Linh hào hứng đong mưa trong bàn tay mình. Lâu lắm rồi cô mới được trở lại tinh nghịch và trẻ con như thế. Những hạt mưa xiên
ngang đáp vào tay cô. Dịu dàng, man mát. Rồi đột nhiên xoay mình để váy
trắng và mái tóc cùng xoè ra đón mưa. Linh lại thấy mình giống cô nhóc
ngày nào, thích được làm cô dâu, được mặc váy và xoay xoay trước gương.
- Nhìn cô giống một con chuột bị ướt! Ghê quá!
- Anh so sánh thế đấy hả?
Linh chạy đuổi theo Vũ. Họ đạp nước bắn tung toé. Họ vui đùa với nhau
trong mưa. Những hạt mưa reo vui cùng giây phút hạnh phúc hiếm hoi của
họ. Họ cười, trêu nhau và chạy nhảy. Tuổi thơ sống lại trong Linh... Cô
nuốt từng giọt mưa vào miệng... Ngọt lịm và mát nữa. Sự mát rượi ấy dịu
dàng thấm vào tim cô, tiếp thêm cho nó thật nhiều sức lực.
*
- Cô nhấn mật khẩu đi: Minh Nguyệt.
Linh hơi khựng tay lại.
- À, không cần ghen đâu. Là do cô ấy tự đặt. Mà tôi không có thời gian đổi nên cứ để vậy thôi!
Vũ cười tươi rói, tay nghịch nghịch những lọn tóc ướt đẫm trên lưng Linh.
- Thôi đi, buông ra, ai thèm ghen với anh. Tự đi mà ấn.
- Này nhá, chính cô năn nỉ tôi cho vào nhà tôi đấy nhé! 12 giờ rồi, tôi lại cho về nhà hoặc ra đường bây giờ.
Linh bực mình, định quay đi. Vũ vội giữ tay Linh.
- Thôi được rồi. Con gái thật rách việc. Hơi tí đã giận như thật. Đi ra đó mà ngủ ngoài đường à?
Căn phòng của Vũ khá đơn giản. Bộ ghế sofa màu nâu xám hướng về chiếc ti vi màn hình rộng. Linh chú ý bức ảnh gia đình treo đối diện ô cửa sổ,
có cả Nguyệt. Người đàn bà trong ảnh hình như Linh có nhác thấy ở đâu
đó. Không loại trừ khả năng là nhà Dương. Linh tin vào suy luận của
mình. Thi thoảng cô vẫn nghĩ về những mối quan hệ chằng chéo này. Rồi
vội xua đi.
Vũ ném cho Linh chiếc khăn tắm màu xanh dương.
- Vào tắm đi, cảm là tôi không trả cho nhà cô được đâu?
Linh chần chừ, ngồi im trên ghế:
- Nhưng mà... tắm xong tôi biết... mặc gì?
- Ừ nhỉ! Không nghĩ ra... À, quần áo tôi... Thiếu gì... Yên tâm, mặc được hết.
Vũ cười lớn.
Linh lưỡng lự cầm bộ quần áo bóng đá của Vũ, chui tọt vào nhà tắm...
Vũ đánh rơi quyển báo trên tay khi cô bước ra. Trông cô thanh tú lạ
thường trong bộ quần áo quá cỡ. Phom người nhỏ khiến cô bỗng trở nên
quyến rũ. Làn da mịn màng, không trắng bóc nhưng đầy khiêu khích cho ai
đó muốn chạm vào.
Vũ đưa cho Linh chiếc máy sấy. Rồi đột nhiên muốn làm gì đó! Anh ngồi
lùi lại phía sau cô, mân mê từng chút tóc ướt. Có cảm giác thật thích
thú.
- Được rồi, để tôi làm cho.
Vũ quyết định.
- Mà này, cô không biết lau đầu đi à. Ướt thế này. Ốm cho xem.
Nói rồi, Vũ dùng khăn lau mạnh đầu Linh, khiến tóc rối tung, anh dịu
dàng vuốt lại rồi sấy nhẹ và chải. Vũ chăm chút cho mái tóc giống như
một phần của con người mà anh tha thiết yêu.
- Tôi chưa từng chải tóc cho ai ngoài mẹ đâu nhé!
- Tôi cũng chưa để người con trai chải tóc cho mình trừ mối tình đầu.
- Cô cũng có mối tình đầu cơ à?
- Ừ, anh ấy mất rồi!
Vũ hơi khựng lại. Anh bối rối.
- Khi mẹ tôi mất, tôi gần như mất phương hướng...
Vũ kể cho Linh về khoảng thời gian khó khăn ấy. Về những điều kinh khủng anh trải qua. Linh hiểu chứ. Hiểu rất rõ. Cô cũng từng đi qua những
ngày tháng đó. Dưới sàn nhà mát lạnh, họ nói cho nhau nghe những chuyện
về quá khứ, về những người đã đi, ở lại. Những điều có thể không nói
được với bất kì ai, trong một hoàn cảnh nào đó lại có thể chia sẻ tất
cả.
- Mạnh mẽ. Mỗi lần tôi mệt mỏi, chán nản đến phát khóc, tôi đều tự nói
với bản thân: Strong! Strong! Anh thử đi, thấy khá hơn đấy.
- Được rồi, đi ngủ thôi!
Linh đưa chiếc máy sấy đặt lại lên giá để đồ cạnh cửa. Nhìn những chiếc bảng mã mật khẩu thích thú:
- Chơi trò đổi mật khẩu không? Tôi vừa ấn một mật khẩu mới đó. Anh thử đoán xem.
Vũ ngoắt mắt nhìn Linh rồi đi đến bên cạnh. Đặt tay, nhắm mắt vẻ rất
thâm hiểm rồi ấn nút... Cánh cửa kêu tè tè... không mở. Linh hếch mũi,
nhìn anh vẻ đắc thắng.
- Đùa cô thôi! “Strong” này...
Cánh cửa bật mở.
- Đầu óc cô đơn giản quá mức. Ai chả đoán ra.
Họ còn chơi mất 15 phút đủ thứ mật khẩu linh tinh trên đời. Và cuối cùng, Vũ phán:
- Đây là mật khẩu cuối cùng, giải vây cho cô đó. Nếu không hôm nay cô ngủ salon, tôi ngủ giường. Ố ồ.
Linh ấn liên tục, không đúng. Gương mặt cô căng thẳng...
- Thôi đi, giọng tôi ấm thế cơ mà. A a a... gì nhỉ? Chuông gió.
Vũ xị mặt, nhưng cười.
- Tôi tha cho cô đó. Chả lẽ bắt cô ngủ ghế.
- Thôi, tôi đi ngủ đây. Tôi thích cái mật khẩu mới phết!
Vũ lắc đầu, cười, nhìn Linh trong bộ quần áo của anh. Rất đáng yêu!
Điện thoại Linh lại vang lên bản nhạc quen thuộc trong lúc cả đám đang ngồi trước bàn ăn. Tận 2 giờ Linh mới dậy,
hậu quả của việc thiếu ngủ đêm qua là đôi mắt cô thâm quầng cả lên. Cô
đã mặc lại chiếc váy trắng hôm qua. Tất nhiên điều đó không qua được ánh mắt tinh tường của Trang. Cô bạn nhìn Huy tủm tỉm cười. Linh nghe máy:
- Tôi muốn gặp cô ngay. 20 phút nữa tôi có mặt ở ngõ vào nhà. Cô chuẩn bị đi.
- Xin lỗi chị, em đang ở ngoài, chưa về nhà. Chắc phải khuya em mới về.
- Không cần trốn tránh, chính mắt tôi thấy chiều nay giám đốc đưa cô về
nhà rồi. 20 phút nữa nếu cô không ra thì tôi sẽ xông vào nhà đấy.
Nguyệt dập máy! Linh nhấn số gọi lại. Điện thoại không còn liên lạc được nữa. Linh tự lẩm bẩm: Vào nhà? Vào nhà ư? Làm sao vào nhà được? Không
được! Nhà đó không phải chỗ của cô. Không được! Cô lại điên cuồng bấm số và nhăn mặt lại khi nghe những âm thanh nhạt nhẽo từ tổng đài. Linh sợ, chính xác là cô sợ! Mọi thứ đều có thể xảy ra khi chiếc cổng sắt vang
lên từng tiếng kèn kẹt và mở tung ra. Mẹ sẽ đứng đó. Tâm khảm Linh gào
lên: Mẹ!
Những giây phút bấn loạn vừa rồi Linh hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt đang nhìn mình cho đến khi Vũ lay mạnh cô:
- Này, sao thế? Tỉnh lại... Tỉnh tỉnh lại đi.
Ánh mắt anh thảng thốt nhìn những biến chuyển khó hiểu trên gương mặt
người con gái bé nhỏ đang ngồi trước mặt anh. Lúc căng ra, lúc chùng
lại, những đường nét trên gương mặt xô lệch. Bất giác Vũ muốn được ôm
Linh vào lòng để cô gái bé nhỏ của anh bình tĩnh trở lại và mong cô có
thể yên tâm rằng dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ gánh thay cô. Nhưng
Vũ đủ tỉnh táo để nhận ra giữa hai người vẫn có một khoảng cách.
Cánh tay Linh bám chặt tay anh.
- Cho tôi về nhà... 20 phút... được không? Tôi cần về nhà.
Vũ không hỏi lí do, anh choàng chiếc áo vest của mình lên bờ vai mỏng manh của Linh rồi kéo cô ra xe, vẫn kịp ngoái lại:
- Giải quyết hộ tớ đống đó nhé!
Linh cũng gật đầu chào họ. Chiếc xe lao đi vun vút trong bóng tối. Những lo lắng bất an đang tạo thành một khối đá nặng trịch đè lên ngực khiến
Linh thấy ngột ngạt dẫu gió vẫn táp vào vội vã. Thi thoảng Vũ đưa mắt
nhìn cô, có định hỏi đôi điều nhưng rồi lại cố nén lại. Anh không muốn
cô phải suy nghĩ thêm nữa, không muốn làm Linh rối thêm nữa. Ánh mắt
Linh đang hoàn toàn bấn loạn, cô liên tục đổi tư thế ngồi. Tay bám chặt
vào vạt áo khoác anh vừa đưa ban nãy.
- Nhanh lên tí nữa được không?
- Này, cô có bị làm sao không đó, nhìn lại tốc độ đi!
Vũ lấy lại giọng khinh khỉnh để đáp lại sự giục giã của Linh rồi bỗng thấy hơi chạnh lòng, anh nhấn ga thêm một chút:
- Có chuyện gì thì cũng bình tĩnh mà làm. Cứ cuống lên đường cũng không ngắn lại đâu. Chỉ tổ mệt người thôi!
Linh im lặng, Vũ cũng không biết nói gì hơn nữa. Những ánh đèn đường khẽ hắt mạnh xuống mặt bê tông. Con đường về loang loáng những vệt sáng lấp lánh. Xe đã vào trung tâm thành phố, xe cộ đã lướt qua nhanh hơn. Linh
vẫn nôn nao bấm máy. Cô chỉ muốn nói với Nguyệt một câu rằng: Cô sẵn
sàng làm tất cả chỉ cần Nguyệt đừng bước qua cánh cổng sắt. Mẹ! Những
hình ảnh lặng lẽ của mẹ nơi khung thêu, đôi mắt đã mờ và những bước chân đã mỏi. Linh không thể là người phá vỡ sự bình yên đã vỗ về những nỗi
đau của mẹ bao lâu nay. Cô sẽ là kẻ có tội, tội rất lớn. Linh sẵn sàng
mất tất cả những gì cô đang có để người phụ nữ mà cả cô và Dương đều
mang nợ ấy được sống những ngày tháng còn lại trong những niềm hạnh phúc thật giản dị và đơn sơ. Linh sợ. Phút giây này cô thật sự thấy tim mình run lên bần bật. Cô sợ Nguyệt. Sợ thật rồi! Linh quay mặt về phía con
đường đang lướt qua. Gió làm loang ra giọt nước mắt vừa lăn tròn trên bờ má mềm...
- Dừng lại đi. Cho tôi xuống ở đây.
- Sao lại xuống ở đây?
Vũ quay sang nhìn Linh, ánh mắt cô nhìn anh khẩn thiết.
- Cho tôi xuống ở đây đi.
- Gần đến nơi rồi, tôi đưa cô về luôn!
- Được rồi, cảm ơn anh. Giờ tôi xuống xe và anh đừng quay lại nhé! Anh quay xe và đi đường ngược lại đi.
- Ơ hay nhà tôi đường này mà.
- Xin anh đấy, tôi không có thời gian đôi co đâu. Xem như anh giúp tôi được không? Hứa với tôi không quay lại nhé!
Linh nhìn thật sâu vào mắt Vũ. Gương mặt lộ rõ sự cương quyết. Vũ gật
đầu rồi cô mới đẩy cửa xe bước xuống. Anh ngồi lặng trên xe nhìn những
bước chân liêu xiêu của người con gái anh yêu. Cô gái còn quá nhiều bí
mật mà anh cần khám phá. Chưa bao giờ trong Vũ dạt dào yêu thương đến
vậy. Anh muốn vứt hết tất cả, quá khứ, hiện tại và cả tương lai, chỉ cần được yêu cô, yêu bình thường như bao người khác, được lau những giọt
nước mắt bằng vai áo mình, được bảo vệ và che chở cho cô gái có đôi mắt
trong veo như những buổi chiều thu đang về của anh. Vũ lặng nhìn những
bước chân vội vã mà lẻ loi, đơn độc... Gió thoảng qua mang hương hoa sữa nhẹ nhàng tan trong cánh mũi, Vũ quay xe trả lại cho khu phố vắng vẻ sự tĩnh lặng quen thuộc.
Linh hối hả bước như chạy về phía con ngõ nhỏ dẫn vào nhà. Tim đập mạnh, những tế bào thần kinh căng ra,cô vẫn chưa nhìn thấy Nguyệt. Linh biết
Nguyệt không nhiều nhưng đủ hiểu cô gái ấy nói là sẽ làm.
- Cô muộn 2 phút và may cho cô là tôi vẫn đủ kiên nhẫn.
Nguyệt đánh mắt về phía cánh cửa cách họ không xa. Ngôi nhà vẫn im lìm
trong vỏ bọc bình yên vốn có. Mùi hoàng lan vẫn nhẹ nhẹ bay bay trong
những cơn gió đầu thu dịu mát. Giọng nói của Nguyệt khiến Linh thấy như
trút được cả gánh nặng, cô đặt tay lên ngực, thở hắt, đôi chân như muốn
khuỵu xuống:
- Tại sao chị không nghe điện thoại? Chị có biết...
Linh không muốn nói nữa, cô biết Nguyệt không đến đây để nghe những lời
kể lể than vãn của cô. Linh cố đứng thẳng dậy, cô cũng biết cuộc hẹn này không nhiều nhã ý vậy thì phải mạnh mẽ lên, phải kiêu hãnh lên chứ!
Đúng rồi, kiêu hãnh là cách con người ta cười ngạo nghễ và vượt lên tất
cả. Linh tự nhắc mình.
- Cô có vẻ vừa đi chơi về nhỉ? Có lẽ vui. Xin lỗi tôi không biết giám
đốc của cô lại không đưa cô về nhà ngay mà lại đến tận hôm nay như thế.
Kể ra thứ bảy cũng hợp với những buổi hẹn hò.
Ánh mặt Nguyệt dừng lại nơi chiếc áo vest khoác ngoài Vũ vừa khoác lên
người Linh lúc ban nãy. Linh cũng vừa sực nhớ ra, nhưng cô chợt nghĩ
mình có làm gì không đúng đâu để sợ. Linh không sợ! Thứ duy nhất Linh sợ đã không xảy ra, tại sao cô phải sợ.
- Chị gặp tôi không phải vì chuyện đó chứ? Chị có thể hẹn trước và không nên dọa dẫm tôi bằng cách đó đâu!
- À thật ra tôi chỉ giỏi nắm bắt tâm lý mọi người thôi. Nên đôi khi không cần hẹn trước, người ta vẫn cứ bắt buộc phải chạy đến.
- Chị...
Linh định thốt lên một câu gì đó nhưng nén lại. Cô biết Nguyệt biết quá
nhiều và cô thì hoàn toàn yếu thế.Nguyệt tiến lại sát cạnh, nhìn xoáy
vào mắt Linh:
- Tôi làm sao? Độc đoán, bắt chẹt cô hay gì nữa? Tôi chỉ đến để nhắc cô
rằng: Cô đang đi quá xa đấy, Linh ạ! Và nếu cô không dừng lại thì chỉ có cô và người phụ nữ trong ngôi nhà kia tổn thương thôi, tôi nói là làm.
Tôi biết cô không muốn bà ta chịu bất cứ đau khổ nào nữa.
- Chị có vẻ biết quá nhiều nhỉ? Sao cứ phải tìm đến tôi? Để cho chúng tôi được yên không được sao?
- Được, với một điều kiện?
- Là Hoàng Vũ...
- Không. Trước hết là hủy cuộc hẹn ngày mai với ngài chủ tịch đáng mến.
Nghỉ việc và biến mất khỏi Hoàng Gia. Cô còn tồn tại trong cuộc sống của gia đình tôi ngày nào là còn có nguy cơ làm tôi “điên” ngày đó!
- Tôi không có quan hệ bất chính với ông ấy, không làm gì đi quá giới
hạn của một trợ lý và luôn cố gắng làm việc tốt. Tại sao lại phải nhận
những thiệt thòi không đáng có ấy về mình? Có những điều tôi cần hỏi ông ấy, có những quá khứ cần được vén màn. Tôi cần biết. Tại sao tôi phải
nghe cô?
- Vì cô không được phép biết!
Nguyệt gằn giọng, ánh mắt cô nheo lại, nhìn Linh đầy nguy hiểm nhưng vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
- Vậy chị cũng không có quyền ép tôi làm gì cả. Tôi có quyền biết những điều đã làm đau mẹ tôi và Dương cũng...
- Đúng! Cậu ta có quyền nhưng cô thì không. Đừng ảo tưởng nữa. Cô cũng
chỉ là một đứa con gái. “Mẹ tôi”, tôi còn đang tự hỏi sao cô phát âm từ
ấy dễ dàng thế đấy.
- Chị cũng không có quyền phán xét tôi.
- Tôi không bận tâm đến cô nhưng cô cũng tỉnh táo đi là vừa. 22 tuổi
đầu, cô có điên không khi cứ bám lấy ngôi nhà cũ rích với người đàn bà
mù không tỉnh táo ấy. Cô biết thừa là anh ta chết rồi. Chết rồi, cô có
ngồi đó đợi anh ta cũng có sống lại được đâu. Dùng một thằng em cô gọi
điện cho bà ấy là có thể giấu cả đời được à? Ấu trĩ!
- Chị im ngay cho tôi!
Linh đẩy Nguyệt lùi ra phía xa khi có cảm giác giọng nói của cô quá lớn. Nhưng... lẽ ra Linh phải làm điều này từ ban nãy. Trong con ngõ chật
hẹp này, mọi âm thanh dù nhỏ đều có sức vang lớn. Và với một người đàn
bà mù mọi giác quan khác lại càng trở nên tinh nhạy.
Mắt Linh mở to không tin vào sự thật trước mặt. Cô cắn chặt môi, máu như muốn bật máu. Đôi tay cô giơ lên bần thần không điểm tựa, hai chân run
rẩy, miệng cô lắp bắp:
- Mẹ, mẹ à...
Người đàn bà trước mặt Linh đang chập choạng những bước đi vô thức, tay
quờ quạng trong bóng tối tiền về phía đối diện Linh. Là cô gái vừa nhắc
đến tên con trai bà... Bước hụt bước vội, chấp chới tiến lại nơi mà đôi
tai của bà tự định tính được. Chân bà vấp phải một hố nhỏ, chới với,
Nguyệt đưa tay đỡ người đàn bà ấy, mắt ráo hoảnh nhìn ra con đường nhập
nhòe những ánh sáng cao áp. Bà bấu chặt tay cô:
- Cô ơi, thằng Dương... thằng Dương của tôi, cô quen nó à? Cô vừa nhắc đến nó đúng không? Cô ơi!
Nguyệt không trả lời, cô vẫn lặng lẽ nhìn ra đường, mệt mỏi với những gì đang diễn ra.
- Nó vẫn khỏe chứ cô, vẫn khỏe chứ? Sao lâu rồi nó không về thăm tôi? Cô bảo nó về thăm tôi đi? À không, nói với nó là cố gắng học hành, tôi với cái Linh vẫn đợi nó về.
Bà bám chặt hơn vào tay Nguyệt, như cố níu, cố kéo. Đôi mắt mờ đục hoen
ra những giọt nước mắt vốn đã khô héo, bà không quay lại nhìn Linh:
- Linh, con lại đây đi. Con bảo với cô ấy nhắn với Dương giùm mẹ đi!
- Mẹ...
Linh òa khóc, nước mắt ứa ra, cô chạy lại ôm chầm lấy bà từ phía sau.
Hơn bao giờ hết Linh cảm nhận được nỗi đau đắng nghét trong lòng người
mà cô vẫn tha thiết gọi bằng mẹ. Lòng Linh đặc quánh lại, cô không nghĩ
được gì nữa. Nước mắt làm tê cứng mọi giác quan. Nước mắt rỉ ra xối vào
những vết thương đang bật máu trong tim. Buốt. Nhói. Đến tận óc.
- Nào, con đừng khóc. Dương nó sẽ về thôi. Con hỏi thăm cô ấy tình hình
của nó đi. Nó vẫn khỏe lắm, phải không cô? Con trai tôi ngoan giỏi lắm
cô nhỉ?
Bà lại tiếp tục lay mạnh cánh tay Nguyệt, day dứt và siết chặt như cố kìm, cố nén, lại như cố vớt vát một hi vọng cuối cùng.
- Anh ta chết rồi.
Cánh tay của Linh giơ lên, đáp mạnh xuống má Nguyệt. Nhưng những lời đã
nói ra không còn kịp thu lại. Mọi thứ đã vỡ bung như đến lúc nó phải
vậy. Thời gian ngưng lại trong tích tắc. Người đàn bà cơ khổ nhắm mắt
cho những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ ào ra. Bà ấy nghe chứ, nghe rõ
lắm câu chuyện ban nãy của Linh và Nguyệt, chỉ là cố lắm cố lắm không
chấp nhận sự thật ấy. Giá còn cách gì để không phải chấp nhận sự thật
này hơn là những câu hỏi ngớ ngẩn ban nãy có lẽ bà đã làm... Sự khẳng
định lại đầy nghiệt ngã này của Nguyệt đã không cho phép bà cơ hội trốn
tránh thêm một lần nữa.
- Linh, Linh...
Tay bà quơ điên cuồng trong đêm dù "cô dâu" vẫn ôm chặt bà từ phía sau.
Cô gái ấy lúc này cũng đang nghẹn lại vì nỗi đau tức chặt nơi lồng ngực. Cô luống cuống nắm lấy tay bà:
- Cô ta đang nói gì đấy con, nói linh tinh gì đấy?
- Mẹ... mẹ... con...
Linh khóc nức lên, những nghẹn ngào khiến cô nức nở.
- Cô ta nói nhảm đó con ạ! Đừng tin, không tin được con ạ. Sáng nay nó vẫn gọi điện cho mẹ mà. Không được tin nghe con!
Bà mỉm cười với Linh, vỗ nhè nhẹ vào cánh tay cô như động viên, như an
ủi. Linh mím chặt môi, cố nén cho nước mắt đừng trôi ra nữa. Cô không
muốn mình yếu đuối lúc này. Mẹ Dương cần cô, nỗi đau của bà khủng khiếp
quá... Bà vẫn mỉm cười với Linh nhưng khuôn mặt đã tái đi, bàn tay lạnh
ngắt, chân bà khuỵu xuống và ngất lịm dưới chân Linh.
- Mẹ, mẹ ơi...
Linh gào lên trong bóng đêm lạc lõng, hoang vắng. Chưa bao giờ Linh thấy tim mình quặn đến vậy, các dây thần kinh như xoắn vào nhau không thể cử động. Cô không ngớt lay cánh tay yếu ớt không còn chút sức lực của
người đàn bà đang khuỵu dưới chân cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT