Vậy mà... một lát sau, lại có tin nhắn:-w.

“Ngủ ngon Mai nhé! Anh yêu em..."

Sặc sặc sặc!!!

Cái thằng này nó bị gì vậy =))

Đã chấm dứt rồi mà vẫn còn cợt nhả thế này được sao?

Con bé bật cười, trong nụ cười lại có cảm giác nhói tim... chả hiểu!

Nhưng vẫn vội vàng nhắn lại như một phản ứng tự nhiên.

“Cảm ơn! Tôi sẽ coi như đó là một lời nói đùa ^^!"

“Đau thật...em coi đó là lời nói đùa thì nó sẽ là một lời nói đùa...”

Sững... sững lại vài giây.... nó chẳng hiểu! Hay cố tình không muốn hiểu...

Lại than ngắn thở dài... Chẳng biết phải trả lời ra sao... Rút cục thì tại sao cho đến lúc này những lời nói của L vẫn còn sức ảnh hưởng mạnh đến nhịp tim của nó như vậy?

Đau quá! Cũng cảm thấy đau quá!

Phải chăng sự kết thúc này đều mang đến đớn đau cho cả hai?

Nhưng... tiếp tục thì cũng chẳng mang lại điều gì cả...

Cố gắng đi nào! Mạnh mẽ lên Mai ơi!

Nó cố gắng nhủ mình như thế!

Vì anh!

“Ừm! Kể cả không phải là đùa thì cũng buộc phải coi nó là một trò đùa mà thôi"

“Sao em phũ thế?"

“Bản chất rồi! Bây giờ anh mới biết à ^^!”

“Biết rồi... mà vẫn cảm thấy bất ngờ ^^!”

“Bỏ cái icon”^^”đi! Nhìn giả tạo lắm:-w!”

“Cô dùng nó trước còn đòi nói tôi:-w!”

“Ừ thì cùng bỏ”

“Bỏ cả cái icon””đi! Nhìn nó cũng giả tạo lắm =]]”

“Được rồi! Lắm chuyện quá đi mất! Thế đã ngủ được chưa?"

“Thôi! Gần sáng rồi còn ngủ làm gì nữa! Nhắn tin nốt ngày hôm nay đi!"

“Thôi không nhắn nữa đâu! Mỏi tay lắm!”

..............

Không nhắn tin nữa, thế là ngay lập tức, nó nhận được một cuộc gọi đến từ L...

Bất ngờ đến sững sờ! Bần thần vài giây rồi nó mới rụt rè bắt máy. Nói bằng cái giọng lạnh lùng nhưng nhỏ nhẹ nhất dành cho L.

“Đêm rồi còn gọi làm cái gì thế?"

“Muốn nghe giọng cô”

“Nghe để làm gì =.="“

“Để nhớ! Sau này tránh có lúc quên ^^!”

“Kì cục... vớ va vớ vẩn... ngủ đê!”

“Hát cho tôi nghe đi!”

“Không! Ngày hôm nay tôi hát nhiều rồi! Mệt lắm!”– Nói ra mới cảm thấy hớ =))

"...”– L lặng lại vài giây, rồi lại nghe thấy tiếng hắn cười mệt mỏi”Vậy để tôi hát cho cô nghe nhé?”

“Ừm được đấy! Cái này tui ưng =))”– Con bé hớn hở trả lời. Vậy là bắt đầu được nghe L hát...

Giọng hát trầm buồn mang một chút tâm sự suy tư của hắn bắt đầu cất lên trong màn đêm da diết...

“Đêm đen dần qua

Dòng suy tư bỗg sâu lắng

Thật anh đây quá dại khờ

Để em đi xa mãi mãi

Mãi mãi ko quay về …

Nhữg ngày em quan tâm nay còn đâu

Giật mình òa khóc nhớ em và em đang nơi đâu …

.....

Nước mắt tuôn rơi tình cảm cũg buông lơi

Giờ đây viết nhạc để nói lời xin lỗi...

đến 1 người con gái …

mà luôn luôn chấp nhận hi sinh bản thân

để mang lại hạnh fúc cho người mình yêu

mà người đó trả lại đắg cay thì nhiều …

anh xin lỗi …

xin lỗi vì tất cả …

nhữg gì mà anh là gây ra cho em trong suốt thời gian qua …

a thực sự muốn nói lời xin lỗi …"

...

Nấc!

Ức...

Hức hức...

Cố gắng bịt miệng mình không để tiếng khóc được bật ra...

Nhưng...

Không...

Nó đã không cố được nữa rồi...

Thôi chết... Lỡ khóc nấc lên mất rồi...

Phải làm sao... nó phải làm sao để trốn tránh cái tình huống éo le này đây...

Đồ khốn kiếp... sao lại bắt tôi phải khóc vì anh như thế này chứ!

Sao lại bắt tôi phải đau vì anh như thế này!

Sao lại khiến tôi có cảm giác”thương”anh như thế này chứ!

Sao lại cho tôi cảm nhận được nỗi đau mà anh đang phải trải qua...

Không thể cho tôi ra đi một cách nhẹ nhàng được hay sao?

Tại sao...

Anh ác thế!!!

.......................

Những suy nghĩ trái chiều dồn dập ùa về trong tâm hồn nó, nó muốn bật khóc, muốn òa lên thật to! Nhưng không thể!

Nó sợ ai đó sẽ nghe thấy!

Nó sợ người nào đó sẽ nhìn thấy mặt”yếu đuối”của con người mạnh mẽ trong nó...

Nhưng... chẳng phải nó đang vô tình để lộ ra một cách trắng trợn cho L thấy đây hay sao?...

Rút cục thì mày là cái thứ gì thế này... đứa con gái khốn kiếp...

“Cô đang khóc đấy à? Đừng khóc mà! Tôi ghét nước mắt con gái lắm!”

“Chó...”– Nó nấc... vừa nấc vừa nói... mà cũng chẳng dám nói nhiều... thật sự là giọng nó méo lạc đi cả rồi.

“Anh xin lỗi...”– Giọng hắn nhỏ dần lại, nghe sao trầm mặc.

“Hát xong rồi chứ gì?”– Cố gằn giọng sao cho không run rẩy nhất! Nó nói.

“Ừm..."

“Vậy ngủ đi! Mai gặp!”– Nói rồi, nó cũng không cần nghe lời chúc lại của hắn nữa. Vội vàng cúp máy và nhanh chóng nhắm chặt hai bờ mi đang đẫm nước, cố gắng mím môi không cho những âm thanh nức nở được bật ra khỏi lồng ngực, nó thở dốc... Ngập ngừng hồi hộp... Cảm giác đau nhói xoáy vào tận tâm can.

Nó đang khóc vì một người con trai khác?

Bởi vậy! Nó lại càng cảm thấy có lỗi với anh!

Có lỗi vô cùng!

Tại sao cho đến lúc này...

Khi mà tình cảm dành cho anh đã lớn đến như vậy... mà nó vẫn có thể rơi nước mắt vì một người ở trong quá khứ chứ...

Không biết trân trọng hiện tại...

Nó là đồ khốn kiếp...

Tự chửi mình như thế...

Nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn...

Không sao dừng lại được...

Ghét mình thế không biết!

Nước mắt hư...

Nước mắt không nghe lời:(...

................

Vậy là cả đêm hôm đó, mỗi khi nhắm mắt lại, những hình ảnh bên anh, rồi lại bên L, cứ nhập nhằng hiện ra đan xen trước mắt.

Tại sao lại thế này?

Cái nó cần là khi nhắm mắt lại.

Trong tâm trí của nó chỉ xuất hiện lên duy nhất hình ảnh của một người mà thôi!

Nhưng nghĩ – và làm được – lại là hai chuyện hoàn toàn trái ngược.

Và nó đang – không làm được!

Giận mình vô cùng khi không thể dễ dàng bôi xóa những kỉ niệm bên L.

Nó có thể không quá đẹp! Nhưng nó lại đã vô tình ăn quá sâu vào trí nhớ con bé! Đó là những kỉ niệm đã từng gây tổn thương nặng nề cho”đứa con gái”đó. Thế đấy! Trong tình yêu, cái gì càng đau thì ta lại nhớ càng đau.

“Có thể người ta làm cho em buồn...

Cũng có thể anh đã làm cho em vui...

Nhưng em nên nhớ...

Niềm vui thì dễ quên...

Còn nỗi buồn thì...

Không bao giờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play