... Chiếc Audi lại vút đi, xé tan bóng tối dày đặc. Tay
anh nắm chặt vô lăng. Hình như Vũ sợ cảm giác tay anh bị buông lơi.
Những lúc ấy, cảm giác chênh vênh, chới với lại làm anh khó chịu. Hoá ra bao lâu nay anh vẫn cô đơn vậy, chỉ là Vũ không tự ý thức được điều đó.
Tiếng nhạc xập xình ở Melody làm Vũ thấy mệt mỏi. Anh đi qua cô thu
ngân, vẫy tay gọi một bao thuốc rồi đi về góc bàn quen thuộc. Nguyệt đợi anh ở đó. Cô mặc chiếc váy màu đen bó sát để lộ những đường cong quyến
rũ. Cô đang lặng lẽ soi những giọt rượu trong suốt trong chiếc ly thuỷ
tinh. Vũ ngồi xuống cạnh Nguyệt:
- Em đợi lâu chưa?
- Từ khi anh gọi điện!
- Không lo cho anh sao?
- Em đã gọi cho anh cả mấy chục lần và đứng mỏi chân trước cửa? Nếu em không nhầm chắc anh mới thay mật khẩu?
- Ừ, anh quên mất không nói với em. Anh ổn mà.
- Tất nhiên là ổn rồi, em biết anh cần gì mà!
Nguyệt không nhìn Vũ mà tay vẫn xoay xoay những vệt rượu đang xoay tròn
trong chiếc ly. Rồi như nhận ra sự ngạc nhiên khó hiểu của Vũ, cô quay
sang nhìn anh, nặn ra một nụ cười có phần nhạt nhẽo... Vũ không cười,
anh đưa tay đỡ cốc rượu trên tay Nguyệt, uống một hơi, rồi đặt ly rượu
xuống bàn. Anh cúi xuống sát tai Nguyệt, trong tiếng nhạc và những bóng
người lắc lư, anh nói nhẹ:
- Lấy anh nhé!
Nguyệt mở to mắt nhưng rồi bỗng cười nhạt. Hóa ra cái giây phút cô đợi
chờ là đây sao? Sao Nguyệt không thấy vui như cô vẫn nghĩ. Cô yêu anh,
rất yêu. Cô đợi để được kết hôn với anh và đã từng vui lắm khi mẹ nhắc
đến chuyện đó. Và đau lắm khi mọi chuyện cứ lùi dần vào quên lãng. Nhưng giờ khi chính anh nói ra điều đó, Nguyệt lại thấy nhạt nhẽo đến vậy.
Nguyệt chỉ thấy lòng bẽ bàng đến vậy. Cái cảm giác đôi chút tủi nhục cứ
thấm thấm vào trong Nguyệt. Cô nghĩ đến Linh, đến ba cô, đến những trận
đòn. Muốn khóc... Nguyệt sờ ly rượu nhưng đã cạn. Cô chép miệng... đắng
ngắt...
Vũ nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt anh vẫn sóng sánh những vệt buồn vương
lại từ tình cảm trớ trêu với con bé kia. Nguyệt ngước lên nhìn Vũ. Con
người ấy, cô đã yêu, yêu hết cuộc đời, yêu bằng tất cả những ngang
ngược, kiêu hãnh của con người mình. Nguyệt không trả lời, cô đáp lại
lời cầu hôn bằng một cái gật đầu, rất khẽ. Vũ nắm chặt tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
- Tình cảm của em, cả đời này anh sẽ trân trọng. Em là người duy nhất anh còn tin tưởng. Hãy tin ở anh.
Nguyệt nhìn theo dáng đi thân thuộc của người đàn ông cô sẽ gọi là chồng trong một ngày không xa nữa. Trong cô lúc này, không hẳn là hạnh phúc.
Cảm xúc là một mớ hỗn độn chính Nguyệt cũng không phân định rõ. Nguyệt
muốn cười, lại như muốn khóc. Tâm trạng lẫn lộn mất kiểm soát này với
Nguyệt thật sự khó chịu. Cô hấp tấp lôi ra một điếu thuốc, đánh lửa. Lửa bén vào tay... Rát... Nguyệt giật mình. Chiếc bật lửa đáp mạnh xuống
mặt bàn kính như muốn vỡ lại không thể vỡ. Sức chịu đựng của con người
tưởng mong manh mà thật ra lại hết sức lớn. Trái tim con người tưởng dễ
vỡ mà thật ra sau bao quăng quật, vò xé, bao nỗi đau, nó vẫn cứ nuôi
những vết xước âm ỉ và nó vẫn cứ thế đập, dù thoi thóp, dù lay lắt.
Nguyệt đứng dậy, hơi chếnh choáng vì men nhạc xập xình. Cô lao vào đám
người đang lắc lư theo nhạc. Đôi ba khách thấy cô thì chỉ trỏ thích thú. Nguyệt cười tươi đáp lễ. Tiếng nhạc nhanh chóng kéo bước chân họ điên
cuồng nhảy nhót. Nguyệt thấy mọi thứ tan đi trong khoảng khắc ấy. Mọi
chuyện cần phải lo cần phải buồn cũng biến mất. Nguyệt cười nhạt với bản thân... Bản nhạc kết thúc cũng là lúc Nguyệt dừng lại, đưa tay sờ má
mình... Ươn ướt... Hình như cô khóc. Nước mắt của một người phụ nữ mạnh
mẽ quý như chính con người cô ta vậy. Họ keo kiệt, bủn xỉn và luôn cố
giữ nó làm của riêng mình. Nước mắt trước đám cưới là nước mắt ngọt, đậm và thơm, nước mắt hạnh phúc. Nhưng nước mắt của Nguyệt lúc này không rõ vị nữa, cay đắng hay mặn chát ? Nhưng chắc chắn không hề ngọt.
Linh
Tiếng gọi của mẹ Dương làm Linh giật mình. Tranh thủ buổi sáng vẫn được
nghỉ làm Linh đang lau lại những bức thêu đóng khung của mẹ. Cô hoàn
toàn không nghe thấy tiếng bước chân của mẹ. Gần một tuần rồi, mẹ vẫn
lặng lẽ như hôm đầu tiên ở bệnh viện, không hề nói với cô nửa lời.
Không khí trong nhà vốn đã trầm lặng những ngày này lại càng trở nên ảm
đạm hơn.
- Dạ, con đây ạ?
Linh đứng dậy, dìu bà ra ghế:
- Dương, giờ ở đâu? Con đưa mẹ đến đó luôn đi. Nó ở đó một mình không có mẹ thì buồn lắm.
Linh chớp nhẹ mắt nhìn bà. Đôi mắt mờ đục như càng đau đớn hơn khi nhắc
đến con trai. Đòi đến thăm mộ, nghĩa là người phụ nữ đó đã phải nghẹn
lòng chấp nhận rằng: Con trai bà đã không còn nữa. Và những ảo tưởng vẫn cứ là ảo tưởng. Ngày ấy chấp nhận đã khó khăn, hôm nay sau bao nhiêu
năm, bao nhiêu tin yêu, đợi chờ để phải chấp nhận cùng sự thật ấy nhưng khó khăn thì gấp cả chục lần. Linh lấy nắm bàn tay gầy rọc đi của mẹ, nắm chặt như muốn tiếp thêm cho bà chút sức chịu đựng vốn cũng rất mong manh của mình. Bà vẫn nhìn về một khoảng không vô định, khoảng không ấy tất nhiên cũng tối đen, tối lạnh. Không một chút ánh sáng nào đủ ấm áp. Lòng Linh lạnh lẽo và hoang vắng đến vậy.
- À, cậu hôm ở bệnh viện về, ai vậy? Bạn con à, hình như muốn gặp mẹ!
Mẹ Dương hỏi bằng giọng không truy xét, có lẽ bởi những chuyện xảy ra đã khiến mẹ quá mệt mỏi và bàng quan với mọi việc. Chỉ là đột nhiên, Linh
nghĩ đến Vũ. Lòng trỗi dậy những cảm xúc thật khó tả. Không chỉ là yêu
thương
Tiếng xe máy của Hoàng Anh làm căn nhà bỗng ồn ào quá. Sự thay đổi một
cách quá rõ rệt lại khiến người ta dè chừng. Vậy nên cứ lặng lẽ núp
mình trong vỏ bọc. Hoàng Anh nhìn Linh trong thoáng chốc. Cả cô và mẹ
Dương đều gầy đi trông thấy. Những nếp nhăn trên trán mẹ như đầy hơn,
sâu hơn còn Linh đôi mắt là bằng chứng cho nhiều đêm mất ngủ. Hoàng Anh
muốn lắm được thay Dương ở bên họ, cho họ động lực và sức mạnh. Anh sẵn
sàng dùng cả cuộc đời mình làm người đàn ông, làm đôi vai cho hai người
phụ nữ bất hạnh ấy tựa vào. Nhưng chính anh lại cũng không đủ sức và đủ
thời gian để làm việc ấy. Cái mà anh mang lại cho họ được có lẽ cũng
chỉ là nỗi đau,nỗi mất mát tiềm tang không biết rõ khi nào sẽ đến.
Chuyến xe đầu tiên trong ngày đưa ba con người vượt hơn 300km về với
mảnh đất nghèo quê Linh.Mảnh đất với bờ biển đầy ắp những kỉ niệm tuổi
thơ cũng đầy nước mắt. Trong suốt chuyến đi hầu như không ai nói một câu nào trừ nhưng khi Linh nói nhỏ với mẹ còn bao lâu sẽ đến nơi. Ba con
người, ai cũng chìm vào suy tư, mỗi người một ý nghĩ riêng. Hoàng Anh đã đến đây lần đầu tiên 10 năm trước, khi ấy anh chưa phát hiện mình bị
bệnh, khi ấy anh còn chạy dài theo bãi biển cười toả nắng với cô bé Linh Strong. Cậu bé mồ côi, lần đầu tiên tìm thấy niềm vui thật sự trong
trẻo đến vậy, ngọt ngào đến vậy tại quê hương, gốc gác thật sự của mình. Hoàng Anh ngước nhìn Linh. Đôi mắt cô nhìn qua tấm kính không hiểu dừng lại ở đâu bên kia đường. Linh nhớ Dương, nhớ ngày hôm ấy, nhớ chuyến xe đưa cô về Hà Nội, không anh. Nhớ cô đã chạy trốn ra sao, đã nghẹn ngào
như thế nào trong những lần buộc phải trở về. Gần bốn năm qua, số lần về nhà của cô có thể tính trên đầu ngón tay, mà mỗi lần về cũng đi rất
nhanh. Cô có thể gửi quà cho mẹ, mẹ có thể ra Hà Nội thăm cô hoặc lắm
khi cung có thể là những cuộc điện thoại dài. Còn về nhà thì không.
Chính mẹ cô cũng không muốn cô về, đắm mình trong niềm đau không thể xoá nhoà.
Chiếc taxi dừng lại trước ngôi nhà hai tầng khang trang. Đó là tiền cả
đời mẹ cô tích cóp và sự cố gắng không mệt mỏi của Linh trong cái xóm
nhỏ này. Linhđẩy nhẹ chiếc cổng sắt còn mới, đứa em trai đã được báo
trước, ào ra đón chị. Hoàng Anh xách túi đồ đưa vào trong nhà, bao nhiêu là đồ đạc, quà cáp lỉnh kỉnh mẹ Dương bắt cô chuẩn bị thật chu đáo. Dù
sao cũng là lần đầu tiên bà về nhà cô. Linh đỡ mẹ Dương từng bước chậm, nói nhỏ: Đây là nhà con ạ! Rồi quay sang hỏi em:
- Mẹ mô rồi , Cún!
- Mẹ đi ra bể vẫn chưa về tê nự!
Hoàng Anh bất giác tự hỏi, tại sao giọng đặc sệt Trung bộ của thằng bé
này lại có thể bắt chước giọng bắc rất sáng của Dương được. Có tiếng
lạch cạch gõ cửa:
- Mẹ về ạ!
Linh chào mẹ. Mẹ cô ôm bó rau khoai cho lợn.Gương mặt phúc hậu, tươi tắn và dáng đi vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Có lẽ thời gian và niềm vui nhìn con cái trường thành đã phần nào làm vơi đi nỗi đau trong bà. Mẹ bước lại
phía cô, buông bó rau xuống nền sân, dùng hai tay nắm chặt tay mẹ Dương:
- Chị là mẹ thằng Dương đó hử? Bao nhiêu năm qua, em vẫn chưa có dịp mô tạ tội với chị. Vì không cẩn thận nên cơ sự nó mới thế. Thằng bé khổ
quá! Em còn có cái Linh, còn có thằng Cún còn chị chỉ có mình nó. Trời
ơi!
Nước mắt mẹ Linh túa ra, dàn dụa. Nước mắt của người già chính là chắt
lọc lại những đau đớn, tủi cực và cả sẻ chia. Nó thật lắm cũng mặn lắm.
- Thôi thì số nó thế, tôi cũng không biết trách móc gì ai nữa…. Tôi..
Mẹ Dương không nói thêm được gì nữa. Bà không khóc nhiều, có lẽ nước mắt đã lặn vào trong đong đầy, ứ tụ nơi những vết xước nhói buốt trong tim, không bật ra được nữa.
Cảnh tượng hai người đàn bà cùng mất mát, nắm tay nhau khóc giữa sân
khiến Linh, Cún và cả Hoàng Anh cùng xót xa, nghẹn lòng. Cuộc sống này
nhiều trớ trêu, nhiều biến cố quá. Mà biến cố nào cũng làm người ta đau
đến tê tái vậy sao?
Lăng mộ Dương được chăm sóc cẩn thận bên cạnh mộ bố Linh. Mẹ cô bảo: Khi sống họ hợp nhau, mất đi rồi cũng có nơi bầu bạn. Linh đến mộ sơm hơn
bình thường. Mẹ Dương còn nhất quyết bị giữ lại ăn cơm cho khoẻ trươc
khi ra mộ, ai cũng sợ bà sẽ không chịu nổi. Có những chuyện trong thâm
tâm ta đã chấp nhận nhưng để đối mặt thật sự, trước thực tế quá nghiệt
ngã thì chưa bao giờ là dễ dàng.
“ Anh à, anh vẫn nghe em nói đúng không? Anh vẫn nhìn thấy em đúng
không? Hôm nay em về thăm anh, có cả mẹ anh ạ! Anh bất ngờ lắm đúng
không? Thật ra sự thật nào rồi cũng đên lúc không giấu được nữa! Em cũng quá mệt mỏi với bí mật này rồi. Dương à, mẹ và em ai cũng nhớ anh. Mẹ
đau lắm. Em hiểu những gì mẹ đang trải qua, anh cũng vậy đúng không? Em
biết trách ai bây giờ. Em biết làm gì cho mẹ bây giờ. Em tự thấy mình
kém cỏi quá. Anh, dạy cho em đi, chỉ cho em đi, xem em phải làm gì cho
mẹ. Những tổn thương trong quá khứ, trong hiện tại, sao cứ nghiệt ngã
với mẹ đến vậy. Anh trở về được không? Trở về che chở cho mẹ của anh.
Dương à!”
Linh cứ nấc lên sau những tiếng gọi, tay cô ôm lấy tấm bia mộ. Một cơn
gió lướt qua. Linh thấy lạnh. Cô tin anh nghe, nghe rất rõ những điều
Linh đang nói. Chỉ là lúc này, anh có lẽ cũng chẳng thể làm được gì hơn
cô. Linh thấy mình bất lực và tuyệt vọng.
Có tiếng bước chân phía sau. Hoàng Anh cúi xuống đỡ Linh dậy, kéo cô
sang bên. Phía sau anh, rất gần, mẹ Dương đứng đó nép nhẹ vào mẹ
Linh…Chân khựng lại không đi tiếp. Có lẽ bà cảm nhận được mùi da thịt
đứa con trai mà ba mang nặng đẻ đau và dày công nuôi dưỡng suốt mười mấy năm dù nó đang ngủ vùi dưới lớp đất kia. Linh tính của mọi người mẹ
luôn thật tuyệt vời. Bà không bước nữa, mà ngã nhào ra đất. Tay chới với đưa lên giữa không trung rồi nhích thêm một chút chạm ngay vào tấm bia
khắc tên con trai mình. Mắt không nhìn thấy những tình yêu thương và
trái tim đôi khi lại có khả năng soi sáng tất cả.
Không ai tiến đến đỡ bà dậy, nỗi xót xa, đau đớn đang
ngập tràn trong tâm trí tất cả những ai có mặt. Mẹ Dương thì không, bà
không khóc. Tay bà cứ mân mê những ngọn cỏ trên mộ anh, xoa nhẹ lớp đất
cát phía trên. Thời gian ngưng lại trong từng tích tắc. Người đàn bà mất con vẫn bò trên đất lạnh, lê lết sờ từng nắm đất đang vùi lấp con trai
mình. Nỗi đau chạm khắc vào những nếp nhăn nơi đuôi mắt. Con tim chết
lặng khiến đôi tay run rẩy chạm vào từng thớ đất. Và không khóc. Có
những hoàn cảnh nghiệt ngã nếu khóc được thì đã là một sự giải thoát,
nhưng cứ tắc nghẹn trong lồng ngực, không thoát ra được mới đau đến
không thở được.
- Dương ơi, mẹ đến thăm con đây này. Con có lạnh không? Mẹ ôm con nhé!
Con nhớ mẹ lắm hả? Đừng giận mẹ! Mẹ bận thêu tranh đẹp treo ở nhà nên
không đến chơi con được. Nhưng mà mẹ có mang túi sỏi của con đến chơi
cùng con này! Để mẹ chơi với con nhé!
Rồi bà đổ những viên sỏi trong túi ra đất, lật bật đếm từng viên nhỏ, vừa đếm vưa lẩm bẩm:
- Một này, hai nhé...
Rồi lại đưa hai viên lên:
- Đố con trai đây là bao nhiêu?
- Bao nhiêu? Lại không tập trung rồi? Hai, lần sau không nhớ mẹ búng vào tai đấy nhé!
...
- Nào con trai, đây là bao nhiêu?
- Bao nhiêu? Nào con trai, bao nhiêu... Bao nhiêu... Bao nhiêu?
- Dương à...
Đáp lại bà vẫn chỉ có tiếng gió chạm vào những ngọn phi lao rì rào và tiếng thút thít của những người xung quanh.
- Con à, con à. Trả lời mẹ đi. Ngày bé con ngoan thế cơ mà. Con à... Dương à...
Bà ôm lấy mộ Dương. Nước mắt kìm nén mãi mới được dịp bung ra. Bà điên
cuồng gào thét, điên cuồng cào bới những bụi cỏ, thớ đất trên mộ anh.
Linh chạy lại, ôm chặt lấy bà:
- Mẹ, mẹ... Còn có con đây! Mẹ ơi!..
Mẹ Dương lại gào lên:
- Con tôi đâu rồi, con tôi đâu? Cô giấu nó đâu rồi? Trả con cho tôi, trả con cho tôi...
Và bà ngất lịm đi trong tay Linh. Hoàng Anh chạy vội lại bế thốc mẹ
Dương về nhà. Mọi người nhốn nháo. Linh thì không. Cô ngồi khuỵu xuống
nền đất, như không còn chút sức lực nào. Có tiếng mẹ cô gọi, cô khẽ giơ
tay ra hiệu cho mẹ về trước đi. Cô cứ ngồi thẫn thờ như thế. 5 phút. 10
phút. Rồi 30 phút. Tim cô đang chảy máu. Não như ngừng hoạt động. Tay cô buông trên mặt cát, chạm khẽ vào những viên sỏi học làm toán vương ***. Cô cứ tự lẩm bẩm với bản thân:
- Làm thế nào, làm thế nào đây?
Linh quay lại nhìn thẳng vào tấm ảnh Dương vẫn đang mỉm cười thanh thản và nhẹ nhõm:
- Em phải làm thế nào đây, hả Dương? Làm thế nào đây, hả anh?
Và Linh khóc, khóc to, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt ướt đẫm bờ má. Mặc kệ. Cô không đủ sức kìm nén bất cứ điều gì nữa. Nỗi đau này
của mẹ như thấm vào da thịt cô. Mưng mủ. Cô ôm bụng. Đau nhói!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT