If the hero never comes to you... If you need someone you're feelling blue... Tiếng nhạc chuông quen thuộc của bài Cry on my shoulder vang lên. Tôi áp điện thoại vào tai.
- Nghe đây
- Dậy đi tập bóng thằng ôn dịch - Tiếng thằng bạn tôi vang lên bên kia đầu dây
- Ùm... ờ, rồi - Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi leo xuống giường làm vệ sinh cá nhân
Đã một tuần trôi qua từ cái hôm em cho tôi mượn tiền. Nhờ số tiền đó mà tôi qua được cơn hoạn nạn. Với cả tôi là cái thằng có tính hay sĩ. Cầm tiền gái mà xài thì cứ gọi là bách nhục xuyên tim. Đã qua một tuần mà cảm giác khó chịu chẳng giảm đi chút nào. Tuy chuyện tiền nong bây giờ đã không còn là nỗi lo chực chờ. Thì tôi vẫn còn là gánh nặng khác. Là gì thì các bạn đọc đoạn nói chuyện ở trên thì chắc hiểu. Số là tôi đi tập bóng thì vẫn đi tập. Nhưng bữa nào cũng gần xong thì tôi mới mò mặt lên. Gì chứ cái tật ngủ nướng thì đánh chết khó bỏ các bạn à. Thế là không biết mấy cu cậu tính sao mà sáng nào cũng cắt cử người tới rước tôi đi tập đúng giờ. Cứ như là áp giải phạm nhân ý.
- Thật là tổ chức bóng bánh làm chi để hành hạ nhân dân giai cấp - Tôi ngồi sau xe thằng bạn mà than ngắn thở dài
- Im. Nói như mày thì còn gì là tinh thần thể thao. Tự tôn cánh đàn ông cơ chứ. - Thằng bạn hùng hồn vỗ ngực tự xưng.
- Tao lên cũng có tập gì mấy đâu. Thôi tụi mày từ mai cứ cho tao ở nhà cho nó lành. - Tôi năn nỉ nó
- Mọi thắc mắc mời ra phường giải quyết. Tao chỉ có nhiệm vụ đưa đón. - Nó chốt lại một câu làm tôi cứng họng luôn
Chả là từ trước tới giờ đá bóng thì tôi đá rất bình thường, nếu không muốn nói là đá dở. Nhưng được cái là tôi phản xạ rất nhanh. Thế là từ năm nhất tôi đã bị lũ bạn ép làm thủ môn. Mà thủ môn thì cần quái gì phải tập với chả luyện. Cứ vào trận là đeo găng vào mà sát phạt thôi. Thế mà năn nỉ cái lũ khốn nạn đó vẫn tiếng một tiếng hai bắt mình đi tập cho được. Tới sân bóng nhà thằng Quang ( nhà thằng này kinh doanh sân cỏ nhân tạo các bạn ạ, bởi thế cứ mỗi lần trường tổ chức hội thao là đội bóng cứ mượn sân nhà nó mà tập. Nói chung là cũng được cái yếu tố “địa lợi”) thì bọn kia đã khởi động xong đâu đấy hết cả rồi. Nhác thấy bóng tôi bước vào thì thằng Hưng đội trưởng lên tiếng
- Lại đi muộn, phạt chạy 10 vòng sân
Tôi giơ ngón tay giữa lên đưa về phía nó rồi mang giày với găng tay vào, đứng ra một góc khởi động. Xong đâu đấy thì lại đứng vào khung thành xem bọn nó quần nhau ầm xèo. Lâu lâu có một quả sút vào tôi chỉ nhẹ lấy tay hất lên theo thế thái cực rồi ôm gọn bóng ( Mình chém chút cho vui nhà vui cửa thôi mấy bạn à, đừng gạch đá mình ) Nói chung thì tôi bắt gôn đã hai năm nay rồi. Những quả sút bình thường thì đời nào làm khó được tôi. Họa chăng cú sút phi đạn lái bóng của Makoto trong truyện đường dẫn đến khung thành mới khiến tôi di chuyển chút chút ( Lại chém ). Với cả chung đội tôi có hai thằng hộ pháp Hưng đội trưởng với thằng Lân trung vệ. Bóng vừa xuống thì bọn này chỉ tì người một chút là tiền đạo đối phương lăn ra ngoài đường pít mà nằm nghỉ xã hơi rồi. Nên 2 3 năm nay hàng thủ lớp tôi được mệnh danh là bức tường không thể xuyên thủng.
Tập tành tới 10h thì cả bọn kéo nhau ra quán café. Xong rồi thì thằng bạn lại chở tôi về kịp ăn trưa mà đi học. Từ lúc đi tập bóng tới nay thì ngày nào tôi cũng lên trường sớm ( Do ngủ dậy sớm ). Dạo này đi học gặp em thì tôi cũng chẳng dám bắt chuyện hỏi han. Cứ nhớ tới số tiền thì miệng cứng lại. Chẳng nói được cái gì sất. Đụng mặt nhau thì chỉ biết cười với cười. À mà mình quên nói với các bạn là từ lúc nhận tiền của em thì tôi tự hứa với lòng là phải chi tiêu cầm chừng tiết kiệm. Tôi cũng đã liên hệ với trung tâm gia sư để xin việc. Thôi thì đi làm vừa có thêm thu nhập vừa giảm bớt thời gian đi chơi. Cũng đỡ các khoản tiêu không đáng có. Tôi với em dạo này tối nào cũng đi ăn kem các bạn ạ. Khoảng cách tình cảm cũng dần dần thu hẹp. Ở trên lớp thì em đôi lúc được giáo viên cho nghĩ thì cũng hay sang ngồi chơi với tôi. Lắm lúc cũng có nhiều chuyện khôi hài xảy ra. Đơn cử như sáng thứ tư vừa rồi. Tôi phải đi học Anh văn chuyên ngành. Tôi thì trước giờ đối với môn này cứ phải gọi là không chút hứng thú. Đang lim dim mắt nghe thầy giảng thì bỗng có ai ngồi xuống bên cạnh. Tôi quay lại nhìn mà muốn té ghế
- Trời đất, đang giờ học mà em chui vào đây làm gì?
- Hì, mới làm công tác bên đoàn xong nè. Đang định đi về thì thấy anh rồi mới chui vào đây luôn. - Em hồn nhiên đáp
- Gan dữ ha cô hai. Rồi lỡ thầy bắt gặp rồi sao? - Tôi véo má em rồi hỏi
- Không có đâu mà! Em canh rồi mới chui vào chứ. - Em chun mũi trả lời. Nhìn cứ như đứa trẻ biết lỗi.
Hai đứa đang nói chuyện say sưa thì bỗng dưng lớp im lặng lạ thường. Mà ngày xưa các bạn đi học biết rồi đấy. Đang nói chuyện mà bỗng dưng lớp im lặng là biết chuẩn bị có biến rồi. Như trước cơn giông trời lặng sóng vậy á. Và tôi đoán không sai. Một giọng nói ồm ồm vang lên từ phía bục giảng viên.
- Chị ngồi bàn cuối bên trái tính từ cửa lớp đứng dậy.
Tôi quay qua nhìn em. Em nhìn tôi. Rồi em cũng từ từ miễn cưỡng đứng lên
- Chị tên gì? - Giảng viên bắt đầu tra khảo
- ...!
- Tôi hỏi chị tên gì? - Ông thầy này nhất quyết không tha mà!
Lúc đó tôi ngồi cạnh mà cũng lo lắm. Bỗng trong đầu một luồng sáng lóe lên . Tôi quay qua Vũ lớp trưởng. Đá lông nheo nó một cái, rồi chỉ về một cái ghế trống cạnh nó. Đúng là anh em mới hiểu nhau. Nó gật đầu rồi đứng dậy
- Dạ bạn đó tên Hoàng Anh a. – Nó lựa tên con nhỏ bữa nay vắng. Có gì thì cũng không sợ đương sự lên tiếng phản bác.
- Tôi không hỏi anh. Ai bảo anh trả lời? – Ông thầy lia mắt thằng bạn tôi một cái. Nó rúm ró ngồi xuống luôn.
- Chị tên Hoàng Anh đúng không? – Ổng lại hổi em
- Dạ… dạ vâng ạ! – Em bối rối
- Được rồi, vậy tôi hỏi chị nãy giờ chị có nghe tôi giảng cái gì không? – Ổng chuyển chủ đề tra khảo
- Ơ… dạ, có ạ! – Em đáp lại ông thầy
- Được. Vậy lên bảng làm các bài tập… trang…
Tôi nhìn vào mấy bài tập này mà con mắt cứ quay mòng mòng. Đọc như đọc kinh tiếng Phạn. Toàn bài 4 5 sao thôi các bạn ạ. Nhìn em cầm sách lên bảng giải mà lòng như lửa đốt. Chắc quả này thì quéo hàng rồi.
Ủa nhưng mà khoan. Em học bên khoa TA mà. Mấy bài tập TA chuyên ngành này của tôi thì sao mà làm khó được em chứ. Nghĩ rồi tôi thở phào nhẹ nhõm. Và đúng như vậy, em cầm phấn viết viết vạch vạch lên bảng rất tự tin. Nhoáng cái đã xong đống bài tập mà có cho tôi cả tuần cũng chưa chắc tôi lầm xong. Nhìn em đi về chỗ mà ông thầy giảng viên mặt vẫn cứ hằm hằm. Chắc ổng không ngờ có nhân vật xuất chúng lại giải được một lèo 5 bài tập khó. Hề hề. Em vừa đặt sách xuống bàn tôi đã lên tiếng
- Phù. May ghê. Gặp anh vớ phải đống bài tập đó thì chắc khóc ròng quá. Có khi ổng thương tình cho luôn một con F giữa kì không chừng.
- Hì. Cũng may mà kêu làm bài tập em mới đỡ run một chút. Chứ mới nãy đứng dậy đối chất với thầy em sợ quá trời. Chẳng nói được câu nào. May mà có anh kia đỡ lời hộ. – Em nói rồi trán cũng giãn ra được chút. Chắc nãy giờ căng thẳng tột độ. Hehe.
- Cái đó phải cảm ơn anh à. May mà anh nhanh trí bảo thằng lớp trưởng khai tên một đứa nghỉ học làm thế mạng cho em. Chứ không thì… – Tôi nói rồi làm bộ mặt nguy hiểm.
- Ghê. Phải không đó? – Em hình như chưa tin
- Chứ còn gì nữa. Phải cảm ơn anh đó nhen. – Tôi vỗ ngực
- Rồi. Hì hì. Gớm, thế muốn cảm ơn như nào? – Em cuối xuống nấp sau lưng thằng đằng trước nói để cho ông thầy khỏi phát hiện.
- Để xem. Ùm… – Tôi lấy tay vuốt cằm ra chiều suy nghĩ
- Hay là tối nay đi ăn kem nhé? – Em đưa ra đề nghị
- Hic. Thôi, ngày nào cũng ăn kem. Với cả tối nay anh phải đi dạy rồi. Mới nhận công việc ở trung tâm gia sư xong. Hay là để bữa nào đi. – Tôi đáp
- A ùa. Bữa nay lên chức thầy rồi nhen. Vậy để kỉ niệm ngày đầu tiên anh đi dạy, tối mai em với mấy con bạn tổ chức cho anh một cái party nho nhỏ ha. – Em cười tinh nghịch
- Bạn? Mấy đứa bữa trước đi ăn KFC chung đó hả? – Tôi nghi ngờ
- Ừa. Đám đó đó. Mà sao? – Em tròn mắt ngạc nhiên
- Thôi thôi không cần đâu. Em dẫn anh đi đâu ăn là được rồi. – Tôi từ chối ngay. Nhớ lại mấy con yêu nhền nhện bạn em bây giờ vẫn cảm thấy rùng mình. Giao thân cho mấy con đó thì còn gì là đời trai tươi đẹp của mình nữa.
- Rồi, hì hì. Làm thấy ghê. Tối đi dạy về nhớ nhắn tin cho em biết nha. Muốn biết cảm giác khi trở thành thầy thì anh có thay đổi chút nào không? – Em cười lỏn lẻn
- Trời. Thì cũng vậy thôi chứ thay đổi gì?
- Ừa thì biết đâu đấy.
Hai đứa cứ thế ngồi trong lớp nói chuyện rầm rì cả buổi. Lâu lâu ngước nhìn lên ông thầy thì thấy bộ mặt hằm hằm của ổng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Như khi ổng quay lên giảng bài thì… đâu lại vào đấy. Hà hà
Chiều hôm đó đi học về tôi vội tắm rửa ăn cơm. Thay vào bộ đồ lịch sự nhất của mình. Gì chứ ấn tượng đầu tiên phải tốt đẹp mới chiếm được cảm tình của người ta. Hì hì. Tạt qua trung tâm gia sư lấy địa chỉ nhà học trò của mình. Thấy còn sớm nên tôi ngồi chơi tám chuyện với chị phụ trách luôn. Cũng loanh quanh mấy chuyện như kinh nghiệm về buổi đầu tiên nên làm gì. Cư xử ra sao.
- Em may mắn mới được dạy con bé con nhà ấy đấy.
- Ủa sao vậy chị? – Tôi nghe nói được dạy con gái thì trong lòng cũng vui vui. Mong sao gặp trúng em nào nhìn được được. Không cần dễ thương nhưng cũng đừng có cá sấu chúa.
- Nghe nói ba mẹ nó trả lương cao lắm. Chỉ cần em trụ lại được thì chi phí cũng đủ trang trải cuộc sống đó. – Chị giải thích.
- Dạ. – Tôi gật đầu
- Mà nghe nói con bé đó cũng dễ thương. Hì. Thế mới nói là em may mắn. – Chị nói xong thì cười. Mình cũng cười. Gì chứ nghe nói dạy con nhà giàu dễ thương thì ai chả mừng.
Nói chuyện với chị phụ trách một lát nữa thì tới giờ. Tôi đeo ba lô lên, không quên chào chị một tiếng rồi bước ra xe. Nhìn lại tờ giấy ghi địa chỉ rồi lao thẳng ra đường. Bắt đầu bữa đầu tiên đi dạy nào. Khà khà.
Mười phút sau. Tôi đứng trước một căn nhà trên đường NCT. Nhà bốn tầng, có sân vườn rất rộng. Nhà làm theo kiểu thịnh hành bây giờ. Nhìn rất giống mấy căn trong PMH vậy các bạn à. Bấm chuông, khẽ soi lại mình trong gương chiếu hậu. Một lát sau có người ra mở cổng cho tôi. Tôi dắt xe vào bên trong. Đập ngay vào mắt là một cái garage với 3 chiếc oto, tôi cũng nhìn thoáng qua thôi chứ không để ý lắm là xe hiệu gì. Đi vào trong nhà thì thấy có một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc sang trọng ngồi trên ghế salon. Tôi đoán là mẹ con bé tôi sắp dạy. Khẽ chào rồi ngồi nói chuyện với bác ấy một chút. Bác ấy chỉ tôi lên trên lầu luôn.
- Con cứ lên trên tầng 2, cái phòng thứ hai, cửa màu xanh ấy.
- Dạ vâng ạ – Tôi lễ phép đáp
Đứng trước cửa phòng. Tôi sửa lại cổ áo. Rồi gõ cửa.
- Mời vào. Cửa không khóa. – Giọng nói bên trong vang lên
Tôi đẩy cửa bước vào. Vừa ngẩng mặt lên thì
- Hả. Sao lại là em?
- Ơ. Sao lại là anh? – Người đối diện cũng sửng sốt không kém
Ôi thôi thế là xong rồi. Biết bao nhiêu người không dạy, lại dạy trúng người này. Đời tôi tới nay là bế mạc rồi. Hic
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT