Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng ra khỏi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đằng xa nàng đang cước bộ trong vườn thì chợt thấy Ngạn Hoa từ trong phòng bước ra

_hahahaahahaha, chào công chúa ah_nàng cười đểu _ngươi, tránh xa ta ra, thứ nha hoàn thấp kém

– Cái thứ công chúa gì mà đi thất thân với một tên chặt cũi còn lớn tiếng lên giọng với ta sao?

– Ngươi tưởng ngươi là ai ở đây chứ? Dù sao đi nữa thì ta cũng là thê tử của nhị vương gia được hoàng thượng sắc phong đấy.

– Thê tử thì ngươi cũng chỉ là thiếp mà thôi trong khi đêm tân hôn lại lên giường với thuộc hạ của phu quân mình. ta khinh, ta khinh, phi, phi ,phi

– Ngươi…

– Ta thì sao? Ta đẹp quá hả? Khỏi cần ngươi bàn tới bởi gặp ai cũng nói ta thế hết.

– Nhiều lời. Thứ a hoàn như ngươi mà giở giọng với ta sao? Còn không mau vào nói vương gia có ta cần gặp.

– Thứ nhất, ta không phải a hoàn vương phủ để ngươi sai bảo. Thứ hai, ta là khách của nhị vương gia cùng nhị vương phủ nên xem ra ta còn quan trọng hơn một hạng thê thiếp thất sủng như ngươi. Và cuối cùng rằng đêm qua hai người họ phải hoạt động về đêm rất mệt mỏi nên không thể ra nhìn mặt ngươi.

– Ngươi…

– Ta sao? Lại đẹp nữa hả? Quá nhàm chán!

– Ngươi thật vô sỉ.

– Ta vô sỉ cũng chẳng bằng cái hạng ti bỉ như nhà ngươi. Đừng tưởng ta không biết Huyết Xuân Ái Bình tỷ trúng là do ngươi hạ độc.

lúc ở Bạch Vân quốc, Bách Chiến đã cung cấp thông tin điều tra được cho nàng, nàng sang đây cũng là vì chuyện này 1 phần ah

– Ngươi… ngươi nói cái gì ta không hiểu?

– Hừ! Giả điên hay lắm. Để thử xem lúc tỷ phu ta biết thì sẽ như thế nào đối đãi với ngươi.

– Ngươi rốt cuộc là ai?

– Ta là tác giả, à không độc giả, mà cũng không, nói chung là người chế ra thứ độc đó đấy và ngươi đã mua nó tại tiệm thuốc Sinh Tử của doanh thương Đồng tiền hạnh phúc

– Ha ha ha… Vậy chẳng phải kẻ đầu sỏ chính là ngươi sao?

– Là ta thì sao? Ít ra ta còn là người giải dược cho Bình tỷ.

– Hừ! Thì ra ngươi chính là kẻ đã giúp ả tiện nhân đó sống sao?

– “Thì ra ngươi chính là kẻ đã xém hại chết nương tử của ta” Lãnh Thiên hùng hùng hổ hổ bước ra khiến Ngạn Hoa bất tri bất giác run lẩy bẩy lùi về sau một bước còn nàng thì chỉ đứng im cười giễu cợt.

– Vương… vương gia. Thần thiếp…

– Người đâu? Lôi ả ta tống vào nhà giam đợi xét xử.

– “Vương gia, ta cũng là thê tử của ngươi được hoàng thượng ngự ban, là công chúa Phùng quốc. Nếu ta xảy ra chuyện gì thì phụ hoàng cũng không để yên cho Lãnh quốc đâu” Ngạn Hoa trong cơn họan nạn vẫn còn đủ tỉnh táo giở giọng uy hiếp Lãnh Thiên khiến hắn đã giận nay còn tức hơn.

– “Ta nói cho ngươi hay” Lãnh Thiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon gọn của Ngạn Hoa bóp chặt khiến ả sợ hãi run lên, lần đầu tiên ả thấy Lãnh Thiên hung bạn, lãnh khốc đến như vậy “Kẻ nào dám đụng đến nương tử của Độc Lãnh này cũng rất khó sống đừng nói là hoàng đế vua ngươi. Ngươi đã là thiếp của ta thì ngoan ngoãn chịu sự trừng phạt của một kẻ thê thiếp dám hạ độc vương phi đi. Ngoài ra thì ngươi nghĩ rằng Phùng quốc các ngươi có khả năng gây khó dễ cho ta sao? Chưa kể là việc ngươi chết rục trong nhà giam có lọt ra ngoài hay không nữa”

– “Ngươi… ngươi… là ác quỷ. Không phải người” Ngạn Hoa nức nở trong nỗi sợ hãi khi đối đầu với Độc Lãnh chứ không phải là Lãnh Thiên.

– “Ha ha! Ta vốn là ác quỷ duy chỉ khi ở bên cạnh Bình nhi mới trở về là một con người. Còn ngươi, chính ngươi đã khiến ta đối xửa với bản thân ngươi như một con ác ma” Lãnh Thiên liếc mắt về phía đội cận vệ bên cạnh “Giải đi. Bỏ đói bỏ khát ba ngày, nhục hình cho đến khi khai ra toàn bộ”

Lãnh Thiên một bước quay trở vào trong phòng bỏ lại sau lưng tiếng khóc than cùng oán giận của Ngạn Hoa

nàng thực thấy sảng khoái khi trị được con nhỏ công chúa đáng ghét, dám dùng độc của nàng để hại người (ặc, độc không để hại người thì để làm j hử???)

sau vài ngày hàn huyên, nàng đưa cho Ngược Bình mấy viên bách độc bất xâm để phong thân rồi cũng khăn gói trở về để giải quyết đống rắc rối do nàng gây ra

chậc, lúc đi thật là nhanh tới nơi nhưng sao lúc về đi mãi mà vẫn chưa ra khỏi Lãnh quốc, thật là mệt quá đi. nàng xuống ngựa, uống chút nước rồi dựa lưng vào 1 gốc cây thiếp đi

lúc tỉnh lại cư nhiên lại thấy mình đang nằm vắt ngang qua lưng ngựa, tay chân bị trới chặt bằng dây thừng khiến cho nàng đau muốn chết đi sống lại (ack, có đâu đến mức đó hung nhỉ???) bắt cóc?? ý nghĩ đó xuất hiện ngay trong đầu nàng. ai bắt cóc?? tại sao lại muốn bắt cóc nàng? mặc dù có khả năng cởi dây trói nhưng nàng vẫn cứ nằm im chịu trận. 1 lúc sau thì đến 1 ngôi nhà nhỏ bằng lá. 1 bị một người mặc đồ đen vứt xuống đất khiến nàng không khỏi kêu lên 1 tiếng, quần áo nàng lấm lem hết cả, kì này phải tốn tiền mua thêm quần áo rồi.

_hahahahaha, không ngờ Văn tiểu thư lại có ngày the thảm như thế này ah

1 giọng nói vang lên khiến nàng không khỏi tò mò mà ngẩng đầu lên nhưng lại chỉ thấy 1 người phụ nữ mặc áo đen, dùng mạng che mặt chỉ để lộ đôi mắt đen nhìn nàng căm thù. nàng từ xưa đến nay có bao giờ ăn ở “thất đức” đâu mà lại có người thù nàng đến vậy??? khó tin quá. nàng rất muốn xem đằng sau mạng che mặt là ai nhưng giờ thì chưa đến lúc, bất quá nghe giọng nói thì nàng đoán chắc rằng đây là 1 nữ nhân còn rất trẻ ah.

_ngươi là ai?_nàng hỏi 1 câu rất cùi mà thường thường ai cũng hỏi

_hahahahaha, ta là ai không quan trọng, ngươi nên nghĩ cách để bảo toàn cái mạng nhỏ của ngươi thì hơn ah_người đó cười khoái trá

nàng hừ 1 tiếng, khẽ vận nội công tạo ra 1 làn gió khiến mạng che mặt của ả vị rơi xuống. 1s, 2s, 3s, sửng sốt, ngỡ ngàng, đây chẳng phải là công chúa Vũ quốc – Tiêu Nguyệt Ưu hay sao?? tại sao nàng ta lại ở đây?? tại sao lại muốn bắt nàng??? chẳng phải nàng cùng nàng ta đã giảng hòa rồi sao???

_Nguyệt Ưu??

_hừ, đừng gọi tên ta

_cô, tại sao lại bắt ta?

_hừ, ngươi, lần trước Như Ý kia không dưng cướp mất Bạch Trường ca, còn bây giờ tới lượt ngươi phá ta, tha hận, ta hận ta hận

_hừm thì ra là vậy

khẽ mở dây trói mà không để nàng ta biết, đứng dậy phủi phủi quần áo lấm lem của mình, ngẩng đầu lên cười cười với Nguyệt Ưu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play