“Cái gì? !”
Izumin ngẩn ra, Tử Huyền đã ngừng ở trước mặt hắn, cầm trường kiếm trong tay.
“Hì, hoàng tử, để ta thay thế cậu nhóc này quyết đấu với ngươi một trận!”
Nữ hoàng Asisu ư?!
Chưa kịp suy nghĩ, kiếm trong tay Tử
Huyền đã đâm tới, Izumin theo bản năng lùi về phía sau từng bước, giơ
kiếm lên đỡ. Đâm không trúng, mũi kiếm của Tử Huyền bị Izumin gạt lên
phía trên, tránh đi sức kiếm, cổ tay vừa chuyển, lại đâm một đường về
phía Izumin. Izumin xoay tay đỡ được, Tử Huyền lại xoay người, trường
kiếm đâm về phía bên phải Izumin, cạnh kiếm chạm vào nhau, ánh sáng bạc
bắn ra bốn phía.
Hai người giao đấu với tốc độ cực
nhanh, Shan sững sờ đứng bên cạnh nhìn theo, chỉ thấy trường kiếm bay
lượn, ánh sáng phản chiếu trên trường kiếm cứ lóe lên từng hồi, tiếng
kiếm xé gió tấn công vun vút.
Nhưng rốt cuộc cậu cũng nhớ chuyện quan trọng trước mắt, vội vàng chạy lại bên cạnh Algol đang nửa ngồi nửa quỳ, ôm vết thương.
“Anh! Mau lên! Chúng ta mau rời khỏi đây!”
Algol ngạc nhiên khi thấy Asisu ra tay
cứu trợ, nhưng lúc này hắn phải chật vật chạy trốn như vậy, hắn không
cam tâm. Algol hắn không cần một cô gái cứu, huống hồ cô gái này chính
là người phá hủy kinh thành Assyria của hắn!
“Cút ngay! Ta không đi! Ta muốn giết bọn họ!”
“Anh!” Shan lo lắng nhìn người anh trai quật cường này, khẽ cắn mỗi, cậu đứng dậy. “Người đâu! Mau đưa đại
vương trở về hoàng cung!”
“Cái gì?” Algol kinh ngạc nhìn cậu em trai luôn yếu đuối của mình.
Shan cúi đầu nhìn Algol, ánh mặt trời phía sau phản chiếu khiến người ta không thể nhìn rõ sắc mặt cậu.
“Anh, anh là vua của Assyria, xin hãy tự bảo vệ thân thể, suy nghĩ vì quốc gia.” Quay đầu tiếp tục ra lệnh: “Người đâu!”
Vài binh lính Assyria rời khỏi chiến
trường chạy tới, Algol oán hận trừng mắt: “Lũ ăn hại các ngươi còn làm
gì đó, còn không mau giết chết Asisu và Izumin đi!”
Mấy tên lính do dự muốn đi qua, lại nghe Shan quát to: “Đứng lại!”
Kiên định nhìn chằm chằm bọn họ: “Ta là nhị hoàng tử của Assyria, ta lấy thân phận hoàng tử ra lệnh, đưa đại vương về cung!”
Chưa bao giờ thấy cậu nổi giận như vậy, bọn lính suy nghĩ, tình huống hiện giờ nên bảo đảm an nguy cho đại
vương, vì thế nghe lời Shan, đỡ Algol đang không ngừng giãy giụa đi ra
phía sau thần điện.
Trước khi rời đi, Shan quay đầu nhìn về phía hai người đang chiến đấu.
Nữ hoàng Asisu…
Trái, phải, đâm, tránh, đỡ…
Bởi vì vừa rồi tiêu hao quá nhiều niệm lực, tốc độ Tử Huyền không còn nhanh nhẹn, nhưng vẫn đủ sức là kình địch với Izumin.
Không một ai dám tiến lại gần chỗ hai người, tiếng ma sát bén nhọn chói tai liên tục vang lên.
Mạnh thật!
Miễn cưỡng dùng kiếm ngăn cản khoảng
cách giữa hai người, Izumin nghĩ thầm, vừa rồi nhìn cô chiến đấu ở trên
chiến trường đã biết thực lực của côkhông kém, nhưng cũng không ngờ lại
có thể ép lui được bản thân!
Còn nữa… Ánh mắt cô…
Vút một tiếng, mũi kiếm của Tử Huyền đã đâm tới trước yết hầu của Izumin, hắn hốt hoảng, lập tức xoay người tránh đi…
“Nè, trong lúc chiến đấu còn nghĩ linh tinh là không tốt…”
Tử Huyền trêu chọc, nhưng cũng không dừng tay, liên tục tấn công.
Thực ra nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mồ hôi túa ra trên trán cô, thể lực của bản thân không đủ, Izumin lại là cao thủ
luyện kiếm, đánh đến mức này đã là không dễ dàng.
“Nữ hoàng Asisu, không ngờ một người nhàn nhã trong hoàng cung lại có thể dùng kiếm, lại còn lợi hại như thế!”
Izumin không dám khinh địch, chỉ thủ chứ không tấn công.
“Ha ha, quá khen, quá khen, kiếm thuật
của hoàng tử cũng cao không kém, có thể cầm cự với ta lâu như vậy!” Từ
nãy tới giờ không đâm trúng ngươi nhát nào.
“Nhưng,” Izumin nhìn vào mắt cô, “Lúc
trước ở Hạ Ai Cập lại không thấy nữ hoàng có năng lực như vậy, nếu như
có, sao lại còn muốn mượn một vạn binh lực của ta chứ?”
Gì? Lại lôi chuyện cũ…
“À… Lúc đó là ta quá xúc động, lại làm phiền hoàng tử lo lắng.”
Hai người cứ vừa đánh nhau, vừa nói
chuyện. Mà bên dưới, từ lúc thấy nữ hoàng đi về phía thần điện, trong
lòng Minue nóng như lửa đốt.
Không ngờ hoàng tử Izumin cũng có mặt ở đây, đây không phải là tin tốt. Nhất là bệ hạ Asisu vừa mới chiến đấu
quá lâu, sao có thể chịu được.
Nghĩ như vậy, hắn đẩy nhanh tốc độ, mở đường máu, chạy thẳng tới thần điện.
“Nữ hoàng! Thần đến giúp người một tay!”
Minue hô to, rốt cuộc đuổi tới nay, giơ kiếm ngăn cản Izumin, tiếng binh khí va chạm nhau, đinh tai nhức óc.
Tử Huyền âm thầm thở phào một hơi, thể lực bản thân đã không thể duy trì được lâu, đổi người cũng tốt.
Vừa rồi là vì thấy em trai Algon quật
cường như thế nên mới cứu. Nay cậu ta và Algol đều được cứu thoát, có
thể lùi lại được rồi.
Izumin và Minue đấu kiếm tới tấp, Tử Huyền lui sang bên cạnh ngồi nghỉ.
Tựa vào bức tường đá của thần điện, Tử Huyền nhìn Minue đánh nhau với Izumin.
Chẹp, hắn khác hẳn lúc ở trong rừng,
lúc ở trong rừng Izumin đang bị thương, đang trúng độc, đúng là trói gà
không chặt, nhưng bây giờ, lại là một chàng trai vô cùng mạnh mẽ, hiên
ngang chiến đấu…
Gì?
Đang quan sát Izumin, bất ngờ nhìn thấy hắn đăm chiêu nhìn mình.
Khụ, khụ, khụ, sẽ không cho rằng ta háo sức đấy chứ?-_-|||
Lại nói tiếp, lần trước ở trong rừng
chỉ cho hắn thấy hai mắt bản thân, mà hôm nay trước khi lên sân khấu
biểu diễn, cô đã lấy rất nhiều đồ trang sức trong hậu cung Assyria,
trang điểm xinh đẹp cho giống với một nữ hoàng thần bí, không thể có khả năng bị nhận ra mới đúng…
Đứng bên cạnh nhìn, rốt cuộc Tử Huyền cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn…
Với kiếm thuật của Izumin, không thể đơn giản là cầm cự với Minue, giống như… hắn cố tình kéo dài thời gian?!
Kéo dài thời gian?! Vì sao?!
Đột nhiên Tử Huyền nhớ ra gì đó, bỏ mặc hai người giằng co, vội vàng chạy tới phía đỉnh thần điện, dõi mắt nhìn về phía xa.
Núi rừng phía xa, bụi mù cuồn cuộn!
Nguy rồi! Quân cứu viện của Izumin!
Lúc này, vì tránh đao kiếm không có mắt, Zuato (là thằng cha cầm bọ cạp theo trong truyện í) tránh xa chiến trường, từ chỗ cao cũng phát hiện có một đôi nhân mã từ xa tới.
“Hoàng thượng! Bên kia núi bụi mù cuồn cuộn! Có một đội quân đang tới!”
“Cái gì?” Menfuisu nghe tin vô cùng
kinh ngạc. Carol kêu lên: “Menfuisu, đó là quân đội Hittite! Hittite và
Assyria là liên minh đế quốc! Chắc chắn là quân đội của hoàng tử
Izumin!”
“Quân Hittite tới!” “Quân Hittite!”
Binh lính Ai Cập khẩn trương cấp báo tin tức.
“Quân Hittite ư?… Khốn kiếp.” Menfuisu
cau mày, “Thằng cha Algol cũng mạnh ghê gớm, bây giờ lại liên quân với
Hittite, giao chiến sẽ bất lợi cho quân ta… Trước mắt chỉ có thể rút
lui!”
“Vâng!”
Menfuisu nhìn về phía Tử Huyền, “Carol, nàng đi trước với Ruka, ta đi thông báo cho chị rời đi!”
“Không, Menfuisu…” em đi cùng chàng…
Carol còn chưa nói xong, Menfuisu đã nóng lòng rời đi…
“… Menfuisu!” Dựa vào Ruka bên cạnh, Carol kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Menfuisu, nhất thời không nói nên lời.
Mà ở phía này, Tử Huyền nhảy từ đỉnh núi xuống, “Minue!”
“Nữ hoàng bệ hạ?” Mineê vừa chiến đấu với Izumin, vừa trả lời.
“Tình huống nguy cấp, rút thôi! Mau tránh ra.” Dứt lời, cầm mũi tên mà Shan để lại phóng về phía Izumin
Minue nghe được lệnh tránh ra, Izumin cũng lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị mũi tên sượt qua cánh tay.
“A!” Izumin ôm vết thương lùi về phía sau.
Tử Huyền không để ý tới hắn, dùng sức
tóm lấy tay Minue, dùng chút lực cuối cùng, túm hắn nhảy khỏi thần điện, bay về phía Menfuisu.
Bị bỏ mặc ở phía sau, Izumin nhìn theo bóng dáng Tử Huyền trong không trung, vì quá kinh ngạc mà trợn mắt.
Bị Tử Huyền lôi theo bay trên không trung, Minue khiếp sợ nhìn dòng nước dòng người hỗn tạp phía dưới.
Đây… Đây là thần lực của nữ hoàng sao?!
… Sao lại có thể như vậy?
Ngẩng đầu nhìn nữ hoàng bên cạnh, ánh mắt trời ấm áp rọi xuống, xung quanh Tử Huyền như có một quầng sáng mờ ảo bao bọc.
Chỉ trong chớp mắt, chân Tử Huyền đã chạm đất, rơi xuống trước mặt Menfuisu, khiến hắn dừng chân lại.
“Chị!” Menfuisu vui mừng nhìn Tử Huyền, “Chị qua đây thì tốt rồi! Mau, chúng ta mau rời khỏi đây! Quân Hittite sắp tới!”
Tử Huyền thả Minue ra, “Ừ. Chị biết rồi. Đi thôi!”
…
Xung quanh đều là nước và truy binh,
một đoàn người ngựa chạy ra ngoài thành rút lui, Menfuisu gắt gao ôm
Carol trong lòng nhảy lên mình ngựa.
“Rút quân.”
Hiện giờ, phải mau chóng tới Sirya! Đến đó sẽ an toàn hơn!
Quay đầu nhìn lại, Algol, hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi còn sống, có ngày ta sẽ trở lại tính sổ với ngươi!
“Minue…”
Đang chuẩn bị lên ngựa, Minue bị Tử Huyền gọi lại, quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì thế, thưa bệ hạ?”
“… Ta mệt quá, ngươi ôm ta đi thôi.” Yếu ớt nói.
“?!” Minue còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời này, thì Tử Huyền vì quá mệt mỏi đã không thể cầm cự nổi, ngã về phía sau.
“Nữ hoàng!” Minue vội vàng phóng qua, ôm lấy Tử Huyền ngã trên mặt đất.
Nữ hoàng bệ hạ…
Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực rồi sao?
Vừa rồi nàng vừa nói…
Là để ta… ôm nàng rời đi ư?
“…” Minue đỏ mặt.
Xin hãy yên tâm, nữ hoàng, ta nhất định sẽ bảo vệ người! Đưa người trở về Ai Cập!
…
…
“Mọi người chú ý! Đi về phía Sirya!”
Tiếng vó ngựa nổi lên, tiếng đoàn quân rầm rập đi trên đất.
Đại náo Assyria, cuối cùng quân đội Ai Cập cũng thoát khỏi Algol, lên đường về nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT