Đang ngồi gặm bánh mì súc xích với
Nguyệt Vy một cách hăng say con gà tây thì đột nhiên sau lưng nó bỗng
nháo nhào cả lên, tiếng chữi rủa, xì xầm bàn tán, tiếng đỗ vỡ hỗn độn
vang lên náo loạn cả một góc canteen trường. Với cái tính hiếu kì và bản tính gây chuyện khắp nơi của của bọn nó thì làm sao bỏ qua sự kiện
trọng đại ngàn năm có một tại trường chứ. Thế là hai con người, nó và
nhỏ ngốn vội miếng bánh mì vào họng một cách nhanh nhất có thể rồi nhanh chân chen vào trong giữ chỗ xem phim. Cảnh tượng ập ngay vào mắt nó là
một cô gái đang quỳ xuống xin lỗi một cô gái khác, xung quanh là thức ăn vung vãi tùm lum, à còn một đống mì sợi dưới chân cái đứa đang ngồi
nữa, nó hiểu ra cớ sự rồi đó nên mỉm cười thích thú nhìn nhỏ.
-Mình…xin lỗi bạn, thật sự…xin lỗi. Mình sẽ đền cho bạn đôi giày khác. Mình…hứa đó.
– Mày nghĩ mày có mua nổi đôi giày
này đền cho tao ko hả? Đây là hãng giày nổi tiếng nhất thế giới đó, tao
phải đặt riêng mới có, trên thế giới làm gì còn chiếc thứ hai cho mày
mua hả?
– “Vậy bạn muốn mình làm sao? Mình
sẽ cố gắng làm mà” – Cô gái quỳ khóc dưới chân đám ngang ngược mặt cắt
ko còn một giọt máu hai mắt đong đầy nước tèm nhem hết cả lên.
– “Liếm đi” – Con nhỏ hách dịch nhếch mép cười rồi nói mà ko thèm cúi nhìn cô gái dưới chân.
– “Hả?” – Cô gái ngước mặt khuôn mặt lên thể hiện đầy vẻ khó hiểu và run sợ.
– LIẾM GIÀY TAO ĐI!
Đột nhiên một khay đầy thức ăn nào
soup, mì sợi, sôcôla, tương ớt, nước mắm, nước tương,…từ đâu đổ ập lên
đầu con nhỏ hách dịch đó làm mọi người xung quanh vỡ òa ra ngạc nhiên
còn ánh mắt của ả cùng đám bạn ả thì long lên sòng sọc như muốn ăn tươi
nuốt sống người khác.
– “Ấy da! Chết rồi! Mình lỡ tay làm đồ hết thức ăn lên người bạn rồi. Mình có cần phải đền cho bạn cái áo
có 1-0-2 này nữa ko???” – Nó giương ánh mắt tha thiết lên nhìn cô ta,
người ngoài tưởng chừng như nó vô cùng sợ sệt nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu nó đang nghĩ gì trong cái đầu đầy trò chơi ác chiến đó.
– Mày!!! Mày là con nào mà dám… Mày có tin tao cho gia đình mày phải phá sản chỉ trong một đêm ko hả?
– “Hơ… Làm gì nóng thế hả? Đừng như con cẩu lồng lộn lên đòi cắn người chứ!” – Nguyệt Vy nhìn cô ta buông
lời xỉa xói mà trong lòng thấy hả dạ vô cùng khi nhìn ả chẳng khác gì
con chó lông xù đã một tháng chưa tắm.
Tức điên lên, cô ta đứng thẳng dậy
vung tay tát vào mặt Nguyệt Vy nhưng chưa kịp làm gì thì nó, tay cầm cốc nước ngọt ở bàn kế bên, dốc thẳng xuống đầu cô ta tập hai khiến mọi
người xung quanh ồ lên còn ả thì vừa giật mình vừa tức tối.
-ÁÁÁÁÁÁ! Bọn mày dám???
– “Mày là cái gì mà bọn tao ko dám? Loại người như mày nên về nhà bảo pama dạy dỗ lại cho đàng hòang rồi
hãy đến trường. Khôn hồn thì cút khỏi mắt tao, nếu ko thì mày ko yên
thân đâu” – Nó nói rồi khum người xuống đỡ cô gái đang khóc lóc nhưng
cũng đang há mồm ngạc nhiên kia đứng dậy.
Cô ta bất ngờ vung chân chúi gót
giày dài và nhọn đâm thẳng xuống lưng nó khi nó đang cúi xuống. Lúc này
đâu đó có một bóng người vụt nhanh ra giơ chân ra đỡ cái chân bẩn thỉu
đó, hắn ta nắm lấy đầu cô ả đập mạnh xuống bàn làm chảy cả máu mũi. Ko
dừng lại ở đó, hắn còn giơ tay tát lia lịa vào khuôn mặt tròn trịa trắng hồng của cô ta nhão như bún.
– “Mày thật là láo, dám động thủ
với cô ấy hả?” – Thì ra là Thịnh, đàn em của nó vô tình đi qua thấy ồn
ào cũng với bản tính tò mò ko bỏ liền bu lại xem.
Cả đám con gái xung quanh thấy thế
liền xông vô lấy số lượng chèn chất lượng. Lúc này Zen tiến tới khóac
vai Thịnh lên tiếng :
– Tao đã thề là ko bao giờ đánh đàn bà nhưng bây giờ đành phải phá luật mà chơi thôi.
Hai thằng con trai đạp mạnh cái bàn bên cạnh ngã xuống gãy làm đôi đè lên người bọn con gái sốc nỗi. Tiếp
đó là Nguyệt Vy bay vô với những cái tát và đá liên tục làm bọn chúng
xanh cả mặt mày kéo nhau bỏ…dép chạy lấy người. Lần đầu tiên trong lịch
sử của Paradise lại diễn ra cảnh đánh nhau rợn người giữa nam sinh và nữ sinh như thế này.
Trước khi rời đi cô ả hống hách
ngước gương mặt đầy đồ ăn, tóc tai bê bết nước ngọt dính chườm lên nhau, quần áo sộc sệch máu me nhìn nó với ánh mắt căm phẫn.
– Tụi mày sẽ hối hận về việc làm ngày hôm nay. Nhớ đó Lệ Phi này sẽ ko bao giờ để yên cho mày.
- “Tốt nhất mày hãy tránh xa hai
chị của bọn tao nếu còn muốn giữ lấy cái khuôn mặt đẹp đẽ đó, nếu ko cho dù mày là con gái tao cũng ko để yên đâu” – Thịnh chống nạnh nhìn thẳng xóay sâu vào đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn của Lệ Phi.
Nó vội vàng kéo nguyệt Vy bỏ đi lên lớp mà ko quên quay sang phía Zen và Thịnh – “Thanks hai đứa”.
Đằng xa xa kia, có một người đang…
– Alô! Anh hai hả? Em muốn nhờ anh xử một người…
- “Được thôi em gái. Đụng đến em anh thì anh bỏ bom cả gia đình nó ngay”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT