Đưa tay lên nhìn đồng hồ, 8h kém. Một lần nữa tôi lại tới sớm trước hẹn. Cái tính tôi không ưa sự chậm trễ. Vậy nên chẳng thà mình là người đến trước, còn hơn là đến sau để bắt người khác phải chờ đợi.
Đứng trước nhà em. Đưa mắt ra nhìn dòng người tấp nập. Sài Gòn sao mà phồn hoa tráng lệ quá. Mãi ba năm trước khi còn đang là một cậu học sinh cấp ba, tôi mới được tới Sài Gòn. Ngay lập tức đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp nơi đây. Đối với một cậu học sinh suốt ngày quanh quẩn ở nhà, thì những thứ như nhà cao tầng, xe cộ tấp nập người qua lại, hay đơn giản chỉ là những chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời thì đã là những gì rất kì thú. Ba năm sau, tôi cũng chẳng thể nào quen được với lối sống tấp nập ở đây. Cái tính tôi thích một mình, tự do tự tại, làm gì cũng không thích gò bó, yêu thiên nhiên hơn là những ánh đèn đường khi thành phố về đêm. Đối với sự ồn ào hối hả với cuộc sống bon chen. Tuy có phần thấy thú vị nhưng chẳng thể nào thích nghi được. Đang mãi miên man suy nghĩ thì điện thoại reo. Chẳng cần đoán thì tôi cũng biết là ai gọi rồi.
- Anh tới chưa?
- Ừ, đang đứng trước nhà đây.
- Ừa, em xuống ngay đây
Cúp máy. Tôi lại đưa ánh mắt về dòng xe cộ trước mặt. Thầm nghĩ chắc cũng giống như lần trước là tôi phải nghệch mặt ra đợi. Nhưng tôi đã lầm. Bỗng yên sau trĩu xuống như có vật nặng đè lên. Quay lại nhìn thì em đã yên vị trên xe tôi rồi. Thoáng bất ngờ, tôi hỏi
- Tưởng giống như lần trước em cho anh chờ dài cổ chứ gì? – Như biết tôi định nói gì, em lên tiếng cắt lời tôi
- Ừ. Thì vậy.
- Xíaaaa. Bữa trước là thử xem anh có thật lòng muốn đưa người ta đi chơi hay không thôi – Em nói rồi khẽ véo vào hông tôi một cái.
- Chà! Lại còn thử nữa? Ghê thế cô hai? – Tôi xuýt xoa ôm hông trả lời.
- Chứ sao! Phải chọn mặt gửi vàng chứ, lỡ may lại giao trứng cho ác. – Em chun mũi đáp.
- Thế bây giờ đã tin chưa?
- Tạm tin. – Em đánh vào vai tôi rồi cười hì hì
Lúc trước khi hiểu lầm em đã có bạn trai. Tôi cũng chẳng để ý em lắm ngoài biết rằng em có khuôn mặt khả ái và nụ cười tỏa nắng, nụ cười có thể đánh gục bất cứ chàng trai nào. Bằng chứng là khi em cười cảm ơn tôi lúc trong bãi xe ở trường. Vâng, cứ gọi là trơ như phỗng các bạn à. Nhưng bây giờ, khi đã biết em là “hoa chưa chậu”, tôi ngắm em kĩ hơn, như in sâu vào tâm trí hình ảnh người con gái ấy. Càng ngắm em càng thấy đẹp. Trán cao, muỗi thẳng, đôi mắt to rất đẹp. Khi bạn nhìn vào đôi mắt ấy cảm giác như như muốn tan ra, cứ như là vầng dương vậy, rất ấm áp, bình yên. Khuôn miệng nhỏ, khi cười rất duyên dáng, để lộ hàm răng trắng đều. Em không cao lắm, thân hình không đẩy đà như những cô gái cùng tuổi. Nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp cuốn hút của em. Giống như rằng em có cách riêng của mình để thu hút ánh mắt của người khác. Kiểu như “Em không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn” ý. Hôm nay em diện quần jean, áo phông rộng thùng thình ( Số là tôi không rành về thời trang lắm. Trước giờ toàn là lũ bạn kéo đi vào các shop thời trang thì mới đi cùng. Lựa quần áo thì chúng nó cũng lựa cho tôi. Nên cái áo em mặc lúc này tôi cũng chả biết tên gọi nó là cái gì. ), em đi một đôi giày cao gót đủ các thứ hạt, đá gắn trên đó. Nói chung một thằng mù thời trang như tôi thì cũng phải trố mắt ra mà nhìn.
- Này. Làm gì mà nhìn người ta ghê thế. – Em đập vào lưng tôi hỏi
- À. Không có gì. Thôi đi nhé. – Bị em “bắt thóp”, tôi vội đánh trống lảng qua chuyện khác
- Ừ, hì hì – Em tủm tỉm nhìn tôi cười. Còn tôi thì sượng trân nổ máy xe vút đi
Chở em đến một quán café lớn trên đường 3/2. Lựa một bàn trong góc nhìn xuống đường. Tôi lịch sự kéo ghế cho em ngồi xuống rồi mình mới ngồi phía đối diện. Lần đầu tiên đi chơi với một cô gái. Tôi chẳng có kinh nghiệm, không biết phải nói gì, nhưng không lẽ ngồi không mà uống nước. Đang mãi miết suy nghĩ phải mở đầu câu chuyện như thế nào thì em lên tiếng
- Này! Đang nghĩ cái gì đấy? – Em nói rồi huơ huơ tay trước mặt tôi
- Hì. Chẳng là anh chẳng biết nói gì cả. – Tôi thật thà đáp
- Hi. Ngố ghê! Thì anh cứ kể về bản thân xem nào. – Em vừa nói vừa lấy thìa khuấy khuấy vào ly kem trước mặt
Được lời như cởi tấm lòng. Tôi kể em nghe về những sở thích bản thân. Những kỉ niệm lúc còn học ở quê nhà. Rồi tới những vui buồn trên lớp. Cả chuyện anh em chiến hữu qua mặt thầy cô ngồi cóp tài liệu khi thi như thế nào. Hay những lúc chọc ghẹo những bạn nữ trong kí túc xá trong giờ giáo dục thể chất. Em tay chống cằm, tròn xoe mắt nghe tôi kể. Ra chiều thích thú lắm, thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng cười khúc khích. Càng kể tôi càng hăng say, quên hẳn đi sự gượng gạo ban đầu. Cứ như tôi đã quen em từ trước vậy.
Trong tiếng nhạc êm diệu của quán café. Có hai người ngồi nói chuyện say mê với nhau. Người con trai hăng say, còn người con gái thì thỉnh thoảng mĩm cười, rồi lại lấy tay vuốt mái tóc suôn dài, chăm chú. Sao cứ muốn thời gian như dừng lại. Tôi với em sẽ ngồi như thế này mãi.
- Thế còn em, em thích những gì? – Tôi đặt ly café của mình xuống hỏi em
- Em thích hoa hướng dương. – Em trả lời
- Hướng dương?
- Ừa, vì nó biểu trưng cho mặt trời ấm áp. Em không thích những ngày mưa. – Em đáp
“ Hoa hướng dương, mặt trời, nụ cười tỏa nắng. Đó có phải là sự trùng hợp? Hay đơn giản đó chính là con người em. Lung linh ấm áp như mặt trời sau cơn mưa “ mãi suy nghĩ rồi tôi bất giác mĩm cười.
Đi dạo cùng em trên con đường lát đá trong công viên. Ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn chúng tôi, tôi biết họ cũng chỉ bị nụ cười của em mê hoặc mà thôi. Đi cùng em trong lòng tôi trào dâng một cảm giác rất khó tả. Tôi bất chợt đánh bạo nắm lấy tay em. Em khẽ đỏ mặt thẹn thùng, cứ để mặc cho tôi nắm. Tôi cũng chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí để nắm tay em nữa. Tính tôi trước giờ tuy rất thích ngắm những cô gái đẹp, nhưng lại rất nhát gái. Cứ gặp con gái thì lại ấp a ấp úng, thế mà tôi bây giờ tôi bạo gan quá thể. Dắt tay em đi thêm một đoạn nữa thì tôi với em ngồi xuống một băng ghế đá gần đó. Trời đêm se lạnh. Những trụ đèn hắt ánh sáng vàng xuống con đường. Em khẽ co người rồi lấy tay ôm lấy bờ vai. Biết là em cảm thấy lạnh. Tôi vội cởi áo ngoài khoác cho em. Ngồi gần lại như muốn hơi ấm của mình sẽ bao bọc lấy em
- Còn lạnh lắm không?
Em khẽ gật đầu rồi chắp hai tay trước mặt thổi phù phù, nhìn đáng yêu quá thể. Mãi ngắm em, tôi bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng cần phải làm
- Này, em nhắm mắt lại đi. Anh có một bất ngờ.
- Bất ngờ? – Em tròn xoe mắt nhìn tôi
- Ừa, thì cứ nhắm mắt lại đi đã. Anh đếm từ một tới ba thì em mở mắt ra nhé – Tôi làm ra vẻ bí hiểm
- Hì, rồi. – Em nhắm mắt lại
- Một… Hai… Ba… Mở mắt ra nào!
Em từ từ mở mắt ra. Trước mặt là hộp quà gói nơ mà bên trong là quả cầu tuyết tôi mua lúc chiều. Nhận lấy món quà của tôi, em ra vẻ thích thú lắm.
- Là gì vậy anh?
- Về nhà hẵng mở ra xem. Gớm, xem cái mặt kìa. Thích không? – Tôi nhìn em ngúc ngắc cái đầu, cầm hộp quà mà lật qua lật lại. Không kìm được mà khóe môi khẽ nhếch lên.
- Hì, em thích lắm, cảm ơn anh. – Em nói rồi cố cầm nắn món quà, đoán xem bên trong là gì.
- Anh còn một bất ngờ nữa, muốn xem không?
- Có có, là gì vậy anh? – Em nói rồi lại khẽ nhắm mắt lại
- Ngốc, lần này không cần nhắm mắt đâu. – Tôi vỗ nhẹ vào trán em
Nói rồi tôi lôi trong túi ra một mảnh giấy nhỏ, rồi một chiếc bật lửa. Đốt mảnh giấy lên, rồi khẽ vẫy tay một cái, một bông hồng đỏ thắm hiện ra. Nhìn em cười tít mắt đón lấy bông hồng, rồi ríu rít hỏi tôi làm cách nào mà hay vậy. Lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, mặc dù trời đêm đang lạnh dần, tôi vẫn cảm thấy ấm áp trong tim. Ít ra, tới lúc đó, tôi cũng dần cảm nhận được tình cảm của mình nên về ai, tuy mơ hồ không chắc chắn, nhưng niềm vui mãi cứ rạo rực. Cứ như là ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực. Bất giác, khóe môi nhếch lên. Có lẽ, một thằng sinh viên đã hai mươi tuổi như tôi. Lần đầu tiên có cảm giác thích một người con gái thật sự. Chở em về mà lòng vẫn cứ ngây ngất suốt cả đoạn đường. Khi đã bước xuống trước cổng nhà em. Định chào một câu rồi quay đi, em đã nhón chân khẽ hôn lên má tôi một cái, rồi thẹn thùng chạy vào nhà. Để lại một thằng con trai đỏ mặt lên vì xấu hổ. Về đến nhà. Tôi leo lên giường nằm ngủ mà cứ trằn trọc mãi. Suy nghĩ về em cả đêm, mãi tới gần sáng tôi mới chợp mắt được. Ôi! Hóa ra cảm giác con tim rung động nó thế này. Khi gặp nhau thì vui vẻ trò chuyện chẳng muốn rời, để đêm về nằm thao thức nhớ đến đối phương. Đúng là… chẳng biết nên nói sao nữa. – .-
Đêm hôm qua ngủ dậy muộn là thế. Vậy mà chẳng biết làm thế quái nào mà mới 7h mắt tôi đã mở thao láo. Cố vùi đầu vào gối nhưng chẳng thể nào nướng thêm được nữa. Đành lê thân xuống lầu làm vệ sinh cá nhân. Con bé em chị Huệ đã lanh lảnh kề bên
- Ui cha cha! Anh Tú bữa nay dậy sớm. Kiểu này chắc trưa nay phải đội áo mưa mà đi học rồi.
Khẽ cốc vào đầu nó. Tôi cười hì hì rồi bước xuống dưới nhà ăn sáng. Đã lâu rồi mới cảm nhận được không khí yên bình của buổi sáng. Khẽ mỉm cười. Sao hôm nay thấy yêu đời quá thể. Chắc là do dư âm của tối qua. Hề hề. Ăn sáng xong chẳng biết làm gì. Tôi leo lên lầu xem tivi. Đang theo dõi phim mặt nạ zoro chiếu lại. Bỗng điện thoại reo. Áp điện thoại vào tai, chưa kịp chào hỏi đầu bên kia đã vang lên giọng nói
- Alo. Chim sẻ gọi chích chòe. Nghe rõ trả lời. – Là giọng thằng Minh mốc bạn tôi
- Chích chòe cái đầu mày. Mới sáng ra đã chim với chẳng chóc. Có chuyện gì thì ẳng ra xem nào. – Tôi bụm miệng trả lời
- Ơ cái đệch, thằng này bữa nay láo nhễ. Bố định báo cho mày tin mừng mà mày lại dám nói giọng bố láo với bố. Thế thì tạch con nhé. – Nó sửng cồ với tôi
- Rồi rồi. Cái gì thì phun mẹ nó ra đi. Bày đặt giấu giếm với chẳng bí hiểm. – Tôi thấy nó làm căng thì cũng diệu giọng. Lỡ may lên trường nó bày đầu úp sọt mình thì khổ
- Mày thay đồ đi. Gặp ở quán café cũ. Cho mày 20’- Nó oang oang bên kia đầu dây
- Ngay giờ à? Làm gì mà réo sớm thế? – Tôi thắc mắc
- Cấm hỏi. Mày còn 19’20s. Chuẩn bị đi. Ngay và luôn. – Nó nói rồi cúp máy luôn chẳng cho tôi thời gian từ chối.
“ Quái. Cái bọn này làm gì mà mới sáng ra đã giục rồi ”. Nói rồi tôi cũng phi xuống nhà dưới mà mặc đại cái quần jean với áo pull. Với tay lấy cái nón bảo hiểm rồi phi luôn ra khỏi nhà. Gì chứ đi muộn có khi bọn nó nổi nóng lại hùa vào hội đồng mình thì chắc bỏ cơm mà húp cháo. Dựng xe trước quán cafe mà bọn bạn từ lâu đã làm căn cứ chiếm đóng mỗi lần muốn gặp mặt. Vào quán thì đã đủ mặt anh tài ngồi quanh bàn. Gọi một ly đen đá rồi ngồi phịch xuống. Tôi lên tiếng
- Làm gì mới sáng ra đã gọi như giặc thế mấy bố trẻ
- Cũng chẳng có gì. Gọi mày ra đây để thông báo chuyện quan trọng. Với cả lại để mày thanh toán chầu café này luôn – Thằng Hưng lên tiếng đầu tiên
- Hả? Sao lại là tao? – Tôi trố mắt nhìn nó
- Thế bây giờ mày muốn móc tiền ra đãi chầu sáng nay hay là muốn anh em xử tội mày vụ tối qua đi ăn mảnh với em Ngân hoa khôi Tiếng Anh? – Nó lừ mắt nhìn tôi
“Bỏ bố rồi. Sao bọn này biết hay thế nhỉ?”
- Ơ. Ngân nào? Bố chả biết Ngân nào cả. – Tôi chống chế
- Được. Lại còn chối. Anh em, túm đầu nó lại – Thằng Hưng lắc đầu ra hiệu với bọn kia. Lập tức thằng nào thằng đó lắc cổ, bẻ tay ra vẻ khởi động.
- Ê từ từ bình tĩnh. Đãi thì đãi, làm gi nóng thế. – Tôi hoảng hồn
- Đấy. Giờ còn chối nữa thôi. May mà tối qua bố đi mua đồ thì bắt gặp nhé.
- Thế tụi mày sáng gọi tao ra đây chỉ vì chuyện này thôi hả?
- Kể từ đây tới hết học kì, sáng 8h tập trung ở đây rồi qua nhà thằng Quang luyện bóng. Tháng sau là giải trường tổ chức rồi – Thằng Lân nãy giờ ngồi trong góc bàn mới lên tiếng
- Thế thì liên quan gì tới tao? – Tôi vờ trả lời
- A được, lại còn không liên quan à. Anh em… – Thằng Hưng lại giở giọng đầu gấu
- Ấy ấy, rồi. 8h, được chưa? – Tôi nói giọng yếu ớt, không dám cãi lại cái lũ bạn bốc đồng trước mặt
- Rồi. Hẹn mai 8h tại nhà thằng Quang. Anh em giải tán. Còn chầu này thằng Tú trả. Cái tội đi ăn mảnh của chú thì anh em sẽ có biện pháp sau. – Vũ lớp trưởng chốt lại
Bỏ lại tôi mặt mày bí xị thanh toán tiền nước cho lũ bạn. Đúng là cái lũ độc ác mà. Thế là tiền ăn tuần này lại thâm nghiêm trọng rồi. Đã thế còn dám lừa mình ra đây báo tin mừng. Nhưng mất tiền đối với tôi cũng là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là phải dậy sớm đi tập đá bóng. Mà đối với tôi dậy sớm giống như là bị cắt tiết vậy. Đã vậy trước giờ tôi có ham bóng bánh gì đâu. Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo. Bọn bạn chơi vố này đau còn hơn bò đá. Hic
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT