng đè nén dậy lên,
Đoan Mộc Húc hít sâu một cái cắn răng cố nén. Hắn đáng đời, biết rõ muốn tận lực gắng giữ tỉnh táo còn nói ra cái loại từ đầy ý nghĩa kia.
“Cha ngã bệnh sao?”
Hắn thật sự thật kỳ quái. Nàng bị hù đến vội vàng tiến lên, muốn giúp hắn bắt mạch nhưng mà còn không có đụng hắn lúc, đã bị hắn hét ngừng.
“Đừng đụng ta, đừng… đụng… ta.”
Đoan Mộc Húc nói nhỏ, tay trói tại trên ghết bởi vì nhẫn nại mà buộc
chặt. Ngày đó nàng khi đó cũng bị hành hạ mãnh liệt như vậy…
Nàng ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy một màn này có cảm giác quen, chỉ là khi đó nàng bị trói chặt, mà nàng… tự mình ăn vào xuân dược.
“Cha… Ăn sai đồ sao?”
Nàng không dám như dạng hùng hổ doạ người kia, chỉ thử dò xét hỏi.
Bởi vì đoán sai rất mất mặt, hơn nữa… Hắn không có lý do gì làm như vậy !
“Ta nghĩ… ta cũng vậy nên nếm thử qua tư vị này như vậy mới có thành
ý.” Hành hạ hơi chìm xuống, Đoan Mộc Húc mới có thể cười khổ xác nhận
suy đoán của nàng.
Nàng kinh ngạc không thôi. Thì ra là hắn làm cho người ta muốn trộm
cắn đỏ mặt, trong mắt của hắn có cuồng sắc tất cả đều là dược tính đưa
tới? Nàng vừa rồi lại vẫn chỉ lo động ý biến thái?
“Cha chỗ nào tìm được thuốc này?” Không đúng nha, hắn không nên sẽ có loại thuốc này.
Đoan Mộc Húc càng đỏ hơn, không chỉ là bởi vì trong cơ thể dậy sóng mà có một phần khốn quẫn đưa lên.
“Ta đi mời nương giúp ta .”
Khi đó vẻ mặt mẫu thân rất giống như hắn đột nhiên dài ra ba đầu sáu
tay, sau khi lấy lại tinh thần rồi lại thẳng cười trộm, không ngừng coi
mình như ánh mắt trẻ đã trưởng thành vui mừng, mặc dù cả cái quá trình
phi thường thuận lợi, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác sống không bằng.
Nàng phải sít sao che miệng mới có thể nén khóc.
Coi như là nàng cũng không có dũng khí tìm nương muốn loại thuốc này, mà hắn… kiêu ngạo như hắn lại muốn biết nàng thống khổ như nào mà đem
tôn nghiêm của mình ném qua một bên.
Nàng vẫn còn ở đây cưỡng cầu cái gì? Hắn làm như vậy so với bất kỳ
lời hứa hẹn nào đều đả động lòng của nàng, chứng minh hắn là coi trọng
nàng, nguyện ý liều lĩnh yêu nàng.
“Ngốc.”
Nàng nghẹn ngào sẵng giọng, đi đến trước mặt hắn ngón tay nhẹ nhàng
xẹt qua mu bàn tay của hắn, cảm giác được hắn bởi vì cố nén mà run rẩy,
nàng đau lòng muốn ôm chặt hắn.
“Rất khó chịu sao?” Nàng nhẹ hỏi.
Dịu dàng chạm vào vung lên nhưng lại vọt qua sống lưng làm cho Đoan
Mộc Húc phun ra tiếng khó nhịn dù cho nhắm mắt, hương thơm của nàng gần
sát hắn đều đem dược tính đốt đau hắn.
“Con có thể xa thêm chút nữa một chút, chỉ cần đừng làm cho ta đụng phải con là tốt rồi.” Hắn gần như tự làm khổ cắn răng nói.
Bởi vì cái dạng thống khổ của hắn sẽ sâu hơn, hắn chỉ cầu nguyện cái
ghế này đủ chắc chắn, nếu không tránh thoát thì hắn rất có thể sẽ mất
đi lý trí, đem trừng phạt của mình biến thành một loại cướp đoạt.
Lời của hắn làm cho lòng của nàng hoàn toàn hòa tan, tiểu Ngải yêu
say đắm nhìn xem hắn, đem hắn trơ trụi hiện ra ở trước mặt nàng thần
phục in vào trong mắt.
Linh Chi nói lạt mềm buộc chặt, đừng quá mau làm cho nam nhân nếm
ngon ngọt nhưng nàng hiện tại chỉ muốn trực tiếp bổ nhào vào lòng hắn
đâu còn chú ý cái gì dục vọng lên chứ?
Bất quá nên nhớ nàng cũng chỉ biết đều nên nhớ. Nàng thản nhiên cười, chen vào chân của hắn làm cho hắn trở thành không cách nào kiên cường.
” Vậy thiếp có thể đụng chàng sao?” Nàng nháy mắt, vô tội nhìn hắn, dùng khẩu khí tà mị nói ra:
“Như vậy chàng sẽ càng khó chịu đi?”
Vội vàng cùng cơ thể đối kháng dậy sóng, Đoan Mộc Húc đã mất nhạy
cảm bình thường, cũng không có phát giác được nàng ánh mắt xinh đẹp cho
rằng nàng thật sự muốn trả thù hắn.
Nhưng hắn không có bất kỳ câu oán hận nào cũng dũng cảm thừa nhận,
bất quá điều kiện tiên quyết hắn nhất định phải nhắc nhở nàng, miễn cho
đến cuối cùng ngược lại biến thành 1 cái khen thưởng.
“Chỉ cần đừng động đến phần từ eo trở xuống, tùy con.” Đây đều là hắn nên trả bất cứ giá nào !
Được cho phép, bàn tay thon dài dọc theo cánh tay của hắn bắt đầu mạo hiểm, bò qua đầu vai của hắn sau đó sờ gáy của hắn theo vạt áo dò xét
đi vào.
“Cha khi đó có giống muốn con giống như vậy đụng cha sao?” Nàng bên tai hắn nói nhỏ, dùng hơi thở ấm áp đầu độc hắn.
Rõ ràng người uống là hắn, thân thể của nàng lại nóng lên theo này
chứng minh lúc đó cũng không chịu nổi, nàng còn hắn nên cái gì đây?
Hắn chần chờ.
“Có.”
Cảm giác được lòng bàn tay của nàng dán lên da thịt của hắn, Đoan Mộc Húc cố gắng phải tự khắc chế ngưng tụ cường đại hơn mới có thể kiềm chế đau đớn này, đương nhiên cũng lại càng không có dư lực nói ra những lời khác.
Mặc dù chỉ là 1 chữ ngắn ngủi nhưng đối với nàng mà nói đã đại biểu
tất cả. Bởi vì nếu như hắn như trước, cho dù cắn nát hàm cũng tuyệt đối
sẽ không thừa nhận.
Nàng cúi đầu, rốt cục đã được như ý nguyện một mực cắn gương mặt của
hắn, mà tay bướng bỉnh cũng vượt qua lời hắn dặn dò, đi tới một chỗ nàng nghe thấy đã lâu nhưng chưa bao giờ chính thức tiếp xúc qua cấm địa.
“Con…” Đoan Mộc Húc thở hốc vì kinh ngạc.
Nàng mặc dù xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt vẫn không chút nào lùi bước
nhìn ánh mắt hắn trở nên càng thêm rừng rực, muốn đem tình yêu hoàn toàn truyền cho hắn.
“Cha lần này còn muốn cho con khó chịu đựng như này sao?” Nàng đưa tay cởi trói sợi dây.
Đoan Mộc Húc không thể tin được nàng sẽ làm ra hành động này.
“Nhưng là ta vẫn chưa trả lời…” Câu nói kế tiếp bị nàng dùng miệng hôn mà cắt đứt.
Đôi môi mềm mại của nàng đem lí trí còn sót lại của hắn hoàn toàn
thiêu đốt, 2 tay được tự do lập tức đem nàng ôm chặt vào, dùng cái hôn
khao khát đem hơi thở 2 người đều trở nên rối loạn.
“Không quan trọng…”
Nàng thật vất vả mới có cơ hội trả lời, lập tức lại bị hắn hôn tới
mức thôn tính, nàng không nói nữa thỏa mãn nhắm mắt lại, tùy ý để hắn
nhu tình vây quanh nàng.
Đúng vậy tất cả đều không quan trọng, quan trọng là nàng có thể rúc
vào trong ngực của hắn được hưởng tình yêu của hắn… nàng cũng chỉ biết
vậy mà thôi.
Nàng yêu sâu cũng vĩnh viễn không xa tiểu phụ thân này….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT