Nhan Nhược Bình sau khi trở về vương phủ thì bò lăn bò càng ra mà cười, nhớ tới cái mặt của Lãnh Hàn là nàng đã
không thể nào nín cười nổi rồi, thật là đáng đời hắn quá đi mất. Mọi
người sau khi nghe kể lại đều dựng hết tóc gáy. Trời ạ, nghĩ sao mà vua
cũng dám ghẹo đến. Vương phi đúng là có một không hai mà.
“Độc Nhẫn, Độc Kiêu, hai ngươi mau đem
tin tức hoàng đế ngu ngốc ấy đòi lập đệ muội làm hoàng hậu, công bố lan
truyền khắp thiên hạ cho ta” – Nhan Nhược Bình một khi đã quậy thì quậy
tới cùng, không cần biết hậu quả ra sao
“nhưng mà….” – Độc Nhẫn do dự
“nhưng nhị cái quái gì, ta nói làm thì
làm đi, ngươi còn muốn nuôi lưỡi của mình chứ” – Nhan Nhược Bình quơ quơ hoả long chuỷ thủ, đánh con mắt ác tà vào Độc Nhẫn khiến y cùng Độc
Kiêu toát hết mồ hôi, chạy một mạch đi làm việc mà Nhan Nhược Bình giao
phó
“Hoạ Tâm, Trần Lâm, cả hai ngươi đi làm một việc cho ta” – Nhan Nhược Bình hớp nhẹ chén trà trên tay, nhàn nhạt nói
“thưa vương phi, việc gì?” – Trần Lâm cúi đầu hỏi
“đem đến mĩ nhân các, phát cho mỗi
người hai tờ giấy một đỏ một trắng, kẻ nào muốn rời khỏi vương phủ thì
viết tên vào tờ giấy trắng và nêu rõ lý do không được giấu diếm, kẻ nào
muốn ở lại thì viết vào tờ giấy đỏ cũng nêu rõ lý do, thực thi đi” –
Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói. Hoạ Tâm cùng Trần Lâm ngay lập tức bước
ra y lệnh hành sự. Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình
“nương tử, đêm qua nàng đi đâu thế?” – Lãnh Thiên ngồi gọt trái cây đút tận miệng Nhan Nhược Bình (fox: *há to miệng* chu choa chu choa, đút cho ta với ~ NNB: vèo vèo ~ fox:
dép đầy họng, mắt trợn trừng ~ NNB: *cười khẩy* ừ để ta đút cho ăn dép
~fox: *giận dỗi bỏ đi*)
“đi gặp tên vua ngu ngốc” – Nhan Nhược Bình nói xong thì há to miệng ngồm ngoàm miếng trái cây ngon
“nương tử, vạn nhất nên cẩn thận, hắn
võ công rất cao thâm” – Lãnh Thiên vừa nói đút tiếp miếng trái cây nữa.
Nhan Nhược Bình gật lia lịa cái đầu. Trái cây vừa được Nhan Nhược Bình
nuốt sạch thì bất giác đập bàn và nói:
“phải rồi, đêm qua ta thất thố, nhưng có chữa lại sai sót, không biết hắn có nghi hay không?”
“ý tứ nàng?”
“mọi việc là thế này…………(fox: NNB tường thuật chuyện tối qua với Lãnh Hàn đó mà ^^), ta sợ hắn nghi ngờ Thông Thiên sơn trang là của ngươi, rồi không khéo
điều tra ra ám vệ và Lãnh y vệ mất” – Nhan Nhược Bình gãi gãi đầu nói
“không lo, ta sẽ xử lý” – Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu nàng
“nga, tốt lắm, bảo bối của ta thật khéo nha” – Nhan Nhược Bình ngoạm thêm miếng trái cây trên tay Lãnh Thiên,
hai mắt cười tít khuy.
Ngày hôm sau
“Bình nhi tham khiến Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu” – Nhan Nhược Bình nhún người nói
Sáng sớm Nhan Nhược Bình đã y lệnh vào
Phượng Thanh cung, một mặt Thái hoàng thái hậu rất thích trò chuyện với
đứa cháu dâu sảng khoái, dễ mến này, mặc khác bà cũng muốn xin lỗi Nhan
Nhược Bình về việc của thằng cháu trai hoàng đế. Nhan Nhược Bình cũng
vui vẻ tiếp trận, xem như chẳng có chuyện gì cả. Sau gần hai canh giờ
dùng trà và trò chuyện, Nhan Nhược Bình rời khỏi Phượng Thanh cung, nàng vẫn là muốn đi dạo hoàng cung một lát trước khi trở về vương phủ. Đang
dạo ngự hoa viên thì sau một hòn sơn giả vọng lại một âm thanh, vốn Nhan Nhược Bình võ công đầy mình, nội công thâm hậu, chút âm thanh này, dư
sức lọt vào tai nàng và vốn ngự hoa viên cũng đâu có đông đảo là mấy.
“cái con gì gì đó sao có tên giống tên
con chị mình quá, hoàng đế handsome mà mê con bé ấy sao, ta còn đẹp hơn
gấp ngàn lần, tức chết ta mất” – thanh âm đầy tức giận vang lên
“handsome” – Nhan Nhược Bình lẩm bẩm,
rồi nghiêng đầu, rón rén nhìn xem thân chủ của thanh âm đó là ai, nàng
nhíu mày suy nghĩ thì thấy thấp thoáng bóng một cung nữ đang đi tới,
nàng liền rời bước đi.
Đêm hôm đó, nàng suy nghĩ: “kẻ mà cô ta nói là mình chứ là ai, chẳng lẽ………………..” – nàng ngồi bật dậy, không tra ra rõ thật khó mà chợp mắt yên ổn mà, nghĩ sao là làm thế, Nhan Nhược
Bình hất tay Lãnh Thiên ra và nói: “Thiên, ngủ đi, ta đi gặp một ả phi
tần có chút chuyện, cấm theo”
“ân, ta biết, nương tử, cẩn thận” –
Lãnh Thiên xoa xoa hai má nàng, y biết chuyện mà nàng muốn làm không ai
cản được, đành để nàng đi vậy, y cũng chẳng dám theo, để nàng biết không khéo nàng tức giận hưu y lần nữa thì có nước y chết mất.
Nhan Nhược Bình cải nam trang, mặt che
mạng sa, phi thân chớp nhoáng vào một căn phòng rộng lớn, bước tới gần
giường, một thân ảnh liễu nguyệt đang say giấc mộng. Nàng điểm huyệt
động của thân ảnh liễu nguyệt, rồi tát vào mặt ả một cái. Thân ảnh liễu
nguyệt mở trừng mắt, toan hét lên thì bị Nhan Nhược Bình bóp mạnh vào cổ đến ná thở. Nhan Nhược Bình ngồi xuống bên giường và nhàn nhạt nói:
“im miệng, muốn chết thì hét lên”
Nói rồi Nhan Nhược Bình bỏ tay ra khỏi
cổ ả, ánh mắt sáng hoắc nhìn ả, khiến ả bất giác run lên, sắc mặt xanh
chành. Điểm thêm vài giây, ả nói:
“ngươi là ai, muốn gì?”
Nhan Nhược Bình rút ra Hoả long chuỷ thủ, để nhẹ lên đôi má trắng phau của ả, cười khẩy và lạnh giọng nói:
“ta hỏi nên khai ra sự thật, giả dối ta sẽ hoạ mấy nét trên khuôn mặt ngươi, để xem ngươi còn có thể câu dẫn ai”
Ả nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt mở to đầy kinh sợ (fox: con này đúng dạng yếu tim)
“ngươi xuyên không tới đây?” – Nhan Nhược Bình ghét lòng vòng, nàng chọn cách đi thẳng vào vấn đề
Ả run rẩy nói: “sao……sao ngươi biết?, không lẽ ngươi cũng xuyên”
CHÁT!!!!
Nhan Nhược Bình giáng cho ả một bạt
tai, lạnh giọng nói: “ta là người ra câu hỏi, không phải ngươi, nữ nhân
ngu ngốc, kể rõ ta nghe, nếu không……..” – Điểm vài giây, Nhan Nhược Bình cười thanh âm vang lên có đôi chút gian tà, Nhan Nhược Bình lạnh giọng
nói tiếp: “ta là nam nhân, sẽ như thế nào nếu đêm nay chúng ta vui vẻ,
sẽ như thế nào nếu việc này lọt tới tai hoàng đế”
Ả mặt không còn một giọt máu, mồ hôi bịn rỉn ướt đẫm trán, miệng run rẩy lắp bắp: “ta….ta kể”
“tốt, kể mau”
“Ta tên thật là Nhan Nhã Lâm, cha ta ở
hiện tại là một doanh nhân đỉnh đỉnh đại danh, trong ngày hôn lễ của ta
với thiếu gia của hắc bang, trên chuyến máy bay mà anh ta chuẩn bị để
rước ta, máy bay gặp sự cố, ta tưởng mình đã chết, thật không ngờ khi mở mắt ra, ta thấy mình đang ở thời đại khác, thời đại cổ trang, nhưng
khuôn mặt của ta lại khác trước chỉ có điều thân xác này tên là Quách
Nhã Lâm còn ta là Nhan Nhã Lâm, thân xác này là tam tiểu thơ của Lại bộ
thượng thư, 10 ngày sau, thân xác này lên kiệu hoa tiến cung và được sắc phong là Mai phi”
“tỉ tỉ của thân xác này là Quách Tử Nguyệt?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi tiếp
“ân” – ả run rẩy trả lời
Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình đã đánh
ngất ả rồi phi thân rời đi, nàng rơi vào khối suy nghĩ: “không ngờ,
không chỉ có ta xuyên không, mà con bé cùng cha khác mẹ với ta cũng
xuyên qua, Nhan Nhã Lâm, để khi nào ta vui chơi chán rồi sẽ tới kím
ngươi, Nhan Nhược Bình này thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết vì
món nợ ở hiện tại, nợ của mẹ ngươi và ngươi, ta sẽ để cho ngươi trả gấp
bội”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba ngày sau, tại Thiên Bình các (nơi ở
của Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình), tất cả thê thiếp của Lãnh Thiên đều
tập trung ở đây, phải nói là đông lắm nên Nhan Nhược Bình đành cho họ ra sân tập hợp. Nhan Nhược Bình đặt thí thí lên ghế, tay cầm chén trà,
nhàn nhạt uống. Ai cũng tò mò muốn biết mặt của vị vương phi này, phía
trước nàng Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu cầm một mạng sa lớn che
“bỏ mạng sa ra đi, vương phi sao lại
che giấu mặt mũi thế” – Một vài thanh âm nối tiếp vang lên, ai ai cũng
đều muốn biết mặt mũi thật sự của vị vương phi này như thế nào mà có thể cướp được vương gia của bọn họ.
Nhan Nhược Bình nhẹ gật đầu, Độc Nhẫn
cùng Độc Kiêu cầm mạng sa tránh qua một bên. Mạng sa vừa rời đi, bao con mắt trợn trừng hoảng hốt, miệng há hốc kinh ngạc như không tin vào mắt
của mình nữa.
“Tiểu Bình chết tiệt sao lại là ngươi” – một thanh âm vang lên đầy thống giận. Kẻ đó chính là Liễu Thanh Tuyết,
kẻ bị Nhan Nhược Bình cho một trận tơi bời ở Mĩ Nhân các
BA!!!!!!!
Một thanh âm vang lên, mọi người sợ hãi nhìn lại, Liễu Thanh Tuyết lời vừa dứt đã nhận ngay một tách trà vào
mặt, một dòng máu đỏ từ trán chảy dài xuống mặt. Ả ngất xỉu. Nhan Nhược
Bình hừ nhẹ một tiếng, đanh giọng nói:
“ta là vương phi, kẻ nào xàm khôn, ngu
ngốc như nó (chỉ tay vào Liễu Thanh Tuyết) thì sẽ chịu những cực hình
đau đớn gấp bội, nghe rõ chưa?”
Tất cả đều mặt trắng bệch, đồng thanh
đáp RÕ. Nhan Nhược Bình ánh mắt lạnh lùng, thanh âm đầy vô tình vang
lên: “có hết thảy 10 người muốn rời khỏi đây với lí do đã có ý trung
nhân, ta toại nguyện cho, những kẻ không muốn rời đi, ta cũng sẽ toại
nguyện cho ở lại”
Nói tới đây, Nhan Nhược Bình đứng dậy,
nở một tràng cười lạnh cả sống lưng rồi nói: “bất quá ta lại theo chế độ một vợ một chồng, ta đã cho cơ hội mà không biết nắm giữ thì kẻ ở lại
suốt đời sống một mình trong mĩ nhân các cho đến liễu tàn kiệt hơi” –
Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình lại rộ thêm một tràng cười chế giễu và rời
đi trong tiếng than khóc của những mĩ nhân ngu ngốc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Long Tụ Thành
“cô nương, mời mua kẹo hồ lô”
“cho ta 10 cây” – Nhan Nhược Bình ngồm
ngoạm ăn kẹo hồ lô. Đã lâu rồi không dạo phố, đúng là cần phải hít thở
không khí trong lành của cổ đại để nhuận trường nhan sắc và khoẻ khoắn
thân thể mới được. Đường phố Long Tụ Thành vẫn là vô cùng tấp nập, nhưng dạo gần đây tin tức hoàng đế đòi lập vương phi của nhị vương gia làm
hoàng hậu đã gây chấn động khiến cho hoàng đế ăn không ngon ngủ không
yên, đành câm lặng đợi miệng đời thế gian tự động lắng xuống. Nhan Nhược Bình vừa đi vừa khoái trá cười. Chợt!!!!!
“cứu ta với……….” – một thanh âm yếu ớt
phát ra từ một con hẻm sâu. Bản tính tò mò của Nhan Nhược Bình lại trỗi
dậy, nàng nhanh chân bước vào theo thanh âm của tiếng kêu vừa phát ra.
Cảnh tượng bên trong, một thiếu nữ nằm lăn xỉu trên đất, còn một thiếu
nữ mặt trắng bệch, váy áo bị xé rách đôi chút, có hai nam nhân, ánh mắt
dâm ô, lời nói đầy dâm tục bao quanh lấy thiếu nữ yếu ớt đấy. Thiếu nữ
khuôn mặt đẫm lễ, van nài năn nỉ, hai nam nhân hành vi càng ngày càng
thiếu đứng đắn, đụng chạm sờ soạng lung tung.
PHÓC!!!!!!!!
Một cây kẹo hồ lô đã bị ăn sạch gim thẳng vào tay tên nam nhân đầu tiên. Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói:
“nam nhân bẩn thiu”
Tên nam nhân điên máu, quay người lại, xấng tới tính đánh Nhan Nhược Bình thì há hốc mồm, cười đểu vả, giọng cợt nhã nói:
“cô nương xinh đẹp, càng chanh chua đanh đá càng làm tăng hứng thú biết bao, lại đây nào, cùng bọn ta vui vẻ nào”
Nhan Nhược Bình mâu quang co lại, hừ
nhẹ một tiếng rồi ban tặng cho hai tên bốn cây kẹo hô lô ghim thẳng vào
mắt, rút trường kiếm ra chém thẳng hai nhát từ đỉnh đầu xuống tới hạ
thân, hai nam nhân thân xác tách rời làm hai, nội tạng vung ***, máu
văng tung toé khiến thiếu nữ kinh hãi ngất xỉu. Nhan Nhược Bình cười
khẩy rồi quay lưng rời đi.
Vương phủ
“Thiên ơi, ta đói quá a”
“chào nhị vương phi” – 1 thanh âm trầm vang lên
Nhan Nhược Bình mở to hai mắt nhìn gương mặt trước mắt nàng, nàng nói: “tam vương gia, là ngươi sao? Sao lại đến đây?”
Lãnh Thiên xoa đầu nàng, kéo nàng ngồi
vào bàn ăn, ôn nhu nói: “nương tử, đây là huynh đệ tốt của ta, Lãnh Cẩn, hai người quen biết nhau rồi sao?”
“có gặp một lần” – Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói rồi gắp thức ăn ăn lấy ăn để. Lãnh Cẩn trố mắt nhìn rồi cười
khổ nhìn Lãnh Thiên. Lãnh Thiên thì nở một nụ cười sáng lạng như muốn
nói ĐÂY LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG
“ta lúc trước mạo phạm không biết nàng
là vương phi, lại cư nhiên cho rằng nàng là phi tử thất sủng, vạn phần
lỗi tại ta, mong nhị vương phi bỏ quá cho” – Lãnh Cẩn cúi đầu nhẹ giọng
nói
“ừ” – Nhan Nhược Bình trả lời ngắn gọn. Y là huynh đệ tốt của phu quân nàng, nên nàng không chấp nhặt làm gì,
chứ như kẻ khác nàng đã cho mấy bạt tay vào mặt là nhẹ nhàng lắm rồi
“nương tử, mai cùng ta đến Tướng quân
phủ” – Lãnh Thiên vừa nói vừa đút canh cho Nhan Nhược Bình trước con mắt kinh ngạc của Lãnh Cẩn
“ân”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, giờ Tỵ một khắc, tướng quân phủ
“thần Thượng Quan Nghị khấu kiến nhị
vương gia, nhị vương phi” – 1 ông lão tóc bạc lấm thấm bạc, nét mặt hiền lành nhưng không kém phần cương trực, lời nói hùng hồn
“tướng quân bá bá không cần thi lễ” – Lãnh Thiên khuôn mặt tuy hàn băng nhưng lời nói có phần nhẹ hẳn
“không ngờ tiểu hoàng tử ngày nào giờ đã lớn khôn, lại cưới được một nương tử xinh đẹp như vậy” – Thượng Quan Nghị nói
Nhan Nhược Bình nghe thấy lão khen mình thì tít mắt cười, nàng nhẹ giọng hỏi: “có vẻ hai ngươi thân thiết lắm thì phải”
“tướng quân bá bá chăm sóc ta từ nhỏ,
đối với ta có ơn nuôi dưỡng, ơn dạy dỗ, ta há nào quên công ơn của bá
bá” – Lãnh Thiên ôn nhu nói
“ra là thế” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng đáp. Người nào tốt với phu quân nàng thì nàng sẽ luôn coi trọng người đó.
Thượng Quan Nghị mời Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình ở lại dùng bữa trưa.
“không biết Phong đệ và Hiền muội ở đâu” – Lãnh Thiên trầm giọng hỏi
“Phong nhi dân du tứ hải, tới giờ vẫn
chưa chịu trở về, còn Hiền nhi đang ở khuê phòng” – Thượng Quan Nghị đáp xong liền quay ra nói với một a hoàn: “gọi Bảo Hiền ra đây”
“là ngươi / là cô nương” – 2 thanh âm nữ tử cùng vang lên
Thượng Quan Nghị nhíu cặp mày lại, nhẹ giọng mắng: “Hiền nhi không được vô lễ”
“Bảo Hiền vô lễ mong vương phi thứ tội” – Thượng Quan Bảo Hiền thi lễ nhẹ giọng nói
“miễn đi, vô lễ gì” – Nhan Nhược Bình cười hê hà
“nương tử và Hiền muội biết nhau sao?” – Lãnh Thiên cũng kinh ngạc nói
“bẩm vương gia, bẩm phụ thân, vương phi là người đã cứu Bảo Hiền khi bị hai tên nam nhân cưỡng đoạt hôm trước” – Thượng Quan Bảo Hiền tuy có hơi sợ hãi vì cảnh tượng hôm đó, nhưng suy
cho cùng cũng là Nhan Nhược Bình có ơn với nàng
Thượng Quan Nghị nghe xong cúi rạp
người, thanh âm biết ơn: “nhị vương phi, thần cảm tạ ơn cứu của nhị
vương phi với Hiền nhi”
Nhan Nhược Bình đỡ Thượng Quan Nghị đưng dậy, ôn nhu nói: “có gì đâu, không khiến tướng quân khách khí như thế”
Cả bốn người trò chuyện vô cùng vui vẻ
tại bàn ăn. Sau giờ Ngọ, Nhan Nhược Bình đến khuê phòng Thượng Quan Bảo
Hiền chơi. Theo như đánh giá của Nhan Nhược Bình, Thượng Quan Bảo Hiền
là một cô nương hiền thục, dịu dàng, khuôn mặt thanh tú, diễm lệ, lời
nói cử chỉ thanh thoát, nhẹ nhàng, từ tốn. So với Hoạ Tâm thì hẳn dịu
dàng hơn nhiều. Người xứng với tên.
Quay qua quay lại, Nhan Nhược Bình
tò mò thấy một cái gì đó trắng trắng lòi ra một chút dưới gối, nàng
nhanh nhẹn bước tới kéo ra coi khiến Thượng Quan Bảo Hiền không kịp cản
lại. Nhan Nhược Bình trợn tròn mắt, điểm vài giây, cất tiếng trêu đùa:
“Bảo Hiền, ngươi là giấu phụ thân ngươi, ngắm hình nam nhân nha, thật là thất xuất nha……..”
Thượng Quan Bảo Hiền thẹn thùng, mặt ửng đỏ, cúi rặp người xuống, nỉ non không nên lời: “vương phi tha tội, Bảo Hiền……..”
Nhan Nhược Bình vừa nhìn đã biết, tiếp
tục trêu chọc: “đây chẳng phải tam vương gia Lãnh Cẩn sao, ngươi và hắn
là một đôi à, phụ thân ngươi há phải biết”
Lời vừa dứt Thượng Quan Bảo Hiền hai
mắt xìu xuống đượm chút buồn, nhẹ giọng nói: “nào dám trèo cao, chỉ là
Bảo Hiền đơn phương mà thôi”
“nga, là đơn phương sao, ý tứ kể rõ ta
nghe” – Nhan Nhựơc Bình khá kinh ngạc, đỡ Thượng Quan Bảo Hiền đứng dậy, kéo lại ngồi trên ghế, tò mò hỏi
“không giấu gì vương phi, Thiên ca ca,
Cẩn ca ca, Phong ca ca cùng Bảo Hiền chơi thân với nhau từ thuở nhỏ, Bảo Hiền là thương thầm Cẩn ca ca nhưng………..” – Thượng Quan Bảo Hiền mỉm
cười vừa nói vừa nhớ lại quá khứ
“nhưng ngươi có hay không chưa thổ lộ” – Nhan Nhược Bình cướp lời
“không có, làm nữ nhi há lại dám thổ lộ tình cảm”
“hừ, ngu ngốc, tình yêu là phải biết
nắm lấy, thế tên Lãnh Cẩn có hay không có cho ngươi hi vọng” – Nhan
Nhược Bình hừ nhẹ, nói
“không, lúc nhỏ Cẩn ca ca từng nói xem ta như tiểu muội muội, ta………” – lời chưa dứt, Thượng Quan Bảo Hiền rưng rưng nước mắt
Nhan Nhược Bình đập bàn một cái, lạnh
giọng nói: “khóc cái quái gì, nín đi, lúc nhỏ khác, bây giờ khác, ai
biết được chuyện gì sẽ xảy ra, ta Nhan Nhược Bình lo chắc vụ này rồi”
Lời vừa dứt, Thượng Quan Bảo Hiền xiết
chặt hai tay Nhan Nhược Bình, ánh mắt đầy sự biết ơn, cứ như là trên đời này mới gặp được một người tốt như Nhan Nhược Bình không bằng. Nhan
Nhược Bình lại sắp sửa trở thành bà mối rồi…………………………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT