Từ lúc chào đời tới nay Đoan Mộc Húc lần đầu tiên nếm đến loại tư vị đứng như đống lửa ngồi như đống than này.
Mặc dù khuôn mặt xem ra lãnh ngạo vẫn bình thản ung dung giống như
đối với sự vật quanh mình đều làm như không thấy nhưng kỳ thật trong
lồng ngực hắn nóng cháy lửa giận làm cho hắn sắp xúc động ức chế tới mức muốn từng bước đem tiểu ngu ngốc kia tóm ra ngoài.
Trong đầu nó rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cho dù không hiểu ân oán
giang hồ thì cái chỗ không khí quỷ dị này rành rành ra đó nó lại còn có
thể ở nơi này nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy!
Từ khi vào cửa chính, từ bức hoạ đông cung chỗ có thể thấy được, rồi những pho tượng dáng người giao hợp trông rất sống động càng như sợ hãi kẻ xem nhẹ, trên cao, xuống dưới làm cho người ta có thấy mọi góc độ
tường tận.
Nghĩ đến nó cũng đều thấy được những vật này Đoan Mộc Húc trong nội
tâm tức giận càng tăng lên, vịn chặt tay ghế, lực đạo to lớn, gỗ vỡ vài
đoạn.
Hắn hiện tại muốn nhất đem kẻ bầm thây vạn mảnh, một người là kẻ tự
tiện rời nhà làm cho hắn đuổi cái nơi này , một kẻ còn lại là phụ thân
hiện tại đang ở nhà chờ xem kịch vui.
Nếu không phải là phụ thân tận lực lừa gạt, hắn sẽ lãng phí thời giờ như này sao?
Đầu tiên là lộ ra nó cưỡi ngựa rời nhà, sau đó lại dùng manh mối giả đem hắn dẫn hướng ngược lại, khi hắn tốn công một phen rốt cục vượt qua con ngựa kia lại phát hiện kẻ cưỡi người cũng không phải là nó. Nếu
không phải từ miệng cái tên thuộc hạ nghe lệnh làm việc kia hỏi ra manh
mối đúng thì hắn tuyệt đối sẽ làm cho hắn phải hối hận mình sao lại nhận lấy nhiệm vụ này.
Bị trì hoãn như vậy đã làm cho hắn lòng nóng như lửa đốt, mỗi một
ngày ngựa đều không dừng gấp rút lên đường, chính là vì đuổi theo nó,
ai ngờ đợi hắn thật sự tìm được cái tên thuộc hạ chịu trách nhiệm bảo hộ nó chờ hắn nói ra 1 tin tức làm hắn muốn giết người.
“Ngươi vì cái gì không ngăn cản nó? !” Khi đó hắn mãnh liệt lo lắng
cùng phẫn nộ làm cho hắn hoàn toàn mất đi khống chế, túm lấy áo kẻ tùy
tòng kia ép hỏi, hung ác cơ hồ muốn xé xác .
Bái Nguyệt giáo trên giang hồ nổi tiếng dùng tinh thông phòng trung
thuật, đối với chuyện nam nữ không hề kiêng kỵ, chỉ cần người hơi có đạo đức lương tri tới đều làm bạn mà cái thuộc hạ chết tiệt này lại khoanh tay đứng nhìn?
“Gia… phân phó… chỉ là còn sống… khi nào nguy hiểm đến tính mạng..
còn lại không được nhúng tay…” Tên tùy tùng kia bởi vì thở không nổi mà
đỏ bừng mặt, ngay cả lời nói thiếu chút nữa nói không nên lời.
Chỉ cần nghĩ đến trả lời kia, Đoan Mộc Húc vẫn có ý nghĩ muốn giết người. Khá lắm… nguy hiểm tính mạng!
Nếu nó ở trên đường bị người ta khi dễ, cái tên tuỳ tùng kia được phụ thân căn dặn dám tự tiện ra tay sao? Phụ thân hạ lệnh như vậy cũng may
mắn con bé dọc đường đi đều bình an vô sự, nếu không cho dù thiên địa
khó dung hắn cũng muốn giết người cha này!
Một hồi tiếng bước chân từ xa đến gần kéo trở lại tâm tư của hắn.
“Đoan Mộc công tử thật đúng là tuấn tú lịch sự, cũng khó trách muội
muội tiểu Ngải của chúng ta liên tục nhớ mong, ngưỡng mộ đã lâu… ngưỡng
mộ đã lâu.”
Linh Chi giơ lên tiếng cười như chuông bạc đi vào đại sảnh, không có
hàn huyên khách sáo như bình thường mà vừa mở miệng là chế nhạo.
“Nói thì hay.” Đoan Mộc Húc lạnh giọng đáp lại, lại đối mặt với người trước mắt cô gái nổi tiếng trong giang hồ hoàn toàn làm như không thấy, tầm mắt của hắn liên tục nhìn kẻ đang núp ở phía sau.
Hắn rốt cuộc tìm được nó… tìm được nó! Cỗ đè nén mừng như điên trong
ngực xông tới, hắn vừa muốn ôm chặt nó, lại muốn hoà nó vào máu thịt để
không cách nào tách ra.
Chống lại ánh mắt của hắn trái tim nàng đập nhanh không thôi, nàng cho phép mình cúi đầu.
Cha rất tức giận sao? Tại sao phải liên tục trừng mắt nàng như thế?
Nàng nhìn không thấu nét mặt của hắn… Chưa từng gặp qua đôi mắt đó có
xúc động nhanh như vậy không rõ là chuyện gì tiểu Ngải sợ hãi, rồi lại
bị ánh mắt cuồng tứ chiếm hữu kia làm cho nàng toàn thân nóng lên, nếu
không tránh đi hắn nhìn chăm chú, nàng căn bản là không có thể hô hấp.
“Cây ngải cứu” Đoan Mộc Húc không thể tin được cảnh trước mắt. Nó sợ
hắn? Đáng nhẽ chia lìa những ngày qua nên làm cho nó trực tiếp phóng tới hắn chứ, nó thậm chí ngay cả nhìn thẳng hắn đều không được?
Nghe được tiếng gọi kia , nàng chấn động mau khắc chế xúc động muốn chạy về phía hắn.
Nàng thật là nhớ rất nhớ hắn… nghĩ muốn ôm chặt lấy hắn, để hắn mang
nàng về nhà nhưng nếu như vậy những tịch mịch thời gian qua liền tất cả đều uổng phí…
Nghĩ đến Linh Chi trước khi vào cửa còn ân cần dạy bảo mình, nàng cắn môi cả người núp sau Linh Chi như là như thế này có thể giấu được mình
đang bắt đầu dao động không muốn bị hắn phát hiện.
Nàng không hiểu dục vọng nam nhân , nhưng Linh Chi lại rõ như lòng bàn tay.
Tiểu Ngải ngốc này lo lắng cái gì? Ánh mắt của nam nhân kia đói khát
giống như là đem người kia nuốt vào bụng, ai mà tin hắn đối với cô bé
kia chỉ có tình cảm cha và con gái.
“Không biết Đoan Mộc công tử đến thăm chúng ta có chuyện gì?” Linh Chi cười quyến rũ nói.
“Có phải chuyện phòng the có vấn đề hay là muốn lãnh giáo vài chiêu
của bổ dương? Ngài cứ mở miệng, ta Linh Chi tuyệt đối dốc sức giúp đỡ.”
Tiếng nũng nịu mềm kia từng mềm vô số con người rắn rỏi, nhưng mà
tai Đoan Mộc Húc nghe vào chẳng những kích không dậy nổi chút tình dục
nào ngược lại còn tức đến nổi trận lôi đình.
Những ngày này con bé rốt cuộc nghe qua bao nhiêu lời tương tự đây?
Nghĩ đến nó đơn thuần vô cùng khả năng bị người ta dụ vào lạc lối, Đoan
Mộc Húc không khỏi run như cầy sấy, hắn hít sâu một cái, muốn chính mình tạm thời đem những ý niệm trong đầu kia tất cả đều bài trừ đi.
Kia không quan trọng … hiện tại quan trọng nhất là dẫn nó cách xa nơi này, về phần nó muốn như thế nào ép hỏi nó, coi như làm sau đi .
“Xin tha thứ cho kinh nghiệm sống của tiểu nữ chưa nhiều, ở trong phủ quấy rầy hồi lâu. Thỉnh cho phép ta dẫn nó trở về quản giáo, ngày khác
lại phái người mang đến đại lễ tạ ơn.”
Đợi hắn mở miệng tiếng nói đã khôi phục lại bình tĩnh, mặc dù tìm từ
hữu lễ chu đáo nhưng trong giọng nói mang ý cường hãn hàm xúc nhưng lại
rất rõ ràng.
ự nữ nhân này vừa mới tiến vào câu nói đầu tiên thì đã để lộ ra nó
biết rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng không chút nào giấu giếm
nhìn 1 chút nữ nhi ở bên cạnh đã như vậy, hắn cũng không muốn tốn nhiều
nước miếng giải thích, cho dù phải dùng sức cũng phải dẫn nó đi.
“Làm chi nói giống như là ta đây trói chặt cô ấy vậy? Là tiểu Ngải
chính mình không muốn trở về, ta cũng không có biện pháp.” Linh Chi che
miệng cười duyên đối với ánh mắt bắn thẳng đến lạnh lẽo mà bất vi sở
động, phất cánh tay hướng về sau.
“Thôi trò chuyện đi nha, nếu không cha cậu đều coi mình như người xấu.”
Đến phiên nàng. Tiểu Ngải nuốt ngụm nước miếng, sẽ phải tranh thủ
hạnh phúc của chính mình làm nàng thật khẩn trương, nàng dùng sức hít
sâu một hơi.
“Nếu như con trở về với cha, cha sẽ một lần nữa cân nhắc quan hệ giữa chúng ta sao?” Nàng một hơi nói xong, trái tim cuồng loạn ngừng thở chờ đợi câu trả lời.
Không cần hỏi hắn yêu nàng hay không… không cần hỏi hắn có nhớ nàng
không…, nàng biết rõ hỏi như vậy là đủ rồi, để cho kẻ kiêu ngạo như hắn có đường sống mà trả lời mà không phải đáp án cũng không mở miệng.
Chỉ cần hắn nói nguyện ý nàng liền tin tưởng, bởi vì tự cho mình rất
cao hắn là không thể nào sẽ dùng lời qua loa lừa gạt nàng, hắn thậm chí
ngay cả một câu sẽ khiến cho lời không muốn nói mở miệng, cũng là bởi vì như thế nàng mới có thể yêu và bất an như vậy, yêu không có tự tin như
vậy.
Đoan Mộc Húc Thẩm giận không nói, nhìn thẳng phương hướng của con bé
như là có thể xuyên thấu cái người vướng bận phía trước, thẳng tắp nhìn
kẻ chỉ dám núp ở phía sau kia đang nghĩ gì.
“Nữ nhi nghe lời của phụ thân là đạo lý hiển nhiên, muốn ân đoạn
nghĩa tuyệt hay là ngoan ngoãn trở về thì do chính con quyết định.” Càng bị uy hiếp Đoan Mộc Húc càng không nhượng bộ.
Hắn đem tất cả chuyện kia đều bỏ xuống, tốn gần nửa tháng tìm nó đã
đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ lắm rồi nếu là nó lại khư khư cố chấp như
vậy đừng trách hắn vô tình.
Nàng dùng sức cắn môi, kìm nén nước mắt không ngừng ửng lên hốc mắt.
Mặc dù trước Linh Chi đã dự đoán đến có khả năng này, cũng đã sớm nghĩ
phương pháp đối ứng nhưng khi thấy hắn vẫn kiên định như trước nàng cũng chỉ biết rất tức giận… tức chết rồi …tức chết rồi!
“Cha cũng chỉ sẽ nói những lời này sao?” Mặc dù rất giận nhưng nàng cũng chỉ biết nhịn thốt ra lời nói ra.
“Không quan tâm nữ nhi này, muốn đem ta lập gia đình, muốn đem ta
đuổi đi có bản lĩnh liền thật sự làm đi làm chi chỉ biết dùng lời nói
doạ con sợ?
“
“Con nghĩ rằng ta không dám?”
Cám xúc tích lũy nhiều ngày đã đạt tới giới hạn, thêm lần đầu tiên bị nó chống đối như vậy, Đoan Mộc Húc giận dữ tiếng nói càng thêm lạnh
lùng.
“Ai nha, tiểu Ngải muội muội, sao lại có thể nào đối cha cậu nói
chuyện như vậy đây?” Linh Chi thấy tình huống không đúng, vội vàng ngăn
cản hai người, thuận tay đem tiểu Ngải kéo ra phía sau.
“Đoan Mộc công tử ngài cũng đừng nóng giận, tiểu hài tử còn không hiểu chuyện, chuyện gì cũng phải từ từ.”
Thối tiểu Ngải, lại hại nàng trở thành đại thẩm khuyên can. Linh Chi
ngầm bực véo bạn 1 cái. Không phải là đều dạy rồi sao loại nam nhân này
rất sĩ diện, một khi đem lời đã nói thì chết liền không quay đầu về,
cứng rắn chỉ hỏng việc!
Biết là chính mình không đúng, Tiểu Ngải nhịn đau không có phát ra
tiếng, nhưng nước mắt đầy ngập ủy khuất cùng khổ sở càng không ngừng
rơi. Nàng những ngày này bị tương tư khổ sở hành hạ rốt cuộc làm cái gì? Hắn vẫn không có nhận thức tầm quan trọng của bóng trăng kia…
Đoan Mộc Húc đương nhiên biết rõ Linh Chi là đang diễn trò, nhưng
nghĩ đến chính mình lại bị kích động thiếu chút nữa nói ra lời tuyệt
tình hắn không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà cái khuôn mặt cắn môi cố nén tiếng khóc như roi lại quất vào trong lòng hắn, hết lần này tới lần khác hắn không có biện pháp muốn đem nó
ôm vào trong ngực bởi vì nàng đã không còn là tiểu cô nương kia , bởi vì sự an ủi của nàng hắn căn bản cấp không nổi!
Đau lòng chuyển thành lửa giận làm cho hắn càng giận con bé.
Nó vì cái gì nhất định phải đem hắn bức đến mức này? Hắn thương nó
tận xương như vậy còn chưa đủ ư? Nó lại muốn ồn ào long trời lở đất đem
một đống người không liên quan toàn bộ lôi vào đến làm rối hắn.
“Đoan Mộc công tử, như vậy đi… ta trước phái người chuẩn bị gian cho
ngài nghỉ ngơi, cho tiểu Ngải một ít thời gian ngẫm lại, đợi con bé tỉnh táo lại sẽ đi tìm ngài nói chuyện như vậy đối với hai bên đều tốt.” Hứa Linh Chi lại trộm véo tiểu Ngải một cái, một mặt là cảnh cáo nó không
cần phải lại hành động thiếu suy nghĩ, một cũng là nhắc nhở cô bạn nên
tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Nghe vậy, Đoan Mộc Húc ép mình tỉnh táo. Hắn có dự cảm đây chỉ là một mưu kế khác, nữ nhân kia trong mắt lộ ra một cỗ tà mị sẽ không thể nào
dễ dàng như vậy dừng tay.
Rốt cuộc là lão thiên gia quá thương nó, hay là lão thiên gia quá hận hắn? Vì cái gì luôn có người giúp nó, vô luận là phụ thân xảo trá cái
gì đều không để vào mắt, hoặc là nữ nhân tà đạo này tất cả đều như tre
già măng mọc vì nó hiến kế buộc hắn nhảy vào cái hố bọn họ đào.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía các nàng, lúc này tiểu Ngải vừa vặn len
lén thăm dò dò xét hắn, chống lại ánh mắt sâu lạnh kia nàng co rúm lại
vội vàng lại rụt trở về.
Mặc dù chỉ là chợt lóe lên thế nhưng khuôn mặt hơi hồng dừng lại
tiếng khóc thút thít đã rơi vào mắt Đoan Mộc Húc, giống như là có tật
giật mình làm cho hắn càng xác định phỏng đoán của mình, ngạo khí không
cam lòng bị người ta bài bố tự nhiên sinh ra.
Hắn chính là không muốn cưới nó, hắn chính là muốn coi nó như nữ nhi, xem bọn họ có thể làm gì được hắn!
“Được thôi… liền theo Hứa cô nương làm phiền cô.”
Đoan Mộc Húc được nô bộc mang đến một gian sương phòng, hắn không có tâm tư chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày này vì muốn đuổi kịp nó hắn không có chính thức nghỉ ngơi
qua, hơn nữa bài trí trong phòng này vẫn dùng xuân sắc là chính, thay vì càng xem càng nổi giận chẳng thà nhắm mắt làm ngơ ở nơi này không cần
lo lắng an nguy ngắn ngủi , phải nghỉ ngơi dưỡng sức 1 chút.
Bởi vì trận đấu tiếp theo sẽ tới rất nhanh.
Không ngoài dự liệu qua thời gian hoàng hôn, tiểu Ngải bưng thức ăn
đến đây, hai gò má nhuộm hồng có chút lúng túng, có chút e lệ, vào phòng liền cúi đầu không nói lời nào.
Đoan Mộc Húc cũng liền theo mà tận lực trầm mặc, vẫn ung dung chờ nó muốn bắt đầu như thế nào.
“… Cha còn đang tức giận?” Giây lát, chốc lát nàng mở miệng, cắn môi
cúi đầu bộ dáng lẩm bẩm giống hệt nàng khi còn bé muốn cầu hòa làm cho
người ta trìu mến.
Phát hiện mình có xu thế lòng mềm Đoan Mộc Húc vội vàng giả có tâm tư, tiếng nói lạnh băng không mang theo tâm tình gì.
“Con lần này thật là quá đáng.”
Người quá đáng là hắn mà đúng không? Nàng ai oán liếc hắn một cái,
nghĩ đến mục đích của chính mình quyết tâm chiến đấu, nàng hít sâu một
cái muốn đem tức giận của chính mình tất cả đều tạm thời vứt bỏ.
“Thực xin lỗi sao… không nên tức giận, con biết rõ cha rất vất vả, ăn một chút gì được không?” Kỳ thật cũng không khó, chỉ cần trở lại cái vẻ ngây ngốc kia không biết yêu là được rồi, một lòng chỉ muốn làm hắn
vui , cho hắn điều tốt nhất, đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Nhìn qua nụ cười xem ra không hề khúc mắc chân thành, Đoan Mộc Húc
không biết nên tin tưởng nó hay vẫn nên tin tưởng trực giác của mình,
nhiều lần giãy giụa tiếng xấu của Bái Nguyệt giáo làm cho hắn vẫn là nên lựa chọn phòng bị.
“Ta không đói bụng.”
Cũng đã đi vào hang hổ đặc biệt là đối phương lại nổi tiếng dùng mị
thuật trên giang hồ, cộng thêm từng cử động của con bé làm như muốn hắn
chú ý, suy tính hắn không thể không phòng bị.
Tiểu Ngải lộ mặt vẻ thất vọng, đầu vai xụ xuống.
“Con không phải cố ý liên tục muốn chọc giận cha, chỉ là…”
Không thể khóc, nàng hiện tại phải làm chính là cảm thấy nàng rất
đẹp. Nàng cố gắng nhịn xuống nghẹn ngào cho đến khi có thể đối với hắn
giương cao nụ cười sáng lạn mới lại tiếp tục nói:
“Có thể hay không giống như trước kia ôm con một cái được không? Lâu rồi cha không có ôm con.”
Đoan Mộc Húc không ngừng tự nói với mình phải lạnh giọng cự tuyệt,
nhưng nhìn khuôn mặt nó lã chã chực khóc cố gắng nặn ra nụ cười, bức
tường thật vất vả xây lên đang từng mảnh tan rã.
Phụ thân yêu thương nữ nhi có cái gì không đúng? Hắn liên tục cự nó
mới là giấu đầu lòi đuôi đi? Ngược lại cứ làm như trước kia mới có thể
chứng minh chính mình rất nghiêm chính.
Hắn không phải là nhớ khi nó ỷ lại mình, cũng không phải là ý chí
không rắn… hắn chỉ là một phụ thân nên có yêu thương không hơn. Hắn tự
nói với mình lý do đó.
“Tới đây đi.” Đánh không lại, Đoan Mộc Húc vẫn mềm lòng.
Được hắn cho phép, nàng vui vẻ cười, nhào vào trong ngực hắn.
“Con rất nhớ cha..rất nhớ … rất nhớ cha…” Nàng sít sao ôm gáy của hắn, không ngừng không ngừng bên tai hắn nỉ non .
Đoan Mộc Húc vòng cánh tay đem con bé ôm vào trong lòng, cái ấm áp
này làm cho hắn nghĩ than thở. Trận tranh chấp này duy trì quá lâu, mặc
dù cuối cùng nhận thua vẫn là nó nhưng hắn cũng gần như tâm lực lao lực
quá độ.
Cho đến giờ phút này đem nó ôm chặt vào lòng tâm mới thật sự được an
ủi, nhưng còn lại bao lâu? Nó cuối cùng sẽ phải lập gia đình sẽ rời hắn
đi, sẽ bởi vì băn khoăn trượng phu mà cùng hắn giữ khoảng cách…
Cái ý niệm này vọt qua trong đầu làm cho tim hắn căng thẳng, Đoan Mộc Húc nhắm mắt đem cảm xúc hỗn loạn tất cả đều nén lại, chỉ chuyên tâm
cảm thụ nó ỷ lại mình.
Bất quá thời khắc cảm động ấm này không bao lâu liền bị phá hư .
Đoan Mộc Húc phát hiện con bé vốn là ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi hắn
bắt đầu không an phận nóng nảy, khoảng cách quá thân cận cộng thêm hắn
lại còn chưa kịp củng cố tâm thần mất phòng thủ bị nó động đến địa
phương không nên động lửa giận cùng dục hỏa bị nó nhen nhóm.
“Con đi xuống cho ta!” Vì cái gì nó không cách nào ghi nhớ dạy dỗ
đây? Đoan Mộc Húc giận dữ đứng lên kéo ra kẻ vịn ở trong lồng ngực hắn.
“Không cần phải..con muốn ôm cha…” Nàng hai gò má đỏ hồng, 2 mắt sinh ra quyến rũ lại tiến sát trong ngực hắn.
“Con ngã bệnh?” Phát giác nhiệt độ cơ thể nó cực cao, Đoan Mộc Húc cả kinh, nguyên bản muốn đẩy ra nó chuyển thành bắt mạch chẩn đoán bệnh.
“Con không có… Không có sinh bệnh…”
Thì thầm tiếng nói thở khẽ, nàng mềm mại dựa vào trong ngực hắn,
trong cơ thể khắp nơi nóng rang làm cho nàng không tự chủ được muốn dựa
gần hơn.
Linh Chi nói muốn cho người cha kiêu ngạo như vậy cởi ra gương mặt
kia thì phải gạo nấu thành cơm, cho nên mặc kệ nàng xấu hổ như nào….
lại sợ hắn tức giận, cũng muốn phóng tay một lần nếu không nàng liền
thật sự chỉ có thể làm 1 nữ nhi vô duyên.
Đoan Mộc Húc mặc dù không có chí hướng học y thuật nhưng vì lo trước khỏi hoạ hắn vẫn đi theo Hàn Lạc học y thuật cơ bản.
Taybắt mạch con bé, mạch đập nhanh giống làm cho hắn hơ hoảng, nhìn nó 2 má đã xuất mồ hôi, hắn lại càng chấn kinh đến khó có thể nói.
“Con… con tự mình bỏ thuốc?” Ngàn phòng vạn phòng, hắn không uống
nước không đụng thức ăn nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra nó thế
nhưng đem xuân dược hạ tại trên người mình!
“Bởi vì thiếp muốn chàng…” Nàng không ngừng hướng hắn nỉ non, hai người cùng nhau hướng giường ngã.
“Thiếp thật khó chịu, van cầu chàng ôm ta…”
Linh Chi dạy nàng rất nhiều, nhưng… vì cái gì nàng đều không nhớ ra?
Trong đầu loạn lên có gắng nhớ ra gì đó phải nhớ là làm những thứ gì,
lại cũng không biết nên làm như thế nào, bàn tay nhỏ bé lung tung tại
trên người hắn lục lọi nhưng lại cũng không giải được.
Dự đoán nàng học tập nhiều hơn đều là uổng phí, hôm nay nàng hoàn
toàn chỉ theo bản năng không bắt được trọng điểm trên người hắn liếm,
nàng lại không biết đây đối với hắn mà nói đã là đủ.
Thăm dò không lưu loát đều là hấp dẫn trí mạng với hắn con bé bị dược tính thúc giục hơi thở nóng hập đều trêu chọc hắn mất khống chế, dục
vọng cho tới nay cưỡng chế đè nén thành mãnh thú hung ác vồ cắn nuốt lý
trí của hắn.
Khi Đoan Mộc Húc còn không có ý thức được mình làm cái gì, thân thể
của hắn đã có động tác của mình, xoay người đè con bé dưới thân thể, cúi đầu hôn đôi môi kia.
Không biết phải như thế nào đáp lại, nàng chỉ có thể ngửa đầu nghênh
hợp với hắn, làm cho hắn dùng sự khát cầu đốt hủy nàng đã còn thừa không có mấy thanh tỉnh, nàng hi vọng hắn có thể liên tục hôn mình như vậy,
lại hi vọng hắn nhiều hơn nữa làm những gì, nàng khó nhịn để cho mình có thể càng gần sát hắn, phát ra lời mời dụ người.
Đoan Mộc Húc cảm nhận được, nhiệt tình của nàng cùng chủ động làm cho hắn không cách nào tự kềm chế, kiên trì quên đi chỉ muốn theo bản năng
mà đi, có được nàng… lấy lòng nàng, chiếm lĩnh nàng!
Môi của hắn bắt đầu xâm lược đi xuống, tê dại làm cho nàng trận trận khẽ run, mông lung kiếm cảm giác kỳ diệu.
Khi thấy tuấn dung kia nàng không tự chủ được gọi ra xưng hô quen thuộc
“Cha… con muốn cha…”
Tiếng nói lười biếng kia lại tựa như một thùng nước lạnh phủ đầu hắn, Đoan Mộc Húc toàn thân dừng lại. Phát hiện môi của nàng đã bị hôn đến
đỏ tươi, kiều mị lệ dung đầy tình dục hắn lại càng hoảng sợ nhảy nhanh
khỏi giường.
Hắn đang làm cái gì? Hắn nên là hung hăng mắng tỉnh nó chứ mà không
phải như cầm thú nhào vào trên người nó! Hắn phóng ra cửa phòng muốn
thoát đi cái không gian làm hắn mất khống chế, lại phát hiện cửa phòng
bị khóa trái mặc hắn rung chuyển thế nào đều mở không ra.
Chết tiệt! Tức giận vô cùng hắn vận công lực, then cửa không chịu nổi bị hắn phá hư, gỗ vỡ vụn lộ ra miếng sắt ở giữa cánh cửa, hắn buông tay lui về phía sau hiểu chính mình rơi vào một cái bẫy không cách nào hé
ra.
“Không cần phải bỏ lại con, van cầu cha…”
Nàng không biết mình đã làm sai điều gì, nàng chỉ biết là hắn vừa mới khó nhịn giả ra nhưng bởi vì hắn rời đi lại dâng lên.
Vì cái gì không lại giống như vừa rồi hôn nàng? Nàng rất thích…
Đoan Mộc Húc quay đầu lại, chứng kiến con bé ngang dọc trên giường
dược tính phát tác không tự chủ an ủi thân thể của mình, hình ảnh tuyệt
hảo kia làm cho dục hoả trong cơ thể hắn càng rực, làm cho hắn nhất định phải dùng lửa giận cường đại hơn mới có thể đem bao trùm.
“Gọi bọn họ mở cửa ra!” Hắn lạnh lùng nói.
” Buổi sáng ngày mai…”
Nàng không cách nào suy tư chỉ là theo vấn đề của hắn trả lời. Linh
Chi nói nàng mặc kệ nghe được thanh âm gì cũng sẽ không mở cửa, đem hắn
vây hãm kẻ ngốc mới không hoàn thành.
Đoan Mộc Húc cắn răng, toàn thân bởi vì giận mà da căng thật chặt.
Hắn sẽ không như mong muốn của bọn họ, cho dù đem hắn giam tại trong nhà này cũng đừng hòng bắt hắn làm theo kế hoạch của các nàng!
“Há mồm.” Hắn tiến lên, lấy ra viên thuốc tuỳ thân nhét vào trong miệng nàng, ép mình đối cảnh đẹp trước mắt làm như không thấy.
“Ôm con…”
Cảm giác hắn đến gần, nàng lập tức nhoài tới, nghĩ kéo hắn sẽ đến gần bên cạnh mình, đối với viên thuốc ở trong miệng còn giống như chưa
tỉnh.
Đoan Mộc Húc lại nguội lạnh kiềm chế hai cổ tay của nàng, quắp đến
đầu, kéo lên đai lưng đem hai tay của con bé trói ở đầu giường, làm cho
nó rốt cuộc đụng hắn không được.
“Không cần phải…”
Khi nàng phát hiện hắn làm cái gì kinh hoảng dắt tay lại kéo không ra trói buộc kia.
Cha không được như vậy, thả con ra!”
“Vậy để con sở tác sở vi sao?”
Đoan Mộc Húc lui đến một cái ghế, hắn bị dấy lên dục vọng mãnh liệt, khẩu khí của hắn có nhiều giận dữ.
” Ngay cả đối với mình bỏ thuốc chuyện như vậy đều làm…Nhìn xem con kết giao loại bạn bè gì!”
“Van cầu cha, con thật khó chịu, không cần phải như vậy…, van cầu cha…”
Nàng khóc ròng, cái loại ham muốn chưa từng nhận thức qua quá mạnh
mẽ, làm cho nàng bất lực uốn éo người lại vẫn không cách nào thoát khỏi
trói buộc.
“Chính con phạm lỗi thì phải gánh chịu quả đắng.” Đoan Mộc Húc khuôn mặt lạnh lùng, muốn chính mình bất vi sở động.
“Ta đã cho con uống thuốc một hồi sau liền qua .”
Đau lòng khiến cho tình dục bị tình dục lý trí thoáng trở lại, nàng
lúc này mới ý thức hắn cho mình ăn cái gì. Đó là dược liệu tuỳ thân của bọn họ, có thể giải bách độc nhưng hốt thuốc phải đúng bênh thì tốc độ
chậm hơn, nàng nhất định phải tiếp nhận thống khổ khó qua.
Vì cái gì? Cứu người có rất nhiều cách vì cái gì hắn lựa chọn phương
thức này hành hạ nàng? Niềm kiêu ngạo của hắn so với nàng còn quan trọng hơn sao? Hắn lại nhẫn tâm nhìn nàng như thế?
“Con cũng không có bức cha yêu con, con chỉ là muốn cha thừa nhận, thừa nhận thì tốt rồi! Vì cái gì cha làm không được…”
Nàng khàn khóc kêu, từng lời làm cho sâu trong lòng nàng đau nhức.
“Bởi vì ta không thương con, muốn ta như thế nào thừa nhận?” Đoan Mộc Húc tức giận đáp lại.
“Con lại nhất định phải làm cho ta vượt qua, tình huống này thật buồn nôn… Ta thà rằng đi tìm kỹ nữ, cũng không đụng con gái của mình!”
Bị buộc đến mất đi khống chế cùng lửa giận làm cho hắn nói không
nghĩ, từng chữ từng câu đều hóa thành lời trách mắng nghiêm khắc nhất.
Những lời kia đem lòng của nàng vỡ thành mảnh vụn, nhưng mà đó cũng
không phải thống khổ cực hạn, mà từng đợt rồi lại từng đợt dậy sóng mau bức điên nàng rồi.
“Thả con ra, tự con giải quyết…”
Nàng nói không được, nàng không biết nên hận hắn vô tình, hay là nên hận mình tự rước lấy nhục.
“Thả con ra… a…”
Lại một sóng tình triều mãnh liệt làm cho nàng bật ra tiếng ngâm kiều mị, nàng cảm thấy thật là khó có thể, nhưng nàng đã bất chấp xấu hổ
liệt hỏa kia làm cho phần thân thể nàng thống khổ nàng không có biện
pháp tiếp nhận .
“Ta không thể thả cho con, đây là trừng phạt con.” Đoan Mộc Húc cắn răng cứng rắn nói.
Nó tại sao có thể cho là hắn sẽ làm nó thành như vậy? Chung sống một
phòng, lại nhìn nàng ở trước mặt làm ra những cử động kia khiến huyết
mạch căng phồng so với tội trực tiếp đụng nó thì càng không thể tha, mà
ngay cả nghe được nàng khàn khàn đều là một loại kinh hãi!
Một nghĩ đến đây… Đoan Mộc Húc càng giận nó làm cho mình lâm vào tình huống không cách nào đào thoát , tức giận đem mọi cái đau lòng đều áp
lại, làm cho hắn nhẫn tâm quay đầu, không nghe, không nhìn, không để ý
tới, chỉ có như vậy hắn và nó mới có thể toàn thân lui.
Hắn có thể tàn nhẫn như vậy sao? Nàng nước mắt rơi như mưa, dục vọng
không cách giả khiến thân thể rất đau, nhưng đau hơn là tâm của nàng bị
hắn không chịu tháo xuống phòng vệ kiêu ngạo kia đau thấu.
Nàng tuyệt không lại cầu xin hắn, cũng không cần lại làm cho hắn nghe được nàng yếu ớt! Nàng sít sao cắn môi dù cho đầu lưỡi nếm đến mùi máu
nàng cũng không nhả ra.
Nàng muốn dùng ý chí sống qua đoạn thống khổ này, nhưng dược tính quá mạnh mẽ khó có cách nàng vẫn bị dược tính dụ dỗ uốn éo người.
Trong phòng bị trầm mặc bao phủ, nàng hơi thở trầm trọng cùng tiếng
động rất nhỏ xột xoạt kia trở nên rõ ràng như thế, Đoan Mộc Húc mặc dù
tận lực không nhìn hướng này nhưng dòng suy nghĩ của hắn lại vẫn bị tác
động, ngồi ở trên ghế dựa hắn cũng nhận hết mọi hành hạ.
Rốt cục, thuốc hắn bức nàng nuốt vào phát huy tác dụng, nàng dừng lại giống như là mệt đến ngủ thiếp đi, nằm ở đằng kia cũng không nhúc
nhích.
Đoan Mộc Húc cho đến khi củng cố tất cả phòng bị mới đứng dậy đến gần.
Đầu của nàng nghiêng về bên trong, mái tóc rối che đi khuôn mặt hơn
phân nửa, chỉ nhìn thấy nàng lệ dung còn nhuộm tình triều nhàn nhạt đỏ
ửng, cổ tay da thịt không chịu nổi ma sát đã phiếm rách da để lộ ra nàng mới vừa thừa nhận mãnh liệt thống khổ bao nhiêu.
Đoan Mộc Húc muốn chính mình đối với hết thảy đều làm như không thấy, chỉ cởi bỏ trói buộc sau đó lại lui về tại chỗ, thống khổ hai mắt nhắm
nghiền.
Giây lát, chốc lát, tiểu Ngải vốn là nằm thẳng trên giường xoay mặt
vào trong vẫn không có phát ra tiếng vang gì mà đầu vai mảnh khảnh bởi
vì cố nén khóc mà nhẹ run rẩy.
Hai người các vậy… một đêm không chợp mắt? Hoặc là chỉ có thể trốn
vào mộng đẹp? Không có người nào hiểu được một đêm cứ như vậy đã qua.
Khi ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa rất nhỏ, tiểu Ngải giống như ngủ say xuống giường, lảo đảo hướng cửa đi đến.
Linh Chi mở ra khóa liền định rời đi lại chứng kiến cửa bị kéo ra,
nàng tâm vui mừng đang chuẩn bị chúc mừng, dù sao thuốc cũng uống,
giường cũng có nếu là kẻ vô tích sự thì nam kia xác định vững chắc
rung không chuyển
Nhưng mà khuôn mặt nụ cười nhìn đến bạn khuôn mặt tràn đầy nước mắt cứng đờ, Linh Chi lập tức hiểu hết thảy.
“Dẫn mình đi…”
Tiểu Ngải nghẹn ngào nói nhỏ, nắm chặt tay Linh Chi, thân thể run rẩy mà lạnh như băng giống như là nhất định phải dựa vào nàng mới có thể
đứng thẳng.
“Có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ.” Nàng giống là chuyện gì cũng không còn
phát sinh cho bạn một cái nụ cười kiên định, đỡ bạn đi về hướng hành
lang.
Một chút tiếng vang làm cho Linh Chi quay đầu lại, chứng kiến Đoan
Mộc Húc đứng ở trước phòng nhìn về phía các nàng, tức giận trong lòng
nàng lười không thèm cùng hắn giả bộ cười, mà dùng ánh mắt bén nhọn
không cam lòng yếu thế trừng.
Nếu là hắn dám mở miệng cùng nàng cướp người, nàng tuyệt đối sẽ làm cho hắn đời này làm người rốt cuộc không ngốc đầu lên được!
Đoan Mộc Húc đối với ánh mắt giết người kia dường như làm như không
thấy, tầm mắt của hắn khóa chặt vào thân ảnh cuộn mình bất lực kia.
Hắn không biết mình đuổi theo ra tới đây làm cái gì, hắn không có tàn nhẫn đến lúc đó còn muốn cất giọng gọi nó cùng hắn đi, nhưng hắn chính
là không yên lòng, dù cho mình đem nó bị thương thành người như vậy….
Tiểu Ngải không có ngẩng đầu cũng cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
Nên kết thúc… nàng có thể làm gì đều làm qua… cứ như vậy đi, nàng
không cần phải mong đợi…cứ như trước đây ít nhất nàng còn sẽ có cha mẹ
thương nàng, nàng đã không cần tiểu phụ thân này…
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một cái, nhẹ nhàng mở miệng.
“Nói cho hắn biết mình sẽ trở về, nhưng để 1 mình mình đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT