Hai ngày sau bữa tiếp đón Vương gia và
vương phi, Nhan Nhược Bình vẫn án binh bất động. Lâm phủ thì gà chó bay
tán loạn. Tiểu thư của Lâm gia không biết đập hết bao nhiêu là tách trà, nhiêu là bình sứ để hả cơn tức vì bị lừa, biết bao nhiêu a hoàn bước
vào chẳng đành khi bước ra 5 đầu ngón tay đỏ ửng trên má. Thân phận a
hoàn thì chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ đâu dám vùng lên.
“thật tức chết ta, tại sao trước kia chỉ thấy ả mà không thấy vương gia tuấn mỹ xuất hiện ở bên, nếu biết ta đã
không thất thố trước mặt vương gia tuấn mỹ kia, tức chết ta, ả tiện nhân kia, ta muốn giết chết ả”
Hồng y a hoàn, a hoàn tâm đắc của Lâm
Phi Phi an ủi tiểu thư của mình: “tiểu thư, người đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng tới dung mạo như hoa như ngọc của mình, theo Lục nhi nghĩ có thể
vương gia bận rộn xem xét dân tình là thật, nên mới giao việc sát hạch
cho ả vương phi kia, Lục nhi quan sát thấy vương gia hướng nhu tình tới
tiểu thư đó, tiểu thư ngoài mặt cứ gắng sức vượt qua sát hạch đi, bên
trong âm thầm câu dẫn vương gia, chỉ cần tiểu thư trở thành người của
vương gia rồi thì vương phi kia còn biết nói gì nữa, dù sao tiểu thư
cũng là con nhà danh giá mà. Với lại 2 ngày rồi chẳng có động tĩnh gì,
có thể vương phi biết khó nên rút lui chăng” (danh giá cái khỉ mốc xì >” Lâm
Phi Phi nghe xong sự tình mà hồng y a hoàn trình bày, ánh mặt đăm chiêu, nghĩ ngợi, rồi khẽ gật đầu, biểu tình quả thật a hoàn của ả nói không
sai, về việc câu dẫn, Lâm Phi Phi tự nhận mình đứng thứ hai thì không kẻ nào dám tranh thứ nhất. Biết bao công tử các nhà hào phú trong trấn Vân Khê này đều qua tay của ả (fox: má ơi, khiếp). Ả tuy vẫn chưa mất tấm thân xử nữ, nhưng đã có hoan ái xác thịt bên
ngoài với bọn công tử ấy rất nhiều lần vì ả trước đây một lòng đợi kì
tuyển tú nữ nhưng dục vọng mê ái không thể kiềm chế được, đành phải mượn thân xác mấy tên công tử kia để thoả mãn mê ái.
Lâm Phi Phi đứng bật dạy quát: “bọn bay
còn đứng đó làm gì, mau tới hầu hạ trang điểm cho bổn tiểu thư, nếu
vương gia không thích đừng trách bổn tiểu thư” – Các a hoàn nghe xong
tay chân rụng rời, tất cả đều cầu khẩn ông trời giúp tiểu thư lọt vào
mắt vị vương gia tuấn mạo kia.
~~~~~~~~~~~~~~
“nghe được gì?” – Nhan Nhược Bình một thân thanh y mát dịu ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhàn nhã xơi mấy trái hồng
“phu nhân mọi chuyện là…………”
“con ả này, khốn kiếp, dám nghĩ tới việc câu dẫn người của ta, tưỏng ta là con mèo bịnh hả, Độc Nhẫn, Độc Kiêu
cả 2 ngươi đi loan truyền cho ta, Lâm tiểu thơ của Lâm tri phủ chuẩn bị
sát hạch để làm thiếp thân của vương gia. Ngày mai ở Đường Thanh quán
mời dân chúng đến xem náo nhiệt”.
“dạ”
Thật ra hai ngày nay Lãnh Thiên cũng rất ít có mặt trong phủ. Y được giao nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng – săn
kho báu giúp nàng nên ả Lâm Phi Phi muốn ngầm câu dẫn. Đi mà gặp lão Chu giữa ban ngày đi.
Vừa mới sáng sớm Lâm Phi Phi đang trang
điểm thay cẩm phục xong thì một thanh y nam tử bước tới: “Lâm tiểu thư,
vương phi cho mời tiểu thư tới Đường Thanh quán dùng bữa”
“dùng bữa, không dùng trong phủ, đến đó làm gì?”
“Lâm tiểu thư, vương phi nói món ăn ở đó đặc biệt hợp khẩu vị của tiểu thư”
“vương phi thật chu đáo, ta biết rồi,
Lục nhi đi” – Lâm Phi Phi không che giấu được biểu tình đắc ý. Chỉ thấy
thanh y nam tử nhếch mép cười khoái trá.
Đường Thanh quán hôm nay không phải có
lễ hội gì mà sao lại đông nghẹt khách một cách cực kì. Họ dường như đang đợi cái gì đó, miệng tuy ăn nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự chờ
đợi.
Khi Lâm Phi Phi bước vào, biết bao ánh
tập trung nhìn ả, làm ả chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Ả nghĩ có lẽ
hôm nay mình dung mạo quá mức tuyệt mĩ nên câu dẫn không ít ong bướm
tới. Bất quá bọn ong bướm này chỉ là ong què bướm dại bên đường, làm sao so sánh với ong bướm tuấn mạo tuyệt mĩ vương gia. Ả nghếch cao đầu,
ngạo ngạo đi, thập phần đắc ý.
Thay vì ngồi bên trong phòng, Nhan Nhược Bình lại chọn một nơi ở bên ngoài, ngay vị trí trung tâm của quán. Cơ
hồ muốn để khán giả có thể thấy rõ sân khấu do nàng hảo hảo mở miễn phí
không lấy vé. Thấy biểu tình của Lâm Phi Phi, Nhan Nhược Bình chỉ hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng cong lên. Lâm Phi Phi tiến tới chỗ Nhan Nhược
Bình cũng chẳng bỏ Nhan Nhược Bình vào mắt, nhếch nhẹ thí thí ngồi
xuống.(thí thí = cái mông ó)
“tỉ tỉ thật có lòng, mời ta tới dùng bữa nhỉ” – Lâm Phi Phi nghĩ vương phi này thật đang lo lắng cho ngôi vị của mình nên ả cũng chả cần khách sao, bất quá vương gia chắc chắn không
thoát khỏi lưới tình hoan ái của ả. Lời nói mang thập phần cao ngạo.
Nhan Nhược Bình thật muốn một kiếm chém
quách cái cổ kia xuống. Bất quá, còn nhẫn được, chơi vui một chút, khi
khác thử vài kiểu chém mới sau.
Nhan Nhược Bình quơ tay, tiểu nhị lập
tức mang tới các món bánh điểm tâm ngon nhất của Đường Thanh quán cũng
là các món bánh điểm tâm Lâm Phi Phi rất thích ăn
“Lâm tiểu thơ, đây là các món bánh ngon nhất ở đây, cũng là các món bánh vương gia cực kì thích ăn”
“thật sao tỉ tỉ, vừa hay ta lại chung sở thích với vương gia”
Lâm Phi Phi vừa dời bàn tay tới gần chiếc bánh thì đã bị kiếm của Độc Nhẫn chặn lại.
“cẩu nô tài, không thấy ta dùng bữa sao?” – Lâm Phi Phi sẵng giọng ****
Nhan Nhược Bình ánh mắt nảy lửa, cẩu nô tài, đang quát ai thế, quát người của nàng, người của nàng còn quí giá
hơn một con ả tiểu thơ ngu ngốc. Nhan Nhược Bình kiềm chế, lạnh giọng
nói
“chúng ta tới đây để chuẩn bị kì sát
hạch, ta sẽ hỏi Lâm tiểu thơ một vài câu, đáp đúng sẽ được một món bánh, đáp sai thì” Nhan Nhược Bình chưa dứt lời thì ả đã nhảy vô họng ngồi
rồi
“không cần ta há đời nào lại đi đáp sai” – Lâm Phi Phi tuy có chút bất ngờ nhưng cái tự mãn hơn cái bất ngờ
nhiều lắm. Lâm Phi Phi nghĩ có lẽ Nhan Nhược Bình cùng lắm chỉ khảo hạch về thơ văn, tứ thư ngũ kinh,…..đại loại là thế thôi. Cái đó thì ả dư
sức vượt qua. Ả là ai? Là hoa khôi trấn Vân Khê, là người tinh thông cầm kì thi hoạ. Ai có thể qua mặt được ả.
“vậy ta bắt đầu hỏi nha, một câu chỉ có
một khắc suy nghĩ (15 phút)” – Nhan Nhược Bình thấy thái độ tự mãn của
Lâm Phi Phi thì hai tay xoa xoa cho nóng
“mời tỉ tỉ”
Cả Đường Thanh quán hiện tại đang dán mắt chăm chú vào hai thân ảnh một thanh một vàng ngồi trên cao kia.
“câu thứ nhất, 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. Hỏi có mấy con vịt?”
Lâm Phi Phi nghe xong trố mắt, cái gì,
tứ thư ngũ kinh đâu, sao lại là câu đố. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Ta là ai? Ta là Lâm Phi Phi thông minh tuyệt sắc. (con này tự kỉ quá)
Ả nhíu mày suy nghĩ, gần 1 khắc, ả trả lời: “12 con vịt”
“CHÁT”
Lực ra tay mạnh cực kì. Vốn chị ấy khởi
động cho nóng tay rồi mà. Mấy câu đố mẹo của hiện đại, người cổ đại muốn giải hả. Cũng khó à nha. Đặc biệt một nữ tử đầu to óc như trái nho
“khô” thì càng nằm mơ đi.
“người, tiện nhân, ngươi sao đánh ta,
bắt ả tiện nhân cho taaaaaaaaa” – Lâm Phi Phi trước nay chưa ai dám tát. Lần trước do cha ả sợ vương gia nên mới tát ả, cũng không tới nỗi mạnh
lắm. Xong mọi chuyện cha ả dỗ dành ả suốt. Ả được coi như viên ngọc sáng thanh khiết của Lâm phủ (xìiiiiii).
Lâm Phi Phi hét lớn làm cả Đường Thanh
quá giật nảy cả mình, làm họ cũng kinh ngạc không kém, sao Lâm tiểu thơ
bị tát, câu trả lời đúng mà 4 + 4 + 4 = 12 thật quá đúng mà
Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói: “Lâm tiểu thơ giữa mỗi vế của câu không có từ và, ta hỏi 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt chứ không
hỏi 2 con vịt đi trước 2 con vịt và 2 con vịt đi sau 2 con vịt và 2 con
vịt đi giữa 2 con vịt. đáp án là 4, chứ không phải 12. Rất tiếc món bánh đầu tiên muội không thể ăn”
Tất cả đồng loạt vỗ tay… hay hay hay.
Bọn lính đi theo Lâm Phi Phi nghe tiếng tiểu thơ quát thét liền tiến vào thấy vương phi trừng mắt thì kinh hãi lui ra. Nhan Nhược Bình tư thế
oai nghiêm, khuôn mặt không cười, chỉ lạnh giọng nói: “Lâm tiểu thơ, sai phạt đúng thưởng, đạo lí đơn giản này muội không hiểu sao”
“đúng đúng, sai phạt đúng thưởng” – dân chúng a dua hò theo
Ả còn biết nói gì, ả lúc nãy là chặn
họng, không nghe hết ý tứ câu, còn trách ai. Ả đành ngậm ngùi ngồi phịch xuống, hướng ánh mặt nảy lửa quét hết cả quán, hướng ánh mặt căm ghét
nhìn Nhan Nhược Bình
“Lâm tiểu thơ câu thứ hai Có 1 con ngựa. Đầu nó thì hướng về hướng mặt trời mọc, nó quay trái 2 vòng sau đó quay ngược lại rồi sau đó lại quay phải hai vòng rồi lại quay ngược lại hỏi
cái đuôi của nó chỉ hướng nào?”
Lâm Phi Phi nhanh nhảu trả lời: “câu này dễ, ngươi kinh thường bổn tiểu thơ ta quá, hướng về phía đối diện hướng mặt trời mọc chứ gì. Ngươi tên cẩu nô tài kia, đút bánh cho tiểu thơ ăn mau”. Trả lời xong Lâm Phi Phi hất mặt chỉ tay vào Độc Nhẫn. Độc Nhẫn
trong mắt ẩn tia cười, giọng nói trào phúng
“ừ thì ăn”
“CHÁT”
“Lâm tiểu thơ, ta cho tiểu thơ một khắc, nên suy nghĩ kĩ, đáp án là hướng xuống đất, đuôi ngựa lúc nào cũng
hướng xuống đất hết, Lâm tiểu thơ thích cưỡi ngựa sao lại không biết,
thật quá ngu ngốc”
Khắp Đường Thanh quán nghe xong đáp án
của Nhan Nhược Bình và nhìn vào hai má của Lâm Phi Phi thì ôm bụng cười
ngặt nghẽo reo hò: “đúng là ngốc”
Lâm Phi Phi giãy nảy người hét toáng lên: “câm miệng, tất cả câm miệng, ta cắt lưỡi lũ chúng bay, lũ chó chết, câm miệng”.
Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói: “tiểu
thư gia giáo phải hiền lương thục đức, nhu mì, dịu dàng”. Lâm Phi Phi
tức nghẹn họng, muốn bóp chết người đối diện, nổ hoả bốc cao tuy nhiên
lại không thể phát ra. Khuôn mặt của ả vừa đen vừa đỏ trông thật kì dị.
“Lâm tiểu thơ câu thứ ba có một người
không cẩn thận té xuống sông, khi được cứu lên quần áo ướt đẫm hết mà
không thấy tóc ướt tí nào, tại sao?”
“người sao lại không có tóc, sao tóc lại không ướt” – Lâm Phi Phi đập bàn quát tháo
“câu trả lời của muội?”
“câu hỏi ngu ngốc của ngươi làm gì có đáp án”
“CHÁT”
Bạt tay kì này nhanh, mạnh, lực tay tăng, khiến cho khuôn miệng Lâm Phi Phi ứa ra một dòng chất lỏng màu đỏ.
“hoà thượng, ni cô có tóc không?”
Khắp Đường Thanh quán một lần nữa vỗ tay reo hò, cười tới xéo cả quai hàm, vỗ tay reo hò khen cho vị vương phi
thông minh, cười nhạo Lâm tiểu thơ ngày thường dương dương tự đắc ức
hiếp mọi người, này lại bị tát trước mặt nhiều người. Vả lại mặt ả hiện
giờ không khác gì mặt của một con heo, vừa sưng vừa đỏ. Lâm Phi Phi lúc
này thật là giận, thẹn, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Ả giận quá
hoá điên, nhào tới túm tóc Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình giáng cho ả 3 cái bạt tai
“bạt tai đầu tiên, ta là vương phi ngươi chỉ là một con tiểu thơ ngu ngốc như heo mà dám xưng hô ta – ngươi với
ta, heo ngu đúng là heo ngu, bạt tai thứ hai thuộc hạ của ta nếu là cẩu
thì người là thua cả con cẩu, **** ngươi là heo thật sỉ nhục nhã dòng họ nhà heo, bạt tai thứ ba ta thay mặt người dân trấn Vân Khê hảo hảo dạy
bảo ngươi, CÚT”
Lâm Phi Phi bị giáng ba bạt tay cả người xiêng vẹo ngả rũ ra, chật vật đứng dậy, hoả nộ sung thiên nhưng muốn
đụng tới Nhan Nhược Bình quả là ngu. Ả chỉ còn biết ôm mối nhục nhã này
rời đi
“rời đi như heo” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng ra lệnh