Xa xa , Carol đã có thể nghe thấy tiếng cười không chút e dè của Kafura, cô cuống quýt chạy ra xem, chỉ thấy
Kafura đang từ trên lưng ngựa bước xuống.
Váy dài của Ai Cập, đồ trang sức của Ai Cập, vòng tay hình rắn của Ai Cập…
Kafura quay người nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Carol, liền đứng thẳng người, tư thái kiêu ngạo đến gần, nụ
cười rực rỡ của cô ta càng khiến Carol thêm đau lòng.
“Hoàng thượng chăm sóc thật chu đáo, sợ ta mệt, nên mới sai người đưa ta về trước. Mấy ngày nay có bệ hạ làm
bạn, thật vui vẻ, lồng ngực của chàng thật rộng lớn, thật ấm áp…” Quyến
rũ hất tấm trùm đầu, “Hơn nữa, phụ vương ta sắp tới đây chủ trì hôn lễ
của ta đó, cô gái sông Nile.”
Nói xong, Kafura cười to rời đi, tiếng cười vang vọng cả đại điện.
“Lệnh bà, nô tì xin lỗi…” Tetis thấy
Carol đứng chết lặng tại chỗ, lệ rơi đầy mặt quỳ dưới đất, “Nô tì xin
lỗi, chuyện lớn như vậy mà nô tì không hề hay biết, xin lệnh bà tha thứ, đây đều là vì Ai Cập… Hiện giờ đã không còn ai có thể ngăn cản hôn lễ
này…”
Carol không nói lời nào, tĩnh lặng
giống như thời gian ngàn năm trôi qua, cô cứ đứng giữa đại điện như vậy, bên cạnh các cung nữ quỳ đầy dưới đất.
“Tetis… Ngay cả em cũng nói như vậy sao…”
Thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, Tetis ngẩng đầu, đau lòng nhìn cô: “Lệnh bà, để nô tì đỡ người về nghỉ…”
“Không cần…” Carol đi ra phía từng bước, “Hãy để ta một mình, đừng làm phiền ta…”
…
Menfuisu, chàng thật sự sẽ cưới công chúa Kafura làm đệ nhị hoàng phi sao?
Nước mắt Carol lại rơi xuống, y phục hoàng gia đã mặc trên người cô ta, quốc vương Libya sắp đến, có lẽ là thật rồi…
Tiếng sóng vỗ của sông Nile ngày một
gần. Tuy Tetis hơi lo lắng, nhưng Carol chỉ đi lại trong cung điện, có
lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nên sai một thị nữ đi theo từ xa, còn bản
thân tiếp tục đi nghe ngóng tin tức, cho dù không có hi vọng, nhưng vì
Carol đau lòng cũng muốn tìm cách xem có thể ngăn cản hay không. Cô
không biết rằng Carol đang từng bước đi gần về phía sông Nile.
Gió sông thổi qua, khiến mái tóc vàng tung bay trong gió.
Menfuisu, lời thề của chàng đã bay theo làn gió rồi sao?
Trái tim tôi đau quá, ai tới cứu tôi với…
Trong lịch sự Ai Cập, các hoàng đế đều
cưới rất nhiều vợ, tôi cứ ngỡ chàng không giống họ. Nếu làm như vậy vì
Ai Cập, vậy hãy để tôi ra đi. Bởi vì yêu chàng, tôi không thể ở lại nơi
này.
Ngoảnh đầu nhìn lại cung điện Ai Cập rực rỡ dưới bầu trời trong xanh.
Vĩnh biệt, Menfuisu.
Vĩnh biệt Ai Cập cổ đại mà tôi yêu mến.
.
“Cô muốn nghịch nước sao? Carol.”
Giọng nói này?!
Carol kinh ngạc nhìn qua, “Asisu…”
Tử Huyền đứng cạnh bờ sông, thưởng thức những giọt nước bị cô dùng niệm ngưng tụ thành, dưới ánh nắng chói
chang, giống như một quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh.
“Cứ như vậy rời bỏ Ai Cập, trở về thế giới của cô?”
Bất ngờ gặp Tử Huyền, Carol cũng hoàn hồn lại, lại cảm thấy đau lòng, “Menfuisu đã có đệ nhị hoàng phi…”
“Ai nói với cô rằng Menfuisu muốn cưới đệ nhị hoàng phi? Cô đã hỏi thẳng Menfuisu chưa? Hắn tự mình thừa nhận rồi sao?”
“Không… Nhưng, ở thần điện đã chuẩn bị hôn lễ, quốc vương Libya cũng sẽ đến, còn có công chúa Kafura… Nàng đã cùng Menfuisu…”
Tử Huyền thả tay ra, quả bóng nước được buông xuống, vỡ thành vô số bọt nước trong không trung.
“Đó là Kafura nói, cô tận mắt nhìn thấy sao? Sao cô có thể tin lời Kafura, chỉ vì một câu nói của cô ta mà từ
bỏ hôn nhân của mình?”
Carol mở to mắt, “Asisu! Ý chị là, Menfuisu không hề cưới công chúa Kafura sao?!”
“…Hôm nay có một Kafura, ngày mai có
thể có một Kafura nữa. Menfuisu vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi, sẽ có vô số
các cô gái nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng phi của cô. Carol, sao cô có
thể không bảo vệ cuộc hôn nhân của mình như vậy?”
“Nhưng các triều đại hoàng đế Ai Cập
đều muốn kết hôn với công chúa lân bang để tăng cường sức mạnh. Chuyện
này là vì Ai Cập… Ai Cập quan trọng hơn tôi. Dù Menfuisu không cưới
Kafura, nhưng sau này cũng sẽ có công chúa khác xuất hiện, thân là hoàng phi Ai Cập, muốn tôi chấp nhận chuyện này, tôi không làm được…” Carol
nói xong, đôi mắt lại ngập nước, “Thà rằng để tôi trở về, trở về với mẹ
và anh trai tôi, để tôi quên đi chuyện đau lòng này…”
Trước kia chưa từng nghĩ tới, trở thành hoàng phi Ai Cập sẽ phải chấp nhận hoàng đế cưới người khác, chuyện đau lòng như vậy, tôi không muốn lại tiếp tục…
“Hừ, vì Ai Cập?” Nước trong tay Tử
Huyền lại ngưng tụ thành một đóa hoa sen, ở trong tay chậm rãi nở rộ,
“Nếu Ai Cập đã đủ cường đại, vì sao phải chịu quốc gia khác ức hiếp? Cô
là hoàng phi Ai Cập vương phi, cô không thích Menfuisu cưới cô gái khác, vậy cứ việc phản đối, sao phải lùi bước như thế, cuối cùng cô cũng chỉ
là ngươi biết chịu thua mà thôi. Hơn nữa… Cho dù cô muốn trở về, cuối
cùng vẫn quay lại đây, không phải sao?”
“Cho dù cô có quay về bao nhiêu lần,
vẫn có một thế lực không tên kéo cô vào sông Nile, trở về Ai Cập cổ đại. Nơi này là nơi cô sẽ phải sống sau này, cô không trốn thoát được đâu.
Chỉ có thể đấu tranh, để trở thành hoàng phi duy nhất của Menfuisu.”
Trốn không thoát ư? !
Carol nhớ tới những chuyện từng trải qua trước kia, đúng là cô luôn bị kéo về sông Nile!
Chẳng lẽ…
Carol quay đầu nhìn về phía hoàng cung, cả đời cô sẽ phải ở lại nơi này sao?
“Tôi… Tôi trốn không thoát sao?”
“Hôn nhân không phải chỉ cần có hắn yêu cô là có thể duy trì, cô là hoàng phi Ai Cập, cô phải quét sạch đi mọi
trở ngại xung quanh hôn nhân của cô, lần này ta có thể giúp cô, nhưng
lần sau thì chưa chắc. Nhớ kỹ, không được tin tưởng những lời của những ả đàn bà xunh quanh chồng mình, mặc kệ Ai Cập, quan trọng là bản thân cô. Cô nên cảm thấy may mắn vì Ai Cập là một cường quốc, không đến mức
không từ chối được lời cầu thân của nước láng giềng.”
Nhẹ buông tay, đóa hoa sen trong tay Tử Huyền chậm rãi biến mất.
“Cô đi về trước đi, ta đang đợi đi tìm đại tư tế Kaputa vĩ đại của chúng ta dàn xếp một số chuyện ~ “
Carol nhìn Tử Huyền, sắc mặt rất nôn nóng.
Asisu, đến khi nào, tôi mới có thể giống như chị…
.
“Ari ! Ari !”
Tử Huyền đứng cạnh bờ sông gọi to về phía cung điện của mình.
Ari vội vàng chạy ra ban công, “Nữ hoàng?”
“Ari! Mau lên! Chuẩn bị thuyền cho ta, ta muốn dạo quanh sông Nile!”
“…”
…
Chỉ chốc lát sau, Ari đã sai người lái thuyền tới chỗ Tử Huyền đứng, “Nữ hoàng, người chắc chắn muốn ngồi thuyền sao?”
Lần trước nữ vương bị say sóng đến như vậy, lần này còn muốn ngồi sao?
Tử Huyền đứng bên bờ sông thật lâu, mặt trời sáng sớm tỏa ánh nắng sáng lấp lánh trên mặt nước, khiến cô rất
muốn ngồi thuyền dạo.
“Không sao , sóng nước không lớn. Ta
vừa giúp con gái nữ thần sông Nile, chắc chắn sông Nile sẽ không làm khó ta đâu ~” vừa nói, vừa nhảy lên thuyền. Carol vừa mới bị cô bắt đi về,
chỉ có thể đứng ở xa nhìn cô đi thuyền chơi.
“Nữ hoàng, xin hãy cẩn thận!” Ari hô
lớn, cũng trèo lên thuyền, lần trước nữ hoàng bị say sóng như thế, khiến cô không thể nào yên lòng.
Tử Huyền vuốt ve lan can thuyền được điêu khắc tinh xảo, “Ari, ngươi tìm được cái thuyền không tồi, thật đẹp.”
“Chạm trổ cẩn thận, đồ án sinh động,
hơn nữa bộc lộ văn hóa đặc thù của Ai Cập còn khảm châu báu trên thuyền, coi như chiếc thuyền này là một phần lãi của ta.”
“…” Anh muốn nhận nhưng tôi không muốn trả…
Vừa quay đầu lại, bóng dáng màu đen xuất hiện bên cạnh, Irumi cúi đầu cẩn thận quan sát điêu khắc trên thuyền.
“… Irumi, anh từ đâu chui ra vậy…”
“Sau khi nghe thấy tiếng hét của cô, ” Irumi ngẩng đầu lên lên, “Không phải cô bị say tàu sao, cái thuyền này để cho ta.”
“Không được!” Tử Huyền kêu lên, “Đây là thuyền của tôi! Sẽ có phần lãi khác cho anh! Không được lấy châu báu!
Này! Cả khối vàng kia cũng không được phép lấy!”
“Nữ hoàng Asisu!” Đang lúc hỗn loạn,
lại vang lên giọng nói của Izumin, rõ ràng cũng là nghe thấy tiếng hét
của Tử Huyền nên mới chạy tới.
Tử Huyền đang giằng co với Irumi, không đánh lại được, liền quay đầu cầu cứu.
“Hu hu, Izumin! Ta bị cướp sạch rồi!”
Tử Huyền cầu xin hắn giúp đỡ, Izumin cảm thấy, hôm nay chắc chắn hắn được thần linh phù hộ rồi.
“Asisu, nàng yên tâm, cứ để hắn lấy đi, ta sẽ cho nàng nhiều hơn, nàng muốn gì cũng được.”
“Nhưng tôi muốn ngồi thuyền chơi! Chiếc thuyền này sẽ bị hắn hủy mất!”
“Vậy để ta giúp nàng!”
Nói xong, hoàng tử Izumin anh minh thần võ cũng gia nhập chiến cuộc, nỗ lực kéo Tử Huyền sát bên người, hạn chế tối đa tiếp xúc thân thể với Irumi. Thuận tiện vươn tay cướp lại đồ gì
đó cho Tử Huyền.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn…
Thủy thủ trên thuyền vất vả chạy tới hỏi Ari đang đứng đầu thuyền bên kia, “Nữ quan Ari, khi nào thì xuất phát ạ?”
“… Chờ một chút đi.”
Con thuyền này có lẽ sẽ bị hủy đi rất nhanh thôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT