Trung tâm Hana Plaza hôm nay đông nghịt người, khác hẳn với ngày thường. Đó là điều tất nhiên, hôm nay là chủ nhật mà. Chiếc xe đen sang trọng
dừng lại trước cửa chính của khu trung tâm. Người tài xế trẻ bước xuống
xe và nhẹ nhàng mở cửa cho cậu chủ của mình. Người ấy từ tốn bước ra.
Khuôn mặt điển trai, mái tóc đen bóng mượt với dáng vẻ lịch lãm của
người con trai đó làm cho mọi người xung quanh ko thể ko ngoái nhìn, dù
anh ăn mặc giản dị, bình thường như bao người khác.
Hải Thanh định bước vào trong thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó gọi anh vang lên….
-Anh Hải Thanh!
Là Bảo Kim Thư, hôm nay cô cũng đi đến Hana Plaza để xem tình hình khu
thời trang của gia đình mình. Hải Thanh thở dài chán nản, nhưng cũng
lịch sự chào lại.
-Xin chào Bảo tiểu thư!
-Hihi, hôm nay anh cũng đến đây à?
-Tôi đến mua ít đồ cho mẹ!
-Vậy à? Nhà em mới ra vài bộ đồ mới đấy, em nghĩ chắc sẽ hợp với bác
lắm. Mình đi chung nha, anh mà từ chối là em buồn lắm đấy! – Thư khoác
tay Hải Thanh nũng nịu, nhưng anh từ từ gạt ra, lạnh lùng đáp:
-Tùy cô thôi!
Nói xong Hải Thanh đi thẳng vào bên trong. Kim Thư đỏ mặt, ko phải
ngượng hay xấu hổ gì, mà do Hải Thanh vừa làm lơ lời đề nghị của cô. Cảm giác khó chịu lắm nhưng đành chịu thôi.
2 người đó bước khuất vào trong trung tâm thì ở bên ngoài, Bảo Trân và Thanh Nguyên cũng vừa đến nơi.
-WOA! LỚN QUÁ!!!!!
Bảo Trân hồ hởi reo lên khi thấy tòa nhà Hana Plaza to lớn với hơn 40 tầng.
“Hì, cứ như con nít ấy” – Nguyên che miệng phì cười rồi kéo tay Trân:
-Vào thôi, mua đồ nhanh còn về!
-Ơ, chậm thôi!
Nguyên và Trân đi vào trong. Mọi người ở trung tâm ko thể ko chú ý đến 2 con người vô cùng “nổi bật” này. Cô gái trông xinh xắn, đáng yêu thì
ko nói, cái vấn đề chính chính là “cây than củi” bên cạnh cô kìa. Họ ko
khỏi bàn tán xôn xao về chàng trai đen toàn tập ý.
-Cần mua gì?
-Ừm….cứ đi xung quanh xem sao! – Trân cười toe toét trả lời.
*Tầng 1: Đồ gia dụng:
-Nguyên! Tôi thấy nên mua cái mâm nho nhỏ này nè, nhà chỉ có tôi với anh mà chơi nguyên cái mâm khủng bố!
Nguyên nhăn mặt:
-Này nhé, tôi cứu cô về, còn nuôi ăn ở nữa, nhiêu đó chi phí tốn kém
lắm rồi đó. Tiền ăn, tiền điện, tiền nước…..giờ còn đòi hỏi đủ thứ! Sao
ko tự mua đi!?
-Tôi có tiền đâu mà mua…….
Trân xụ mặt
xuống nói lí nhí. Lúc này trông cô vừa tội mà cũng rất đáng yêu. Ai mà
ko xiêu lòng được chứ? Và tất nhiên, “người nào đó” cũng ko phải là
ngoại lệ. Mặt Nguyên đỏ ửng lên, cậu gắt nhẹ:
-Lấy nó đi!
Trân ngẩng mặt lên, nở nụ cười thật tươi. Nói cô như con nít, có lẽ là
đúng thật. Bỏ cái mâm mini vào cái giỏ (của trung tâm), Trân vô tư chạy
đi trước, cô còn quay lại lè lưỡi trêu Nguyên:
-Ai lên tầng 2 sau là đồ con rùa nhé! Lêu….lêu….
-Nè, đứng lại coi!
Nguyên gọi nhưng Trân mặc kệ, cô chạy tót đến cái cầu thang. Nguyên nhăn mặt rồi nói:
-Được, để xem ai là đồ con rùa!
Nguyên cầm cái giỏ rồi lùi lại lấy đà, sau đó chạy hướng đến cái cầu
thang. Trân hoảng quá khi Nguyên sắp đến gần rồi, cô co giò chạy lên cầu thang. Nhiều người nhìn vào mà cũng phì cười: “Đúng là tuổi trẻ thích
thật!” (=.=)
Hải Thanh đi tìm mua những thứ trong tờ giấy mẹ anh đưa. Kim Thư thì
vẫn lẽo đẽo theo sau, cái miệng cô cứ hoạt động liên tục làm Hải Thanh
thấy hơi khó chịu.
-Bảo tiểu thư! Cô có thể giữ khoảng cách với tôi được ko? Tôi thấy trong người hơi mệt, mà khi tôi mệt thì tôi muốn
yên tĩnh. – Hải Thanh quay lại, nhẹ nhàng nói theo cách lịch sự vốn có.
Kim Thư im lặng ko đáp lại. Hải Thanh tiếp tục đi tiếp. Thư nhìn theo
anh với ánh mắt chứa đầy lửa, ngọn lửa mãnh liệt của sự mù quáng.
-Hải Thanh, rồi anh cũng sẽ thuộc về em mà thôi! Em mà ko có được anh,
thì ko đứa con gái nào có được, kể cả Hoàng Hạ Quyên!
Sau một hồi dạo hết nửa cái trung tâm, mua xong những thứ cần dùng, Trân kéo lấy vạt áo của Nguyên:
-Nguyên, tôi đói rồi!
Trân xoa xoa bụng nói.
Nguyên nhìn vào cái đồng hồ đeo tay được mạ vàng của mình, cũng đã
11g20 rồi. Vậy là họ đã ở đây tổng cộng 4 tiếng đồng hồ. Thường thì ở
nhà, 11g là ăn cơm. Trân đói cũng phải, Nguyên cũng thấy đói rồi. Cậu
hỏi:
-Cô ăn KFC ko?
-Đó là cái gì? – Trân ngây thơ hỏi.
-Haiz, có thế cũng ko biết hả? Là gà rán ý! Bắt mấy con gà đi làm thịt, rồi nó lăn, nó chiên, nó xù, ăn với tương cà + tương ớt, hiểu chưa?
Ngoài ra còn có nhiều món ăn nhanh khác nữa, như phô mai que, bánh cá
chiên, gà miếng….v..v….
Mắt Trân long lanh nhìn Nguyên, Nguyên cười gật đầu rồi kéo tay cô đi đến Lotteria. (Chi nhánh trong Hana Plaza)
*Lotteria:
-Kính chào quý khách!
Một cô gái đứng ở cửa nói. Trân bước vào mà ko khỏi trầm trồ. Quán đầy
ắp những poster minh họa các món ăn, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp
quán. Cô chép miệng, liếm mép tỏ vẻ thèm thuồng rồi chạy theo Nguyên đến quầy gọi món.
-Thưa, quý khách dùng gì?
Cô nhân viên
nhiệt tình hỏi, mắt thì nhìn vào anh chàng đẹp trai, quyến rũ trong
trang phục đen toàn tập đứng cạnh Trân (Nguyên đấy ạk). Nguyên ko thèm
quan tâm, quay sang hỏi Trân:
-Cô ăn gì thì chọn đi!
-Ưm….món nào nhìn cũng ngon hết, biết chọn cái gì bây giờ!?
-Thì muốn ăn gì cứ chọn, sao khổ thế ko biết!? (Bắc thang lên mà hỏi ông trời ấy)
Trân đưa tay chỉ lia lịa, cô nhân viên nhìn mà choáng váng mặt mày.
Nguyên thì hơi sững người 1 chút, ko ngờ sức ăn của Trân vẫn chưa đến
đáy.
Cô nhân viên méo mặt tính hóa đơn:
-Của quý khách là 936000 ạk! Xin ra bàn ngồi đợi 1 lát!
Trân lanh chanh “giành quyền” đi trước, Nguyên bước chậm theo sau.
Gần 10 phút sau, cô nhân viên lúc nãy khệ nệ bưng 2 khay đồ ăn “khủng
bố” ra. Sàn nhà mới được 1 cậu phục vụ lau, với lại 1 phần do 2 khay đồ
ăn nặng qua nên cô ta trượt chân, thức ăn cũng theo đó mà “mọc cánh vút
cao”. Một chén tương cà văng trúng chiếc áo trắng của Trân. Trân giật
mình đứng bật dậy, cô nhân viên kia thì lồm cồm đứng dậy, luống cuống
rối rít xin lỗi:
-Tôi…xin lỗi cô! Tôi vô ý quá, cô có sao ko? Hic….cô có sao ko? Tôi sẽ chuẩn bị phần thức ăn khác!
-Ko sao đâu chị! Hì. – Trân mỉm cười, giọng dịu dàng – Xin hỏi, nhà vệ sinh ở đâu?
Cô nhân viên rụt rè chỉ nhà vệ sinh cho Trân. Đây là nhà vệ sinh được
xây theo phong cách liên thông giữa quán với khu mua sắm. Trân cảm ơn
rồi quay lại nói với Thanh Nguyên:
-Này, anh ở đây ăn trước đi nhé, nhớ chừa phần cho tôi đó!
-Xì, tôi có phải heo như cô đâu!
Trân liếc xéo Nguyên 1 cái sắc lẻm rồi bỏ đi về phía nhà vệ sinh.
Kim Thư lấy bộ trang điểm của mình ra và trau chuốt lại nhan sắc. Cô
ko hề đẹp khi để mặt mộc, chỉ khi đã trang điểm thì mọi người mới chú ý
đến cô thôi. Nhiều khi cô cũng thấy ghen tị với Hạ Quyên. Hạ Quyên xinh
đẹp, giỏi giang về mọi mặt, có cá tính, còn cô thì ko thể bằng. Dù trong trường cấp 3 có tổ chức những cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch”, Hạ Quyên
luôn đạt giải nhất, còn cô thì nhì. Lúc nào cô cũng thua 1 bậc. Cái gì
cũng được, nhưng tuyệt đối Hải Thanh thì ko. Kim Thư yêu Hải Thanh khi
mới bước vào cấp 3, lúc đó cô dịu dàng, dễ mến chứ ko kênh kiệu, ngạo
mạn như bây giờ. Tình yêu đúng là làm con người ta thay đổi rất nhanh.
Thư nhìn vào gương cười chua xót. Cô biết bản thân mình ra sao, nhưng
khi đã lấn sâu vào lưới tình mù quáng rồi thì ko thể nào thoát ra được
nữa.
Đánh 1 ít phấn cho 2 má hồng hồng lên, Thư thu dọn lại
những món đồ của mình bỏ vào túi xách mà ko để ý…..có 1 người vừa mở cửa phòng vệ sinh ra và bước vào.
Bảo Trân tay day day vết bẩn
trên áo. Cô đi lại gần cái bồn nước rửa tay kế bên Kim Thư. Thư lo nhìn
vào chiếc gương hình trái tim nho nhỏ trên tay mà ko thèm chú ý đến xung quanh.
-Cô gì ơi….cô có khăn giấy ko?
Trân quay qua nhìn Kim Thư hỏi. Thư ngừng lại, đóng nắp chiếc gương vào thật nhẹ nhàng như sợ nó đau vậy, ngẩng mặt lên nói:
-Tôi ko…..
Vừa mới nói 2 từ thì Kim Thư im bặt đi.
Một nỗi sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Thư, sợ hãi tột độ, chiếc gương trên tay rơi xuống nền nhà vỡ tan.
-Hả? Tôi chỉ hỏi cô có khăn giấy ko thôi!? – Bảo Trân nhướn mày khó hiểu, tiếp tục hỏi.
Kim Thư tái mặt đi, người run lên bần bật từ từ lùi lại về phía sau.
-Này, cô ko sao chứ? Sao mặt tái mét thế này?
Trân tiến lại gần, đưa tay lên định xem Thư có bị gì ko.
-KO! ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO TÔI!!!!!!!!!!!!!!!
Kim Thư hét lên hoảng hốt, cô đẩy Bảo Trân sang 1 bên rồi xoay nắm cửa
bỏ chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Trân đứng như trời trồng nhìn theo, miệng
lẩm bẩm:
-Cô ta sao thế nhỉ? Hay là có vấn đề?
Sau 5 phút, Trân lắc đầu cho qua rồi tiếp tục rửa vết bẩn trên áo.
Hải Thanh đang đứng ở tầng đồ gốm sứ để chọn 1 bộ tách mới cho gia
đình. Bỗng Kim Thư chạy đến chụp lấy cánh tay anh với vẻ mặt thất thần
như mới gặp ma vậy. Hải Thanh giật mình, sau đó lại nhăn mặt khó chịu,
nhưng khi thấy khuôn mặt tái mét đầy sợ hãi của Kim Thư thì anh mới thắc mắc hỏi:
-Bảo tiểu thư! Cô làm sao thế?
Thư khuỵu xuống sàn nhà, toàn thân vẫn ko có dấu hiệu ngừng run rẩy.
Hải Thanh cảm thấy lạ lùng về thái độ của Kim Thư. Từ lúc vào trung tâm mua sắm đến trước khi đi vào nhà vệ sinh cô luôn bám lấy anh, miệng thì nói ko ngừng nghỉ. Thế mà chỉ mới vài phút đi ra cô như gặp phải cái gì kinh hoàng lắm vậy. Kim Thư ngồi trên sàn, miệng mấp máy nhỏ, nhỏ đến
nỗi Hải Thanh ở bên cạnh mà cũng ko nghe được:
-Ko….sao lại….lại như vậy được….? Cô ta….cô ta chết rồi cơ mà…..ko thể như….thế….
-Hử? Cô nói gì?
Hải Thanh hỏi. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Hàng mi cong của anh rung động rồi dịu xuống, khẽ nói:
-Nếu cô mệt, tôi đưa cô ra xe về nhé!
Kim Thư khẽ gật đầu. Hải Thanh dìu cô đứng dậy rồi đi về phía thang máy.
~oOo~
-Sao cô đi lâu thế hả? Đợi nãy giờ!
Nguyên chống tay lên bàn, miệng ko ngừng càu nhàu khi Trân bước ra khỏi nhà vệ sinh và ngồi xuống ghế.
-Tôi rửa mãi nó mới phai màu đi chút xíu đấy. Mà nãy giờ cũng mới có 10 phút chứ lâu cái gì đâu, anh cứ thích làm quá lên.
-Ờ, 10 phút của cô bằng nửa tiếng đồng hồ đấy! – Nguyên cắn 1 miếng bánh hamburger nói mỉa Trân.
Trân ko thèm quan tâm, cô bỗng nghĩ đến sự việc lúc nãy. Uống 1 ngụm sữa tươi xong, cô nhìn Nguyên nói 1 cách nghiêm túc:
-Nguyên,hỏi cái này cái!
-Vụ gì?
-Tôi có xinh ko?
-Xấu hơn cả ma! – Nguyên cầm ly coca lên uống nói tỉnh bơ.
Trân trừng mắt nhìn Nguyên, cậu cười xoà:
-Ừ thì xinh! Rồi sao?
-Lúc nãy tôi đi vào phòng vệ sinh có gặp 1 cô gái, cô ta đẹp lắm! Tôi
hỏi cô ấy có khăn giấy ko, cô ấy quay qua nhìn tôi thì tự nhiên mặt tái
mét, tôi định lại gần xem cô ta có bị làm sao ko thì cô ta lại hét lên
rồi bỏ chạy. Bộ mặt tôi làm cô ta sợ hả?
-Ờ, đúng rồi! Cái hình dạng mình người mặt heo của cô ai thấy mà ko sợ, cô ta bỏ chạy là phải. Háháhá.
Nguyên cười phá lên khoái chí, trong khi Trân như 1 ấm nước sôi chuẩn
bị trào ra. Cô cúi đầu xuống ăn như hạm, nhanh vô cùng, ăn luôn cả phần
của Thanh Nguyên cho bỏ ghét.
-Ê, ai cho cô ăn phần của tôi chứ? Tránh ra coi!!! – Nguyên bật dậy dùng 2 tay đẩy mặt và tay của Trân ra.
-Ai biểu anh dám nói tôi như thế?.....Ặc….nước….nước……
Trân đang nói thì bị nghẹn, dùng tay ra hiệu cho Nguyên lấy nước giùm.
Nguyên luống cuống lấy đại ly coca của mình đưa cho Trân. Cô giựt mạnh
uống lấy uống để ko cần giữ ý tứ như sợ ai đó giành với cô vậy, nên từ
nghẹn lại sang sặc.
-Từ từ thôi, ko có ai giành đâu! – Nguyên vỗ vỗ lưng Trân, 1 tay lấy khăn lau miệng cho cô 1 cách dịu dàng.
-Ờ….. – Trân đáp lại 1 cách ngượng ngùng, khuôn mặt baby của Nguyên gần sát mặt Trân làm tim cô bỗng đập nhanh 1 cách kì lạ, mặt ửng hồng lên.
-Sao mặt đỏ vậy? Sốt àk? – Nguyên thấy mặt Trân đỏ thì đưa tay lên trán cô hỏi thăm.
-Ko…ko…. – Trân ấp úng.
-Bị gì vậy? Uống thêm xíu nước đi này. Ngồi đây đợi, tôi đi lấy thêm khăn giấy!
Nguyên cười rồi đứng dậy bước đi. Trân mỉm cười nhìn theo rồi quay ra
ngoài cửa sổ. Con đường người đông đúc tấp nập trong cái nắng nóng oi
bức. Tâm trạng cô đang yên bình như sóng biển lặng. Nhưng nó như bị dập
tắt ngay khi 1 chiếc Mercedes đen dừng lại trước cổng sau của Hana Plaza cạnh quán Lotteria. Một người con trai dìu 1 người con gái đi vào xe.
Trân nhìn chăm chú vào người con trai đó, sao cảm giác này…..thân quen
quá!?
Cơn nhức đầu lại ào tới. Trân ôm lấy đầu gục xuống mặt
bàn. Nguyên lấy giấy xong, đi lại bàn thì thấy hành động của Trân rất lạ liền lay vai cô:
Nguyên lo lắng nhìn Trân. Cậu kéo ghế lại ngồi cạnh cô rồi đặt tay lên
nơi thái dương của Trân xoa nhẹ. Trân mở bừng mắt ra. Một cảm giác dễ
chịu đang lan tỏa. Người cô từ từ thả lỏng ra, ko còn căng thẳng nữa.
-Đỡ chưa? – Nguyên thu tay lại chống cằm nhìn Trân hỏi.
-Hihi, cảm ơn, đỡ rồi! – Trân gượng cười.
-Ừ, vậy bây giờ đi về nhé!
Trân gật đầu. Nguyên đặt giỏ đồ lên kiểm tra lại. Trân ngoái đầu nhìn
ra cửa sổ. Chiếc xe đã biến mất, nhưng dư âm thì vẫn còn. Khuôn mặt
đó…..sao lại quen thuộc đến thế?
Nguyên lên tiếng làm ý nghĩ của cô bị đứt đoạn.
-Về thôi!
Bước ra khỏi cửa Lotteria, Nguyên nheo mắt lại tránh những nàng nắng
vàng tinh nghịch. Cậu lôi chiếc kính trên cổ áo đeo vào. Nhìn sang Trân, cô ko có nón và áo khoác. Làn da trắng ngần kia bị ảnh hưởng thì còn gì là đẹp. Nguyên kéo Trân nép vào sau lưng mình, cởi áo khoác và nón ra
đội cho Trân.
-Sao ko đội đi? Trời nắng gắt lắm đấy! – Trân nhíu mày cởi nón ra đội lại lên dầu Nguyên, áo khoác cũng ấn vào tay cậu.
-Cô đội đi, tôi ko sao! Con gái con đứa ra đường ko mang áo khoác gì
cả. Sau này đi đâu nhớ mang theo nón, khẩu trang, áo khoác nghe chưa? Ko là nếu trúng nắng phải đem cô vào bệnh viện nữa, rắc rối! – Nguyên chép miệng cởi nón đội lên đầu của Trân.
Trân cười. Đôi mắt long
lanh ánh lên vẻ tinh ranh nhưng đẹp vô cùng. Cô mặc nhanh chiếc áo khoác của Nguyên rồi họ bước đi dưới ánh nắng cháy da cháy thịt. Nhưng ko
phải vì thế mà mất hết khung cảnh. Nguyên và Trân trên đường đi vẫn liên tục trêu chọc lẫn nhau, Trân cũng ko màng đến hình ảnh của người con
trai kia nữa. Trân tung tăng bước đi, Nguyên thì càng ngày càng đi chậm
lại. Đôi mắt được giấu trong chiếc kính đen to bản kia dần hoa đi, nhưng mặc kệ, cậu vẫn gắng sức đuổi theo Trân. Họ còn cách ngôi nhà nhỏ đến
gần 1km.
*1:00 p.m:
Ame ni nureta hoho wa
Namida no nioi ga shiita
Yasashi manazashi ino
Tabibito………
Giọng hát trong trẻo trong chiếc điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên. Trân mê tít bài hát này của Nguyên. Giai điệu du dương, pha lẫn tâm
trạng buồn thương với giọng hát ngọt ngào của Makino Yui, bài hát “You
Are My Love” càng hay thêm gấp bội phần.
-Trân à! Cô nghe bài
đó ko chán hả? Tôi thì chán rồi đấy! – Nguyên nằm trên ghế sofa cạnh
Trân (Trân thì ngồi :D) mắt nhắm lại ngán ngẩm nói.
-Hi, ko chán! Bài hát này hay cực, tôi chẳng thấy chán chút nào cả.
Bảo Trân xoay người qua, bới xù mái tóc màu đỏ ánh tím của Nguyên lên
tỏ vẻ thích thú. Nguyên cũng nằm yên cho cô nghịch thế nào thì nghịch.
Ai có nhìn vào chắc cũng sẽ nghĩ đây là 1 cặp vợ chồng mới cưới sống
hạnh phúc, bình yên trong căn nhà nhỏ được bao quanh bởi hàng hoa giấy
đủ màu sắc mỏng manh.
Ngả lưng nằm chưa đầy 15 phút, chiếc quạt điện được mở số mát nhất nhưng sao toàn thân của Nguyên nóng lên hừng
hực, khuôn mặt trắng mịn đang bị những giọt mồ hôi “xâm lược” và dần
chuyển sang màu đỏ ửng. Bảo Trân thấy lạ liền cuống cuồng lay người
Nguyên, hốt hoảng hỏi:
-Nguyên, anh bị sao vậy? Tự nhiên người nóng thế này!?
Nguyên thở khó nhọc ko trả lời, mắt cậu từ từ hé ra, nhưng tất cả thực quá mơ hồ!
-Tôi….mệt, muốn nghỉ! – Nguyên nói.
“Hừ! Chắc định kiếm cớ ko làm việc nhà đây mà. Được lắm, anh biết tay tôi!l” Trân thầm nghĩ.
“BỐP! BỐP!”
-ASH!!!! CÔ LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ? MUỐN GIẾT NGƯỜI SAO?????
Nguyên bật dậy sau khi bị Trân đánh 2 cái vào ngực. Vẻ mặt mệt mỏi của
cậu đang xuống sắc dần đi, từ từ rồi ngã phịch xuống sofa.
-Nguyên! Nguyên! Anh sao thế? Tỉnh dậy đi! – Trân hốt hoảng gọi nhưng ko hề có hồi âm – Hic….làm sao bây giờ?
Trân loay hoay tìm cách. Lát sau cô dùng hết sức lực nhỏ nhoi của mình
để kéo Nguyên ngồi dậy và đỡ cậu đi vào phòng. Một cô gái nhỏ nhắn cao
1m63 gồng mình lên đỡ 1 tên con trai cao 1m8, nhìn sao thấy tội ghê!
Thả Nguyên nằm xuống giường, Trân lau mồ hôi trên trán rồi đấm đấm vào
vai cho đỡ mỏi. Bật quạt ở mức độ vừa đủ mát, Trân mở cửa sổ phòng ra
cho thoáng. Kéo rèm lại cho căn phòng ko bị nắng trưa phá đám, cô chạy
lại sờ trán Nguyên.
-Nóng quá!
Trân mím chặt môi lại.
Cô đi xuống bếp lấy 1 thau nước và 1 chiếc khăn sạch để chườm trán cho
Nguyên. Trân nhúng chiếc khăn vào nước rồi vắt chừa lại ít nước cho mát
đắp lên trán Nguyên. Nguyên ngủ thiếp đi, trông mệt mỏi vô cùng. Trân
lấy thêm 1 chiếc khăn nữa để lau người hạ nhiệt cho cậu. Cô nhẹ nhàng
lau xung quanh cổ, tay và mặt Nguyên. Đến phần ngực thì cô cảm thấy
ngại, nên chỉ lau phần dưới cổ một chút. Con cún Anvil nằm xuống cạnh
chân của Trân, bộ lông xù mềm mượt của nó cứ cạ cạ vào chân cô. Trân cúi xuống bế con cún lên:
-Anvil, ở nhà trông anh Nguyên cho chị, chị đi tìm bác sĩ về khám cho anh ấy, nhé!
Trân hôn nhẹ lên cái mũi ươn ướt của Anvil rồi đặt nó xuống sàn, cô
quay lại nhìn Nguyên. Khuôn mặt đẹp như thiên thần ấy đang biểu lộ vẻ
khó chịu, hơi thở mệt nhọc thở ra từng hồi. Trân đưa tay búng cái chóc
vào má Nguyên, cậu nhăn mặt rồi ngủ tiếp. Trân vẫn nhìn Nguyên 1 cách
xót xa, cô cúi mặt nói nhỏ:
-Đồ ngốc! Làm gì mà để ra thế này vậy hả?
Trân quay mặt qua 1 bên, đưa tay quệt đi giọt nước li ti ở khóe mắt rồi nói tiếp:
-Ở nhà đợi tôi, tôi đi kiếm bác sĩ về cho anh!
Đưa tay nhúng lại chiếc khăn trên trán Nguyên vào thau nước, Trân vắt
nhẹ nhàng rồi đắp lên trán cậu. Cô đứng dậy, mở tủ đồ của mình ra lấy 1
chiếc quần dài với 1 chiếc áo sơ mi và đi vào phòng tắm thay. Khi đã
chuẩn bị xong xuôi, Trân cầm lấy chiếc áo khoác và nón của Nguyên toan
bước ra khỏi cửa. Nhưng cô khựng lại, nhìn vào căn phòng nơi Nguyên đang nằm, Trân thì thầm:
-Đợi tôi đấy, đồ cây sào di động!
Đóng cửa nhà lại thật cẩn thận, Trân chạy ngay đến bệnh viện Đa khoa Thành phố cách đó đến 4km.
“Anh không được xảy ra chuyện gì nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT