- Thổi nến đi nào! Thổi nến đi nào! – Tiếng đám đông reo hò cổ vũ.

Xu nhìn tôi cười hiền hòa. Hôm ấy em ấy thật đẹp trong chiếc váy lửng màu trắng ôm sát. Ở Xu luôn toát lên một vẻ đẹp quý phái mà không phải ai cũng có. Mái tóc được chăm chút rất lâu, tôi biết thế. Trang điểm nhẹ một chút. Chỉ bấy nhiêu thôi đã biến cô bạn gái cũ của tôi trở thành một thiên thần đẹp nhất đêm nay.

Mọi người đồng loạt vỗ tay hát bài Happy Birthday sau khi những ánh nến màu vàng vụt tắt. Hôm nay nhìn Xu hạnh phúc lắm, cứ cười nói với mọi người suốt. Ba mẹ hai cũng vui ra mặt khi thấy con gái của mình đã lấy lại được những phút giây vui vẻ.

Các thủ tục xong xuôi thì nhạc được bật lên. Mọi người tản ra các bàn tiệc. Chẳng biết sao mà tôi được ba hai mặc định cùng Xu tới từng bàn chào hỏi bạn bè của em ấy. Tôi lúc này phải gọi là ngại hết cỡ. Cứ như là cô dâu chú rể đi chúc rượu vậy. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, hôm nay là ngày vui của Xu, tôi không thể câu nệ tiểu tiết mà phá hỏng buổi tiệc được. May mà em không cùng tôi tới dự, nếu thấy cảnh này chắc em giận rồi đùng đùng đòi bỏ về mất.

- Em vui chứ? – Tôi nắm tay Xu khi thấy những nụ cười rạng rỡ không dứt trên khuôn mặt em ấy.

- Dạ. Đã lâu rồi em chưa cảm nhận được niềm vui như thế này. – Xu nắm chặt lấy tay tôi.

- Anh…xin lỗi.

- Khờ ơi. Em đâu có trách anh. – Xu vuốt tay lên má tôi.

Hai chúng tôi cứ đi từng bàn như vậy. Đi tới đâu cũng nhận được tiếng hò reo inh ỏi. Tôi cứ đỡ rượu cho em ấy miết. Tuy tưởu lượng của tôi cũng khá. Nhưng mà cứ tiếp tục như này chắc tôi phải đổ gục sớm mất.

- Này con kia. Cái tiệc này là lễ đính hôn trá hình sinh nhật phải không? – Một bà tám bạn em lên tiếng.

Nghe xong thì mọi người cũng bật cười. Xu cũng cười theo. Không khí thật là vui vẻ. Tôi cũng chẳng muốn đính chính cái tin vừa rồi làm gì.

- Mày làm sao mà trói được anh này thế? Anh zai ơi, con Ly nó nhiều tật xấu lắm đó. Sau này cứ cẩn thận, chẳng thừa đâu. Haha.

- Ôi thế á! Chắc chết tôi rồi! – Tôi cũng vờ vịt than vãn.

Rồi những tràng cười không ngớt tiếp tục nổ ra. Nhìn thấy những nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt có đôi mắt buồn ấy. Tôi dường như cảm thấy bớt day dứt hơn. Em ấy giống như em vậy, hợp với những nụ cười hơn. Nhưng vì tôi mà hai người ấy cứ phải khóc mãi.

Tôi nãy giờ có một điều thắc mắc. Theo tôi được biết là bạn bè của Xu chẳng có mấy người. Nhưng nãy giờ thì rõ ràng tôi với Xu đã đi chúc rượu tới hơn chục bàn rồi.

- Này em. Tất cả họ đều là bạn của em à?

-Dạ vâng. Mà sao anh hỏi vậy?

- Anh trước giờ cứ nghĩ em rất ít bạn cơ chứ? – Tôi làm vẻ mặt khó hiểu.

- Thì cứ cói đó như là một bí mật của em đi. – Xu lấy tay véo mũi tôi.

- Con gái lúc nào cũng bí với chả mật. – Tôi lắc đầu.

- Thôi bỏ qua đi. Đi với em.

- Đi đâu cơ?

Xu không đáp lại câu hỏi mà chỉ kéo tôi đi lên sân khấu.

- Kính thưa mọi người.

Tiếng nói của Xu làm mọi âm thanh bỗng dưng im bặt.

- Hôm nay Ly rất vui vì mọi người đã tới góp vui trong buổi sinh nhật của mình.

Xu nói xong thì tiếng vỗ tay đã râm ran bên dưới.

- Xin cảm ơn các bạn. Hôm nay mình rất vui và hạnh phúc. Những năm qua, mình rất buồn vì một sai lầm mắc phải mà mình nghĩ cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ có thể sửa chữa. Từ đó, cuộc sống của mình chỉ là những chuỗi ngày buồn bã. Nhưng mà giờ đây. Có thế nói. Mây đen u ám đã tan. Và người đã mang tới những phút giây hạnh phúc mà mình tưởng rất lâu sau mình cũng chưa thể có được. – Rồi Xu nhìn qua tôi. – Chính là anh ấy. – Xu nắm lấy tay tôi và cười rất tươi.

Đám đông reo hò, những tràng vỗ tay vang dội. Ba mẹ hai cũng nhìn chúng tôi cười.

- Và sau đây, để cảm ơn cho những gì anh đã làm cho em…

- Em chẳng cần phải làm gì cả. – Tôi ngắt lời Xu. Lo sợ những điều tôi không muốn nghe trong câu nói tiếp theo của em ấy.

- Anh giúp em, đó là điều nên làm. Trong hoàn cảnh của anh. Anh tin rằng là chàng trai nào cũng không đành lòng để cho cô gái xinh đẹp này phải buồn lấy một giây phút nào. Tôi nói thế có đúng không ạ thưa mọi người?

- Đúng đúng.

- Em thấy không? Bởi thế cho nên em đừng suy nghĩ nhiều về việc trả ơn anh. Cứ vui cười nhiều như bây giờ đã là một cách cảm ơn thỏa đáng rồi.

- Bắt đầu thấy thích anh rồi đó anh trai ơi. – Một giọng nữ bên dưới vang lên.

- Ly ơi lo mà trói cho chặt vào. Sển ra là tao cướp á nha. – Một giọng nữ khác cũng chen vào.

Rồi tiếng cười lại ngập tràn. Tôi thấy mình đã làm đúng, không tàn nhẫn dập tắt niềm vui đang có trong lòng Xu, cũng không làm gì để thấy có lỗi với em. Có thể nói, cho tới lúc này, có thể xem mọi việc đã được giải quyết ổn thõa.

- Mọi người. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả. – Xu chốt lại màn phát biểu của mình.

Tôi và em ấy cùng nhau bước xuống với các ánh mắt mà lúc đó tôi cho là ngưỡng mộ.

Buổi tiệc diễn ra tới gần khuya mới tàn. Hôm nay tuy mệt nhưng mà tôi rất vui. Còn Xu thì khỏi cần nói, em ấy bảo rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời mình.

- Cảm ơn anh nhé! – Xu ôm lấy cổ tôi.

- Đã bảo không có gì mà. Giữa anh và em lại còn khách sáo thế sao? – Tôi đẩy Xu ra.

- Anh không biết em vui thế nào khi nhận được lời tha thứ từ anh đâu. – Mắt Xu đã bắt đầu hoe đỏ.

- Rồi, mới tí đã khóc. Mít ướt anh nghỉ chơi luôn bây giờ. Bo xì luôn đó. – Tôi nói giọng con nít. Giống như cách đây năm năm trước tôi vẫn thường nói với Xu.

- Hì.

- Thôi anh về nhé. Cũng trễ rồi.

- À anh này.

- Hở? Sao em?

- Anh…với bạn gái bây giờ sao rồi? – Xu ngập ngừng nhìn tôi.

- Vẫn tốt em à. – Tôi lảng tránh ánh mắt của em. Vì tôi biết, khi mình nói ra câu này đây, trong ánh mắt đó, nỗi buồn chực chờ đã bắt đầu trào dâng.

- Vâng. Thôi anh về đi.

Tôi lẳng lặng ra lấy xe. Tôi biết tình yêu cần một cái gì đó ích kỉ. Tôi hiện nay đã có một người con gái lý tưởng để quan tâm chăm sóc cho mình rồi. Còn với Xu, nó chỉ còn là một cái gì đó thuộc về quá khứ. Một mảng kí ức đẹp mà tôi sẽ luôn chôn giấu trong tim. Tuy sẽ luôn nhớ về nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép cái cảm xúc ấy sống lại một lần nữa. Bởi vì giờ đây, chìa khóa của cánh cửa trái tim mình, tôi đã trao trọn cho em rồi.

* Hai tháng sau *

Bây giờ cũng đã gần bước sang giêng rồi. Cái không khí Tết cũng đã đến gần. Đối với một thằng xa quê lên SG học như tôi thì kì nghỉ Tết luôn được mong đợi nhất.

À quên. Tóm tắt một chút về những chuyện xảy ra kể từ ngày tôi dự sinh nhật Xu một chút nhé: Lớp tôi đạt giải ba trong hội thao của trường. Tuy không thể bảo vệ thành công vị trí của năm trước, nhưng mà anh em ai nấy cũng đều vui vì đã đá hết sức mình. Với Xu, tình cảm của hai đứa, tôi chủ động giới hạn nó chỉ là trên mức bạn thân một chút. Tôi vẫn quan tâm chăm sóc tới em ấy. Nhưng trên phương diện một người bạn, một người anh trai. Còn về em Linh, tôi vẫn đi dạy đều. Không biết em ấy nghĩ thế nào để vượt qua được cú shock tinh thần mà tôi thấy càng ngày càng học hành chăm chỉ tiến bộ. Tôi rất bất ngờ về sự thây đổi chóng mặt này. Không còn một em Linh trẻ con, tính tình bốc đồng nữa, thay vào đó là một cô gái thùy mị nết na hơn.

- Em làm anh ngạc nhiên đấy. Sao bây giờ lại thay đổi ghê thế?

- Em muốn vào đại học. Em muốn mình chững chạc hơn.

- Rất tốt. Anh không ngờ em có thể nghĩ xa như vậy.

- Để xứng với anh thôi. Em vẫn chưa từ bỏ đâu. – Em Linh nhún vai.

- Hả? – Tôi thiếu điều muốn té ghế khi nghe em Linh nói vậy.

Còn về em, biết nói sao nhỉ? Em vẫn vậy, vẫn là cô người yêu lý tưởng đối với tôi. Vẫn hay quan tâm chăm sóc mỗi khi tôi ốm. Vẫn hay biết cách nhõng nhẻo, vòi tôi chở đi ăn kem. Vẫn hay nấu những món ăn ngon cho tôi mỗi khi chị Huệ không có ở nhà. Tình yêu của hai đứa vẫn cứ trôi qua êm đềm như mặt nước hồ lặng sóng. Và tôi sẽ là người luôn quý trọng tình yêu này. Trân trọng những gì tôi đang có. Và trên hết, đó là không bao giờ hối tiếc vì đã yêu em.

Còn về tôi, vẫn thế thôi. Học hành vẫn chẳng đâu ra đâu, vẫn hay cúp học đi chơi với em. Đến khi thi thì học bán sống bán chết chỉ để cứu vớt được con điểm trung bình cuối kì. Dạo này em bắt tôi học thêm anh văn. Em nói rằng tiếng Anh mà giỏi thì cơ hội sau này trong công việc là rất lớn. Thế là tôi lại ngày ngày xách cặp tới trung tâm Anh ngữ mà em đang theo học để trau dồi kiến thức. Chỉ cần nghỉ một buổi thôi là em đã nguýt lườm tôi rồi.

À có một việc rất quan trọng nữa về tôi cần phải nói. Đó là tôi sẽ chuyển nhà. Số là bà chị của tôi có một căn hộ chung cư đang rao bán. Nhưng mãi chẳng thấy có người hỏi. Mà căn hộ ấy lại gần trường tôi học, lại cũng rất gần nhà của em. Thế là không biết ba tôi bàn với chị thế nào mà bắt tôi phải chuyển tới ở đó cho bằng được. Ban đầu tôi cũng lưỡng lự. Vì khi chuyển đi rồi thì ai tới cơm cho tôi? Nhưng sau đó tôi nghĩ tới cái cảnh mỗi ngày được gặp em, được chở em đi học, rồi mỗi ngày nghĩ lại được ăn cơm do em nấu thì tôi lại đồng ý.

Ngày tôi chuyển nhà em vui lắm. Suốt buổi sáng em cứ loanh quoanh trong căn hộ chung cư mới của tôi.

- Hi. Nhà rộng quá ha anh? – Em níu tay tôi.

- Ừ. Nhà rộng thì dọn thêm mệt chứ làm gì. – Tôi cười khổ.

- Xí, đồ làm biếng. – Em bĩu môi.

Mà công nhận căn hộ này cũng rộng thật. Hai phòng ngủ đầy đủ nội thất với nhà vệ sinh riêng, một nhà bếp, một nhà tắm chung, một phòng khách với ghế sofa. Một mình tôi ở đây phải nói là quá rộng. Được cái là mở cửa sổ ra thì gió lùa vào rất mát. Nên tôi vẫn thường kéo ghế ra ngồi trước cửa sổ đọc sách rồi ngủ luôn lúc nào không biết.

- Anh nè. Sau này chúng mình được thường xuyên gặp nhau rồi ha. – Em nằm vào lòng tôi thủ thỉ.

- Gớm. Được nhiêu đó là nhanh. Haha.- Tôi véo mũi em.

- Người ta chỉ muốn gần anh. Không thích thì thôi vậy. – Em làm mặt dỗi.

- Thì thích. Được chưa cô hai. – Tôi hôn nhẹ lên trán em. Em thấy thế thì cười hiền hòa.

Cuộc sống ở chỗ mới tôi cũng quen dần. Sáng ra ngủ nướng, chiều lại đi chơi với em. Do dạo này tôi đã thi gần xong, chỉ còn chờ công bố lịch nghỉ nữa thôi là sẽ về quê ăn Tết, nên thời gian rỗi rất nhiều.

À còn một điều rất quan trọng nữa. Đó là hàng xóm của tôi. Đó là ba cô gái trạc tuổi tôi hoặc lớn hơn một chút. Hai người trong ba có dung mạo bình thường, tôi không muốn nhắc đến (Không phải vì tôi háo sắc mà là vì tôi trân trọng cái đẹp). Còn lại một người thì nhìn rất dễ thương. Mắt một mí, da trắng ngần. Khi cười thì mắt nhắm lại, miệng khoe răng khểnh nhìn đáng yêu vô cùng. Tôi mấy lần định sang lân la bắt chuyện mà vẫn chưa có cơ hội. Mà tôi cũng không phải có ý đồ xấu đâu. Thứ nhất là tôi đã có em, thứ hai muốn làm quen ở đây chỉ là tôi muốn thắt chặt hơn tình hàng xóm thôi. Mà tôi cũng chẳng lo không có dịp. Thời gian còn dài, lo gì mà không chạm mặt với nhau.

Và cái tôi lo gì của tôi đến sớm hơn tôi tưởng. Vào một buổi sáng đẹp trời. Đang say giấc nồng thì chuông điện thoại reo vang. Tôi với tay bấm nút nghe rồi áp vào má.

- Alô ai đấy?

- Giờ còn chưa dậy nữa hả con trai? Dậy đi bố qua bây giờ nè. – Là giọng thằng Hưng.

- Chi? – Tôi đáp lại nó bằng cái giọng ngái ngủ.

- Ăn sáng. Cho mày mười phút. Dậy lẹ.

Nó nói xong rồi cúp máy. Tôi mặc kệ, cứ ngủ tiếp. Chừng nào nó tới hẳng hay. Một lát sau thì chuông cửa réo inh ỏi. Lê thân ra mở cửa mà miệng vẫn ngáp ngắn ngáp dài. Vừa mở cửa ra thì tôi đã được chào đón bằng một tiếng hét kinh hoàng.

- Aaaaaaaaaaaa!

Tôi giật mình tỉnh cả ngủ. Nhìn trước mặt là cô hàng xóm dễ thương. Nhìn lại mình thì ôi thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play