Sau đó, anh vuốt ve mái tóc dài của tôi, "Tâm Tâm, em thi được 680 điểm."

Uể oải "Oh" một tiếng, một lát sau, tôi mới đột ngột tỉnh ngộ —— trời ạ ——680 điểm! Ông trời, này, này, nhiều như vậy?

Tôi mở to hai mắt nhìn anh, "Anh không gạt em chứ?"

Anh vỗ nhẹ cái mông tôi, "Lại hoài nghi anh, anh khi nào đã lừa em chưa?"

Cũng đúng, Thuộc Đình mặc dù không yêu tôi, nhưng quả thật chưa từng lừa tôi. Tôi vui mừng từ trên người anh đứng lên, "Ôi! thật lợi hại, tôi thật lợi hại. . . . . ."

Anh kéo tôi ngã lại trên người anh, "Này, em gái kết nghĩa, em cũng không có lương tâm? Cũng không hỏi một chút anh thi được bao nhiêu?"

Oh, đúng vậy, tôi ngây thơ hỏi lại: "Vậy, anh trai, anh thi được bao nhiêu? Đừng nói cũng giống em được 680 điểm."

Anh cười, "690."

Cái gì? Cái gì? Tôi dùng sức kéo lỗ tai, "690? Em không nghe lầm chứ?" Anh bình thường ở kỳ thi tuy rằng so với tôi chỉ nhiều hơn mười phần, nhưng tôi biết, anh không nỗ lực trong mỗi kỳ thi, nhưng thi vào đại học anh hẳn sẽ cố hết sức lực, ít nhất, tôi biết anh muốn thoát khỏi tôi. Tôi vốn nghĩ kỳ thi đại học này tôi tối đa chỉ được 650 mà thôi.

Nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Thuộc Đình cười nói:"Không cần hoài nghi, anh cố hết sức. Điểm thi anh đã ước tính trước rồi, chỉ có thể nói em tiến bộ quá nhanh mà thôi."

Nguyện vọng đầu của chúng tôi đều ở thành phố -B. Thuộc Đình ở khoa Toán, tôi ở khoa tiếng Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play