Hiện tại thì chúng ta đang ngự trị ở nhà nó, sau khi khẩu xực xong phần cơm chiều thì nó phi thẳng cánh dán chặt hai con mắt lên màn hình tivi coi phim Hàn Quốc. Đang khúc gay cần thì
từ đâu có một cái gối bay véo vào ngay mặt nó ko thương tiếc.
– “Hai này, trời đánh còn tránh bữa ăn mà” – Nó dồn nội công trong người di chuyển sang cuống họng rồi
phóng ra từ miệng hét toáng lên.
– Anh nhớ là em mới ăn xong đây mà.
Nó giơ bịch Snack lên cao vẫy vẫy
trước mặt Đình Huy – “Anh ko thấy em đang gặm nhấm đây hả? Anh có tin
ngày mai em cho người ném bom ám sát anh ko?”.
– “Hơ…em ác lên hồi nào zạ?” – Đình Huy vờ giang tay ôm lấy cả thân mình run lẩy bẩy, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặc bất cần – “Anh ko sợ”.
– “Sợ hay ko kệ a, tránh ra cho em
xem phim” – Nó ném chiếc gối về phía Đình Huy rồi buông thêm một câu –
“Hay anh muốn thưởng thức dao của em?”.
Đình Huy rét thật sự nhảy phóc sang ngồi xuống ghế cạnh nó, trầm ngâm một hồi anh mới hỏi:
– Dạo này ở nhà em thấy pa có gì khác lạ ko?
– “Khác lạ? Chỗ nào?” – Nó ngơ ngác giương mắt ếch nhìn anh mình.
– Ko có gì thì thôi.
Cả hai lại tiếp tục dán mắt lên tivi, được một lúc thì nó mở miệng:
– Papa thường xuyên ko về nhà, mỗi lần về thì hay nhốt mình trong phòng, nhìn papa có vẻ lo lo gì đấy.
– “PK dạo này có xảy ra vài vụ tranh chấp chức chủ tịch” – Đình Phong nói nhưng ko quay mặt lại nhìn nó.
– “Tranh chấp? Sao ko ai báo với em việc này? Mà cổ phần nhà họ Vũ chiếm đến hơn 85% thì ai dám tranh
chấp?” – Tuy ko trực tiếp điều hành nhưng hàng tháng vẫn có thư kí của
papa thông báo về lịch trình trong tháng cho nó. Đó là yêu cầu của papa
vì muốn nó chuẩn bị cho việc kế thừa tập đòan.
– Theo như bên anh điều tra thì có
kẻ nào đó lợi dụng sự tín nhiệm đã bán bớt đi cổ phiếu PK khiến cho cổ
phần bên mình bị hao hụt ít nhiều, nhưng papa vẫn ko hề hay biết nên anh mới thấy kỳ lạ. Cuối cùng thì ko nhất quán trong hệ thống quản trị nên
đã xảy ra việc tranh chấp.
Nó bật người ngồi thẳng dậy – “Ko
thể nào. PK là tâm huyết cả đời của ông nội và papa, ko thể nào để rơi
vào tay kẻ khác được. Nhưng anh nghĩ ai là kẻ bán đi số cổ phiếu đó mà
papa ko hề hay biết chứ? Papa vốn là người tinh khôn trong thương trường nổi tiếng xưa giờ, làm sao ông ấy ko biết được?”
– Đó đang là một câu hỏi khó. Anh nghĩ papa có…
– Tình nhân?
– Anh…ko dám chắc nhưng có lẽ thế. Mà sao em…?
– Hai àh! Em lớn rồi, mấy chuyện này ko phải là em ko biết. Có lần em…
Quay về quá khứ 3 tháng trước…
– “Đi ăn kem mày” – Nó kéo tay Nguyệt Vy chạy thẳng về phía cửa hàng kem Lottery.
Đang chạy thật nhanh chợt nó đứng khựng lại khiến cho nhỏ mất đà cắm đầu thẳng vào người nó làm cả hai xém dúi dụi.
– “Mày làm sao vậy Zinny?” – Nguyệt Vy thấy con bạn mình là lạ bèn ngước mắt lên nhìn theo ánh mắt nó thì
thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động. Một người đàn ông rất quen đang
mở của xe cho một phụ nữ tầm hơn 40, ông ta chòang tay ôm eo người đó
rồi nhanh chóng đặt lên đôi môi đỏ bóng vì son kia một nụ hôn phớt nhẹ.
Sau đó thì cả hai đi vào bên trong nhà hàng.
– “Vào trong đó ko Kindy?” – Nó vẫn nhìn theo hướng hai người vừa nãy nói vọng ra đằng sau.
– “Bọn mình về thôi, đừng vào. Nếu
như đó là pa mày thì chỉ càng làm cả hai thêm khó xử. Chuyện này mình
điều tra sau nha” – Nguyệt Vy vội kéo con bạn chạy nhanh ra khỏi nơi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT