Như đã nói ở trên hai đứa cứ đi học về là lại song song với nhau. Lâu dần thì nó trờ thành một thói quen khó bỏ. Mõi lần tôi về sớm thì lại đứng trước cổng trường chuyên mà chờ.Ngược lại, mỗi lần Xu ra sớm không thấy tôi đâu, thì cũng nán lại cho dù các bạn trong trường đã ra về gần hết, cốt chỉ để đạp về cùng tôi. Hai đứa nói chuyện hợp với nhau lắm. Cứ xáp vào là nói đủ thứ chuyện trên đời. Lúc hết đề tài thì con mèo gần nhà đi lạc hay cái cây trước sân bị rớt mấy cái lá cũng đem ra mà tám được. Hai bên gia đình của tôi và Xu thì cũng biết chuyện hai đứa chơi thân. Một hôm ba tôi chở tôi tới nhà Xu mượn cuốn bài tập địa thì mới vỡ lẽ ra là hai nhà có quen nhau. Hồi ấy ba tôi đi bộ đội là anh em kết nghĩa hay là gì gì đó với ba của Xu. Rồi mẹ tôi với mẹ Xu thì hình như là chị em cùng xóm với nhau thì phải. Hồi ấy mẹ tôi với mẹ Xu đi thi hoa hậu xóm thì người giải nhất người giải nhì (chằng biết ba tôi chém hay nói thật). Rồi ba tôi với ba Xu cứ chia ra cua cho được hai hoa hậu của xóm. Cưới xong thì nhà Xu phải chuyển đi theo gia đình vào ở với nhà nội. Nghe hai bậc tiền bối khơi chuyện hồi ấy có hứa nếu một nhà mà đẻ con trai một nhà mà đẻ con gái thì cho chúng nó cưới nhau nữa.Tôi với Xu đứng ngoài nhìn nhau mà chỉ biết cười hì hì.
Từ đó tôi cũng hay qua rủ Xu đi chơi. Kiêm luôn công việc chở Xu đi học luôn. Lâu dần thành lệ. Tôi tới nhà Xu chơi cũng chẳng cần phải xin phép nữa. Hai bác bên ấy cũng quí tôi lắm.Cứ chọc miết.
- Con cứ ráng học đi. Rồi ba mẹ gã con gái cho (hồi ấy ba mẹ em cứ gọi tôi là con trai, rồi xưng mình là ba mẹ, tôi cũng chẳng để ý lắm. Ba mẹ tôi cũng quí Xu. Cũng gọi là con gái rồi cũng tự xưng là ba mẹ nốt. Ríêt rồi thành thử ra tôi và Xu có tới hai ông bố và hai bà mẹ).
- Xu có nhà không mẹ? – Tôi hỏi mẹ Xu.
- Nó trên lầu ấy. Con đi lên trên đi.
- Dạ con xin phép.
Thấy tôi tới chơi thì Xu mừng lắm. Cứ tung ta tung tăng, khoác tay tôi đi xuống. Thấy thế ba mẹ hai(cách tôi gọi ba mẹ Xu) cũng chỉ biết nhìn nhau rồi tủm tỉm.
- Này. Tuy ba mẹ với nhà thông gia (ba mẹ hai cứ gọi ba mẹ tôi là thông gia, ba mẹ tôi cũng gọi ba mẹ hai như thế. Giờ nghĩ lại cũng chỉ biết lắc đầu) cho hai đứa cưới nhau rồi. Nhưng hai đứa vẫn còn đang đi học. Không được đi quá giới hạn đâu đấy. – Ba hai nói với tôi.
- Ông này. Để cho hai đứa nó tự nhiên. – Mẹ hai thúc tay ba hai.
- Thì tôi nhắc chừng như thế. Với cả chồng mày còn ở đó có chạy đi đâu mà sợ. Vội vàng làm gì con gái nhỉ?- Ba hai nói xong thì nhìn Xu ý nhị. Mẹ hai cũng chỉ biết cuời trừ.
Tôi với Xu thì lúc đầu cũng còn sượng sùng đỏ mặt. Nhưng nghe mãi cũng thành quen rồi. Xu qua nhà tôi chơi thì ba mẹ tôi cũng chọc Xu y chang. Cứ như là hai nhà móc nối với nhau gán ghép tôi với Xu vậy.
- Dạ thôi con xin phép ba mẹ. – Tôi chào ba mẹ hai
- Dạ chào ba mẹ con đi. Chồng nhỉ? – Xu cũng pha trò. Ba mẹ em nghe thấy thế thì cũng bật cười. Tôi cũng chẳng biết nói gì im lặng mà chở Xu đi.
Cái tình cảm tuổi học trò trong tôi và Xu trong sáng, thánh thiện. Nó nảy nở theo thời gian chúng tôi bên nhau, như những dây leo quấn quanh một gốc cây đại thụ của tình yêu vậy. Tôi hàng ngày vẫn qua nhà Xu chơi. Vẫn chở đi chơi đều đặn. Chúng tôi cũng có những lúc cãi vã. Nhưng tôi luôn là người chủ động xin lỗi dù mình có lỗi hay không.Tôi quý Xu và tôi chẳng muốn mất đi thứ tình cảm mình đang có một chút nào. Xin lỗi – Làm lành – Đi chơi – Rồi lại tíu tít vui vẻ tay trong tay.
Cái thành phố Phan Thiết này bé lắm. Bạn nào có đến Phan Thiết chơi một lần chắc cũng biết Phan Thiết cũng chẳng có gì nhiều. Quay đi quẩn lại cũng chỉ là đi dạo trên cung đường biển, hoặc đi qua bên đường TKH mà ngắm các gian hàng hai bên đường. Nhưng mà nếu đó là lùc tôi đi một mình. Nhưng ngày ấy tôi còn có Xu, đi với Xu thì tôi bao giờ cũng vui cả, và Xu cũng vậy. Hai đứa lúc nào cũng có nhau, tay trong tay. Cứ như mặc định một liên kết vô hình là sau này lớn lên tôi với Xu sẽ cưới nhau vậy.Ít nhất đó là trong suy nghĩ của tôi. Tôi với Xu có chung một kỉ vật. Đó là một chậu cây xương rồng nhỏ mua vào một ngày tôi đi chơi Tết với Xu. Cây xương rồng đặt ở sau vườn nhà tôi. Tôi và Xu vẫn hàng ngày chăm sóc nó. Tôi quí nó lắm. Trân trọng nó như trân trọng tình cảm mà tôi đang có vậy.
Nhưng mà có câu: Tình đầu là tình dang dỡ. Phần lớn mối tình đầu, nhất là mối tình tuổi học trò thì càng không bao giờ bền vững. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Là một ngày hè cuối năm lớp mười. Trời mưa tầm tã. Xu hẹn tôi ra cung đường biển quen thuộc. Tôi đội áo mưa vào mà phi như bay ra giữa màn mưa trắng xoá. Lúc đó đang lo cho Xu lắm. Chẳng biết đang mưa gió đầy trời còn hẹn mình ra làm gì. Tới nơi thì đã thấy Xu ngồi trên chiếc ghế đá mà chúng tôi vẫn hay ngồi. Toàn thân bây giờ đã ướt sũng.Tôi vội vàng xuống xe, lột cái áo mưa đang mặc ra che cho Xu.
- Này. Em có làm sao không thế? Trời mưa lại ra đây ngồi. -Tôi ngồi xuống bên cạnh Xu nhưng hai tay vẫn giữ áo mưa che cho hai đứa.
- Anh này. Chúng mình chia tay đi! – Tôi như vẫn chưa tin vào tai mình. Có lẽ tiếng mưa đã át đi tiếng Xu chăng?
- Em nói sao?
- Em nghĩ chúng mình nên chia tay. Em thấy mình không còn hợp với anh nữa.
Tai tôi ù đi. Như không tin vào lời nói đó lại từ chính miệng của “cô vợ hờ” bé nhỏ của tôi phát ra.Tay tôi buông thõng xuống. Chiếc áo mưa cũng theo đó mà rớt xuống vỉa hè.
- Nhưng mà… tại sao? Anh cần biết lý do?
- …!
- Có phải… vì anh ta? Vì anh ta đúng không? Em trả lời đi. -Tôi lúc này đang xúc động, bóp chặt lấy hai vai Xu mà lắc, mà hỏi. Cứ như là tôi làm như thế thì Xu sẽ rút lại lời nói của mình.
- Em nói rồi. Do hai đứa chúng mình không hợp nhau thôi.
- Em nghĩ anh tin lời nói dối đó sao?
- …!
Cách đây một tháng Xu có kể với tôi về một anh học chuyên Lý trên Xu một lớp đang lân la bắt chuyện với Xu. Rồi có rủ đi chơi vài lần. Rồi Xu cũng đồng ý. Tất nhiên là Xu có nói với tôi.Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm. Vì cứ nghĩ tôi và Xu sau này nhất định sẽ cưới nhau, sẽ thành vợ chồng. Ừ hồi ấy tôi ngây thơ như thế đó. Rồi một ngày mấy đứa bạn tôi bắt gặp Xu ngồi sau xe một ông anh trường chuyên, hai người cười nói rất vui vẻ. Tôi nghe xong thì chỉ bật cười không tin.
- Mày cứ cười đi. Tao đã bảo là mày bị cắm sừng rồi. – Thằng bạn tôi quả quyết.
- Tao không tin đâu. Tao tin là Ly biết mình đang làm gì, phải làm gì. Sẽ không có chuyện Ly phản bội tao. – Tôi cũng quả quyết không kém
- Thằng này. Anh em tao nói thật với mày, mày không tin thì thôi. – Mấy thằng bạn ngao ngán nhìn tôi lắc đầu.
Nhưng lúc ấy thì lòng tin của tôi vào Xu là quá lớn. Không bao giờ tôi tin có chuyện Xu sẽ phản bội mình.
Tôi lúc này chỉ biết ngồi trên chiếc ghế đá nhìn Xu đạp xe đi dưới cơn mưa tầm tả. Tôi chỉ biết lặng đi, lặng đi rất lâu cho tới khi mưa đã ngớt hạt. Tôi cũng chỉ biết ngồi ở đó. Tôi dầm mưa suốt hai tiếng đồng hồ, rồi tiếp tục ngồi tại ghế đá thêm hai tiếng nữa.Lúc ấy là lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác khóc cho một người con gái. Thấy cái thân mình thật tội nghiệp đáng thương. Tôi lê lết dắt xe ra về (chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ cái gì mà đạp xe ra lại dắt xe về). Tôi bị sốt ly bì luôn ba ngày sau đó.Lúc tôi khỏi rồi thì có nghe ba nói gia đình Xu đã chuyển vào trong SG rồi. Tôi khi nghe cái tin đó thì khẽ cười. Chuyển đi rồi, thì sao chứ, chuyển đi rồi, có hàn lại được vết thương trong lòng tôi hay không? Chuyển đi rồi có lấy lại được những giọt nước mắt tôi đã rơi hay không, có giúp tôi quên đi được hay không?Hay là đổi lại chỉ là sự dày vò hằng đêm. Tôi bất giác la lên một tiếng thật to. Vang vọng cả căn nhà. Mẹ tôi thấy thế thì hoảng hồn.
- Trời đất. Mày bị sao thế hả con? Sốt xong rồi bị động kinh luôn hả?
Tôi chỉ biết nhìn mẹ lắc đầu.
- Mẹ nè. Con sẽ quên được phải không?
- Mày nói gì thế con? Mẹ chẳng hiểu gì cả? Hay là mày lại trở sốt rồi? – Nói xong mẹ tôi lấy tay sờ lên trán tôi.
- Quái! Mày có sốt đâu. Mà sao lại nói mê sảng cái gì thế?
Từ hôm ấy trở đi tôi tự hứa với lòng là sẽ phải quên đi hình bóng người con gái ấy. Và tôi cũng làm được. Làm được một cách khổ sở, chật vật. Suốt mấy tháng hè tôi như người mất hồn.Tụi bạn chỉ biết thở dài ngao ngán. Nhưng mà cũng nhờ tụi nó tôi mới vượt qua được. Trong tôi cảm giác giận đã không còn nữa. Thay vào đó tôi cảm ơn Xu. Chắc các bạn đọc thấy tôi nói vậy rất tức cười. Sao lại cảm ơn cơ chứ? Nhưng thật vậy,nhờ chuyện đó mà tôi trở thành một con người chai sạn hơn. Khó tin người hơn. Rồi tôi thận trọng hơn trong chuyện tình cảm. Tôi đa nghi hơn, hay dò xét từng cử chỉ của những ai mình gọi là bạn gái (nói vậy để cho các bạn hình dung tôi là một người chai sạn như thế nào. Đừng có suy diễn tôi là một người ba lăng nhăng nhiều bạn gái).
Một lần là quá đủ rồi…
*Hiện Tại*
- Em biết anh đang nghĩ gì. Anh vẫn còn giận em đúng chứ?
- Không. Anh đã không còn giận lâu rồi. – Tôi nhấp ngụm café trên tay. Đưa mắt ra nhìn dòng người đang chạy trên đường. Cuộc sống này cũng vậy,rồi cũng phải biết cách mà vượt qua, đi tiếp, chẳng cần phải bi luỵ làm gì. Cứ như dòng xe trước mắt không phải là rất tốt sao. Cứ vụt qua mãi…
Ngồi thêm một chút nữa thì điện thoại Xu reo.
- Alô. Vân à. Xin lỗi mày. Tao đang ngồi lại anh Tú. Không phải. Cũng không phải. Ừ đúng rồi, ảnh đó. Tao xin lỗi tao không tới được. Không có chuyện gì đâu. Thôi tao dập máy đây.
- Là cái Vân à?
- Dạ. Hồi tối em có hẹn với nó. Mà anh vẫn còn nhớ nó à?
- Ừ.
- Anh dạo này ít nói quá nhỉ?
- Ừ.
- Em biết lời xin lỗi bây giờ đã quá muộn màng rồi. Nhưng em có thể cầu xin sự tha thứ từ anh không?
- Anh đã tha thứ cho em từ lâu lắm rồi, em không cần phải áy náy vì việc đó đâu. – Tôi lại khẽ nhấp một ngụm café khác. Café sữa mà sao đắng quá. Đắng tới tận cuống họng. Từng giọt café chảy tràn qua cổ, rơi xuống một cái giếng đã khô từ lâu – cái giếng tình cảm của tôi và Xu.
- Anh bây giờ đã có bạn gái rồi chứ?
- Anh có rồi.
- Người ấy có tốt không?
- Cô ấy đối với anh rất tốt. – Tôi nói ra câu này cũng đã suy nghĩ rất lâu. Có thể đó là một lời trách khẽ. Tuy nói tôi đã tha thứ, nhưng đâu phải tôi không được quyền trách móc chứ.
- Em… xin lỗi… – Nói rồi Xu khẽ rớt nước mắt. Lại khóc. Tôi chúa ghét nhìn thấy con gái khóc.
- Thôi trễ rồi. Em về đi. Để anh đưa em về. Giờ cũng tối rồi.
Tôi tính tiền rồi ra dắt xe cho Xu. Đi bên cạnh mà Xu cứ khóc mãi. Tôi cũng chẳng biết làm gì (hay là tôi chẳng muốn làm gì nhỉ?) Về tới nhà. Nhìn Xu dắt xe vào trong rồi tôi mới yên tâm quay đầu xe mà chạy về.
- Haizz. Trễ quá rồi. Thể nào về cũng bị chị Huệ la cho coi.
Tôi đoán đúng. Chị Huệ vừa thấy bóng tôi bước vào đã la um lên. Nào là đi dạy về trễ sao không gọi điện báo. Nào là chị lo cho em lắm, sao lớn rồi mà chẳng biết nghĩ gì cả… Tôi cũng chỉ biết xin lỗi rồi leo lên phòng nằm ra đó. Nhắm mắt lại vỗ về giấc ngủ. Nhưng mà chẳng thể nào ngủ được…
- Chắc là do café.
- Haizz. Mày biết chắc là không phải do café mà.
- Thôi. Đã hơn năm năm rồi. Năm năm rồi đấy. Gặp lại thì sao chứ?
- Hết yêu rồi mà. Sao còn nhung nhớ cái gì chứ?
- Tuy hết yêu nhưng vẫn còn tình nghĩa, đúng chứ?
- Mày thôi đi. Chẳng ai lại ngu ngốc như mày cả. Người ta đã bỏ mày, nhớ chứ? Là Xu bỏ mày đấy.
Những dòng suy nghĩ cứ đua nhau quấn lấy tôi. Cứ như con rắn cuốn lầy đầu óc vậy.
Đêm đó là một trong những đêm dài nhất của tôi. Có lẽ. Chẳng nhớ rõ nữa (chẳng muốn nhỡ rõ nữa??) Hôm đó đi ngủ lúc 4h sáng thì phải… Chà…cũng chẳng nhớ rõ nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT