“Mitamun!”
Thấy Mitamun bị binh lính Assyria bắt
giữ, Izumin vô cùng hoảng hốt. Khó khăn lắm mới được gặp lại nhau, chẳng lẽ lại một lần nữa mất đi?
Nhìn thấy Izumin có ý muốn xông lên, Tử Huyền nhanh tay lẹ mắt, vươn tay cản hắn: “Bình tĩnh! Anh muốn hại chết cô ấy sao?!”
“Nhưng…” Izumin xiết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm hai người trên đài cao.
Thực ra muốn Tử Huyền xông lên cứu
Mitamun cũng dễ như trở bàn tay, nhưng vừa rồi nghe tâm sự của cậu nhóc
nhị hoàng tử kia, Tử Huyền muốn nhân cơ hội này giúp bọn họ thoát khỏi
Ai Cập, không ngờ giữa hai anh em bọn họ lại có nhiều khúc mắc đến thế,
khó trách trong lúc chiến loạn, Shan không ngại sống chết, liều mạng
đứng ra bảo vệ Algol.
Tình cảm chân thành thiết than như vậy… thật khó mà có được…
Đời người khó gặp, nên cô muốn bọn họ có thể tiếp tục sống.
Để bọn họ dùng Mitamun làm con tin còn có thể toàn thân đi ra, nếu không, chắc chắn hai anh em họ sẽ phải chết ở nơi này.
Những người khác đương nhiên không biết suy nghĩ của Tử Huyền. Thấy Izumin cử động, gã lính hơi hốt hoảng,
thanh kiếm đặt trên cổ Mitamun cũng nhích lại vài phân.
So sánh công chúa Hittite với người
đứng đầu Assyria, phía Hittite vừa kí kết đồng minh với Ai Cập cũng phải đặt an nguy của công chúa lên hàng đầu, sẽ không dám tấn công Algol.
Binh lính của Algol chết rất nhiều, khó lòng chống cự nổi, nhưng cũng
không thể chỉ dựa vào Mitamun mà có thể thoát ra. Tình thế lâm vào cảnh
giằng co.
Chỉ có Mitamun không sợ hãi, nhìn đám người phía dưới, cười vui vẻ: “Có nhiều người quá, thật náo nhiệt!”
“Ha ha ha,” Algol nhìn tình thế chuyển
biến cười ha hả, nhìn Menfuisu bó tay không có cách nào, lại nhìn Tử
Huyền bình tĩnh nhìn lại hắn và Izumin đang lo lắng. “Không ngờ phải
không, ta đã chuẩn bị sẵn, nếu ám sát thất bại cũng có thể bình an rời
khỏi Ai Cập.”
“Khốn kiếp, Algol, mau thả Mitamun ra!”
“Algol! Đây là ân oán giữa ta và ngươi, đừng làm hại công chúa Hittite!”
Algol nghe Menfuiusu nói vậy, hừ lạnh
một tiếng, “Hiitite không có thù oán với ta sao? Lần trước, suýt nữa ta
đã chết dưới tay hoàng tử Izumin. Nếu hôm nay ta giết muội muội yêu
thương của hoàng tử, thì sẽ thế nào nhỉ?”
Nụ cười âm hiểm như vậy, nhìn thế nào
cũng thấy vô cùng chướng mắt, mà hiện giờ Mitamun lại ở trong tay hắn,
không thể làm gì được.
“Anh, công chúa vô tội…” Vĩnh viễn muốn duy trì hòa bình, Shan nhỏ giọng nói với Algol.
Algol quay đầu nhìn em trai quá mềm yếu, cười vui vẻ: “Shan, hôm nay chúng ta sẽ không chết, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này.”
Nói xong nắm tay Shan đi về phía cửa. Công chúa đang gặp nguy hiểm, mọi người đều khó xử, chỉ có thể trơ mắt nhìn Algol rút lui.
Tên lính đang giữ Mitamun cũng đi theo Algol rời đi.
“Khốn kiếp!” Izumin nhìn bọn họ mang Mitamun ra khỏi thần điện, lập tức đuổi theo.
Mitamun, ta nhất định sẽ cứu em…
Đám người Menfuisu cũng đuổi theo, bên
bờ sông Nile, vài tên lính còn sót lại trong trận chiến vừa rồi cũng
đứng tụ tập bên Algol.
Quân lính Ai Cập đứng cách bọn chúng một khoảng.
“Hoàng đế Menfuisu, chuẩn bị cho chúng
ta một con tàu tốt, ta muốn đi dọc sông Nile ra khỏi Ai Cập!” Trong tay
đã có con tin, Algol vênh váo ra lệnh.
Menfuisu oán hận nghiến răng, chỉ có thể ra lệnh, “Chuẩn bị tàu cho chúng!”
Rất nhanh sau đó, một chiếc tàu lớn
xuất hiện bên bờ sông Nile. Tất cả thủy thủ trên tàu xếp hàng lần lượt
đi xuống để lại con tàu cho Algol. Nhưng Algol vẫn lo lắng, phái một vài binh lính lên kiểm tra, đến khi binh lính xác định trên tàu không có
vấn đề gì, bọn họ mới dẫn Mitamun đi qua.
Tử Huyền vốn cho rằng, sau khi lên
thuyền Algol sẽ thả Mitamun ra, dù sao đã chuẩn bị đường lui cho hắn
rồi. Không ngờ thuyền đã bắt đầu xa bờ nhưng Algol vẫn không hề có ý
định thả Mitamun ra.
“Algol! Thả Mitamun ra!” Izumin không chịu nổi nữa, hét lên. Algol cười to.
“Ha ha ha ha ha, hoàng tử Izumin, sao ta phải làm như vậy?”
“Ngươi đổi ý?!” Menfuisu cũng hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Algol.
Algol lắc đầu, vẫn cười vang, “Ta vừa
mới lên thuyền, vẫn còn ở trong lãnh thổ Ai Cập, nếu ta thả công chúa
Mitamun, các ngươi sẽ lập tức phái truy binh đuổi theo, ta biết làm thế
nào đây? Đương nhiên phải chờ ta ra khỏi Ai Cập, đến nơi an toàn đã!”
… Giỏi lắm =_=# chờ khi ngươi ra khỏi
Ai Cập, sẽ mang theo Mitamun vượt biển về Assyria, sau đó dùng nàng để
uy hiếp Hittite phải không?
“Algol! Ngươi là đồ đê tiện!”
“Trời ơi, Menfuisu, làm thế nào bây
giờ? Công chúa Mitamun sẽ gặp nguy hiểm mất!” Carol lo lắng nhìn mọi
chuyện xảy ra, hiện giờ càng cuống quýt túm góc áo Menfuisu.
Còn Izumin, sắc mặt âm trầm, không nói được lời nào.
“Haiz…” Tử Huyền thở dài, đột nhiên nhảy lên, chỉ lướt một cái đã bay tới chỗ Algol, hai chân đứng vững vàng trên lan can.
“Algol, có phải ngươi quá tự tin không vậy? Hử ~”
“Asisu!” Nhìn thấy chỉ chớp mắt một cái nữ hoàng đã đứng trước mặt mình, Algol vô cùng chấn động.
“Chị, cẩn thận!” “Nữ hoàng Asisu!”
Tử Huyền không để ý tới những tiếng gọi phía sau, y phục của cô bị gió biển thổi mạnh, bay lất phất trong gió
nhưng thân mình lại đứng vững vàng.
Đầu ngón tay ngưng nước thành hạt châu, bắn ra ngoài, thanh kiếm khống chế Mitamun lập tức bị đánh bay ra, cắm
phập vào khoang thuyền.
Algol còn chưa kịp phản ứng, Tử Huyền
đã nhảy sang phía sàn tàu khác, Algol chỉ cảm thấy có một cơn gió thoảng qua, Shan và Mitamun đều đã ở trong tay Tử Huyền.
“Oa, chị ơi, chị giỏi quá, Mun Mun cũng muốn bắt chước!” Mitamun vừa tới bên cạnh Tử Huyền đã không chịu đứng
yên, hưng phấn dụi dụi vào người Tử Huyền.
–#
“Mun Mun, trật tự!” Quát lớn một tiếng, quay đầu lại nhìn Algol, “Algol, chỉ cần ta ra tay, con tin và em trai
ngươi đều ở trong tay ta, ngươi còn có ý muốn đánh lén ta nữa không?
Đúng là không biết tự lượng sức!”
Shan hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi anh, em lại làm vướng chân anh rồi…”
“Không liên quan tới em, Shan. Nữ hoàng Asisu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nếu muốn giết hắn, vừa rồi ở thần
điện nàng đã có thể cứu Mitamun và giết hắn, nhưng bây giờ lại để mặc
bọn hắn lên tàu, rốt cuộc nàng nghĩ gì?
“Rất đơn giản, ta chỉ cho ngươi biết
thực lực giữa ta và ngươi chênh lệch như thế nào. Ta có thể trả lại Shan cho ngươi, ta sẽ đưa Mitamun đi, từ nay về sau ngươi không được phép
gây phiền phức cho Ai Cập nữa, ngoan ngoãn ở lại Assyria của ngươi đi.
Nếu không, ta sẽ san bằng vương quốc của ngươi!”
“…”
Tử Huyền cũng không đợi hắn trả lời, để Shan lại, ôm thắt lưng Mitamun nhảy lên không trung, ở phía xa, Izumin
thấy Mitamun bình an trở về, ánh mắt hắn đã sắp bốc cháy.
…
…
“Chị, vì sao không để em phái quân đuổi theo?!” Menfuisu nóng nảy đi vòng quanh.
Tử Huyền cao ngạo nhìn hắn, “Em có còn định thành thân không vậy, còn cố chém giết, em mong lần sau là ngày giỗ luôn hả?”
“Tất nhiên là không.” Nghe thế Menfuius nhảy dựng lên. “Em muốn cưới Carol, không thể kéo dài nữa.”
“Mọi người trở lại vị trí, thu dọn lại thần điện, hôn lễ tiếp tục cử hành! Chuẩn bị bãi săn sư tử đi!”
“Vâng!”
Lần này không còn sư tử bị hạ thuốc,
đối với một người từ nhỏ đã đi săn như Menfuisu, không hề khó khăn, rất
nhanh sau đó, hắn đã xử lý được xong con sư tử. Nhưng Carol lại nhớ đến
con sư tử lần trước, hoảng hốt khóc lê hoa đái vũ, Menfuisu vội vàng đi
tới bên cô an ủi.
“Nữ hoàng Asisu, dường như cô rất hứng
thú với săn sư tử.” Menfuisu bị Carol làm phân tâm, ầm ĩ kêu mệt muốn đi ngủ. Izumin sắp xếp xong mọi việc lại đến bên cạnh Tử Huyền xem hôn lễ.
Ánh mắt Tử Huyền lóe sáng nhìn những
con sư tử chạy trên bãi săn, “Lần trước Menfuisu nói sẽ săn một con sư
tử cho ta ăn, nhưng lúc ấy hắn còn đang bận nhớ nhung người yêu hắn, đâu có thực hiện.”
“…”
“Nữ hoàng Asisu, nếu không thì để ta giúp cô săn một con sư tử.”
“Được!” Tử Huyền tươi cười nhìn Izumin, “Chúng ta nướng thịt sư tử ăn.”
…
…
“Trời ơi, đồ ngốc! Bắn vào đuôi con sư tử kìa!”
“… Tại cô dùng đá ném sư tử mới khiến nó chạy lung tung, ta mới không thể bắn trúng!” Izumin vô tội nói.
“Ta muốn ném cho nó ngất! Kỹ thuật bắn cung của anh quá tệ mới khiến nó chạy mất!”
“… Đừng lo, nữ hoàng, kỹ thuật của ta
rất tốt, lúc sư tử chạy ta vẫn có thể bắn trúng đuôi nó đấy thôi.” Không biết phải làm sao nữa.
“Hức, sư tử đáng thương, tội nghiệp cái đuôi của mày!”
“… Asisu,” bất lực rồi, “Cô có còn muốn nướng nó nữa không? Sao lại tội nghiệp cái đuôi nó chứ?”
“Một nhát chết luôn còn hơn tra tấn đến chết, anh quá tàn nhẫn!”
“…” Nữ thần Ishtar ơi… T________________T
“Nguy rồi, sư tử muốn chạy ra khỏi bãi săn! Ta phải đi bắt nó lại!”
“Đợi chút, Asisu, nguy hiểm lắm! Để ta!”
…
“Nữ quan Ari, dường như tình cảm giữa
nữ hoàng và hoàng tử rất tốt.” Tuy nhiều lần nữ hoàng nhắc đi nhắc lại
rằng đã hoàn toàn từ bỏ tình cảm với Menfuisu, nhưng hôm nay là ngày
hoàng thượng kết hôn, Jinna vẫn lo lắng tới xem, trùng hợp nhìn thấy Ari đứng bên cạnh bãi săn.
“Đúng vậy, ” Ari cười khẽ , “Nữ hoàng, rất vui vẻ…”
Có lẽ… Hoàng tử Izumin có thể mang tới hạnh phúc cho nữ hoàng…
Chỉ mong, thật sự có thể như thế…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT