Thời gian thấm thoắt trôi qua, nó trôi nhanh đến nỗi khiến con người mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại thì mái tóc mình đã bạc trắng mất rồi.

Nhược Bình đang ngồi đánh cờ cùng với Lãnh Thiên trong Nghi Bình viện thì đột ngột bên ngoài tràn vào những âm thành ồn ào náo nhiệt khiến ván cờ bị dừng lại.

Hai thân ảnh một bạch y một lục y nhanh chóng tiến vào nhìn hai kẻ cao cao tại thương bên trên không khỏi ngẩng đầu e dè.

– Mẫu thân! Phụ thân!

Cả hai đều liếc nhìn nhau nhưng không tránh khỏi việc vấn an hai bậc trưởng bối.

– “Làm gì hôm nay lại kéo vầ đây hết vậy?” Lãnh Thiên thổi thổi tách trà trên tay sau đó nhẹ nhàng đưa cho Nhược Bình ngồi bên cạnh.

– Bọn con… bọn con…

– “Sao đột nhiên hai đứa cà lăm hết vậy? Bộ hết tiền tiêu à?” Nhược Bình hớp ly trà cái rột mỉm cười tinh tế nhìn hai hài tử một nam một nữ bên dưới.

Lãnh Duệ gương mặt búng ra sữa, thông minh, vui tính như Nhược Bình nhưng dáng dấ đâu đó lại chính là một Lãnh Thiên version 2 của cổ đại. Vừa bước sang tuổi 18 nhưng không khiếu các tiểu thư khuê các dòm ngó đến độ cách đây chừng 1 năm trong vương phủ toàn bộ đều là người đến thăm hỏi sức khỏe vương gia nhân tiện dẫn theo ái nữ đến ra mắt.

Lãnh Thiên chỉ biết nhìn nương tử mình cười cười ai bảo hài tử do nàng sinh ra quá soái giống hắn nhưng lại không biết từ chối tình cảm của người khác như nàng làm chi nên giờ mới rước khổ vào thân như thế này.

Lãnh Phi Yến thì thanh tú hết mực, mắt phượng mày ngài, làn da trắng hồng không tì vết, đôi môi chúm chím không cần thoa son cũng hồng, thân hình cân đối đến lạ lùng. Phải dùng câu thơ của Nguyễn Du trong “Truyện Kiều” cũng không miêu tả hết được những vẻ đẹp tiềm ẩn và lộ liễu bên trong con người nàng.

“Hoa ghen đua thắm liễu hờn kém xanh”

Hiện tại trong Lãnh quốc không ai là không biết đến đệ nhất mỹ nhân, ái nữ của nhị vương gia Lãnh Thiên – Lãnh Phi Yến, tinh thông cầm kỳ thi họa, võ công trác tuyệt, vẻ đẹp đến Tây Thi nhìn thấy cũng phải hổ thẹn với chính mình.

Vừa bước sang tuổi 18 nhưng chưa đặt bất kỳ một nam nhân nào vào trong mắt. Nàng nổi tiếng đến độ những vị vua, hoàng tử hay vương gia của những nước láng giềng còn trồng cây si mãi, trong thư phòng họ luôn treo một bức tranh nữ tử lục y thanh tú, xinh đẹp bên gốc đào trong Đào Hoa viên.

– “Sao? Có gì nói mau còn cho mẫu thân các con đi nghỉ” Lãnh Thiên nhíu mày tỏ vẻ không ưng ý muốn đuổi khéo bọn trẻ cho bọn già rãnh nợ có thời gian thú thí với nhau.

– Con… muốn thành thân!

“Đùng”. Sét đánh bên tai khiến Nhược Bình như muốn ngã đập mặt xuống bàn nhưng may thay có Lãnh Thiên bên cạnh lo lắng đỡ dùm. Mấy năm nay cả hai đứa, từ nam đến nữ, đều nghe đến hai chữ thành thân là giãy nãy lên đòi bỏ nhà đi bụi ngao du giang hồ. Thế cư nhiên đi mới 1 năm đã về đây ám phụ mẫu rồi còn đòi cưới vợ lấy chồng cùng một lúc nữa chứ.

– “Các con… các con… lấy… ai?” Nhược Bình vuốt vuốt ngực cố gắng rặng ra từng chữ.

– “Ngày mai con sẽ đưa nàng đến” Lãnh Duệ nói xong một cước phóng ra ngoài bỏ mặt hai lão già bên trong đang nghệch mặt ra.

– “Còn con?” Nhược Bình không cam tâm hướng Phi Yến bên dưới hỏi.

– Ngày mai chàng cũng sẽ đến.

Rồi xong. Cuộc đời hai lão già từng nổi danh trên giang hồ đã phải sống với nhau 1 năm không có con chăm lo giờ đây chúng về nhưng lại mang một tin cực giật gân rằng họ lại phải thủ thí với nhau “mầm” đại hôn cho chúng.

Sáng hôm sau, cả vương phủ như bừng thêm sức sống bởi một lẽ ngày hôm nay tiểu vương gia cùng tiểu quận chúa của mọi người sẽ dẫn người yêu về ra mắt phụ mẫu.

Người vui vẻ nhất trong ngày hôm nay chính là Tiểu Ân, con trai của Độc Nhẫn cùng Họa Tâm cùng Tiểu Tuyết con gái của Độc Kiêu.

Bao năm qua hai đứa như đưa đám bởi những chiêu quấy phá đến trời long đất lở của hai tiểu chủ tử mà cả hai đều là những nạn nhân bất đắc dĩ được họ “yêu quý” để ý đến.

Cách đây một năm khi nghe tin cả hai tiểu chủ tử đều ra ngoài ngao du giang hồ, Tiểu Ân cùng Tiểu Tuyết đã không hẹn cùng nhau mở tiệc ăn mừng cùng quyết định ăn chay một tháng cảm tạ trời đất.

Giờ nay nghe tin có cái lồng nhốt hai con thú dữ lại chắc họ phải ăn chay một năm luôn quá.

Đại sảnh vương phủ.

Nhược Bình ngồi chễm trệ, gương mặt căn thẳng đậm chất mẹ chồng, mẹ vợ thế kỷ 21 khiến Lãnh Thiên muốn cười mà phải ráng nhịn ém nhẹm xuống dường như muốn nội thương.

Ngồi bên dưới, bên phải là Lãnh Duệ cùng một nữ tử dáng người không gọi là sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác tên gọi Liễu Uyển Nhi còn bên trái là Lãnh Phi Yến cùng một nam nhân khá bảnh bao, gương mặt góc cạnh nhưng không kém phần thanh tú, tuy lạnh lùng với mọi người xung quanh nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước luôn hướng về phía Phi Yến bên cạnh tên gọi Mạc Kiều Phong.

Hai người này không phải là xa lạ gì với Nhược Bình cùng Lãnh Thiên nhưng gặp mặt qua thì chưa lần nào, chỉ nghe tin tức về sự nổi tiếng của gia thế hai nhà mà thôi.

Một là nhị tiểu thư Liễu Cô sơn trang danh trần giang hồ, nhiều đời có cống hiến to lớn cho triều đình Lãnh quốc đánh đuổi giặc ngoại xâm, củng cố đất nước. Một là đại thiếu gia của gia đình Mạc tướng quân trong triều. Nghe nói người này từ nhỏ không thích bị bó buộc trong cổng phủ thường xuyên lẻn ra ngoài ngao du vòng quanh kinh thành. Rồi sau này một cước ngao du thiên hạ mấy năm mới trở về một lần.

Căn phòng mang một không khí trầm lắng vô cùng căng thẳng khi chẳng ai dám cất tiếng trong khi hai nhân vật chủ chốt phía bên trên cũng không thèm nói.

Bọn họ cứ ngồi như thế cho đến gần hai canh giờ sau mới tự khắc cáo lui ra về. Coi như hôm nay chỉ là một ngày hai bên phụ mẫu cùng con cháu nhìn nhau thi trừng mắt rồi thôi.

Buổi tối tràn ngập trong vương phủ, tại Nghi Bình viện, Phi Yến hậm hực xông vào phòng Nhược Bình không thèm nói tiếng nào hậm hực trừng trừng hai mắt nhìn mẫu thân mình.

– Mẫu thân, sao hồi sáng người lại có thái độ như vậy? Bộ người muốn con gái mốc meo trong nhà đến hết đời sao?

– Ta còn mong cho có kẻ sớm rước con đi cho khuất mắt nữa kìa.

– Vậy sao người cùng phụ thân không nói gì khiến con tậht mất mặt.

– Sao hắn không nói mà bắt bọn ta phải nói?

– Người là bậc trưởng bối thì sao bọn con dám nói? Nói chuyện với người khiến con đuối lý quá.

– Muốn cưới thì cưới đi. Kêu hắn mang lễ vật qua đây, càng nhiều càng tốt. Hắc hắc.

– Hừ! Con về phòng đây.

– Ủa? Không gnủ với ta à?

– Cho phụ thân đá *** con quăng ra ngoài nữa sao?

– Ha ha ha.

Bên thư phòng của Lãnh Thiên cũng không im ắng, hai phụ tử đang đàm đạo thảo luận mà toàn nghe mỗi tiếng của Lãnh Duệ.

– Giờ phụ thân muốn con thủ thân như ngọc hết đời ư?

– Không.

– Vậy sao phụ thân cùng mẫu thân không nói gì để Uyển Nhi thương tâm như thế chứ?

– …

– Con muốn thú nàng.

– Ừ!

– Phụ thân?

– Hử?

– Con nói là con muốn thú nàng.

– Ừ!

– Phụ…

– Muốn thú thì thú, cứ xách lễ vật mang sang nhà người ta là xong, cần gì con nói nhiều như vậy chứ?

– Phụ thân nói câu này từ nãy cho khỏe không.

– Con ta giống ai mà dai nhách vậy trời?

– Giống mẫu thân đấy!

Ước mong của Nhược Bình suốt 18 năm qua cuối cùng đã thành hiện thật. Nhìn hài tử mình trong hỉ phục, nắm tay tân nương hay được tân lang dẫn dắt vào trong nhà đó chính là niềm hạnh phúc duy nhất của bậc làm cha mẹ.

Lãnh Thiên nắm chặt tay Nhược Bình, mỉm cười ôn nhu nhìn ngắm cảnh hai đứa hài tử lúc nào còn nhỏ xíu mà giờ đây đang hạnh phúc bái đường cùng người chúng yêu thương suốt cuộc đời.

Không khí vô cùng vui vẻ bỗng một tia sét trên trời đánh xuống chính giữa sân rồng của vương phủ khiến tất cả khách nhân đều giật mình.

Hình ảnh cáo tinh trong bộ quần áo sườn sám của nam nhân thế kỷ 18 khiến Nhược Bình ôm bụng cười ha hả.

– Cao tinh, người mới đi đâu về đấy?

– Trung Quốc, thế kỷ 17.

– Ách! Vui thế mà không rủ ta.

– Vui cái cùi chỏ nhà ngươi. Hài tử thành thân cũng không mời ta một tiếng mà…

– Cha!!!

Đột nhiên sau lưng cáo tinh xuất hiện… một… một đàn cáo con. Ách! Cực dễ thương, lông trắng khiến Nhược Bình suýt xoa mãi không thôi. Bên cạnh con cáo lanh chanh ngày nào giờ đây đã có nương tử cùng một bầy con thân yêu.

Cuối cùng rồi thì mọi người đều đã tìm cho mình bến đỗ như mơ ước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play