Cổ Việt Di và Trình Chính Khôi xuất hiện ở phòng huấn
đạo của trường học, Trình Chính Khôi thì ra mặt nói chuyện với hiệu trưởng, còn
Cổ Việt Di hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Bối
Nhi đang cúi đầu ngồi trên ghế.
“Ông Trình, những chuyện có liên quan, tốt nhất chờ phụ huynh của em Chu Thái
Thường đến nói sau, trường học không thể làm chủ.” Thầy giáo uyển chuyển nói.
Thầy giáo trả lời không phải không có lý, Trình Chính Khôi đành ăn nói khép nép
hỏi: “Vậy xin hỏi phụ huynh của bạn Chu khi nào thì đến?”
“Tôi đã báo với phụ huynh của em Chu, bà ấy bây giờ đang trên đường, chắc sẽ
đến nhanh.” Thầy giáo mỉm cười đáp.
“Được, chúng tôi ở đây chờ một chút.” Trình Chính Khôi bất đắc dĩ trở về bên
cạnh Cổ Việt Di, “Thầy giáo nhất định phải chờ phụ huynh đối phương đến.”
“Biết rồi.” Cổ Việt Di lạnh nhạt trả lời.
Từ lúc anh và Trình Chính Khôi xuất hiện ở phòng huấn đạo, đầu Kim Bối Nhi vẫn
không ngẩng lên.
Cổ Việt Di cố gắng kiềm chế cơn giận dữ muốn dâng lên tới trong lòng ngực, nếu
không phải vì bây giờ có nhiều người như vậy, anh thật muốn ‘dạy dỗ’ cô thật
tốt.
“Bối Nhi, vì sao em ra tay đánh người?” Anh cố ý hạ giọng hỏi rõ nguyên nhân.
“Là Chu Đại Tràng khi dễ người trước.” Kim Bối Nhi vẫn không dám ngẩng đầu, cúi
đầu trả lời.
“Chu Đại Tràng?” Hai hàng lông mày của Cổ Việt Di nhíu chặt lại, trừng mắt Kim
Bối Nhi. “Không phải gọi là Chu Thái Thường sao?” (Đại Tràng: ruột già, Thái
Thường: to lớn, – chắc là vậy á, hai từ này đọc gần giống nhau)
Anh không có nghe ra hài âm này? Kim Bối Nhi thấy buồn cười, ngẩng đầu lên bật
cười. “Chú không thấy là âm rất giống sao?”
Cổ Việt Di cuối cùng đã hiểu ý của cô, nhìn vẻ tươi cười không biết hối cãi
trên mặt cô, lửa giận trong ngực anh càng cháy càng mạnh, “Kim Bối Nhi!”
Kim Bối Nhi ngạc nhiên mở to mắt nhìn gương mặt tràn đầy tức giận trước mặt, sợ
tới mức lập tức không dám cười nữa, tiếp tục cúi đầu.
“Chu Thái Thường khi dễ em như thế nào? Khiến em tức giận đến phải ra tay đánh
người như thế?” Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Việt Di giống như có một tần sương
lạnh phủ lên, tiếp tục tra hỏi động cơ đánh nhau của cô.
“Cho dù Ông Trời cho cậu ấy mượn lá gan, cậu ấy cũng không dám khi dễ tôi.” Kim
Bối Nhi khinh thường châm biếm.
Vẫn không muốn nhận sai! Làm cho anh tức giận hơn là trong giọng nói của cô
chứa đầy kiêu ngạo cuồng vọng.
“Ý của em là cậu ấy không khi dễ em?” Cổ Việt Di tất nhiên cố gắng đè nén thanh
âm, nhưng trong lời nói có thể thấy rõ ràng sự tức giận của anh.
Kim Bối Nhi hình như cũng nhận thấy được anh tức giận, sợ hãi không dám đáp
lại.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Cổ Việt Di lớn tiếng mệnh lệnh.
Kim Bối Nhi khó xử cắn môi.
“Ngẩng đầu!”
Một tiếng quát lớn như sấm của Cổ Việt khiến Kim Bối Nhi giật mình ngẩng đầu
lên, ánh mắt của cô trước hết nhìn các giáo viên ở chỗ huấn đạo, cô phát hiện
những giáo viên này đều đang cười trộm, coi như đang cười cuối cùng cũng có
người trị được cô.
Kim Bối Nhi tức giận không chịu được, nhưng không thể mở miệng cãi lại, đành
phải sinh hờn dỗi vểnh cao cái miệng nhỏ nhắn, bày tỏ sự bất mãn trong lòng.
“Nói cho tôi biết, nếu người ta không khi dễ em, vì sao em lại ra tay đánh
người?” Gương mặt Cổ Việt Di căng ra nhìn gần Kim Bối Nhi.
Kim Bối Nhi căm giận bất bình cúi xuống, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, cố ý không
tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Việt Di. “Tôi không ưa việc cậu ấy ỷ vào nhà mình
có tiền rồi khi dễ bạn học.”
“Ý của em là vì bênh vực kẻ yếu mới nhảy ra chủ trì chính nghĩa?” Cổ Việt Di
tức sắp phát nổ, thì ra mọi việc vốn không liên quan đến cô!
Kim Bối Nhi đúng lý hợp tình đáp lại: “Đúng vậy!”
“Trường học là nơi để học, không phải nơi quát tháo đánh nhau, em lại còn cho
rằng hành vi của mình là đúng.” Cổ Việt Di nổi trận lôi đình răn dạy cô.
Kim Bối Nhi không cho là đúng liếc anh một cái,
Trình Chính Khôi nhìn thấy núi lửa của Cổ Việt Di sắp bùng nổ, vội vàng ra mặt
trấn an anh: “Việc cũng đã xảy ra, trước hết nên xem tình hình như thế nào, bây
giờ cậu có tức giận Bối Nhi cũng không ích lợi gì với việc này.”
Cổ Việt Di hổn hển trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi vẫn như cũ không biết sai, “Về
nhà tôi sẽ tính sổ với em!”
“Xì!” Kim Bối Nhi nghênh mặt, không thèm quan tâm.
“Là ai? là ai to gan như vậy dám đánh con tôi?”
Cửa phòng huấn đạo truyền đến một trận kêu khóc om sòm, là thanh âm tức giận
khó nén của phụ nữ.
Thầy giáo sắc mặt hoảng hốt, lập tức bước đến ngăn cản, “Bà Chu, bà đã đến
rồi.”
Bà Chu thân thể cao lớn tiến vào phòng huấn đạo, nhe răng trợn mắt rít gào:
“Rốt cuộc là đứa thiếu giáo dục nào đánh Thái Thường nhà tôi?”
Thiếu giáo dục? “Con bà mới thiếu giáo dục á, người đánh cậu ấy là tôi.” Kim
Bối Nhi thẹn quá hóa giận vọt tới vênh mặt hất hàm trước mặt bà Chu, ngón tay
chỉ vào ngực mình.
Nhìn cô không chút nào lảng tránh, dũng cảm thừa nhận họa mình gây ra, sự tức
giận của Cổ Việt Di nhất thời giảm hơn phân nửa.
Bà Chu không cần giải thích nhiều giơ tay lên cao, “Là cô đánh con tôi!!”
Kim Bối Nhi chẳng những không lui lại, còn thẳng thắng ngẩng đầu lên cao đối
diện bà Chu.
Nhìn thấy cái tát này sắp giáng xuống, Cổ Việt Di trừng mắt, nhanh tay lẹ mắt
bắt lấy cổ tay bà Chu. “Cô ấy đã nhận sai, bà không cần làm quá như vậy.” Căm
giận bỏ tay bà Chu ra, anh một tay kéo Kim Bối Nhi ra phía sau mình.
Anh đứng ra bảo vệ cô? Kim Bối Nhi sửng sốt một chút.
Sững sờ nhìn Cổ Việt Di ra mặt vì cô, rồi chợt phát hiện bóng dáng cao lớn kia
tựa như một tòa thành không gì phá nổi dựng thẳng trước mặt cô, trong lòng đột
nhiên dâng lên cảm giác an toàn hơn.
“Anh là gì của nó? Là cha hay là anh hai ?” Chu phu nhân chất vấn.
Cha? Anh hai? Kim Bối Nhi trốn sau lưng Cổ Việt Di nhịn không được cười trộm.
Cổ Việt Di không lên tiếng, Trình Chính Khôi lập tức đứng ra giúp Cổ Việt Di
giải vây, “Tôi là anh rể họ của Bối Nhi.”
“À, thì ra là họ hàng.” bà Chu khinh miệt cười lạnh, “Ba và mẹ của con nhỏ này
chắc không phải vì có con gái như vậy cảm thấy quá xấu hổ, nên mới nhờ họ hàng
ra mặt chứ?”
Cổ Việt Di không chịu thua thiệt cãi lại: “Bà Chu, bà đến tìm hiểu gia phả nhà
chúng tôi hay là quan tâm con bà?”
Nhắc tới con, trong phút chốc nước mắt của bà Chu đã ào ào chảy xuống như vòi
nước, xoay người nhìn thầy giáo. “Đúng rồi, Thái Thường nhà tôi đâu? Bây giờ nó
thế nào?”
Kim Bối Nhi khinh thường hành động làm ra vẻ của bà Chu, “Diễn hay thật.” Hai
tay cầm lấy áo của Cổ Việt Di, nghiêng người nhô đầu ra, “Yên tâm, tôi chỉ đá
con bà một cái, còn chưa chết được đâu.”
Tiếng khóc của bà Chu bỗng nhiên ngừng lại, lửa giận nhanh chóng cháy đỏ hai
mắt, “Cô nói cái gì? Cô đá con tôi.”
Bà Chu thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, khiến Cổ Việt Di nhìn rất muốn cười,
nhưng vì ngại mình là bên sai, anh đành phải cố nén cười, đẩy đầu Kim Bối Nhi
ra sau lưng.
Thầy giáo vì dẹp yên trận chiến máu lửa này, bước đến cố gắng khuyên giải an ủi
bà Chu: “Trước hết bà đừng nóng giận, nên đi thăm Thái Thường trước.”
“A, đúng, Thái Thường nhà tôi hiện tại ở đâu? Bị thương có nghiêm trọng
không?”bà Chu lo âu bất an hỏi thầy giáo.
“Em ấy bây giờ còn nằm ở phòng y tế.” Mặt thầy giáo lộ ra vẻ sắp gặp nạn.
“Nằm ở phòng y tế.” Việc này càng khiến bà Chu thêm lo, “Thầy giáo mau dẫn tôi
đi thăm Thái Thường.”
“Bây giờ tôi lặp tức dẫn bà đi.” Thầy giáo đưa bà Chu rời khỏi phòng huấn đạo,
đến phòng y tế trước.
Trình Chính Khôi quay đầu hỏi Cổ Việt Di: “Chúng ta cũng nên đi theo xem sao,
nếu thật sự nghiêm trọng...”
“Yên tâm, không chết được đâu.” Kim Bối Nhi gằng giọng nói.
Cổ Việt Di quay đầu nhìn Kim Bối Nhi gặp rắc rối còn chưa biết tỉnh lại, trong
lời nói rơi xuống một loại âm điệu nguy hiểm, “Cậu ấy tốt nhất là chưa chết, về
nhà xem hôm nay tôi tính sổ với em như thế nào.”
Kim Bối Nhi nhìn đôi mắt đen mang theo khí lạnh kia, trái tim lặng lẽ chùn
xuống.
Còn chưa tới phòng y tế đã nghe tiếng khóc lớn thảm thiết của bà Chu.
“Sao con lại bị người ta đánh thành như vậy?”
Những lời này khiến Cổ Việt Di giật mình bỏ lại Trình Chính Khôi và Kim Bối
Nhi, bước nhanh hơn đi đến phòng y tế.
Đứng ở cửa phòng y tế nhìn Chu Thái Thường nằm trên giường, anh đầu tiên là
ngạc nhiên, thân hình của Chu Thái Thường so với Bối Nhi ít nhất to gấp đôi,
không nghĩ rằng một đá của Kim Bối Nhi khiến cho tên to con này phải lên giường
bệnh nằm?
Cổ Việt Di khó tin xoay người dựa vào bức tường ngoài phòng y tế, sức của đôi
chân Bối Nhi thật sự lớn như vậy? (#Ami: anh cẩn thận coi chừng...
*cười gian manh)
Trình Chính Khôi kéo Kim Bối Nhi đuổi tới, khó hiểu nhìn vẻ mặt Cổ Việt Di.
“Cậu ấy bị thương rất nặng?”
Cổ Việt Di ôm lấy bả vai Trình Chính Khôi, cố ý hạ giọng: “Cậu nhìn thì biết.”
Trình Chính Khôi nghi ngờ đứng ở cạnh cửa thò đầu nhìn vào phòng y tế, chỉ thấy
trong phòng có một cậu nhóc thân hình to lớn, nặng nề nằm trên chiếc giường nhỏ
tội nghiệp (đáng
thương là cái giường nha), chiếc giường nhỏ
bị ép tới chịu không nổi phát ra tiếng ê ô ê ô.
Trình Chính Khôi rất muốn cười, kéo cánh tay nhỏ bé của Kim Bối Nhi, vừa nghi
ngờ vừa trêu chọc hỏi: “Người kia chính là Chu Đại Tràng đánh nhau với em?”
“Là cậu ấy.” Kim Bối Nhi không hề sợ hãi, ung dung thừa nhận.
Trình Chính Khôi không thể tin được nhìn Kim Bối Nhi, “Thân hình tên kia...”
Kim Bối Nhi khinh miệt châm biếm: “Coi được nhưng không dùng được.”
Lúc này bà Chu phát hiện bọn họ theo tới, nhất thời khó nén tức giận lao ra
ngoài phòng y tế, tóm chặt Kim Bối Nhi. “Cô giỏi thật, đánh con tôi thành như
vậy?”
Cổ Việt Di bực mình trừng lớn mắt, “Buông Bối Nhi ra!”
Bà Chu ngoảnh mặt làm ngơ tóm lấy Kim Bối Nhi không tha, “Anh nghĩ là anh là
ai, bảo tôi thả thì phải thả sao, các người nói xem phải bồi thường tiền thuốc
men và tổn thất tinh thần cho con tôi như thế nào?”
Cổ Việt Di không để ý đến lời nói được một tấc lấn một thước của bà Chu, căm
giận trừng mắt nhìn bà, lạnh lùng nói: “Tiền thuốc men chúng tôi chắc chắn trả,
về phần tổn thất tinh thần... Bà có làm quá hay không?”
“Con nhỏ chanh chua này đánh con tôi đến mức nằm trên giường, đã tổn thương
nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Thái Thường nhà tôi, bồi thường tinh thần là
đương nhiên.” Ánh mắt Chu phu vẻ như sắp phun ra lửa.
Cổ Việt Di rốt cục hiểu được ý đồ của Chu phu nhân, “Làm ầm ĩ nửa ngày, thì ra
là muốn lợi dụng việc con bà bị thương đến vơ vét tài sản của tôi?”
Bà Chu kêu la khàn cả giọng: “Đây không phải vơ vét tài sản, là bồi thường, ai
bảo con nhỏ thiếu giáo dục này đánh con tôi, muốn đụng đến con tôi sao không
hỏi ba nó là ai?”
Bây giờ tự nhiên chuyển đến ba của Chu Đại Tràng? Một chút lửa giận xẹt qua đáy
mắt Cổ Việt Di. “Xin hỏi ba của Chu Đại Tràng là nhân vật nổi tiếng cỡ nào?”
Kim Bối Nhi kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di, ngay cả anh cũng đổi giọng gọi Chu Đại
Tràng.
Kim Bối Nhi trong khoảng thời gian ngắn đã quên chính mình là người đang gặp
rắc rối, còn hí hửng trả lời: “Ba của Trư Đại Tràng chính là Trư Não(Đầu heo), tổ
tông cậu ấy là Trư Bát Giới.” (họ Chu và từ Trư trong trư bát giới đồng âm)
Nghe vậy, Cổ Việt Di chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Kim Bối Nhi nói nhưng cũng không ngẫm lại bản thân bây giờ đang bị người ta nắm
ở trong tay, còn dám kiêu ngạo trêu chọc người ta, thật sự là một cô gái không
sợ chết.
“Cô nói cái gì?”
Bà Chu tức giận đến đỏ mặt, tay uốn éo nhấc lên, Kim Bối Nhi bị bà nhấc lên hai
tấc
Kim Bối Nhi kiễng mũi chân kêu ai da: “Buông, bà – bà mập này, nếu bà chọc giận
tôi, tôi sẽ tặng miễn phí một đá, cho bà với con bà làm bạn!”
Nghe thấy Kim Bối Nhi lại muốn đá người, Cổ Việt Di lắc đầu cảnh cáo Kim Bối
Nhi: “Không cho phép em đánh nhau nữa.”
Không cho phép cô đánh? Nhưng bây giờ là người ta đánh cô. “Cũng không thể để
tôi bị bà mập này bắt giữ chứ” Cô sắp không kiên nhẫn được nữa rồi nha.
Dám gọi bà là bà mập! Bà Chu vừa nghe không khỏi nổi trận lôi đình, “Để xem tôi
dạy dỗ cô gái thiếu giáo dục như cô thế nào”
Cổ Việt Di lập tức cất giọng cảnh cáo: “Đừng nói tôi không cảnh cáo bà trước,
nếu bà dám động một cọng lông tơ của Bối Nhi, tôi cam đoan đứa con bảo bối của
bà ngay cả giường cũng không thể nằm, không tin bà thử xem.”
Nghĩ đến con, bà Chu đành phải chịu đựng cơn giận, không dám hành động thiếu
suy nghĩ. “Được, anh nói sẽ bồi thường như thế nào? Nếu con số không vừa ý, tôi
và ông xã tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Lại nhắc tới ông xã của bà, càng khiến Cổ Việt Di tức giận hơn. “Xin hỏi tên
tuổi của chồng bà.”
“Chồng tôi là chủ tịch khoa học kỹ thuật Á Đức.”
“Khoa học kỹ thuật Á Đức?” Cổ Việt Di cười lạnh một tiếng, không để cho bà Chu
lên mặt, cầm lấy di động trực tiếp gọi đến khoa học kỹ thuật Á Đức. “Chu Á Đức
phải không?”
Vẻ mặt của bà Chu trong phút chốc đột nhiên biến đổi, người này vậy mà gọi điện
thoại đến khoa học kỹ thuật Á Đức? Còn gọi thẳng tên ông xã của bà.
“Chu Á Đức, chắc là nghe được giọng nói của tôi chứ?” Cổ Việt Di mở to đôi mắt
trừng Chu phu nhân.
Bên kia điện thoại Chu Á Đức quả nhiên cảm thấy kinh ngạc cùng hưng phấn “Đương
nhiên nghe ra, tổng giám đốc Cổ, sao hôm nay lại rảnh tìm tôi?”
“Chu Á Đức, mời ông lập tức đến trường học của con ông, vợ của ông đang kiềm
người thân của tôi, bắt tôi phải bồi thường tiền.” Giọng Cổ Việt Di lạnh như
cột băng.
“Cái gì? Bà xã của tôi...” Chu Á Đức sợ tới mức nói cũng nói không rõ.
“Nghe rõ thì lập tức đến!” Cổ Việt Di không cho Chu Á Đức cơ hội nói thêm, lập
tức ngắt điện thoại, lạnh lùng trừng mắt Chu phu nhân. “Tôi dám nói ông Chu
không đầy mười phút sẽ đến đây.”
“Mười phút? Không có thể nào...” Thay đổi bất thình lình làm cho bà Chu trợn
mắt há hốc mồm, người trong điện thoại vừa rồi thật sự là ông xã của bà sao?
“Chúng ta bắt đầu tính thời gian” Ánh mắt Cổ Việt Di loé lên lửa giận cuồng nộ.
Trình Chính Khôi đương nhiên hiểu được dụng ý của Cổ Việt Di, ánh mắt lạnh
khinh bỉ nhẹ liếc bà Chu một cái, “Bà chết chắc rồi!”
Qua chín phút ba mươi giây, chỉ thấy Chu Á Đức đầu đầy mồ hôi chạy đến phòng y
tế.
Bà Chu thấy ông xã xuất hiện thì kinh ngạc, hoảng hốt buông Kim Bối Nhi ra, đi
về phía Chu Á Đức. “Ông xã, con chúng ta nó...”
“Bà trước hết đừng làm ồn.” Chu Á Đức tạm thời bỏ bà Chu qua một bên, đi đến
trước mặt Cổ Việt Di, cung kính cúi đầu chín mươi độ. “Tổng giám đốc Cổ.”
Nhìn bộ dáng cung kính của Chu Á Đức đối với Cổ Việt Di, bà Chu hoàn toàn sững
sờ.
Cổ Việt Di chỉ vào bà Chu đang ngây người như phỗng ở một bên, “Người thân của
tôi đá con ông một cái, bây giờ con ông còn nằm trên giường bên trong, vợ của
ông bắt giữ người thân của tôi, bắt tôi bồi thường tiền thuốc men và tổn thương
tinh thần, bằng không bà ấy sẽ không bỏ qua cho người thân của tôi, hiện tại
tôi muốn hỏi ý kiến của ông, không biết muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền?” Vì
tỏ vẻ chính mình có thành ý giải quyết, Cổ Việt Di lấy chi phiếu vào bút ra,
“Nói giá đi, tôi lập tức trả tiền.”
Chu Á Đức nhìn đứa con đang nằm trong phòng y tế một chút, lập tức lại quay đầu
nhìn Cổ Việt Di, nịnh nọt cười. “Tôi nghĩ Thái Thường có lẽ không có việc gì,
tôi sao có thể yêu cầu tổng giám đốc Cổ bồi thường tiền đây.”
Bà Chu hoàn toàn sững sờ.
Cổ Việt Di nhìn Trình Chính Khôi liếc mắt một cái, “Chính Khôi, cậu làm chứng,
là ông ấy không cần, không phải tôi không đưa.”
Trình Chính Khôi lạnh nhạt nở nụ cười giả tạo, “Việc này tớ có thể làm chứng.”
“Tốt, vậy không có việc gì, cứ tính Cổ Việt Di tôi thiếu ông một ân tình.” Cổ
Việt Di dùng sức vỗ vỗ bả vai Chu Á Đức, đi đến trước mặt Kim Bối Nhi, dắt tay
cô. “Đi, theo tôi về nhà.”
Kim Bối Nhi kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di, “Về nhà với chú? Hôm nay tôi không cần
đi học hả?”
Cổ Việt Di hít thật sâu, “Đã quậy đến thế này, còn học cái gì, theo tôi trở
về.” anh quay đầu nhờ Trình Chính Khôi, “Chính Khôi, phiền cậu giúp Bối Nhi xin
nghỉ một ngày.”
“Được.” Trình Chính Khôi không nói hai lời liền đồng ý chuyện này.
Cổ Việt Di kéo tay Kim Bối Nhi, “Về lớp học lấy cặp sách của em, theo tôi về
nhà.”
Hai gò má Kim Bối Nhi hơi phồng lên, lườm anh một cái, “Về nhà làm gì?”
Anh nhìn cô, hung hăng cho cô một ánh mắt thích hợp (chỗ này em
chém), “Tính sổ hôm nay.”
Kim Bối Nhi cứng họng liếc anh một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.
Bà Chu bị gạt qua một bên, không cam lòng để bọn họ đi dễ dàng như vậy, căm
giận bất bình đến bên cạnh Chu Á Đức. “Sao ông lại để cho hai người kia đi
mất?”
Mặt Chu Á Đức lộ vẻ không vui trừng mắt nhìn bà Chu, “Bà có biết người vừa rồi
là ai không?”
“Sao phải quan tâm anh ta là ai, làm con tôi bị thương thì phải bồi...”
Bà Chu còn chưa nói xong, Chu Á Đức đã giáng lên mặt bà Chu một cái tát, “Bà sợ
chưa làm ẫm ĩ đủ, còn chưa đủ dọa người sao?”
Một cái tát này đánh cho mắt bà Chu nổi đom đóm, hồn vía trong nháy mắt sửng
sốt, “Ông ngang nhiên đánh tôi trước mặt người ngoài.”
“Bà có biết người vừa rồi là khách hàng lớn nhất của công ty hay không, là Tổng
giám đốc Cổ Việt Di của điện tử Hoàng Đỉnh, những ngày tháng tốt bà có được là
nhờ vào người kia.” Chu Á Đức nói vừa xong, căm giận xoay người rời đi trường
học
Bà Chu ngây ra như phỗng sững sờ nói: “Vừa rồi người kia là, là... Cổ Việt Di?”
Trình Chính Khôi vui sướng khi người gặp họa đi đến bên cạnh bà Chu, cố ý hạ
giọng: “Vừa rồi bà thiếu chút nữa phá huỷ sự nghiệp của ông xã mình”, nói xong
cười lạnh một tiếng, rời khỏi phòng y tế.
Bà Chu kinh ngạc thở ra, bà đắc tội cha mẹ cơm áo của mình, thậm chí thiếu chút
nữa phá hủy sự nghiệp của ông xã..
Trên đường về nhà, Kim Bối Nhi vẫn phỏng đoán Cổ Việt Di về nhà sẽ đối phó cô
như thế nào?
Mắng cô một chút? Đánh cô một chút? Hay là tống cô ra khỏi nhà?
Bất tri bất giác, xe đã tiến vào gara, Cổ Việt Di nghiêng đầu, mặt không cảm
xúc nhìn cô một cái. “Về nhà rồi, còn không xuống xe?”
Kim Bối Nhi hoàn hồn lại từ trong ngạc nhiên, “Về nhà?”
Cổ Việt Di trừng mắt khi Kim Bối Nhi phản ứng chậm chạp, “Còn không xuống xe?”
Nghi ngờ nối tiếp nhau còn xoay quanh trong đầu, Kim Bối Nhi không thể xác định
hành động tiếp theo của anh, nghi ngờ liếc anh. “Chú còn muốn cho tôi vào nhà
chú?”
Cổ Việt Di tức giận trừng mắt nhìn cô, “Đây là nhà của tôi cũng là nhà em, còn
cần trải qua sự đồng ý của tôi em mới có thể vào sao?”
Nghe vậy, đôi môi cứng ngắc của Kim Bối Nhi chậm rãi cong lên một đường cong
xinh đẹp, lộ ra chút tươi cười ngọt ngào ngây thơ, đẩy cửa xe ra, giống con thỏ
nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy xuống xe
Nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, Cổ Việt Di tức giận đến không biết nên phản
ứng thế nào.
Anh đi theo xuống xe, “Công tắc trong nhà đều mở chứ?”
Kim Bối Nhi thông minh đương nhiên biết anh có ý gì, mở cặp sách ra tìm di
động, bắt đầu làm theo những gì anh dạy cô lúc trước, mở ra hết tất cả công tắc
trong nhà.
“Đều mở rồi.” Cô đắc ý bỏ điện thoại di động vào cặp sách.
Cổ Việt Di âm thầm quan sát cô, sự thông minh của cô đạt tới tiêu chuẩn của
anh, nhưng chuyện cô gây ra không ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận. “Không
tồi, dạy em một lần là hiểu được thao tác.”
Kim Bối Nhi quay đầu đối mặt anh nhếch miệng cười, cười khẽ chỉ vào đầu mình,
“Đừng xem thường chỉ số thông minh của tôi.”
Cổ Việt Di không để ý tới hành động cười khẽ của cô, xanh mặt đi vào trong,
“Vào nhà.”
Giọng điệu lạnh lẽo kiên quyết của anh làm cho Kim Bối
Nhi run run liếc anh một cái, vô tội chu cái miệng nhỏ nhắn, dậm chân thật mạnh
vọt vào trong nhà, xoay người đi về phòng.
“Đứng lại!”
Một tiếng thét ra chấn động bước chân của cô, toàn thân Kim Bối Nhi run run một
trận theo, xoay người nhìn anh. “Còn chuyện gì nữa?”
Cổ Việt Di kìm nén tức giận trong lồng ngực, ngồi trên sô pha mềm mại xem xét
Kim Bối Nhi, trầm giọng nói: “Hy vọng em có khả năng giải thích tốt chuyện ngày
hôm nay.”
Giải thích? Cơn tức của Kim Bối Nhi lại lần nữa bị dấy lên, “Tôi không cần
thiết giải thích với chú.”
Hay cho một cô bé cứng cỏi! Cổ Việt Di lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô. “Tôi cho
rằng cần thiết, bởi vì chuyện này khiến cho tôi bỏ hết công việc đang làm...”
Việc này cũng muốn đổ cô? Kim Bối Nhi nghe xong cơn tức lại lớn hơn nữa. “Tôi
không mời chú đến trường học.”
Lửa giận của Cổ Việt Di nháy mắt dâng cao, cắn nhanh hàm răng khinh miệt nói
ra: “Nếu em có thể an phận thủ thường, tôi vốn không cần đến trường học.”
“Tôi không mời chú đến trường học.” Kim Bối Nhi vẫn giữ câu nói kia, thuận tiện
cho anh một cái nhìn khinh thường.
“Kim Bối Nhi...” Trong mắt Cổ Việt Di bắn ra lửa giận, cúi đầu về phía trước
nhìn cô chằm chằm. “Em nhất định phải chọc giận tôi sao?”
Kim Bối Nhi không chút sợ hãi ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt giận dữ của anh,
“Không phải tôi muốn chọc giận chú, tất cả tôi nói đều là sự thật, tôi cũng
không mời chú đến trường học.”
Bầu không khí trầm mặc, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cổ Việt Di không nghĩ rằng tính tình cứng rắn của cô không hề thua kém anh, hai
người nếu vẫn giằng co tiếp như vậy cũng không phải cách hay.
Vì thế anh nghiêm mặt lạnh lùng tiến lên, “Chuyện hôm nay cứ quên đi, tôi hy
vọng sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Kim Bối Nhi liếc anh một cái, “Sẽ cố gắng”
Muốn dùng “Sẽ cố gắng” qua loa cho xong? “Tôi muốn nghe không phải sẽ cố gắng,
mà là nhất định.” Cổ Việt Di không hề nhượng bộ, muốn bắt ép Kim Bối Nhi gật
đầu.
Kim Bối Nhi nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng: “Nhất định.”
Chuyện này trong hoàn cảnh mỗi người nhường một bước miễn cưỡng giải quyết.
Cổ Việt Di giãn mày (lông
mày) ra, “Tuy rằng hôm nay em không đi
học, nhưng thi cử cũng sắp đến, ở nhà vẫn phải ôn tập.”
Trên mặt Kim Bối Nhi bị ngạc nhiên, khiếp sợ che kín, hai vai nhún xuống, vẻ
mặt tội nghiệp nhìn Cổ Việt Di. “Hôm nay tâm trạng tôi đã tệ lắm rồi, không học
không được sao?”
“Không được!” Cổ Việt Di kiên quyết từ chối lời van xin của cô.
“Không được?” Miệng Kim Bối Nhi cong lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin.
“Không được!” Cổ Việt Di cứng rắn nhắc lại.
“Châm chước một lần cũng không được sao?” Kim Bối Nhi nhíu mày, dùng bộ dáng
nhu mì đáng yêu nhìn anh, hy vọng có thể giành được một tia thông cảm của anh.
Cổ Việt Di kiên quyết lắc đầu, “Không bàn bạc gì hết, lấy sách ra đây, tôi ôn
bài với em.”
“Chú muốn giúp tôi ôn tập?” Cô cảm thấy rất kinh ngạc, “Chú không trở về công
ty sao?”
“Hôm nay không đi làm, ở nhà giúp bà xã học bài.” Cổ Việt Di lạnh lùng nhìn cô.
Giúp bà xã học bài? Bà xã? Kim Bối Nhi hoang mang trừng mắt nhìn.
Xem bộ dáng ngẩn người ngu ngốc của cô, Cổ Việt Di bực bội nheo mắt, gầm nhẹ
một tiếng: “Còn không mau lấy tập sách ra.”
“A”, hai chữ “bà xã” mẫn cảm làm cho mặt cô đỏ bừng, “Được rồi, tôi đi lấy sách
ngay bây giờ”, cô xấu hổ đến mức chạy thật nhanh về phòng mình.
Sau khi bóng dáng của cô biến mất, ánh mắt Cổ Việt Di không còn sự lãnh lẽo,
chỉ còn lại cười khổ bất đắc dĩ.
Cô có phải quên bản thân đã lập gia đình rồi hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT