À! Mà nói sáng hôm sau làm gì khi mà nó đã nghe nhạc, cố gắng nhốt mình vào bóng tối, co ro một góc, nằm cuộn mình trong chăn và đắm mình với nước mắt... Ép mình phải ngủ! Nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, những hình ảnh ấy lại hiện ra trước mắt khiến nó không tài nào chịu nổi. Đành bật dậy, thức cả đêm...
Hai bọng mắt sưng vù khiến cho nó chả dám ra đường nữa.
Nhốt mình trong nhà suốt cả ngày. Rồi lại còn lên sân thượng, hứng cái gió nhạt nhòa của mùa thu, tự mỉm cười trong nước mắt, rồi lại lôi điện thoại ra chụp... để xem khi khóc trông mình xấu xí đến mức nào.
Nhưng mà... eo ôi! Công nhận là xấu tệ =))
Vậy nên lại tự thề là sẽ không bao giờ khóc trước mặt con trai nữa!
Tuyệt đối không được để cho”họ”nhìn thấy vẻ xấu xí này của mình =))
Nghĩ thế! Nó lại bật cười!
Thế đấy! Vừa cười, vừa khóc, như một con điên ^^!
..........................................
9 giờ sáng, đang chụp ảnh xoành xoạch, tự chau mày với đôi mắt màu xanh sẫm đang sưng vù và đỏ ửng lên vì đẫm nước của nó... thì mẹ gọi.
Ôi zời! Cùng ở trong một nhà mà cũng phải gọi điện thoại nữa! Thật lắm chuyện!
Cố gắng chỉnh lại bộ dạng sao cho đỡ thảm hại nhất.
Nó uể oải lê bước xuống phòng mẹ.
.........
Vừa mở cửa bước vào, nó đã thấy mẹ đang ngồi căng thẳng trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khuôn mặt sưng húp khiến con bé phải vội vàng cúi mặt xuống, ngại ngùng trốn tránh.
“Bây giờ mày đang yêu thằng nào?”
“Dạ?”– Nó ngẩng mặt lên nhìn mẹ. Khuôn mặt hết sức ngây thơ, cố giả vờ như không hiểu:-O =))
“Không phải vâng dạ gì! Trả lời thật đi! Tao biết hết rồi!”– Giọng mẹ đanh lại, ánh mắt thăm dò xoáy sâu vào tâm can khiến con bé giật mình thồn thột.
“Đâu mà... con làm gì có! Con xấu thế này... ai thèm yêu =;”– Nó cố gắng đùa cợt, cố gắng để không khí trở nên đỡ căng thẳng nhất có thể . Nhưng mẹ lại lập tức kéo mây mù trở lại.
“Thế sáng hôm qua thằng nào đi SH đến đón mày trên đầu đường???”
“Hả? SH nào cơ? Con không hiểu:-O”
“Thôi không phải chối! Bác Q nói hết cho tao rồi! Mà mày có biết thằng đó là người như thế nào không mà dám rây với nó?”– Ánh mắt mẹ trùng xuống, tỏ ra vô cùng lo lắng.
Biết... tất nhiên là nó biết... quá biết ấy chứ!
Biết mà vẫn chấp nhận!
Đó mới là vấn đề.
Vậy nên nó vẫn làm mặt tỉnh bơ.
“Mới quen nên con cũng không rõ! Thế mẹ biết à”– Không chối được nữa thì đành thú nhận thôi.
“Ừm! Bác Q bảo là thằng H nhà mình cũng quen nó đấy! Mà thằng H bảo là thằng này ghê lắm! Thằng H nhà mình... mày đã biết nó ở mức nào trong cái khu này rồi, vậy mà nghe nói thằng này còn ở trên cơ thằng H đấy! Tao không thích mày rây rưa với cái loại người này đâu! Nếu mày còn muốn sống thì tránh xa nó ra cho tao nhờ!”
Híc...
Thì ra anh H cũng biết anh à...
Không ngờ sức ảnh hưởng của anh lại lớn thế!
Nhưng thế thì đã làm sao chứ?
Nó biết tất cả những gì mà anh”phải làm”và nó hoàn toàn chấp nhận điều đó.
Thời gian qua, đi bên cạnh anh, chứng kiến những chuyện anh làm, nó đã không còn lạ với những tin giật gân về xã hội đen thanh toán nhau trên báo mạng nữa rồi...
Có thể... sự lựa chọn của nó bây giờ là sai lầm...
Nhưng... hối hận thì... bây giờ chưa phải lúc...
Đi bên cạnh anh, nó đã học được cách sống nhiều mặt.
Không phải lúc nào cũng thể hiện suy nghĩ và bản chất thật của mình ra cho người khác biết.
Có thể... mình không khờ... nhưng hãy tỏ ra khờ khạo để đối phương không đề phòng... như vậy mới có thể dễ dàng luồn lạch và nắm bắt được điểm yếu của đối phương. Lúc này, nó cũng dễ dàng áp dụng điều đó với mẹ.
Mặc dù rất yêu anh, nhưng nó vẫn nhoẻn cười xua tay, tỏ ra thản nhiên trước những lời mẹ nói.
“Ôi zời! Mẹ yên tâm! Con với ông này cũng chỉ là quen biết vớ vẩn thôi! Chơi chán rồi thì next. Cũng chẳng có cái gì ràng buộc đâu mà mẹ phải lo. Con gái mẹ là ai chứ! Hihi!”– Khuôn mặt nhăn nhở đúng kiểu trẻ trâu tập”chém”=))
“Tiên sư nhà mày! Nhanh chóng mà kết thúc với nó đi. Rây rưa với thằng này không an toàn đâu =.=". Rồi cẩn thận có ngày nhà mình lại sáng nhất khu đấy!”
“Vâng vâng! Con biết rồi!”– Nhà sáng nhất khu =))! A ha! Chết cười! Mẹ mình mà lo thì chết mà xa
Mặc dù cười cợt là vậy, nhưng khi vừa đóng cửa phòng lại, nụ cười trên môi nó đột ngột tắt ngấm. Lúc này mới quay trở lại thật sự là con người của mình. Nó nặng nề lê bước, ném mình cái phịch lên giường, rồi lim dim đôi mắt... ngủ bù cho tối ngày hôm qua:(.
Chiều, nó dậy từ 1 giờ trưa, chuẩn bị make up sửa soạn để gặp L, thay vì cái cảm giác hồi hộp hớn hở như lần trước thì lúc này dây... nó lại cảm thấy áp lực tâm lý của mình bị đè nặng cực kỳ!
Gặp L – nó chỉ sợ”tình cũ không rủ cũng tới”... rồi ngọn lửa đang cháy âm i gặp phải gió nóng sẽ lại bùng lên khó dập mà thôi. Sợ lắm!
.............
Chiều gặp L, ngồi sau xe hắn, nó vẫn im lặng, chẳng biết phải nói gì, cảm giác ngài ngại đan xen xâm chiếm khắp cơ thể. Rồi bỗng nhiên, L lại mở lời.
"Cô có lạnh ko?"
À à! Nó hiểu ý ngay. Trời hôm nay trở gió mà! Định lợi dụng à! Nhưng mà bài này cũ rồi L ạ! Nó chợt mỉm cười trả lời vu vơ.
“Cái gì cơ?”
“Tôi hỏi cô có lạnh không?”
“Không biết!"
“Tại sao lại không biết?"
“Người thì lạnh nhưng mặt thì nóng! Chẳng biết như nào!”– Vừa nói, vừa vừa bụm miệng cười khẩy.
“Thế đưa tay đây!”– Giọng L vẫn tưng tửng.
“Hả? Để làm gì?”
“Thì cứ đưa đây!”– Nói rồi, hắn lập tức vòng tay lại phía sau, tóm chặt lấy đôi bàn tay của con bé, rồi đút nhanh vào túi áo trước của mình, nắm chặt.”Như thế này được rồi!”
Ngạc nhiên hết sức luôn!
Mặt nó cứng đờ!
Chả kịp hiểu gì!
Tại sao lại hành động như thế?!
Vô lý!
Giữa hai đứa kết thúc rồi cơ mà...
Đồ vô duyên... vô duyên một cách đáng yêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT