Trong lòng tôi, kỳ thật không có người nào so với
chính bản thân là quan trọng nhất. Bạn thân của tôi là Nhạc Nguyệt đã nói như
vậy, cô ấy nói: "Quan Tâm, làm sao cậu lại có một
cái tên ấm áp như vậy? Cậu rõ ràng là một con người cực kỳ ích kỷ, nhưng mà. .
. . . ."Cô ấy lắc đầu, "Vì sao
mọi người đều bị cậu lừa?"
Tôi hướng cô ấy mỉm cười, "Nguyệt
Nguyệt thân yêu, mình cũng không có yêu cầu cậu làm bạn với mình. Cậu có thể
lựa chọn không bị lừa mà."
Khi tôi năm tuổi, bởi vì mẹ tôi không chịu mua cho
tôi một cuốn sách dày, tôi liền chờ đến chiều tối khi mẹ đang vội nấu cơm liền
chạy đến nhà sách đó, cầm ví tiền của mình, tìm một trăm hai mươi đồng, đem
cuốn sách về các thành tựu của máy móc ôm trở về nhà.
Trên đường trở về nhà gặp được một cậu bé, thoạt nhìn
có bộ dạng thật nghèo túng, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn thật thích, liền dẫn cậu
ta về nhà. Khi tôi rời khỏi nhà để mua sách, thì trong lúc đó, cha mẹ tôi cùng
bạn họ đã muốn nóng lòng đi tìm, đem cả khu thành thị nhỏ này lục tung cả lên,
đến khi bọn họ mệt mỏi và kiệt sức mới trở về nhà, thì phát hiện tôi đang cùng
cậu bé mới quen đang ngồi ở trong phòng khách vừa xem tivi vừa ăn kem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT