Nhan Nhược Bình cùng Thượng Quan Bảo
Hiền hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, sao ý trung nhân của Tư Đồ
Chiêu Dương lại là Khương Tử Trường, cả hai gặp nhau, yêu nhau cũng thật tức cười nga. Tư Đồ Chiêu Dương đại khái tóm tắt lại mọi việc như sau:
“muội cùng Tử Trường ca ca trong một
đêm trăng sáng, cả hai say khướt, cùng nhau tâm sự, cùng ôm nhau ngủ
dưới gốc đại thụ, sau đó muội trốn bọn lính dạo chơi thì gặp hai tên lưu manh gây sự, muội bị bọn chúng ức hiếp, Tử Trường ca ca tuy không biết
võ công, nhưng vẫn lao vào cứu muội, kết quả huynh ấy bị đánh rất thê
thảm, ấy thế mà huynh ấy còn hỏi muội có sao không, muội rất cảm động,
huynh ấy nho nhã, lịch thiệp, ôn nhu, khẳng khái, tốt bụng nữa, cả hai
rất hợp nhau, muội đã đem ngọc bội do mẫu hậu tặng trong ngay sinh thần
tặng cho huynh ấy coi như vật đính ước”
Nghe tới đây Nhan Nhược Bình không khỏi thầm mỉm cười, hoá ra Khương Tử Trường hôm trước chạy bán sống bán chết theo tên cướp để lấy lại ngọc bội, hoá ra ngọc bội đó là vật đính ước,
đúng là chạy đông tránh tây cuối cùng kết cục là viên mãn, Thượng Quan
Bảo Hiền cùng Lãnh Cẩn, Tư Đồ Chiêu Dương cùng Khương Tử Trường. Dây tơ
hồng chồng chéo đan nhau, cuối cùng cũng ai về với người đấy, đúng là đi một vòng thật lớn mà.
“thế khi nào tam muội và Tử Trường công tử thành thân?” – Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng hỏi
Nhan Nhược Bình đưa ra chủ ý: “hay song hỉ đi, thế nào?”
Tư Đồ Chiêu Dương từ chối: “không được
đại tỉ à, nếu song hỉ vậy tổ chức ở đâu, với lại muội muốn tham dự hôn
lễ của nhị tỷ, mặc khác bảy ngày nữa nhị tỉ thành thân mà bát tự của Tử
Trường ca và muội không thích hợp vào ngày đó, phải kéo thêm ba ngày
nữa”
Nhan Nhược Bình gật gù cái đầu, nói:
“thế thì bảy ngày sau ta và tam muội tham dự đại hôn của nhị muội, vừa
khéo ba ngày tiếp thì ta cùng nhị muội chung vui với tam muội, đúng là
niềm vui kéo dài, hảo thích thú nga”
“ân” – Thượng Quan Bảo Hiền cùng Tư Đồ
Chiêu Dương gật đầu đồng ý. Nhan Nhược Bình giúp cả hai lựa chọn hỉ phục và vật trang sức để có thể trở thành tân nương tử thật xinh đẹp. Thấm
thoát sáu ngày đã trôi qua. Đại hôn đầu tiên của Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền cuối cùng đã đến. Nhan Nhược Bình và Tư Đồ Chiêu Dương giúp
Thượng Quan Bảo Hiền khai thác hết vẻ đẹp tiềm ẩn của bản thân mình
khiến Thượng Quan Bảo Hiền nhìn vào gương đồng mà tự thốt lên: “là ta
đây sao?”
“ân là tỷ đó, hắc hắc, vào tay đại tỷ
và muội vịt xấu xí cũng hoá công hoá phượng ngay thôi, mà nhị tỷ vốn dĩ
đã đẹp sẵn rồi” – Tư Đồ Chiêu Dương đắc ý khen tay nghề siêu việt của
Nhan Nhược Bình và mình.
Thượng Quan Bảo Hiền vui sướng đến rơi
nước mắt. Trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tưởng chừng như tim nàng
không còn niềm vui nào, không còn hạnh phúc nào, cũng đã một lần cận kề
cái chết, thế mà mọi việc lại đảo lộn một cách ngoạn mục, một cách lạ
kì. Nàng là nằm mơ hay đang chu du trong giấc mộng. Nếu thật là mơ nàng
ước gì mình mãi không tỉnh lại, giấc mơ này thật ngọt ngào, thật ấm áp.
Nàng không muốn thoát ra khỏi mộng đẹp này chút nào.
“muội muội ngốc, ngày vui sao lại khóc” – Nhan Nhược Bình rút ra một chiếc khăn lụa, nhẹ lau mấy giọt nước mắt
trên má Thượng Quan Bảo Hiền.
“phải nga, làm bột phấn lem hết rồi” – Tư Đồ Chiêu Dương giúp nàng đánh lại lớp phấn bị nhoè vì lệ.
Thượng Quan Bảo Hiền nhất thời thay đổi nét mặt, thanh âm nghẹn ngào thốt lên: “đại tỷ muội đang mơ phải
không?, tam muội, hôm nay thật sự là ngày thành hôn của ta và Cẩn ca ca
sao?”
Nhan Nhược Bình cùng Tư Đồ Chiêu Dương
bốn mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Bảo Hiền, sau đó lại bốn mắt nhìn
nhau, che miệng cười khúc khích. Trời ạ, tới giờ này rồi mà Thượng Quan
Bảo Hiền nàng ta còn hỏi như vậy, thật là tức cười mà. Nàng ta đúng là
hạnh phúc quá hoá điên rồi. Nhan Nhược Bình cười cười nói:
“ngốc muội, hôm nay muội là tân nương tử, vài giờ sau muội sẽ trở thành tam vương phi”
Tư Đồ Chiêu Dương gật mạnh đầu tỏ ý
đúng đúng, tam vương phi, phụ hoạ cho lời nói của Nhan Nhược Bình. Bỗng
cửa phòng mở ra, một bà mối béo ú bước vào cung kính đáp: “dạ bẩm, kiệu
hoa đã tới, nếu tân nương tử không ra sẽ trễ mất giờ lành bái đường”.
Nhan Nhược Bình cùng Tư Đồ Chiêu Dương
hộ tống tân nương tử bước lên kiệu hoa. Nhan Nhược Bình rút kinh nghiệm, lần trước đi bộ theo kiệu hoa thật chán và mỏi chân nên nàng quyết định đi ngựa. Dĩ nhiên nàng chuẩn bị từ trước một bạch một hắc mã. Nàng cưỡi hắc mã còn Tư Đồ Chiêu Dương cưỡi bạch mã đi phía trước đoàn kiệu hoa
tiến đến tam vương phủ. Lúc này Lãnh Thiên cùng Khương Tử Trường đứng
cạnh Lãnh Cẩn một thân hỉ phục đỏ thẫm, nôn nao đứng trước cửa phủ, ánh
mắt tập trung cao độ về phía đằng xa, chỉ tới khi bóng dáng của kiệu hoa dần hiện ra, y mới là thần hồn thư thái, vẻ mặt hạnh phúc thập phần. Cỗ kiệu hoa cuối cùng cũng dừng trước mặt Lãnh Cẩn. Lãnh Thiên và Khương
Tử Trường lập tức tiến tới đỡ Nhan Nhược Bình và Tư Đồ Chiêu Dương xuống ngựa. Lãnh Thiên rút một chiếc khăn ra lau mồ hôi giúp cho Nhan Nhược
Bình khiến Tư Đồ Chiêu Dương chu môi làm nũng:
“oa oa ta cũng đổ mồ hôi nè”
Khương Tử Trường nghe xong lập tức lấy
vạt áo thấm mồ hôi cho Tư Đồ Chiêu Dương khiến nàng ta sung sướng đến đỏ mặt. Còn riêng Lãnh Cẩn thì cứ đứng ngây ra như phỗng, y vẫn chưa tin
đây là sự thật khiến Nhan Nhược Bình nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở:
“tiểu thúc, ngươi còn không mau đá cửa kiệu, muốn trễ giờ lành hả, tân nương tử sốt ruột rồi ngươi biết không hả”
Nghe Nhan Nhược Bình nhắc nhở, y mới
sực tỉnh, cười gượng gạo, gãi gãi đầu rồi giơ chân đá vào kiệu ba cái.
Kiệu hạ, bà mối vén màn kiệu ra, Lãnh Cẩn vui sướng giơ tay đón lấy bàn
tay mềm mại của Thượng Quan Bảo Hiền, dìu nàng xuống kiệu bước vào lễ
đường trong lời chúc hỉ của bà mối béo ú. Bài ca hỉ này đã từng được
xướng lên trong ngày thành thân của Thượng Quan Bảo Hiền, nhưng tân lang khi ấy lại không phải là người nàng yêu, ngày thành thân hôm nào bề
ngoài vui vẻ nhưng bên trong u buồn chằng chằng, còn bây giờ, niềm hạnh
phúc thực sự, niềm vui thật sự, viên mãn vẹn toàn.
“Thuyền hoa đến trước cửa/ Phúc Thọ đều song toàn/ Ngôi sao may mắn chiếu/ Vinh hoa vạn vạn năm/ Người mới rời
thuyền đến/ Kèn trống sắp hai bên/ Hai người cùng bước tới/ Thêm hỉ lại
thêm tài/ Người mới bước về trước/ Mỗi bước, hoa dưới chân/ Một bước/
Lập xuân cùng vũ thủy/ Xuân về, đón hoa xuân /Hai bước/ Kinh chập và
xuân phân/ Đầy rừng hoa đào nở/ Ba bước/ Thanh minh cùng cốc vũ/ Đào nở
lòng người vui/ Bốn bước/ Lập hạ và tiểu mãn/ Gió thổi, hoa quỳnh nở/
Năm bước/ Mang chủng, hạ chí tới/ Thạch lựu đỏ như lửa/ Sáu bước/ Tiểu
thử và đại thử/ Ánh mặt trời soi rọi/ Bảy bước/ Lập thu và dĩ khứ/ Phù
dung nở như ý/ Tám bước/ Bạch lộ cùng thu phân/ Quế, lan tràn trước cửa/ Chín bước/ Hàn lộ cùng sương giáng/ Hoa cúc nở đầy vườn/ Mười bước/ Lập đông cùng tiểu tuyết/ Mai hồng đều nở bung/ Mười một bước/ Đại tuyết
cùng đông chí/ Vững vàng tùng trúc mai/ Mười hai bước/ Tiểu hàn và đại
hàn/ Động phòng đẹp mối duyên/ Người mới bước về trước/ Hương án bày
trước mặt/Lư hương, hoa trái bày/ Chờ người mới bái thiên”. (1)
Tất cả mọi người đều tập trung vào đại
sảnh. Với người chủ hôn là Thái hoàng thái hậu và Thượng Quan Nghị. Thật là kì lạ, Lãnh Hàn không có mặt thì không nói gì rồi, nhưng ngay cả
Hoàng Thái hậu cũng không có mặt thì đúng là lạ mà. Đây là những nhận
xét trong đầu Nhan Nhược Bình. Qủa thật chuyện này có điều gì đó mập mờ
không rõ ràng. Từ vụ việc nàng biết Hoàng thái hậu đặc ân cho Lãnh Thiên không cần hầu triều cho tới việc ngày hôm nay thì đúng là nên ngẫm nghĩ lại một chút. Bất quá không phải là lúc này. Nàng còn phải chung vui
chứ, hơi đâu thừa sức lo việc vẩn vơ. Bà mối bắt đầu hô to:
“nhất bái thiên địa”
*bái bái bái*
“nhị bái cao đường”
*bái bái bái*
“phu thê giao bái”
*bái bái bái*
Lãnh Cẩn một tay lén vén khăn voan trên đầu Thượng Quan Bảo Hiền ra, đúng là nàng, y mãn nguyện nở một nụ cười
đầy ấm áp, hạnh phúc và sung sướng. Lễ bái đường kết thúc, bà mối dìu
Thượng Quan Bảo Hiền vào hỉ phòng, còn mọi người ở lại cùng chuốc rượu
tân lang trong niềm vui hân hoan. Mãi tới khi Lãnh Cẩn khẩn thiết xin
tha mới được mọi người chiếu cố. Trước khi đi, Lãnh Cẩn hết lời van nài
Nhan Nhược Bình, xin đừng náo hỉ phòng. Nhan Nhược Bình gật đầu đồng ý.
Hỉ phòng
Thượng Quan Bảo Hiền ngồi ngay ngắn trên giường, lòng mỉm cười vui sướng khôn xiết thầm nghĩ:
“khó khăn lắm tôi mới được bước lên
kiệu hoa, mang theo bình yên, như ý và hạnh phúc trên người, đi tới một
đoạn đường khác của đời tôi, tôi biết rõ Lãnh Cẩn, huynh ấy giờ đây sẽ
đưa tôi tới cái thế giới hoàn toàn thuộc về của huynh ấy, từ giờ phút
này tôi và huynh ấy từ lúc tương ngộ tới tương hứa (fox: tương ngộ tương hứa = gặp nhau và hứa hẹn), những gì xảy ra đều thoáng qua trước mắt, thật sự không dám tin, cuối cùng tôi cũng có được cái ngày hôm nay rồi”
Lãnh Cẩn đẩy cửa bước vào, từ từ tiến gần tới tân nương tử của mình, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Thượng
Quan Bảo Hiền (đang che khăn voan), y thầm nghĩ:
“Bảo Hiền ơi Bảo Hiền, cuối cùng huynh
đã cưới được muội rồi, con đường đó tuy rằng chúng ta đi một cách rất là gian khổ, nhưng dù sao cũng đã khổ tận cam lai, huynh đã thề từ nay về
sau trong cuộc sống của chúng ta chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc, chỉ có
hạnh phúc mà thôi”
Lãnh Cẩn ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Bảo Hiền, hồi hộp, vén khăn voan ra. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, tình nồng ý đậm.
“Cẩn ca ca, kiếp này, muội là tân nương của huynh rồi”
“phải, muội cuối cùng cũng trở thành
tân nương của huynh, thật là không phải dễ, mong tới mong lui, đợi trước đợi sau, chuyện này chuyện nọ, cuối cùng cũng có được cái ngày đại hỉ
rồi, Bảo Hiền, muốn cưới được muội thật sự không phải là dễ, nhưng mà
giờ đây muội mãi mãi sẽ là của huynh”
“muội bây giờ đã hiểu rõ, hôn nhân không phải là kết thúc của một câu chuyện mà là sự bắt đầu của một câu chuyện khác”
Cả hai dứt lời cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn, say đắm, cháy bỏng, đầy khát khao. Bỗng
A HA HA, LỘP BỘP LỘP BỘP (TIẾNG LA HÉT VUI VẺ CÙNG TIẾNG VỖ TAY PHẤN KHÍCH)
“hôn rồi, hôn rồi kìa” – Tư Đồ Chiêu Dương thích thú hò reo. Nhan Nhược Bình chỉ giả vờ đồng ý không náo tân phòng, nhưng thực chất là lén trốn bên ngoài coi màn hay, họ chen lấn
nhau tới ngã cả vào bên trong phòng.
“các người……” – Lãnh Cẩn giật mình sửng sốt
Nhan Nhược Bình nhìn lên bàn, cười cười nói: “chưa gì đã lo hôn, sao không uống rượu giao bôi”
Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền ngượng ngùng nhìn nhau, rồi bước tới tay vòng tay, trước sự chứng kiến của mọi người cạn hết chung rượu giao bôi. Lãnh Cẩn quay đầu nhìn Nhan Nhược
Bình, nhíu mày phàn nàn:
“nhị hoàng tẩu à”
“hảo, ta biết rồi, ta xin chúc tân lang tân nương bền duyên giai ngẫu, sắc cầm hảo hợp, trăm năm hạnh phúc,
vững kết đồng tâm, sớm sanh quí tử nga” – Nhan Nhược Bình vui mừng chúc
tụng. Tư Đồ Chiêu Dương cũng phụ hoạ thêm:
“mừng huynh tỷ trọn đời vững bước bên nhau”
Mọi người đồng thanh đáp: “trọn đời vững bước bên nhau”
Hôn lễ của họ là thế, còn hôn lễ của Tư Đồ Chiêu Dương không khác là mấy chỉ có điều là kinh tâm động phách hơn nhiều. Quốc cựu của Tư Đồ Chiêu Dương thay mặt hoàng đế Hàn Phong quốc
mang sính lễ tới Lãnh Long quốc và làm chủ hôn cho nàng. Sau khi được
sắp xếp rời đi, tân nương tử lại quậy phá ra trò, không đợi tới vào hỉ
phòng, tân nương tử Tư Đồ Chiêu Dương tự mình vén khăn voan ra, cùng tân lang Khương Tử Trường và mọi người nhập tiệc rượu, sảng khoái chung vui mãi tới khi bị thúc giục mới an phận trở về hỉ phòng của mình.
Câu chuyện của bốn người Lãnh Cẩn,
Khương Tử Trường, Thượng Quan Bảo Hiền và Tư Đồ Chiêu Dương, trải qua
sóng gió, khó khăn, trải qua eo’ le, ngang trái, trải qua biệt ly, sống
chết, trải qua những điều kì lạ cuối cùng cũng có được một kết thúc có
hậu, một kết thúc hạnh phúc, tốt đẹp, viên mãn, trọn vẹn. Chuyện của bốn người họ kết thúc tại đây. Nhan Nhựơc Bình cũng đã thêm vào danh sách
cuộc đời mình bốn bằng hữu tốt trong đó có được hai hảo tỷ muội. Nhan
Nhược Bình sẽ còn bước tiếp những bước đi kì lạ, lí thú nhưng đầy gian
khổ và sóng gió trong thế giới cổ đại này ra sao???. Đón xem các chương
tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT