Bà là thế, tuy thời gian gần nhau không bao lâu nhưng tôi biết bà rất yêu tôi. Ôm lấy cánh tay bà tôi lay lay:
- Con cũng yêu bà lắm ạ!
- Bà ơi tụi con phải đi rồi!- Hắn cười giả lả kéo tay tôi
- Hai đứa đi dường cẩn thận nha!- "Ba" và "mẹ" cùng dồng thanh ( hi họ lúc nào cũng vậy)
Hắn choàng lấy vai tôi. Kéo vai ly đi.
- Này!- Bà vẫn không yên tâm gọi với theo- Lên đó rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho Khanh Khanh của bà đó nghe ... nếu không bà sẽ.....
Hắn quay đầu lại nở một nụ cười giả tạo.
- Dạ! Con biết rồi mà , lúc nào mà con chẳng đối xử tốt với cô ấy. Đúng không vợ yêu!
Tôi cũng phải căng cơ mặt lên mà cố tạo một nụ cười gật gật đầu.
- Đi thôi!
Hắn nghiêng đầu sát mặt tôi. giả vờ như đang đặt một nụ hôn nhẹ lên má cho mọi người phía sau thấy nhưng thực chất lại nói môt lời đe dọa chỉ vừa đủ cho tôi nghe:
- Cô giỏi lắm! Còn lấy lòng được bà tôi cơ đấy.
Hắn lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
*************************
Sau gần 5h đi đường ,cuối cùng tôi và hắn cũng đến nơi.
Một căn nhà nhỏ khuất sau hàng hoa dã quỳ đang khoe sắc vàng như nắng.
Đây là nơi mà gia đình hắn chỉ dùng để ở mỗi khi lên đây nghỉ mát, đa số thời gian còn lại nó bị bỏ trống. Nên dù rất gọn gàng nhưng trong nhà tất cả mọi nơi đều phủ một lớp bụi mờ.
Mệt quá. tôi phủi phủi bụi trên một cái ghế thả valy rồi ngồi xuống luôn. Định bụng ngồi một lát cho đỡ mệt thôi. Nào ngờ mông tôi còn chưa chạm ghế thì đã nghe tiếng hắn sang sảng bên tai:
- Làm gì vậy hả? nhà cửa thế này sao mà ở nổi, mau đi dọn dẹp đi!
- Trời ơi! anh làm ơn tốt bụng một chút có được không? người ta đang mệt phải cho nghỉ ngơi chút chứ!
Tôi mệt mỏi nhìn hắn trân trối. Ấy vậy mà hắn vẫn một mực khăn khăn:
- Không! dọn ngay cho tôi. Bây giờ tôi ra ngoài, cô phải làm xong tất cả trước khi tôi về, nếu không .... cô chết chắc....
Hắn đi rồi tôi vẫn còn đứng chôn chân nhìn theo.
Mày sao vậy Phi Khanh?
Trừ cậu mợ ra thì khuất phục người ta đâu phải là bản tính của mày.
Đáng lẽ ra mày phải quát thẳng vào mặt hắn rằng: " Anh thích thì tự làm lấy, anh có quyền gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Nhưng rốt cuộc mày cũng không làm được, tại sao lại như vậy chứ. Mày đúng là tự chuốc khổ cho mình mà.
...................
Cuối cùng cũng dọn xong rồi. Nhìn khắp một lượt tôi hài lòng với công sức mình bỏ ra.
Bây giờ đi nghỉ ngơi được rồi!
Roạt........
Tiếng gì vậy nhỉ? Tôi khựng lại, còn chưa biết là âm thanh gì, đang cố nghe thử thì......
Roạt......roạt.......
Thì ra "thủ phạm" làm gián đoạn ý định nghỉ ngơi của tôi lại chính là......cái bụng đói meo của mình...... hix!
Cũng may . lúc dọn dẹp tôi thấy trong tủ nhà bếp có mấy gói mì còn hạn sử dụng, nếu không thì.......đói chết mất.
Đặt tô mì lên bàn, tôi đi rửa tay ( hi phải vệ sinh trước khi ăn mà).
Đến lúc quay ra thì tôi thấy hắn... đang húp mì sùm sụp: