Gió chiều hiu hiu thổi xung quanh Đào
Hoa viên khiến không khi càng thêm trầm mặc khi có một nam tử ngồi đìu
hiu ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn của người mình yêu thương với một nam
nhân khác.
Hiên Viên Tuyệt gắng nuốt lệ vào trong
lòng ngoảnh mặt đi, hắn quyết định rồi, quyết định rằng sẽ ở đây chúc
phúc cho Bình nhi của hắn mãi mãi được hạnh phúc bởi vì hạnh phúc của
Bình nhi cũng chính là hạnh phúc của hắn.
Sáng sớm hôm sau, khi Họa Tâm đã tươi
tỉnh chút ít, mọi người quyết định lên đường quay về kinh gấp bởi trong
cung truyền mật thư bằng bồ câu báo rằng có chuyện cần Lãnh Thiên về xử
trí.
Thế là cảnh chia ly không còn bịn rin
như hồi nào đã được diễn ra, Hiên Viên Tuyết đã không còn đau đáu vềt
thương trong tim bởi suốt đêm hắn đã dành cho mình một quyết tâm buông
tay người con gái ấy.
– Đại ca ca, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe và mau chóng đến thăm muội, từ đây đến kinh thành đâu có xa đâu.
– Bình nhi lớn rồi, có phu quân rồi mà cứ suốt ngày nhõng nhẽo vậy sao?
– Chỉ khi ở bên huynh thôi. Hì!
– Được rồi, mọi người lên đường bình an nhé!
– Cáo từ!
Chiếc xe ngựa được Hiên Viên Tuyết
chuẩn bị cuối cùng cũng lăn bánh, không khí bên trong được Nhược Bình
cùng Họa Tâm sướng lên một cách tuyệt đối khiến Độc Kiêu và Độc Nhẫn bên ngoài cũng phải thở dài ngao ngán. Duy chỉ có Lãnh Thiên vẫn một mực ôn nhu nắm tay nàng để nàng không phải rơi khỏi ghê mỗi lần xe ngựa bị
xốc.
– Chẳng hay hôm nay công chúa đại giá quang lâm đến Lãnh quốc của trẫm là có chuyện j?
– Đúng là hoàng thượng anh minh. Ngạn
Hoa sang đây là muốn nhờ hoàng thượng 1 việc. Ngạn Hoa đã thầm thương
trộm nhớ một người bao năm qua và nay mạn phép mang tiếng cầu thân để
ghép lương duyên cho bản thân mình, hi vọng hoàng thượng chấp nhận.
– Haha, thật vậy sao??? không viết ai là người có phúc phận được công chúa để ý trong bao năm qua???
– “Đã để hoàng thượng chê cười rồi đó chính là nhị vương gia Lãnh Thiên” Nhạn Hoa ngại ngùng nói.
– Nhị… đệ?
Toàn bộ Long Hoàng cung náo loạn bởi
những tiếng xầm xì bàn tán khắp nơi. Ngay cả hoàng đế cũng đang rất phân vân không biết phải tính làm sao bởi tính hoàng đệ, hắn hiểu rõ hơn ai
hết, chưa kể đã có vương phi bên cạnh thì làm sao mà Lãnh Thiên có thể
chấp nhận. mà không chấp nhận thì càng nguy khốn đối với Lãnh quốc khi
Phùng quốc ngày càng tỏ rõ thái độ muốn mở mang bờ cõi.
– Hoàng thượng thấy khó xử??
– Thật ra nhị đệ của trẫm đã có vương
phi và nếu công chúa muốn thành thân thì phải mang danh là thứ phi. Như
thế thì quá ủy khuất cho công chúa rồi.
– Vậy thì phế truất ngôi vị vương phi đó.
– Công chúa! Đây là vấn đề quốc gia,
không phải muốn truất ai là truất, vả lại nhị đệ trẫm yêu thương vương
phi cả kinh thành này không ai là không biết. Tam đệ ta là Lãnh Uy vẫn
chưa lập vương phi và thị thiếp gì cả, công chúa có…
– Không được.
– Vậy bây giờ công chúa muốn như thế nào? Cái gì cũng có thể nhưng ngôi vị vương phi đó không thể truất.
– Thôi được, ta muốn gặp nhị vương gia để hỏi, nếu như huynh ấy muốn ta lên ngôi vương phi thì nhất định phải truất.
– Hiện tại nhị đệ của trẫm không có
trong kinh thành nên công chúa cứ việc nghỉ ngơi trong cung khi nào hắn
về ta sẽ cho người thông báo.
– Nếu thế ta muốn đến ở trong vương phủ của nhị vương gia để bồi đắp tình cảm.
– Cái này… thôi được, ta chuẩn tấu. Bãi triều.
– Bãi triều.
Tiếng eo ** của vị công công bán nam
bán nữ cất lên cũng là lúc kết thúc cuộc đấu khẩu của những người tai to mặt lớn trong cung mà những vị quan lại bên dưới cũng không được bất kỳ dịp nào mở miệng.
Xe ngựa tiến đến kinh thanh một cách êm xui khi bên trong đã không còn tiếng nói nào cất ra vì cả hai nữ tử
đã ngủ ngon thiêm thiếp sau một quãng đường nói huyên thuyên gây “ách
tắc giao thông” bên ngoài.
Cửa vương phủ dần dần hiện ra, đằng
trước đã ngợp hai hàng hộ về cùng quản gia của vương phủ đã đứng sẵn chờ tiếp đón chủ nhân của họ.
Họa Tâm, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu bước
xuống nhưng thiên hạ trong lòng Lãnh Thiên vẫn không buồn mở mắt buộc
hắn phải ôm cứng trong tay bế vào Nghi Bình viện.
Hình ảnh vương gia yêu chiều vương phi
mọi người dường như cũng đã quá quen mắt nhưng một người thì đang mỉm
cười đay nghiến hai hàm răng thề nguyền sẽ phải dành bằng được nam tử
tuấn lãng, lãnh khốc đó và nữ tử đang nằm trong vòng tay hắn chính là ả.
Đợi Nhược Bình ngủ say thì Lãnh Thiên
mới bước về thư phòng của mình nghe quản gia cùng một số thuộc hạ thân
cận báo cáo tình hình.
– Vương gia, mấy ngày qua thì vương phủ không có gì bất thường xảy ra nhưng hôm qua đột nhiên có một người đến
vương phủ ở lại và người này… liên quan đến chuyện vương gia cùng vương
phi về đây.
– Chuyện gì? Nói đi.
– Bẩm, công chúa Phùng quốc sang muốn cầu thân và… và… đối tượng là… vương gia ạ!
– CÁI GÌ?
Cánh cửa đột ngột bật mở, thân hình
uyển chuyển của nữ tử một thân bạch y tiêu sái với gương mặt hầm hầm lửa giận bước vào nhìn quản gia với hai ánh mắt rực lửa khiến Lãnh Thiên từ tức khi chuyển sang run rẫy lúc nào không hay.
– Nương tử, nàng bình tĩnh.
– Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh trong chuyện phu quân ta nạp thiếp sao?
– “Không phải thưa vương phi” Quản gia
chuyển sang hướng Nhược Bình bẩm báo “Vị công chúa đó yêu cầu hoàng
thượng truất phế ngôi vị vương phi của người để mình có thể trở thành
chính thất”.
– LÃNH THIÊN!!!
– Nương tử, ta nhất định không để
chuyện này xảy ra đâu, ta hứa đó, nàng bình tĩnh đừng giận, giận mau già lắm, có nếp nhăn nữa.
Lãnh Thiên hướng Nhược Bình kéo nàng
ngồi lên đùi mình đồng thời vuốt vuốt ngực nàng cho hạ bớt hỏa kẻo vị
công chúa kia chắc cũng không còn toàn mạng để trở về.
– Đi. Chúng ta vào cung gặp tên Lãnh Hàn đó, ta phải băm hắn ra. Thù cũ nợ mới tính một lượt.
Nhược Bình chưa kịp kéo Lãnh Thiên đi
thì một vị công công đã xuất hiện bên ngoài bẩm báo rằng hoàng thượng
cho mới hắn vào cung một chuyến chó chuyện. Thế là Nhược Bình đánh phải
lủi thủi đi về Nghi Bình cung một mình trong sự bực bội tức tối.
Thấy Họa Tâm cùng Độc Nhẫn đang đứng
oanh oanh yến yến trước cửa, nàng liền liếc nhìn bằng nửa con mắt ý muốn nói rằng đừng diễn trò trước mặt người đang “sửng cồ” như nàng.
Lăn lông lốc trên giường như một con
sâu đo cũng chưa thấy Lãnh Thiên trở về nhưng lại có kẻ tới quấy nhiễu
khiến tâm tình của Nhược Bình cũng tươi tỉnh lên chút ít. Ít ra thì cũng có trò tiêu khiển.
– Vương phi, công chúa cho mời người đến bàn chuyện.
– Hừ! Nhan Nhược Bình ta mà phải đến đó diện kiến ả sao? Nhưng bất quá ta lại muốn xem mấy cái trò hậu cung
tranh đấu này. Hắc hắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT