Tiểu Lan không biết xuất hiện lúc nào, nàng chạy lại đỡ ta, rồi nói: “Nương nương, người không được, hoàng hậu trốn khỏi hậu cung, đó sẽ là chuyện trấn động Lý quốc, nếu người làm như vậy, hoàng thượng truy xét ra, người và người thân sẽ phải chịu cái chết, sử sách sau này rồi cũng sẽ ghi lại, họ sẽ nói thế nào, họ sẽ nói người là một nữ nhân thâm hiểm, vì muốn đoạt sủng trong hoàng cung mà đưa hoàng hậu ra khỏi hoàng cung, người tại sao không nghĩ đến điều này”. Ta chưa bao giờ thấy mình bình tĩnh như lúc này, ta nói: “Lan nhi, chuyện trăm năm sau, ngàn năm sau, ta hoàn toàn không quan tâm.
Ta biết ta có lỗi với gia đình rất nhiều, nhưng ta nợ sư phụ, nếu không có người bao bọc cho ta thì với bản tính vốn có, ta đã sớm phải chết trong hậu cung này rồi. Tâm nguyện của người chính là muốn ở trên trời cao nhìn thấy có một tình yêu thực sự, nữ nhân trong hậu cung có thể cùng người minh yêu đi tới chân trời góc bể. Em biết không, mấy năm nay, mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy sư phụ cầm dải lụa trắng bước vào tẩm cung, miệng không ngừng nói với ta hãy giúp người, nói ta hãy giúp người gặp lang quân của mình, ta đã bất lực biết bao”. Tiểu Lan im lặng nghe ta nói, nàng ta nhẹ nhàng gạt nước mắt, nói: “Nương nương, em nghe người”. Đinh công công nói với chúng ta, lát nữa có một đoán tuồng ra khỏi cung ở cửa Duyệt thị (phía đông Duyệt Thị Đường), nơi này canh gác không chặt như những cửa khác. Hán Vũ nói với chúng ta:
“Chúng ta có thể cải trang trà trộn và đoàn tuồng ấy, dù có bị phát hiện, ta với Liên Nhi cũng có thể giải quyết được nhiều nhất năm mươi tên thị vệ”. Võ công của Hán Vũ thì ta không hề nghi ngờ, ta còn nghĩ mình hắn có thể chấp trăm binh sĩ, nhưng còn Viên hoàng hậu, nàng ta có võ công ư. Hoàng hậu nhận ra lo lắng của ta, nàng mỉm cười: “ta thật sự có võ công, chỉ là đã lâu không muốn sử dụng mà thôi”.
Chuyện đến nước này thì không thể tính thêm được gì nữa, ta bèn bảo mọi người mau mau hành động, nếu theo như Đinh công công nói thì chẳng mấy ở đây sẽ có thái giám đến canh chừng. Mọi người lập tức tới Duyệt Thị Đường trước.Ta,Tiểu Lan , Hoàng hậu, Hán Vũ cùng thay đồ, trước khi khởi hành, hoàng hậu đưa cho ta một thứ, người nói: “Cho phép ta gọi nàng là muội muội. Muội muội, ân tình này của muội ta suốt đời ghi nhớ, ta không biết báo đáp ân tình của muội như thế nào, muội hãy cầm kim bài miễn tử này, sau này nếu lỡ có gì bất trắc thì hãy dùng nó bảo vệ tính mạng.
Ta vốn muốn dùng nó để cứu Hán Vũ, nhưng hoàng thượng nói người sẽ không giết Hán Vũ, nên kim bài này không có tác dụng. Ta nghĩ muội cần nó hơn ta, hãy giữ lấy”. Ta nhận lấy kim bài từ tay hoàng hậu, khi mạo hiểm làm việc này, ta đã không còn quan tâm tới tính mạng bản thân, nhưng ta không muốn liên lụy và Đinh công công, kim bài này có lẽ sau này sẽ có ích trong việc tránh cho họ khỏi chịu tội.
Cánh cổng Duyệt Thị mở ra, ta hướng mắt ra khỏi cánh cổng ấy, phải rồi,coi như hồn ta từ nay đã chính thức rời khỏi hoàng cung, ta quay sang nói với Tiểu lan : “Lan nhi, ra ngoài rồi, có thể thay ta đến Thiểm Tây thăm gia đình không, nói với họ ta ở đây vẫn khỏe”. Tiểu Lan ngây ngốc nhìn ta: “Nương nương, không phải chúng ta cùng đi hay sao, sao nương nương lại nói như vậy”. Ta xoa đầu : “Tiểu Lan, ta nghĩ rồi, nếu ta cũng trốn ra ngoài, cả dòng họ ta sẽ không tránh khỏi cái chết. Cha mẹ em đã không còn, hãy đi theo hoàng hậu nương nương, người nhất định sẽ thay ta quan tâm em”. Tiểu Lan òa khóc:
“Tại sao nương nương lại muốn gánh hết trách nhiệm, người tưởng rằng nếu người ở lại, hoàng thượng sẽ tha cho gia đình người ư, người có biết không, người đã cướp mất nữ nhân mà hắn yêu nhất,cướp đi người mà hắn bất chấp tất cả mà bảo hộ, vậy mà người nghĩ chỉ cần người chết đi, hắn sẽ cho qua chuyện hay sao. Nương nương, người nói với LAn nhi , người vĩnh viễn là người thân của em, tại sao lại không nghĩ cho em, tại sao người ích kỉ như vậy, ra khỏi Tử Cấm Thành này rồi, em còn có nơi nào để đi”. Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: “Tiểu Lan, hoàng thượng là minh quân, ta tin người sẽ không tổn hại người thân của ta. Em biết không, nếu ta cùng đi với mọi người, hoàng thượng sẽ trút giận nên Đinh công công, người đã đã già rồi, không thể vì ta mà phải chịu nỗi đau thể xác”.
Ta ngay lập tức rút chiếc trâm cài trên đâu, dí vào cổ mình mà nói: “Em không thể bướng bỉnh được, em là người thân của ta, ta không muốn nhìn em chịu khổ, nếu em còn không đi, ta sẽ chết cho em xem”. Tiểu lan nhìn thấy ta như vậy thì hoảng sợ, nàng luống cuống không biết làm thế nào, chỉ biết khóc. Ta đưa ánh mắt khẩn khoản nhìn về phía hoàng hậu, nàng bèn đỡ Tiểu Lan , dịu dàng khuyên nhủ nàng ta, nàng ta bèn quay bước đi, ta cũng quay đầu lại để không cho nàng ta thấy khuôn mặt mình bây giờ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT