Ba ngày sau, tại vương phủ, một đạo khẩu dụ do Quế công công truyền kim khẩu cho vương gia với nội dung như sau:
“mệnh vương gia, hoàng thượng có khẩu
dụ một tháng sau thiên thời sắc thắm, tết xuân long phụng sum vây, muôn
hoa rực rỡ, truyền chí tôn nhị vương gia Lãnh Thiên tiến cung hội tụ,
tuyên cáo truyền Tiểu Bình hầu theo nhập toạ”
Dĩ nhiên người vui thích nhất chính là
cô nàng Nhan Nhược Bình nhà ta. Tuy nhiên sau khi tiến cung để đề phòng
những sự việc ngoài ý muốn 20 ngày sau có một ngày đại cát đại lợi, hỉ
tước thăng thiên, vương phủ có một hôn lễ linh đình được đích thân thái
hoàng thái hậu và hoàng thái hậu làm chủ hôn. Và một điều bất ngờ chính
là thân phận của vị vương phi tương lai chính là công chúa của Nhan Lâm
quốc, một đạo thư hỉ đã được thiên lí mã phóng ngày phi đêm sau 7 ngày 7 đêm đã đưa tới tận tay Nhan Lâm Kha – hoàng đế Nhan Lâm quốc khiến lão
hoàng đế vô cùng bàng hoàng, lão mới chợt nhớ đến Huệ phi nương nương và phụng thai mười mấy năm về trước. Đây cũng là một chuyện tốt đối với
Nhan quốc, bất thình lình được kết thông gia với một siêu cường quốc bật nhất Lãnh Long quốc. Sính lễ đã được chuyển từ Nhan Lâm quốc tới Lãnh
Long quốc do chính Thái tử Nhan Lâm quốc Nhan Lâm Kiệt và trưởng công
chúa Nhan Mỹ Kiều dẫn đầu thay mặt vua cha dự lễ công chúa. Mọi việc đều theo sự sắp đặt của Nhan Nhược Bình. Với địa vị công chúa nàng hoàn
toàn có tư cách sánh vai cùng hoàng tộc, qua đó nàng mong muốn thế lực
của Lãnh Thiên càng trải rộng hơn, Nhan Lâm quốc chính là mục tiêu dễ
thâu tóm nhất về mọi mặt. Mọi người trong vương phủ đầu tắt mặt tối
chuẩn bị gấp rút cho hôn lễ. Chỉ một số ít người biết mặt thật của tân
vương phi còn ngoài ra tuyệt nhiên mọi thông tin khác đều được bảo mật.
Cuối cùng ngày đại hôn của vương gia
cũng đến. Nhan Nhược Bình vận hỉ phục đỏ cẩm rực rỡ, đầu đội một loan
phượng, tay cầm một thanh ngọc như ý là bảo vật mà xưa kia Hoàng đế Lãnh Thượng Long tặng cho mẫu thân Lãnh Thiên. Nhan Nhược Bình quả thật là
một tân nương tử xinh đẹp mĩ miều. Nhan Nhược Bình dùng bột phấn được
tinh luyện từ cây Huyết tứ cổ thụ lấy từ người của Phong Hoa khi xưa tán lên mặt Hoạ Tâm và dịch dung Hoạ Tâm ra bộ dáng khuôn đúc của nàng với
vai trò Tiểu Bình. Vốn được Lãnh Thiên cho biết Lãnh Hàn võ công cũng
thuộc hạng rất cao thâm nên sự dụng thuật dịch dung bình thường (loại
dịch dung sơ cấp) sẽ dễ bị phát hiện nên phải sự dụng thuật dịch dung
cấp cao để tránh lộ tẩy.
Tiểu Bình dìu Nhan Nhược Bình che mặt
bằng một khăn loan trùm đầu bước ra trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi
người. Lễ bái đường đã nhanh chóng kết thúc trong sự chung vui của tất
cả mọi người nhưng cũng không ít kẻ ganh tị với sự hạnh phúc của tân
nương tử bí mật này.
Phòng Tân Hôn
“nương tử, chúng ta chơi trò kích thích lúc trước nga” – Lãnh Thiên chậm rãi trút bỏ toàn bộ hỉ phục trên người mình
Thấy vậy Nhan Nhược Bình đỏ bừng cả
mặt, cả cơ thể như có một luồng điện giật, nàng lắp bắp nói: “đau lắm,
ta không chơi, ngươi tự chơi một mình đi” rồi lùi bước ra cửa phòng toan bỏ chạy. Lãnh Thiên người trần như nhộng bước vội lại bế ngay Nhan
Nhược Bình lên giường, một tay quăng tất cả trang sức trên đầu Nhan
Nhược Bình, tay còn lại thô bạo xé toạc hỉ phục trên người Nhan Nhược
Bình. Toàn bộ cơ thể quyến rũ của nàng đều phô bày trước đôi con ngươi
mờ nhạt của Lãnh Thiên
“ngươi, buông….” – Nhan Nhược Bình vừa
tách đôi miệng ngọc ra đã bị một vật dài trơn ướt thâm nhập sâu vào bên
trong, Lãnh Thiên như kẻ sắp chết đói ngấu nghiến hút mật ngọt trong
miệng nàng, một cảm giác cay cay đê mê tràn ngập khiến Nhan Nhược Bình
mềm nhũn, đại não nàng rơi vào trạng thái tê liệt toàn tập.
Lãnh Thiên hoàn toàn hài lòng với kiệt
tác gây mê của mình nhưng đối với y như thế không vui chút nào, y liếm
nhẹ gò xương quai xanh của nàng rồi từ từ di chuyển xuống đôi tuyết lê
vừa đầy đặn búng sữa vừa mềm mại ngọt ngào mà mút mà nhào nặn rồi bất
giác cắn một cái khiến cơn đau đớn kéo Nhan Nhược Bình bừng tỉnh. Nàng
khẽ rên nhẹ bằng chất giọng ngọt ngào pha chút khàn khàn: “a”. Răng cắn
lấy bờ môi anh đào căng mộng sưng tấy, bàn tay thon dài đặt ở ngực y, cố gắng đẩy y ra nhưng tất cả những động tác ấy càng gợi tình khiến dục
hoả vốn đã ngun ngút của Lãnh Thiên càng thêm bốc cao dữ dội. Đôi tay to lớn của Lãnh Thiên luyến tiếc dời bỏ tuyết lê đầy đặn di chuyển xuống
vùng hoa rực rỡ sắc hương. Nhan Nhược Bình thở hắt ra, theo phản xạ cô
kẹp chặt hai chân, trong đầu tự nhủ thầm: “không được, phải cố gắng, nếu không sẽ đau”. Như đọc thấu ý nghĩ của Nhan Nhược Bình, Lãnh Thiên nhẹ
giọng trêu chọc:
“nếu nàng không tách chân ra, ta sẽ cắn tiếp đấy, hợp tác đi” – Lời vừa dứt Lãnh Thiên đã cắn nụ hồng mềm mại
khiến Nhan Nhược Bình nhăn nhó vì tê dại và đau đớn nhẹ mà buông lỏng
phòng bị, Lãnh Thiên dùng sức tách mạnh hai chân Nhan Nhược Bình ra.
Toàn bộ khí huyết nóng bỏng cộng dục hoả sôi sùng sục đều tập trung hết
tại vật ấm nóng cương cứng. Không thể chịu đựng khích thích được nữa,
Lãnh Thiên đem toàn bộ dục vọng tiến sâu vào vùng hoa rực rỡ mềm mượt
của cô, đẩy thật mạnh, phần hông lập tức chuyển động nhanh, càng lúc
càng dũng mãnh, càng lúc càng mãnh liệt hơn khiến Nhan Nhược Bình không
ngừng thở dốc và rên rỉ vì đau đớn. Cảnh sắc xuân quang phút chốc ngập
tràn trong hỉ phòng của đôi phu thê trẻ.
Thượng uyển vương phủ - một thân ảnh cao lớn đang nắm chặt tay một thân ảnh bé nhỏ
“Tiểu Bình, nàng chắc sẽ ngạc nhiên khi biết trẫm là hoàng đế”
“ân”
“nàng quả là người con gái đặc biệt
nhất mà trẫn từng gặp, đại lễ cung đình, khi nàng tiến cung, trẫm sẽ đưa nàng lên ngôi vị hoàng hậu, đợi chờ trẫm”
Tiểu Bình khuôn miệng cười tươi, ánh
mắt chứa đầy tin tưởng nhìn về đối phương, Lãnh Hàn vui vẻ quay lưng rời đi, bóng lưng vừa khuất, nụ cười tươi đã biến đổi thành nụ cười nửa
miệng, nhẹ giọng châm biếm:
“phu nhân liệu sự như thần, tên hoàng đế này thật ngu ngốc”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau ngày kết hôn ngoài một số ít người, còn lại không ai biết mặt của vương phi. Lãnh Thiên cáo bệnh giúp vương phi, chờ đại lễ cung đình vương phi sẽ dâng chung trà con dâu. Thái
hoàng thái hậu và hoàng thái hậu đều không chấp nhặt về việc chậm trễ
này vì vốn dĩ vương gia chịu thành thân đã là chuyện lạ lắm rồi, cầu còn không được huống chi.
9 ngày sau
“Thiên, Hoạ Tâm các ngươi nghe cho
kĩ……..” – Nhan Nhược Bình rủ rĩ vào tai hai người họ. Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện. Đại lễ cung đình cuối cùng cũng đã đến trong sự mong chờ
của Nhan Nhược Bình…………….
“phu nhân, như thế có thể gây mất mặt không?” – Hoạ Tâm hỏi
“đúng là mất mặt, bất quá mặt hắn mất
mặt ta đâu có mất, thây kệ, Thiên ngươi nghĩ sao giữa hắn và ta ngươi
chọn ai?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi
“dĩ nhiên là nương tử, nương tử thích là được” – Lãnh Thiên ôn nhu trả lời
“tốt” – Nhan Nhược Bình nở một tràng cười khoái trá.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày Thìn, Đại lễ hoàng tộc cuối cùng
cũng đã tới, Nhan Nhược Bình khoác lên người một bộ cẩm phục màu cam với những bông hoa trắng nhỏ li ti in nổi dọc thân áo, bờ váy nhấn thướt
tha trải dài trên nền đất, tóc vấn cao điểm xuyến một bông hoa mẫu đơn,
một bên lọn tóc thả hờ qua vai. Từ người thoát ra một cỗ khí kiêu sa,
cao quí khó có thể chạm vào. Hai cỗ xe ngựa sang trọng tiến vào hoàng
cung theo hai hướng Đông Tây khác nhau vào buổi quá trưa
Long Hiên Các, ngự thư phòng, giờ Thân một khắc
Tiếng vang the thé của một tiểu thái giám cất lên: “Tiểu Bình cô nương tấn kiến”
“Tiểu Bình khấu kiến hoàng thượng” – Tiểu Bình ánh mắt e lệ, quì gối cúi đầu
“Bình nhi không cần đa lễ” – Lãnh Hàn ôn nhu nói
“bẩm hoàng thượng, vương gia đã qua
Phượng Thanh cung thỉnh an Thái Hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu trước
ạ” – Tiểu Bình vẫn giữ
Cuộc trò chuyện giữa hai người rộn vang khắp phòng, từ điệu bộ đến cách ăn nói của Tiểu Bình đều được dạy rất
cẩn thận nên không gây ra sự nghi ngờ cho Lãnh Hàn
“cháu yêu, cứ gọi ta là Hoàng tổ mẫu” – Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ giọng nói
“con cứ gọi ta là mẫu hậu, con đã là
vương phi, không cần quá câu nệ ngôn từ, con thật có bản lãnh có thể nắm trọn được trái tim Thiên nhi” – Hoàng Thái Hậu dịu dàng cười nói
Nhìn bao quát Nhan Nhược Bình cảm nhận
được Thái Hoàng Thái Hậu là một bà lão hiền từ phúc hậu còn Hoàng Thái
Hậu thì dịu dàng, chân thật nhưng không mất đi vẻ cao quí của bậc mẫu
nghi thiên hạ. Cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ và thân mật. Sau gần một
canh giờ, Lãnh Thiên cùng Nhan Nhược Bình rời khỏi Phượng Thanh cung,
sau khi chia tay Lãnh Thiên tiến tới ngự thư phòng thăm hỏi vị đại ca
của mình, khi y tới thì Tiểu Bình đã rời đi, còn Nhan Nhược Bình một
mình sải chân đi dạo đến một hòn sơn giả, Nhan Nhược Bình ngồi ngay vào
chiếc xích đu. Một giọng nói chanh chua vang lên:
“to gan, dám ngồi vào nơi vàng nơi ngọc của Thục phi nương nương”
Nhan Nhược Bình hướng ánh mắt về phía
lời nói vừa thốt ra, hoá ra là một thanh y cung nữ, phía trên ả là một
thân ảnh đỏ rực , đầu cài toàn trâm vàng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp
kiều mị cao giọng quát: “tát cho ta”
Thanh y cung nữ tiến lên xáng cho Nhan
Nhược Bình một bạt tay liền được Nhan Nhược Bình nhanh nhẹn tránh né và
giáng lại cho thanh y nô tỳ hai bạt tay, thân ảnh vàng rực rỡ trợn trừng mắt quát: “người đâu, giết chết tên điêu dân to gan này lại”.
Một đoàn Lãnh y vệ nhanh như chớp chạy
tới, chĩa thẳng kiếm vào Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình âm thầm vận
nội công và nghĩ: “con bà nó, lớn chuyện đây, chưa chi kinh động tên
hoàng đế chết tiệt thì hỏng đại sự của ta, nhưng để bọn nó đụng vào Nhan Nhược Bình này thì nằm mơ đi”
“dừng tay” – 1 thanh âm trầm vang lên
Một thân ảnh cao to lực lưỡng, làn da
rám nắng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm đầy nét cương nghị chính trực bước
tới. Bọn lính Lãnh y vệ cúi rạp người hô to:
“tham kiến tam vương gia”
“cút” – thanh âm trầm lại vang lên lần nữa
Thân ảnh vàng rực thấy ảnh mắt nảy lửa
đang chiếu thẳng vào mình thì bất giác e rè, nhanh bước rời đi nhưng
cũng không quên bắn cho Nhan Nhược Bình một tia liếc xéo.
“vị nương nương đây, hoàng cung đấu đá, phải biết thân phận, đừng ra đây ngồi để gây chú ý, hoàng đế 3000 giai
lệ, làm vợ vua thì phải biết cam chịu” – thanh âm trầm lại vang lên mang theo mấy tia kinh nhược. Nhan Nhược Bình thấy ánh mặt có phần khinh bỉ
của y nhìn thẳng mình nàng nộ khí phát ra, trợn to hai mắt rọi thẳng vào ánh mắt ấy, miệng cong lên, cười tựa như không cười, tay chỉ chỉ vào
ngực y, lạnh giọng nói:
“ta mượn tam vương gia cứu sao, ăn không kĩ đi lo chuyện bao đồng, tưởng bà đây sợ bọn chúng sao, nam nhân ngu ngốc”
Lời vừa dứt nàng cười khẩy một cái rồi
quay lưng bước đi để lại thân ảnh ngơ ngác trợn trừng hai mắt không tin
vào những gì mình vừa nghe thấy, khẽ cười, miệng lẩm bẩm: “ở hoàng cung
cũng có một phi tử kì lạ như vậy sao, thật hiếm có”.
Giờ Dậu ngự hoa viên
Phía bên trên hoàng đế ngồi giữa hai bên là Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu.
Phía bên dưới bên trái là nơi an toạ
của các vị vương gia cùng vương phi (các vị thiếp chính thì ngồi sau
lưng) và các vị đại thần, quan viên các cấp đều tề tụ yên vị tại chỗ
ngồi của mình.
Phía bên phải là chỗ ngồi của các phi
tần. Bọn họ như những chú bướm sặc sỡ sắc màu ăn vận rực rỡ, tóc vấn
trâm nhiều vô kể, có người toát ra khí chất cao quí, sang trọng, có
người thì ngây thơ thanh khiết, có kẻ thì quyến rũ, kiều mị, có kẻ thì
loè loẹt, chói mắt. Trên mặt tán đầy phấn, đôi môi đỏ mộng kiêu dụ. Hôm
nay là thời điểm tốt nhất để câu dẫn hoàng thượng, ngôi vị hoàng hậu là
mơ ước của biết bao phi tần chốn hậu cung đấu đá này. Trong đám sắc màu
ấy thì nổi bật nhất là bốn người, chính là tứ phi đứng đầu trong các phi tần chỉ xếp sau hoàng hậu.
Thân ảnh khoác lên người bộ cẩm bào
vàng rực rỡ, trên thân váy thướt tha đính những hạt đá lấp lánh, hoa
nhan tóc mây kim bước diêu, từ người toát ra cổ khí cao quí nhưng tràn
đầy kiêu căng. hống hách– đây là Hoàng quí phi Liễu Thanh Ngọc đứng đầu
trong tứ phi. Liễu Thanh Ngọc chính là nhị tiểu thơ của thừa tướng đương triều, muội muội của Liễu Thanh Tuyết, cháu gái của Hoàng Thái Hậu (fox: Liễu Thanh Tuyết là người đứng đầu trong tứ thiếp chính của Lãnh Thiên, kẻ bị Nhan Nhược Bình trừng trị ở mĩ nhân các, các tềnh êu nào quên
Liễu Thanh Tuyết thì xem lại chương 32, 33)
Thân ảnh khoác lên người bộ cánh hở vai ngọc bích khoác trên lưng một dải lụa vàng với những đường nét nhấn kim xuyến bắt mắt rực rỡ, giữa hồng tâm điểm một bông hoa, mái tóc vấn cao
với những đoá hoa bằng vàng thả rũ 2 lọn tóc trên bờ vai trắng nõn, từ
người toát ra khí chất quyến rũ phong tình vạn chủng – đây là Mai phi
Quách Nhã Lâm, tam tiểu thơ của Lại bộ thượng thư, muội muội của Quách
Tử Nguyệt (fox: Quách Tử Nguyệt là một trong bốn thiếp chính của Lãnh Thiên)
Thân ảnh khoác lên người bộ váy đỏ rực
pha sắc vàng, trên đầu vấn đầy trâm vàng hoa ngọc trong thất chói mắt,
thật loè loẹt, từ người toát ra thanh vị kiêu sa, ngạo mạn – đây là Thục Phi Đoan Mộc Trang Đài, tiểu thơ của Công bộ thượng thư. Luôn ganh tị
với Liễu quí phi, mơ ước sẽ thành hoàng hậu, xưng bá hậu cung.
Thân ảnh khoác lên người bộ y phục tím
sa pha sắc hồng, mái tóc đen buông xoã tung bay trong gió, từ người toát ra cỗ khí ngây thơ trong sáng – đây là Hiền Phi Diêu Kim Linh, tiểu thư của Ngự sử đại nhân.
Nói về phần Nhan Nhược Bình sau khi rời khỏi hòn sơn giả do được tin tức báo cáo của Độc Nhẫn thì trà trộm vào
khuê phòng do chính Lãnh Hàn ban cho Tiểu Bình, Tiểu Bình cởi bỏ lớp
dịch dung cao cấp khôi phục lại khuôn mặt thật của mình, trở lại là Hoạ
Tâm và rời đi. Nhan Nhược Bình không cần trang điểm cho đẹp để dự lễ vì
vốn nàng đã trang điểm và ăn mặc đẹp rồi. Một tên thái giám dẫn theo một đám cung nữ bước đều, ai ai cũng đều ngây ngất trước vẻ đẹp của Nhan
Nhược Bình. Nhan Nhược Bình được dẫn tới ngự hoa viên nơi diễn ra đại lễ long trọng……..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT