Buổi sáng còn
hâm mộ chị họ gả cho ông xã dịu dàng săn sóc, ông xã của mình lại khủng bố cộng
thêm nghiêm túc: Kỳ thật cũng không tồi, thì ra anh cũng biết săn sóc.
Taxi đến cửa trường học, tài xế quay đầu nhìn Kim Bối Nhi. “Cô à, đã đến trung
học Phục Hưng.”
Tâm hồn Kim Bối Nhi thoáng chốc được kéo về từ trong trầm tư, “A!” cô lấy ra tờ
một ngàn vừa bỏ vào ví đưa cho tài xế, cầm lấy tiền thối bỏ vào ví lại, lập tức
đẩy cửa xuống xe.
Kim Bối Nhi đứng ở cửa, gặp bạn học Tú Tú và Mĩ Mĩ đang đi nhanh hơn và vẫy tay
về phía cô.
“Bối Nhi.”
Cô hứng thú suy yếu ngẩng đầu nghênh đón hai người bạn, mặt không chút thay đổi
đi vào trường học, Tú Tú và Mĩ Mĩ dùng tốc độ chạy nhanh trăm mét đến bên cạnh
Bối Nhi, chia ra đứng ở hai bên cô.
Mĩ Mĩ ôm cánh tay phải của Kim Bối Nhi, “Cậu thật ra có việc gì? Nghỉ nhiều
ngày như vậy.”
“Nói đúng đấy, cậu không ở đây, bọn tớ rất nhớ cậu.” Tú Tú nói theo.
“Các cậu nhớ tớ?” Trong mắt Kim Bối Nhi hiện lên nụ cười tà ác quỷ quyệt.
Vì chuyện kết hôn cô đã nghỉ năm ngày, nhưng không thể nói thật với bọn họ.
“Những ngày tớ không tới trường, chắc là không có việc gì chứ?” Kim Bối Nhi
dường như không có việc gì hỏi một câu.
“Cậu nói.” Mĩ Mĩ giao cho Tú Tú.
Tú Tú khó xử lại trả cho Mĩ Mĩ, “Cậu nói đi”
Kim Bối Nhi trái nhìn Mĩ Mĩ, phải nhìn Tú Tú một cái, hai người vội vàng trả
cho nhau ánh mắt thoái thác.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc này...”
Mĩ Mĩ và Tú Tú, trên mặt hai người đồng thời xuất hiện vẻ mặt muốn nói lại
thôi.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Kim Bối Nhi đã có chút không
kiên nhẫn.
Thấy Kim Bối Nhi giống như sắp tức giận, Mĩ Mĩ nén không được lửa giận đầy
mình, thở phì phì oán giận: “Chu Đại Tràng thật sự rất quá đáng.”
“Chu Đại Tràng? Cậu ấy làm sao vậy?” Kim Bối Nhi nhướng mày nhìn về phía Mĩ Mĩ.
Tú Tú gấp đến độ giành nói trước: “Chu Đại Tràng thừa dịp mấy ngày cậu không có
tới trường học, ỷ vào dáng người cao lớn, trong nhà có tiền có thế, khi dễ Lí
Văn Cường; Mĩ Mĩ xem không vừa mắt nên cùng cậu ấy lý luận, kết quả Chu Đại
Tràng nổi trận lôi đình đẩy Mĩ Mĩ một cái...”
Kim Bối Nhi cau mày nhìn về phía Mĩ Mĩ bên cạnh, “Cậu có bị sao hay không?”
Nhắc tới chuyện này, Mĩ Mĩ cực kỳ giận, bực bội nói ra. “Cũng may, Lí Văn Cường
có lương tâm, biết tớ là thay cậu ấy trút giận, nhìn thấy Chu Đại Tràng đẩy tớ,
cậu ấy không chút suy nghĩ liền lao tới làm đệm lưng cho tớ, bằng không lúc này
chỉ sợ tớ vẫn còn bị dán trên tường làm tiêu bản” (mấy
con bọ xử lý hóa chất xong bỏ vào khung tranh cũng gọi là tiêu bản, em thấy chữ
này hay nên để lại)
Chu Đại Tràng đáng giận, lại còn dám khi dễ người của Kim Bối Nhi. (#Ami:
chị này chắc là “đại tỷ” trong trường =]])
Đôi mày của Kim Bối Nhi nhíu chặt về phía mi tâm (giữa
trán, trên sóng mũi), môi mỏng mím chặt lộ
ra một tia cười lạnh, “Chu Đại Tràng thật giỏi, dám nghĩ rằng trong núi không
có hổ, vội vã muốn làm đại vương.” Cô quảy cặp sách đặt trên vai, bước về phía
lớp học.
Tú Tú cười hì hì lôi kéo Mĩ Mĩ vẫn còn tức giận, “Lần này có trò hay xem, Bối
Nhi nhất định sẽ dạy dỗ Chu Đại Tràng giúp cậu hết giận.”
“Nhất định phải dạy dỗ cậu ấy một chút, Chu Đại Tràng không coi ai ra gì thật
quá kiêu ngạo.” Trên mặt Mĩ Mĩ lập tức chuyển thành một nụ cười châm chọc.
Kim Bối Nhi vẻ mặt giận dữ tiến vào lớp học, không có trực tiếp đến chỗ ngồi
của mình, mà là đến trước mặt Chu Đại Tràng ngồi ở cuối lớp, tức giận quăng cặp
sách lên bàn của Chu Đại Tràng, ý tứ tràn ngập mùi khiêu khích.
Hành động của Kim Bối Nhi lập tức khiến cho tất cả bạn học chú ý, xem biểu tình
lạnh lùng cương quyết trên mặt Kim Bối Nhi, mỗi người đều có thể đoán ra chút
nữa chắc chắn sẽ có chuyện, nhưng dáng người Chu Đại Tràng thật to lớn, Kim Bối
Nhi có thể đấu thắng cậu ấy sao?
Tất cả bạn học ai cũng nín thở mở to hai mắt, chờ xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện
gì,
“Nghe nói cậu lại khi dễ người khác?” Ánh mắt của Kim Bối lạnh lùng nhìn chằm
chằm gương mặt tròn tròn của Chu Đại Tràng
Chu Đại Tràng khinh thường liếc Kim Bối Nhi, “Vậy thì sao?”
“Cậu thật sự quá kiêu ngạo.” Kim Bối Nhi không cam lòng yếu thế, dùng ánh mắt
hèn mọn trừng lại Chu Đại Tràng. “Heo học dáng người, cũng thật có bộ dáng, cậu
thật đúng là không hổ thẹn đối với ông tổ nhà cậu -- Trư Bát Giới!”
Lời nói của Kim Bối Nhi vừa rơi xuống, lập tức khiến cho tất cả bạn học cười
vang.
“Kim Bối Nhi, cậu có gan nói lại lần nữa xem, tớ không xé rách miệng của cậu
mới là lạ.” Chu Đại Tràng tức giận đứng lên đẩy cái bàn phía trước, mặt đỏ cả
lên, xoay xoay nắm tay.
Bộ dáng hung ác của cậu không làm Kim Bối Nhi sợ, ngược lại cô tiến về phía
trước nhìn Chu Đại Tràng, hai tay chống nạnh, mở trừng hai mắt, bày ra bộ dáng
nghênh chiến. “Có gan... Cậu thử độnng đến một cọng lông của tớ thử xem.”
Chu Đại Tràng tức giận đến mặt đỏ tai hồng, “Đừng tưởng rằng mọi người ở trường
học đều sợ cậu, tớ vốn không xem cậu là gì cả.”
“Phải không?” Kim Bối Nhi ngẩng cao đầu nhìn cậu, trong lòng bắt đầu âm thầm
tính toán, người này cao hơn cô hai cái đầu, thể trọng cũng gấp đôi cô, cô ước
lượng bản thân có thể có bao nhiêu phần thắng.
Còn đang tự hỏi, một cú đấm không hề báo trước đánh úp lại phía cô, tất cả bạn
học đều kinh hoàng mở to mắt hít mạnh.
Chu Đại Tràng cứ như vậy kêu thảm thiết một tiếng bay ra ngoài, nặng nề dán lên
vách tường.
Phịch một tiếng!
Một tiếng vang thật lớn pha lẫn tiếng lách cách của cái bàn, chỉ thấy Chu Đại
Tràng ngã vào trong một chồng bàn, mặt mũi vặn vẹo, miệng còn lầm bầm ai ai (đau
quá nên rên).
Kim Bối Nhi hoảng sợ, lúc nãy quên tính toán lực đạo của chân, nhìn bộ dáng
khốn khổ của Chu Đại Tràng, cô biết cú đá vừa rồi dùng lực không nhẹ.
Kim Bối Nhi nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh sáng còn bén hơn đao, “Vừa rồi
còn mang theo dũng khí hung ác với tớ, bây giờ lại như một đống thịt béo thối.”
Căm giận đá thêm một cú.
Chỉ trong nháy mắt, thắng bại đã phân rõ, Kim Bối Nhi thắng.
Tất cả bạn học đều thở mạnh, sợ hãi khâm phục thân thủ lợi hại của Kim Bối Nhi,
tất cả đều bội phục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Kim Bối Nhi không để ý tới các học sinh vỗ tay, chỉ là chán nản nhíu mày cúi
đầu thì thào tự nói: “Sớm biết vậy thì đã không tính toán trọng lượng thân thể
to lớn của cậu ấy, trực tiếp đá vào bụng là được rồi.”
Mĩ Mĩ và Tú Tú vô cùng vui vẻ đi đến bên cạnh Kim Bối Nhi.
“Bối Nhi vẫn là nhất.” Mĩ Mĩ quả thực là bội phục cô sát đất.
“Tớ đã nói rồi, chỉ cần có Bối Nhi ở đây, Chu Đại Tràng tuyệt đối không thể
kiêu ngạo.” Tú Tú cười hì hì ôm lấy cánh tay Kim Bối Nhi.
Kim Bối Nhi đảo cặp mắt trắng dã liếc xéo hai con ngựa tinh này, “Sao không
giúp dọn dẹp mấy cái bàn, chẳng lẽ các cậu muốn nhìn tớ bị thầy giáo xử phạt.”
Lời nói vừa rơi xuống, các bạn học lập cùng nhau hợp sức dọn lại mấy cái bàn.
Lúc này có người nhìn Chu Đại Tràng nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, hỏi
Kim Bối Nhi: “Bối Nhi, Chu Đại Tràng làm sao bây giờ?”
Kim Bối Nhi tức giận nhìn qua Chu Đại Tràng trên mặt đất không dậy nổi, căm
giận nhỏ giọng mắng: “Giả chết.” Rồi bực bội đi đếntrước mặt Chu Đại Tràng,
“Nè, là cậu tự đứng lên? Hay là muốn tớ gọi 119 đưa cậu đi bệnh viện?”
Chu Đại Tràng không thèm trả lời.
Lúc này thầy giáo đi đến, liếc thấy lớp học hỗn loạn, lập tức xanh mặt đứng ở
cửa lớp lớn tiếng khiển trách: “Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Toàn bộ ánh mắt kinh hoảng của các bạn học đều nhất trí bắn về phía Kim Bối
Nhi.
“Kim Bối Nhi --” một tiếng thét bén nhọn, khiến màng nhĩ người ta phát đau.
Kim Bối Nhi đứng tại chỗ hai mắt nhìn lên trần nhà, miệng chu lên, vô cùng chán
nản gục đầu xuống, “Tiêu rồi, lần này chết chắc rồi.”
Trình Chính Khôi ngồi tại văn phòng Cổ Việt Di, cùng Cổ Việt Di thảo luận muốn
thuận lợi lấy chiếc ghế chủ tịch điện tử Đại Phong, cần nắm trong tay bao nhiêu
cổ phần công ty mới có thể tóm gọn điện tử Đại Phong.
Trình Chính Khôi bất an nhíu mày, nhìn Cổ Việt Di, “Chắc chắn có thể lấy 35% cổ
phần công ty?”
Mười ngón tay Cổ Việt Di đan vào nhau chống cằm, bên môi nở ra nụ cười quỷ dị. “Không
tin tớ?”
Một câu như vậy giống như cho Trình Chính Khôi một viên thuốc an thần.
Vẻ ảo não trên mặt Trình Chính Khôi nháy mắt được trút bỏ, lập tức mỉm cười,
“Tớ làm sao có thể không tin cậu, chỉ cần một câu của cậu, tớ đã yên tâm rồi.”
Cổ Việt Di buông hai tay ra, thoải mái mà tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng hé
ra nụ cười tuy rằng nhìn lạnh như băng, lại làm người ta cảm thấy sợ hãi. “Tớ
sẽ nghĩ cách làm cho một số cổ đông nhỏ đưa ra cổ phần công ty trong tay bọn
họ, nhưng mà theo phỏng đoán, cậu phải mất năm trăm ngàn mua vào những cổ phần
đó.”
Bạn bè là bạn bè, giao tình là giao tình, ở thương ngôn thương (làm
ăn nói theo làm ăn) luôn luôn là tác
phong của Cổ Việt Di.
Trình Chính Khôi tất nhiên hiểu được đạo lý này, mỉm cười vui vẻ nhận lời, “Chỉ
cần có thể lấy 30% cổ phần công ty, số tiền này đương nhiên đáng giá.”
“Tốt, sảng khoái.” Cổ Việt Di ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt mỉm cười nhìn Trình
Chính Khôi, “Vài ngày nữa tớ sẽ giúp cậu giải quyết tốt chuyện này, cậu cứ an
tâm chờ trở thành cổ đông lớn nhất của điện tử Đại Phong”
“Cảm ơn, cậu thật sự là quý nhân của tớ, có cậu, mọi việc đều thật thuận lợi,”
Trình Chính Khôi vui vẻ ra mặt.
Cổ Việt Di vui mừng dựa vào lưng ghế, “Tớ không phải quý nhân của cậu, là vì
chuyện này đối với tớ không có quan hệ ghê gớm, đứng ở lập trường bạn bè tớ có
thể giúp cậu, nếu liên quan đến lợi ích của tớ, tớ đây chỉ sợ cũng lực bất tòng
tâm.”
“Nói cũng phải.” Lời nói này của Cổ Việt Di Trình Chính Khôi cũng không nghi
ngờ.
Phút chốc, di động trong túi Trình Chính Khôi có tiếng rung lớn, Trình Chính
Khôi cầm lấy di động.
Cổ Việt Di ước chừng có thể đoán ra là ai gọi tới, “Tân hôn gắn bó như keo sơn,
chỉ mới xa cách không đến một giờ mà đã gọi điện thoại tìm người.”
Trình Chính Khôi mỉm cười, nhìn dãy số hiện trên di động, đúng là bị Cổ Việt Di
nói trúng, là bà xã thương yêu của anh gọi tới, anh mở di động. “Bà xã, anh
không phải đã nói với em, anh đang cùng Việt Di bàn công việc sao?”
Trình Chính Khôi kinh ngạc nhíu mày nhìn Cổ Việt Di.
“Không phải em muốn tìm anh, nhất định là tìm Việt Di?”
Cổ Việt Di chợt nghe thấy Trịnh Vũ Hi muốn tìm anh, không khỏi buồn bực nhíu
mày.
“À, cậu ấy ở bên cạnh anh, được, anh bảo cậu ấy nghe điện thoại.” Trình Chính
Khôi đưa điện thoại di động tới trước mặt Cổ Việt Di, “Vũ Hi nói không biết
điện thoại của cậu, đành phải gọi di động của tớ, nói có chuyện gấp muốn tìm
cậu.”
“Có việc gấp?” Cổ Việt Di càng thêm nghi hoặc.
Trịnh Vũ Hi có việc thì phải tìm Trình Chính Khôi, sao lại tìm anh? Trình Chính
Khôi mới là ông xã của cô.
Cổ Việt Di cầm di động, “Vũ Hi, tìm tôi chuyện gì?”
“Tôi vừa nhận được điện thoại của thầy giáo ở trường học của Bối Nhi, Bối Nhi
trong trường gây họa, trường học muốn người giám hộ đến gặp.” Trịnh Vũ Hi lòng
nóng như lửa đốt, hoảng đến mức không biết nên làm sao mới tốt.
Cổ Việt Di sợ run một chút!
Cô đi học còn chưa đầy hai tiếng, trường học sao lại mời người giám hộ đến?
Cổ Việt Di dùng sức hít sâu một hơi, “Thầy giáo có nói cô ấy gây hoạ gì hay
không?”
Trịnh Vũ Hi dừng một lát, ấp úng nói: “Hình như... hình như là... đánh nhau...”
“Đánh nhau?” âm thanh như sấm lớn, Cổ Việt Di từ trên ghế bật dậy, tức giận đến
anh hít mạnh vào, thở ra, hít vào, thở ra.
Một cô bé lại đi đánh nhau với người ta?
Cổ Việt Di cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, bình tâm tĩnh khí hỏi: “Có người
bị thương hay không?” giận thì giận, anh cũng không muốn nghe được tin tức cô
bị thương.
Trịnh Vũ Hi trực tiếp trả lời: “Có.”
“Là Bối Nhi sao?” Lòng Cổ Việt Di đột nhiên co rút lại.
“Là Bối Nhi làm người ta bị thương, cậu nhóc bây giờ còn nằm ở phòng y tế, nghe
nói phụ huynh của cậu ấy đang trên đường đến trường học, hiệu trưởng cũng mong
người giám hộ của Bối Nhi có thể đến trường học để giải quyết, nhưng tôi hiện
tại đang ở sân bay, có việc phải đi Hongkong, tôi cũng biết anh sợ chuyện của
Bối Nhi sẽ bị truyền thông bới móc, nhưng việc này phải giải quyết như thế
nào?” Trịnh Vũ Hi trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng không dám trực tiếp nhờ Cổ
Việt Di ra mặt.
Cổ Việt Di trầm tĩnh tự hỏi một lát, “Không sao, tôi đến trường học, cho dù như
thế nào, Bối Nhi bây giờ cũng là bà xã của tôi, tôi không lý do trốn tránh
trách nhiệm, cám ơn em cho tôi biết.”
“Vậy làm phiền anh rồi.” Trịnh Vũ Hi khéo léo nói cám ơn.
Cổ Việt Di ngắt điện thoại, đưa di động trả lại cho Trình Chính Khôi, lập tức
đứng dậy. “Bây giờ tớ đến trường học của Bối Nhi.”
Trình Chính Khôi khiếp sợ nhìn Cổ Việt Di, “Cậu thật sự muốn đích thân đến
trường?”
Căn bản không cần hỏi nguyên nhân Cổ Việt Di đến trường học, bởi vì theo tiếng
rống vừa rồi anh đã tìm ra manh mối.
Cổ Việt Di tức giận cười lạnh, “Đánh nhau với bạn học, trước mắt đối phương còn
nằm ở phòng y tế, cậu nói tớ có thể không đi một chuyến sao?”
“Nhưng nếu như bị truyền thông biết Bối Nhi...” Trình Chính Khôi bất an nhắc
nhở Cổ Việt Di.
“Đến lúc đó nói sau, ít nhất phải dẹp yên phiền phức này trước.” Cổ Việt Di đối
với bà xã tinh quái cũng không có phương pháp.
Trình Chính Khôi không nói hai lời đứng dậy theo, “Tớ cùng cậu đi một chuyến.”
“Được rồi, tớ thật sự cần phải có người bên cạnh, chỉ sợ đến lúc đó trái tim
của tớ sẽ gánh vác không nổi té xỉu tại chỗ.”
Trình Chính Khôi hé miệng cười, vỗ vỗ bờ vai của anh, “An tâm, tớ biết trái tim
của cậu luôn rất khỏe mạnh, với lại Bối Nhi bây giờ đang thời kì quá độ, chờ nó
lớn một chút sẽ thận trọng hơn.”
Cổ Việt Di chỉ có thể cười khổ mà chịu đựng, chuyện đó không biết phải chờ tới
năm nào, tháng nào, ngày nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT