Thuộc Đình, em đã trở về, em còn mang theo một món quà
tặng anh, chẳng qua món quà này hiện tại chưa thể mở ra được, Thuộc Đình, anh
sẽ thích chứ?
Đi ra cửa sân bay, đối diện là một bức poster rất lớn:
một cái cô gái tóc đen xõa dài, ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía ống kính,
bong bóng màu lam nhạt dán trên người cô ấy, nghiêng theo bàn tay cô, đang cầm
một chai sữa tắm, còn tay kia thì đặt lên cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể
của cô gái trắng sáng như ngọc, tản ra một vẻ đẹp trẻ trung. Bên cạnh còn viết
một hàng chữ to: sữa tắm Mộng Lam, chăm sóc chính mình.
Đó là bảng quảng cáo của công ty Kỷ Như Thần. Khi tôi
nhìn cô gái trong bức ảnh kia không nhịn được nở nụ cười. Nụ cười này, cảm xúc
này đã xa cách tôi rất lâu rồi, tôi dường như đã hòa nhập với thành phố luôn
thay đổi này, như thể chưa từng rời đi.
Bởi vì cô gái trong bức ảnh kia, chính là tôi.
Khi ở nước Anh, Kỷ Như Thần từng gọi điện hỏi tôi: "Quan
Tâm, chị muốn dùng bộ ảnh của em làm người mẫu cho công ty chị, có được
không?"
Lúc ấy tôi liền nói: "Chỉ
cần giấu mặt đi là được."
"Em yên tâm, Yêu dấu, chị khẳng định
mặt em chắc chắn không để lộ." Hiện
tại mới hiểu được chị ấy sao lúc đó có thể cười đến như vậy. Ha ha, trừ bỏ mặt,
cái gì cũng đều lộ liễu.
Gọi taxi, tôi nói địa chỉ công ty nhà họ Kỷ. Tôi muốn
đòi tiền thù lao quảng cáo, hiện tại tôi có đứa nhỏ phải nuôi rồi, muốn kiếm
một ít tiền.
Đến cửa công ty chị ấy, lễ tân mới đổi một cô gái
khác. Cô ấy không biết tôi, cho nên rất lịch sự mời tôi dừng bước. Tôi cũng
không làm khó dễ cô ấy, nói cô ấy gọi cho thư ký của Kỷ Như Thần. Còn tôi ngồi
chờ ở chỗ kia, cũng yên lặng đếm lui từng số: mười, chín, tám. . . . . . Không!
Cùng lúc đó, một tiếng "Đinh" thang máy mở
ra, lao ra là một cơn lốc màu đỏ. Kỷ Như Thần như cơn gió xoáy, dừng lại trước
mặt tôi: "Quan Tâm, thực sự là em,
Quan Tâm, chị còn nghĩ là ai đùa giỡn chị nữa chứ."
Chị ấy ôm tôi thật chặt, liên tục hôn khắp mặt tôi,
hôn đến mặt tôi đổ ngứa.
Sau đó chị ấy lại đẩy tôi ra, "Đến
đây, để chị xem. Ừ, có chút gầy, tuy vậy không tệ, vẫn xinh đẹp như xưa."
Chị ấy vừa nói vừa lôi kéo tôi lên tầng, cũng như một
cơn lốc tiến văn phòng, khi đóng cửa nói với thư ký: "Khả
Oánh, từ giờ trở đi tôi không tiếp khách, đem toàn bộ lịch trình của tôi ngày
mai dời hết."
Tôi hướng Khả Oánh lộ ra một nụ cười bất lực, sau đó
bị chị ấy kéo vào cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT