Những tia nắng cuối ngày đã buông xuống
rất lâu, toàn sơn cốc giờ đã chìm ngập trong màn đêm, chỉ nghe ra rỉ
tiếng côn trùng vang lên, thật hoang sơ, thật lạnh lẽo làm sao. Trên
vách hằn lên 2 bóng người đang ngồi đối diện nhau.
“Không được, nương tử, tuyệt đối không được mà” “um ta muốn, không được cản ta, cho ta đi”
“nương tử, nghe ta, không cho được mà”
“nhưng mà……”
“nương tử” – Lãnh Thiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhất nhìn Nhan Nhược Bình.
“haizzz không cho thì không cho” –
Nhan Nhược Bình khẽ thở dài, biết không thể xoay chuyển được ý của y,
nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của y bây giờ, khác xa với nét con nít của y mọi ngày, Nhan Nhược Bình đành ngậm ngùi chấp nhận lời của y.
(fox: ý chị là Thiên ca con nít hả? ~ NNB: umh ~ fox: *mắt trợn trừng, miệng lắp bắp* nhầm to rồi bà chị ơi)
Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu Nhan Nhược
Bình mấy cái, rồi xoay bước phi thân ra ngoài. Nhan Nhược Bình ngồi được một khắc (15 phút ấy), buồn bực khẽ hừ một tiếng: “Lãnh Thiên chết bầm, không cho ta, ta càng muốn”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cổ Khang Nam đến rồi à, ngươi điều tra được tên Độc Lãnh chưa hả?”
“Trực tiếp hỏi ta, cần gì điều tra” – Một giọng nói truyền tới lạnh như băng, mang theo ngữ ý chẳng hề tốt đẹp gì
“A……ngươi….ngươi là ai” – một thân người quay lại, mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc
“là ngươi, quả là ngươi” – Một nụ cười lãnh lẽo vang lên, ánh mắt ngập tràn sát khí cùng hung tàn, hiện hữu
sâu trong góc mắt là sự oán hận, căm phẫn làm cho kẻ đối diện bất giác
run lên, một loạt hơi lạnh chạy dài theo sóng lưng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“cốc chủ, có kẻ lẻn vào thư phòng” – một a hoàn lên tiếng
“là nam và nữ?”
“dạ là nữ”
“Tần Phúc, kêu toàn bộ người bao vây thư phòng” – một giọng nói lạnh vang lên mang theo mấy phần tà ác.
“còn ngươi, bưng trà sâm tới cho Độc Lãnh, thám thính tình hình”
“dạ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“ngươi làm cái quái gì vậy Nhan Nhược Bình, để ta ngủ với chứ”
“suỵt, suỵt nói nhỏ thôi, mau phụ ta
tìm cách mở kệ tủ này ra coi, Lãnh Thiên chắc đã vào bên trong rồi, ta
không muốn bỏ lỡ kịch hay, mau”.
Hôm nay trăng đặc biệt vô cùng tròn và sáng, căn phòng được ánh sáng của trăng xuyên qua, ai thân ảnh loay
hoay tìm kiếm mò mẩm bên trong, hì hục tìm kiếm.
Bất chợt, bên ngoài nhất loạt mọi
hướng rất nhiều người xông tới, ánh đuốc loé lên sáng rực trong đêm:“kẻ
nào bên trong, ngoan ngoãn bước ra”
“làm sao đây Bình nhi, bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi, đều là tại ngươi”
“hừ, phát hiện thì phát hiện, sợ làm
quái gì, từ khi nào lá gan người bé thế, cứ coi tình huống rồi tính
tiếp, không lẽ bọn chúng không nể mặt Lãnh Thiên, ta thấy có vẻ phu quân ta cũng có máu mặt lắm đấy, ngươi chạy đi kiếm Độc Kiêu và Độc Nhẫn đi” – Nhan Nhược Bình vốn đâu phải là người mang thiện lương trong lòng,
vốn cũng chẳng phải là người mang ác tâm, nhưng bất quá dại mà trêu vào
nàng, nàng cũng chẳng nương tay, một là hành hạ sống không bằng chết hai là giết. 2 cách này quả thật tốt nhất để trừ hậu quả về sau.
(fox: rốt cục chị là ác hay là thiện ~ NNB: ngươi muốn phiêu lưu địa phủ không? “lườm lườm” ~ fox: không, cáo từ)
Cánh cửa thư phòng mở ra, một thân ảnh hiên ngang đi ra
“cốc chủ, ngươi làm gì mà dàn binh bố
trận như thế” – Nhan Nhược Bình cười lạnh, nhìn thẳng Cổ Khang Nam. Làm y bất giác cũng khẽ run lên, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“phu nhân, đêm khuya không biết tìm
đến thư phòng có việc chi cần chỉ giáo” – Cổ Khang Nam lúc này vẫn còn
cảnh giác thập phần, hồi hộp tại sao không thấy Độc Lãnh đâu. Từ đằng
sau, một lam y a hoàn chạy lên thì thầm bên tai của lão, chợt thấy mắt
lão sáng hoắc lên, lão đanh miệng nói
“không biết Độc Lãnh ngài hiện ở đâu, sao lại không ở trong phòng giữ phu nhân, để phu nhân chạy lung tung thế?”
“sao, không có phu quân ta ở đây,
ngươi muốn ăn hiếp bổn phu nhân à” – Nhan Nhược Bình trong đáy mắt có
chút sợ hãi, nhưng biểu hiện ở khuôn mặt vẫn bình thản, chút sợ hãi ấy
cũng chỉ thoáng qua đôi chút.
“bắt ả ta” – Cổ Khang Nam hừ một
tiếng, ra lệnh. Nhất loạt khoảng gần chục hắc y nam tử xông lên. Nhan
Nhược Bình rút trường kiếm ra xông lên. Hạ thủ không chút lưu tình. Nàng dùng trường kiếm nhắm ngay yết hầu mà chém. Từng người từng người gục
xuống dưới chân nàng, máu ở yết hầu chảy ra xối xả.
Vốn mẫu thân nàng Viên Tú Huệ là một
sát thủ, nên võ công trong bí tịch mà nàng ta để lại cho đứa con của
mình các chiêu thức ra tay cực kì âm hiểm. 5 tháng ở lãnh cung nhan
quốc, nàng tự luyện một mình, chưa từng qua giao đấu nên ở quán trọ ngày hôm đó, không có kinh nghiệm mới để Độc Kiêu hất văng trường kiếm, làm
nàng né chật vật, và bởi một điều nho nhỏ trong lòng Nhan Nhược Bình là
Độc Kiêu cũng rất là đẹp trai nha (fox: amen, hám trai, bó tay).
Mấy ngày trên đường đến Cổ Tuyệt cốc,
trên xe ngựa có nhờ Lãnh Thiên chỉ giáo cho, khi dừng chân nghỉ ngơi thì tập luyện cùng với Lãnh Thiên nên Nhan Nhược Bình tiến bộ lên hẳn. Lãnh Thiên ra tay vô cùng vô cùng âm hiểm tàn nhẫn, nên khi chỉ điểm cho
nàng cũng truyền luôn mấy cái âm hiểm. (Thầy nào trò nấy). Mấy hắc y ở
đây so với Độc Kiêu vẫn con non lắm.
Thấy thuộc hạ của mình chết trong tay
nàng, lão ánh mắt phẫn nộ, “giận quá hoá ngu” thét giọng: “tất cả xông
lên, giết ả cho ta”.
Toàn bộ hắc y cùng với kiếm sáng loáng trong tay, nhất tề xông lên. Nhan Nhược Bình ánh mắt đanh lại, chỉ tay
về mấy thi thể trên mặt đất, thấp giọng đe doạ: “nhìn không thấy hả, cốc chủ của các ngươi ngu ngốc, các ngươi cũng ngu ngốc như lão, cũng muốn
chầu Diêm Vương sớm hả, các ngươi có vẻ quên phu quân ta là ai thì phải”
Toàn bộ hắc y hơi khựng tay lại, dáo
dác nhìn những thi thể dưới đất lại dáo dác nhìn nhau rồi quay sang nhìn cốc chủ. Cổ Khang Nam mặt đỏ tía tai, tức giận khi nghe Nhan Nhược Bình **** mình ngu, lão quát lên: “chỉ có một mình ả, các ngươi không ra tay được, hay muốn ta chặt đầu các ngươi, xông lên hết cho ta”
Toàn bộ hắc y nghe xong cả kinh xông
lên. Kiếm nhất loạt nhắm thẳng Nhan Nhược Bình, chỉ thấy loé lên một
hồi, mấy hắc y nam tử dẫn đầu đều thấy tứ chi đang làm bạn với mặt đất.
Nhan Nhược Bình nhìn lại, hai tiểu soái ca đã đến .
“tốt lắm Độc Kiêu, Độc Nhẫn, giết sạch bọn chúng, chừa lại tên đầu xỏ”
“dạ phu nhân”
Toàn bộ thuộc hạ của Sơn cốc này đều
tập trung hết ở đây vì vậy chỉ với hai người, Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng
hơi chật vật. Nhan Nhược Bình lùi về sau, đứng quan sát sự tình. Phía
bên kia Cổ Khang Nam cũng đứng xem xét, lão thần nghĩ: “từ nãy tới giờ
không hề thấy Độc Lãnh, hắn cũng không ở phòng, thật là cơ hội tốt,
khống chế ả, uy hiếp và giết Độc Lãnh, ta sẽ nổi danh thiên hạ, người
người nghe tới ba chữ Cổ Khang Nam sẽ đều quì lạy khiếp sợ”.
Nghĩ tới đây Cổ Khang Nam cười lớn, phi thân lên trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT