Mùa thu kết thúc, gió vờn lành lạnh kéo theo những cơn mưa phùn lất phất báo hiệu đông về.
Có vẻ như ông trời biết hôm nay là một ngày không mấy vui vẻ nên hóa
phép cho thời tiết ảm đạm khôn cùng. Từng tảng mây đen ngòm nặng trịch
mang đầy hơi nước sà xuống thành phố hoa lệ Salin. Không gian âm u như
thế khiến ai cũng muốn trùm chăn cuộn tròn trên giường ngủ cho xong.
Nhưng…
Cũng có một bộ phận công dân hiếu kì…. Mới sáng sớm đã tập trung ở một
nơi rất đông. Các nhà báo, chủ doanh nghiệp, thương nhân… cũng không tài nào muốn vắng mặt.
Tòa nhà cao 27 tầng mang sắc thái cổ kính với tông màu nâu chật ních người người.
“Đây là đâu? Tại sao họ lại tập trung đông như thế?”
Hàng chữ màu trắng trên nóc tòa nhà đã trả lời cho câu hỏi chung kia:
TÒA ÁN NHÂN DÂN THÀNH PHỐ
~oOo~
Cài chiếc nút áo cuối cùng trên chiếc áo sơ mi màu trắng ngà của mình
xong, Hoàng Hạ Quyên lơ đãng chẳng buồn soi gương xem mình đã chỉnh tề
như mọi khi chưa mà tiến lại gần chiếc bàn trang điểm. Cô bỏ chiếc điện
thoại vào túi, cầm lược chải lại mái tóc mượt mà óng ả rồi đi ra khỏi
phòng.
-Bé Quyên à, con xong chưa?
Nghe tiếng bước chân trên lầu, bà Lam cất giọng dịu dàng hỏi con gái. Hạ Quyên nhanh chóng đáp lại:
-Vâng, con xong rồi đây thưa mẹ!
-Ừm, mình đi thôi con.
Chiếc Rolls Royce loáng cóng từ từ lăn bánh ra khỏi khu đinh thự mới
của Hoàng gia. Cả gia đình đông đủ không thiếu 1 ai, mỗi người một tâm
trạng khác nhau. Hạ Quyên tựa đầu vào vai Nhật Anh lặng lẽ nhìn khung
cảnh bên ngoài. Những giọt mưa bé li ti mặc nhiên đùa nghịch ngoài vùng
trời lạnh lẽo tiêu điều. Hàng mi cong dài của cô khe khẽ nhắm lại…miên
man đến một cõi u mê nào đó.
Người ấy….liệu có đang lạnh không?
Người ấy….đang nơi nào?
Sao….chưa chịu về?
“HẠ QUYÊN!!!!!!!!”
Hình ảnh người con trai yêu thương đầy máu nhầy nhụa toàn thân giơ bàn tay gầy giơ xương về phía mình cùng tiếng thét đau lòng vang lên khiến
Hạ Quyên bừng tỉnh. Cô không thể tin những gì vừa hiện ra trong ý thức.
-Chị sao thế? – Nhật Anh thắc mắc hỏi.
-À, chị không sao. – Hạ Quyên đánh trống lảng - Không biết bao giờ mới đến em ha?
-Ôi chị tôi hâm thật. :- -Ủa, sao nhanh dzạ? o_O
Nhật Anh lắc đầu ngán ngẩm không trả lời chị mình quay đầu ra phía cửa
sổ. Hạ Quyên ngơ ngác hỏi Nguyệt Uyên mới biết mình ngủ quên được gần cả tiếng rồi. =.=
Vậy ra.....đó chỉ là mơ!?
.....
Đứng trước cánh cổng chính của Tòa án, sự hồi hộp bỗng dưng dâng trào
mạnh mẽ. Gia đình Hoàng gia được hai viên cảnh sát và một công tố viên
hướng dẫn đi vào trong, thẳng tiến đến tầng cao nhất của tòa, nơi diễn
ra phiên xử vụ án của BẢO KIM THƯ.
Khuôn mặt Hạ Quyên lúc này
thật khó diễn tả! Nó thể hiện một sắc thái nào đó mông lung không gợn
chút xúc cảm. Một lúc nữa thôi, cô sẽ được nghe rõ mồn một những tội ác
tày trời mà chính mình là nạn nhân.
Gia đình thông gia tương
lai Nguyễn Đan đã đến trước đó không lâu. Hai “lão đại” vui vẻ chào hỏi
nhau rồi cùng ngồi xuống. Hạ Quyên thì nhìn sang tìm kiếm Nguyễn Hải
Thanh. Sau 3 tuần đi khảo sát công ty mới của nhà mình bên Nhật về, Hải
Thanh trông có vẻ trắng trẻo hơn, cũng không gầy gò xơ xác như khoảng
thời gian trước kia.
Đúng vậy! Từ ngày Bảo Kim Thư bị bắt đến
nay đã 2 tháng rồi. Tất cả cũng dần trở về đúng với trật tự tự nhiên của chúng. Chỉ có một điều.... Hạ Quyên vẫn chưa tìm được Đặng Thanh
Nguyên...
Thời gian ấy như là địa ngục đối với Hoàng Hạ Quyên.
Cô bị nỗi cô đơn giày xéo, nỗi đau mất người yêu lên đến tận cùng. Người thân cố gắng khuyên tâm an ủi cô nhưng không được. Rồi Hải Thanh bảo sẽ ra nước ngoài một thời gian, cô càng buồn tủi hơn. Nhưng Hạ Quyên biết, anh làm vậy cốt cũng để cô tự mình đứng dậy khi đã từ chối sự giúp đỡ
của người khác. Bất giác mỉm cười, Hạ Quyên thầm cảm ơn Hải Thanh rất
nhiều.
-Hạ Quyên! – Hải Thanh cất tiếng gọi.
-Hi! Anh về mà không báo em biết, đáng đánh đòn. – Hạ Quyên lấy lại nét tự nhiên cho mặt mình.
-Bất ngờ mà. Em ngồi đi!
Hạ Quyên do dự vài giây rồi ngồi xuống cạnh Hải Thanh. Xem ra, khoảng
cách giữa hai người đã thu gọn không ít. Nghĩ đến lời hứa chờ đợi 2 năm
của người con trai bên cạnh, Hạ Quyên cảm thấy mình quá ác độc. Hai năm
đâu phải là ngắn..... : (
Gần đến giờ xét xử, căn phòng dường như chật kín người bởi cánh báo chí và người dân.
Cánh cửa phòng được mở ra, một đôi vợ chồng người gầy nhom, thơ thẫn
dìu nhau bước vào trong. Cảm thấy sự im lặng khác thường, Hạ Quyên quay
lại đằng sau nhìn. Họ chính là đấng sinh thành của nữ tội phạm Bảo Kim
Thư – ông Bảo Minh và bà Phạm Linh Nga.
Thật không thể ngờ một
tập đoàn thời trang lớn mạnh lẫy lừng lại có thể sa cơ sạt nghiệp đến
gần bờ vực phá sản như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Ông bà chủ tiều tụy quá thể. Bà Linh Nga một thời mỹ nhân son sắt, ông Bảo Minh phong
độ lịch lãm to cao..... Thế mà bây giờ trông thật xơ xác khi bận bộ vest màu xám rộng thùng thình. Theo thông tin nghe từ “đài phát thanh” Nhật
Anh, Hạ Quyên biết rằng khoảng 97% nhân viên trong công ty đã nghỉ việc
kiêm luôn việc cắt giảm biên chế, vốn đầu tư bị cắt, cổ phiếu rớt giá
trầm trọng, công việc ngoại thương lẫn nội thương bị đình trệ. Kẻ gây ra sự tán gia bại sản cho gia đình ấy lại là con gái cưng độc nhất của họ. Tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên.
Không nỡ nhìn thêm một giây nào
nữa, Hạ Quyên quay lên úp mặt vào tay khó chịu. 10 phút nữa thôi, mọi
chuyện của quá khứ sẽ bị vạch trần ngay tại đây và cái giá mà hung thủ
phải trả không hề nhỏ, đặc biệt....là người con trai đó.
Khi ở
bên trong mọi người đã ổn định được chỗ có thể yên vị của mình và giữ
trật tự tuyệt đối thì bên ngoài, chiếc xe áp giải phạm nhân vừa đỗ xịch
lại. Lực lượng cảnh sát đứng sang hai bên, một người đi ra đằng sau mở
cửa xe ra: Một chàng trai với dáng vẻ lạnh lùng chậm rãi bước xuống xe.
Kế sau anh là một cô gái có nét mặt nhợt nhạt được 2 nữ cảnh sát kèm
cặp. Mái tóc cô được cột cao gọn gàng, có phần mỏng hơn khác với thời
hoàng kim ngày trước. Nụ cười khúc khích lâu lâu được bật ra trong vô
thức. Chàng trai kia nhìn cô mà lòng đau nhói vô cùng, anh mím môi
ngoảnh mặt ra chỗ khác. Loạt phóng viên ở bên ngoài nhanh tay đưa máy
chụp hình lên, ánh đèn flash cộng thêm tiếng bấm tách tách làm cho cô
gái kia khó chịu. Cô lồng lộn vẫy vùng ý muốn nhào đến đập phá những thứ khiến mình khó chịu kia nhưng bị giữ chặt lại. Hai người bị dẫn giải
vào trong một cách khá vất vả do vướng bận với sự căm phẫn, những lời
**** rủa không ngớt của dư luận.
Đằng xa trong bãi đỗ xe của
tòa nhà cổ, chiếc xe màu trắng quen thuộc vừa chạy vào. Một người con
trai bước ra chỉnh tề với bộ vest đen tuyền. Chiếc kính đen trên mặt vừa tôn vinh gương mặt baby hoàn mỹ vừa làm tăng thêm độ “manlỳ” cho anh.
=)) Người đó hỏi thăm nhân viên giữ xe rồi đi vòng vào trong, đi vào
thang máy rồi nhấn nút có số 27 – tầng cao nhất....và cũng là tầng lầu
có căn phòng duy nhất dùng để xét xử những vụ án đặc biệt nghiêm trọng.
Và lúc này thì còn vụ nào gây chấn động bằng những tội ác của nàng tiểu
thư nhà họ Bảo cơ chứ!
Phiên toà sơ thẩm bắt đầu!
Khi những nhân vật quan trọng của
tòa án đã có mặt đầy đủ, bao gồm: Thẩm phán, kiểm sát viên, luật sư, bị
hại và bị cáo...v...v... Không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Người con trai mặc bộ vest đen tuyền vào phòng cuối cùng chọn một chỗ
ngồi khuất trong góc, anh đẩy cặp kính đen lên sát như muốn che giấu đi
nỗi niềm nào đó.
Người kiểm sát viên đứng dậy, trên tay là tờ
giấy ghi tội trạng của hai hung thủ trong quá trình điều tra đã thu thập được. Chất giọng trang nghiêm đều đều phát ra:
-Sau đây tôi
xin phát biểu vụ án tòa án nhận xét xử và tội ác của các bị cáo. Bị hại
là cô Hoàng Hạ Quyên, con gái của ông chủ tập đoàn kinh tế Hoàng Quân.
Ngày 27/5/2011 tại nhà hàng Paravel đã xảy ra một vụ bắt cóc táo tợn
trong dịp lễ thành hôn của bị hại. Khi biết bị hại vẫn còn sống, các bị
cáo tìm cách giết hại triệt để. Ngoài vụ án ám sát có mục đích này, hai
bị cáo còn là thủ phạm đã sát hại băng đảng xã hội đen Bạch Khải Long
cùng một số đàn em khác. Xét cho cùng, những tội ác mà bị cáo gây ra vô
cùng dã man và nguy hiểm, cần xử lý nghiêm minh và công bằng. Tôi xin
hết.
-Mời luật sư của bị hại!
Bà luật sư ngồi cạnh ông Hoàng Quân đứng dậy và ra đề nghị:
-Thưa chủ tòa, tôi có một vài điều muốn hỏi bị cáo Bảo Kim Thư!
Minh Duy quát:
-Bà không thấy là cô ấy đang bị rối loạn tâm thần sao? Làm sao mà trả lời bà được!?
Chủ tòa gõ búa cộp cộp xuống nhắc lớn:
-Yêu cầu bị cáo giữ trật tự! Mời luật sư!
Bà luật sư tiến lại gần Bảo Kim Thư. Trông thấy người phụ nữ lạ, Kim Thư nghệt mặt ra cười một cách ngớ ngẩn.
-Chào cô. Cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?
Kim Thư gật đầu lia lịa, miệng cứ nhoẻn cười vô thức.
-Tại sao cô lại muốn hại cô Hoàng Hạ Quyên?
Như có một cái gì đó tác động vào đầu, Kim Thư nhăn mặt, loay hoay dáo
dác rồi lại nhìn vào bà luật sư, ánh mắt căm phẫn kì lạ:
-Hải Thanh...cướp...nó cướp của tao....chính là mày Hạ Quyên!!! Mày cướp Hải Thanh của tao!!!!!!!!!!!!!
Kim Thư gào lên vồ lấy cổ áo của người phụ nữ đứng đối diện mình, sự
việc bất ngờ ấy gây náo loạn cả phiên tòa. Hai nữ cảnh sát vội vàng kéo
cô ra, nhưng Kim Thư cứ vùng vẫy dữ dội không yên, miệng không ngừng la
hét: “TAO PHẢI GIẾT MÀY!”
Một viên cảnh sát khác từ bên ngoài
chạy vào cầm theo một ống kim tiêm, khó khăn tiêm vào cổ của Kim Thư.
Khi thuốc ngấm, cô lịm dần rồi ngất đi. Chủ tòa cho phép cô ngồi nghỉ
cùng hai nữ cảnh sát kèm hai bên.
Mặt bà luật sự tái nhợt đi, run run chỉnh lại cổ áo. Trên cổ bà hằn đỏ vết xước do móng tay của Kim Thư cào phải.
Luật sư của hai bên bắt đầu tranh luận để bảo vệ thân chủ của mình kéo
dài tận 20 phút. Luật sư của Kim Thư và Minh Duy không còn lời nào có
thể biện hộ nữa, luật sư bên Hạ Quyên chốt lại một câu trước khi kết
thúc phần phát biểu của mình:
-Thưa chủ tòa, xét về cô Bảo Kim Thư do bị tâm thần nên mức án tôi xin mạn phép đưa ra là biệt giam trong viện tâm thần cho đến hết cuộc đời.
Còn kẻ chủ mưu Minh Duy, xin tòa phán xét cho hợp tình đạo lý, mức án
cao nhất có khi còn quá nhẹ đối với những gì bị cáo đã gây ra. Xin hết.
“Cộp...cộp...”
-Phiên tòa tạm nghỉ 10 phút để ban thẩm phán có thể tranh luận bản án dành cho các bị cáo!
Hội đồng thẩm phán bước vào trong bàn bạc kết luận cuối cùng cho vụ án.
Hạ Quyên đảo mặt qua nhìn Minh Duy thì bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt đầy thống khổ đau đớn. Anh ra hiệu cho cô im lặng và mỉm cười
nhẹ. Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống khỏi bệ mi dày cong, nói thật, cô
không muốn Minh Duy chết! Oán hận thì đúng là có, nhưng...anh đâu phải
là người nắm tất cả mệnh lệnh giết cô. Anh không phải là chủ mưu!
“Bác sĩ, anh đang ở đâu? Tại sao anh chưa đến bệnh viện!??”
Giọng nói của một cô gái vang lên trong chiếc headphone bluetooth trên
tai người con trai ngồi ở góc phòng. Anh khe khẽ trả lời:
-Bảo Trân à, cô cứ canh chừng nó cẩn thận cho tôi. 30 phút nữa tôi sẽ đến!
“Click”
Tắt chức năng nghe điện thoại đi, người đó thở dài:
-Mọi chuyện sẽ được kết thúc ngay tại đây!
.
.
.
.
Hội đồng thẩm phán đã quay lại sau khi bàn luận xong. Bảo Kim Thư cũng
đã tỉnh và giữ bình tĩnh. Vị chủ tòa có mái tóc điểm muối tiêu đứng lên
chuẩn bị tuyên án. Chợt Hạ Quyên rùng mình ớn lạnh như có dòng điện chạy ngang qua người. Hải Thanh thấy vậy liền lo lắng hỏi:
-Hạ Quyên, em bị sao vậy?
-Không, em không sao!
-[...] Bị cáo Bảo Kim Thư bị phạt tù chung thân, bản án sẽ được thi
hành trong bệnh viện tâm thần Salin với tội danh “giết người có chủ ý”.
Với tội danh “giết người” một cách tàn bạo và là chủ mưu của tất cả, bị
cáo Minh Duy quy vào loại đặc biệt nguy hiểm, không còn khả năng cải
tạo, cần phải tiêu trừ khỏi xã hội, tòa tuyên mức án cao nhất: Tử hình.
Trong vòng 15 ngày các bên có quyền kháng cáo hoặc kháng nghị nếu không
đồng ý với lời tuyên án trên. Quá 15 ngày không có sự thay đổi thì bản
án sẽ có hiệu lực thi hành. Phiên tòa kết thúc tại đây.
Cả gian phòng hò reo vỗ tay như tỏ ý chấp thuận bản án mà tòa án đưa ra, một số người thì không đồng ý vì họ nghĩ như thế là còn quá nhẹ. Cánh phóng
viên nháy máy ảnh, máy quay phim nhấp nhoáng đèn flash thu lại toàn bộ
diễn biến phiên tòa. Ông bà Bảo Minh gục mặt khóc nức nở, hoàn toàn bất
lực. Cảnh sát nhanh chóng tháo còng tay của Minh Duy và Kim Thư ra, rồi
áp giải họ ra khỏi căn phòng. Hai vợ chồng cầm một cái hộp màu bạc đuổi
theo van nài mấy cô cảnh sát dẫn giải con gái của mình đưa cho Kim Thư.
Một trong hai mở hộp ra kiểm tra, chỉ là vài món đồ vật yêu thích của
Bảo Kim Thư. Kim Thư cầm lấy cái hộp, ngây ngô cười tít mắt lại như con
nít vừa được tặng đồ chơi. Cô kêu luôn miệng:
-Chơi...chơi... Thư thích chơi....
-Chúng ta đi thôi! – Hai nữ cảnh sát nói rồi dẫn Kim Thư đi. Cô ngoảnh đầu lại nhìn bố mẹ vô tư:
-Thương hai người lắm! Thư thích cái hộp đồ chơi, thích lắm! Hihi.
Lúc này cảm xúc đã đánh tan bức tường có tên “Giới Hạn”. Bà Linh Nga
dựa đầu vào vai chồng khóc không ngớt, nghẹn ngào gọi tên con gái trong
tuyệt vọng. Ông Bảo Minh thì ngóng theo Minh Duy. Kể từ lúc đem anh về
nuôi, ông xem anh như con đẻ, tin tưởng giao trách nhiệm bảo vệ con gái
cưng cho anh. Vậy mà...cả hai lại gây ra biết bao chuyện tày trời không
thể dung thứ.
Hạ Quyên xót thương cho Minh Duy vô cùng. Anh hi sinh cả cuộc đời chỉ
để bảo vệ người con gái mình yêu, dù rằng tình cảm ấy không hề được đáp
lại mà còn bị lãng quên đến vô tình. Cô vội vã đứng bật dậy chạy đến gần chỗ Minh Duy hét lớn:
-Minh Duy! Em sẽ làm đơn xin giảm án cho anh, em sẽ làm...
Hạ Quyên im bặt. Lại là gương mặt bình thản đến đau lòng đó. Minh Duy ngoái lại nhìn cô, lắc đầu nói:
-Cô làm vậy, tôi chết cũng không nhắm mắt. Với lại, tôi muốn việc đó
mau được thực thi để còn có thể tạ lỗi với một người. Diệp Lan Du bị
giết chết chỉ vì tôi...tôi không nên để cô ấy ở dưới đó một mình được! : )
-Minh Duy!!!
-Con gái, sao con lại phải làm đơn giảm án chứ? Nó đã định giết con mà... – Bà Lam kéo tay Hạ Quyên lại gắt lên.
-Không....con phải làm....người đó không cố ý....sự thật không phải là anh ta....
Hạ Quyên lặng lẽ nhìn bóng Kim Thư và Minh Duy khuất dần giữa dòng
người đang ùa nhau bước ra khỏi phòng. Hải Thanh nhẹ nhàng ôm lấy Hạ
Quyên an ủi, anh bảo với mọi người:
-Ba mẹ cứ về trước đi, một lát con sẽ đưa Hạ Quyên về.
-Thế cũng được. Nhờ con nhé! – Chủ tịch Hoàng Quân lên tiếng rồi dắt
phu nhân của mình cùng ông bà Nguyễn và những thành viên khác ra về.
Nhật Anh liếc mắt về phía góc phòng nơi một người mặc vest đen vừa đứng
lên. Anh ta mỉm cười với cậu, gật đầu tỏ ý chào.
“Trịnh....Văn Dương?” - Nhật Anh ngạc nhiên thầm nghĩ.
-Nhật Anh, nhanh đi em! – Nguyệt Uyên gọi khi trông thấy cậu em mình đứng tồng ngồng giữa phòng. Nhật Anh quay sang đáp lại:
-Em ra ngay!
Cậu quay đầu lại chỗ góc phòng thì người đó đã biến mất. Quái! Mới đứng đó thôi mà, có đi ra thì cậu cũng phải thấy khi trả lời Nguyệt Uyên
chứ. Chẳng lẽ ảo giác!?
.....
Hạ Quyên quỳ sụp xuống
sàn, rất may là căn phòng không còn bất cứ ai nên hoàn toàn thoải mái để cho cô oà khóc. Hải Thanh không biết làm gì hơn, anh ôm và vuốt nhẹ tóc cô dỗ dành. Hạ Quyên khóc nhiều lắm, cô ôm chặt lấy Hải Thanh xả hết
nỗi đau ẩn mình dưới dòng nước mắt trong veo.
Bên ngoài cánh
cửa, chàng trai mặc vest đen ngồi ở góc phòng lúc nãy dựa lưng vào
tường, từ từ tháo cặp kính đen ra. Anh lẩm bẩm:
-Đúng vậy đấy
Hạ Quyên, Hải Thanh là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cuộc đời em, hãy
quên Thanh Nguyên đi! Như thế tốt hơn cho cả ba người...
Dứt câu, nét mặt chàng trai buồn man mác. Anh đeo kính lên rồi khoan thai bỏ đi về hướng thang máy.
*17:00p.m:
-Cô chủ, dậy uống chút sữa đi. Cô không ăn gì từ tối qua đến giờ rồi, không khéo lại bệnh mất.
Cô giúp việc mới của Hoàng gia vâng lệnh bà chủ mang ly sữa pha mật ong lên phòng của Hạ Quyên. Tuy làm việc đã hơn một tháng nhưng cô chưa bao giờ thấy cô chủ vui vẻ lần nào.
Hạ Quyên nằm trên giường mệt mỏi không thèm trở người, giọng yếu ớt trả lời:
-Cô cứ để trên bàn lát nữa tôi uống.
Không biết nói gì hơn, biết cô chủ vẫn đang buồn phiền chuyện riêng tư
nên cô gái giúp việc nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn rồi lẳng lặng đi ra
ngoài.
Hạ Quyên úp mặt xuống gối, nước mắt lại tuôn trào. Một
tháng trôi qua, cô vẫn chưa tìm được tung tích gì của Đặng Thanh Nguyên. Đáng buồn hơn, đơn xin giảm án tử hình cho Minh Duy của cô đã bị tòa án nhân dân bác bỏ, anh vẫn nhận mức án tử hình. Nó sẽ được thực hiện
trong vòng 5 ngày nữa.
Khi phiên tòa xử phúc thẩm ra quyết định cuối cùng, Hạ Quyên bàng hoàng ngồi chết lặng đi. Cô quan sát thái độ
của Minh Duy trước khi bị giải về trại giam, anh chỉ nhếch môi cười đầy
chua xót. Ông trời thật bất công! THẬT BẤT CÔNG!
Về phần Thanh
Nguyên, cô gần như đã xới tung toàn bộ các bệnh viện trong thành phố,
nhờ người quen tìm kiếm ở các bệnh viện lân cận và nhiều khu vực khác.
Nhưng không có kết quả. Nguyên như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Hạ
Quyên, cậu chết thật rồi sao? Không, cậu không thể chết được, không
thể...
-Nguyên ơi....anh ở đâu....mau về bên em đi....
Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên câu nói đứt quãng, Hạ Quyên cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau mất mát quá lớn đang giằng xé trái tim bé nhỏ thoi
thóp của mình.
*4 ngày sau tại trại giam dành cho các tử tù, phòng thăm nuôi:
-Xin lỗi, em không giúp gì được cho anh...
Hạ Quyên nhẹ cúi đầu trước chàng trai cách mình một tấm kính. Anh ta
chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt đầy ắp sự ưu tư, phiền muộn của cô. Anh
không oán trách cô gái này, như thế tốt hơn nhiều.
-Cô đã tố
cáo ai là chủ mưu theo lời tôi yêu cầu, tôi nên biết ơn cô mới phải.
Thật tình, nếu mà được giảm án, không chừng tôi sẽ rất hận cô.
Phạm nhân Minh Duy bật cười. Lần đầu tiên Hoàng Hạ Quyên được nhìn thấy nụ cười thực sự của anh.
-Anh muốn như vậy thật ư? Không chút hối hận?
-Ừm, quá đủ rồi. Miễn là...nụ cười vẫn tồn tại trên môi Kim Thư. ^^ Nếu cô ấy là ác quỷ, thì tôi cũng vậy, vì tình yêu mà. Vả lại, người hầu
của ác quỷ, không chung một loài thì là gì.
-Hay thật. – Hạ Quyên nhíu mày về câu nói đùa của Minh Duy.
Viên giám hộ nhắc nhở sắp hết giờ thăm phạm nhân, Minh Duy gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:
-Hoàng tiểu thư, cô hãy xác định rõ và đưa ra quyết định đúng đắn nhất, kẻo lại hối hận về sau. Trong trái tim cô có lẽ chứa đựng cùng lúc hai
người, nhưng chỉ một người được chọn. Nguồn sống kia sẽ dẫn lối, hiểu
chứ?
Minh Duy áp bàn tay vào vùng ngực trái của mình. Hạ Quyên ngước đôi mắt long lanh rưng rưng lệ, thì thào:
-Dạ...
-Thôi cô về đi, hết giờ rồi.
Minh Duy đứng dậy trước, người giám sát bên cạnh mở còng cho anh khỏi
khóa xích rồi dẫn vào trong. Hạ Quyên vẫn ngồi đó, suy nghĩ về lời nói
của Minh Duy.
Giữa Hải Thanh và Thanh Nguyên.......ai sẽ là bến đỗ cuối cùng cho hạnh phúc của cô?
........
........
“Bỏ nó vào bao, đem vứt xuống biển!”
“MÀY PHẢI CHẾT! HOÀNG HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Nó chết rồi! Haha, nó chết rồi!...”
“Hải Thanh……em xin lỗi…..EM XIN LỖI!!!!!”
“Hạ Quyên…..khi ngọn lửa này rơi xuống, mày và tên đó…..sẽ xuống địa ngục ngay!”
“……mạng sống của người mà Hoàng Hạ Quyên yêu thương…..sẽ thuộc về con quỷ này đấy!”
“Không! Tôi phải giết được Hoàng Hạ Quyên!!!”
Bừng tỉnh!
Đôi mắt của cô gái nằm trong phòng biệt giam của bệnh viện tâm thần
Salin mở to thao láo bất ngờ. Cô cảm thấy đầu mình nhức nhối vô cùng,
như có con gì đang gặm nhấm những sợi dây thần kinh bên trong. Ý thức
bắt đầu xuất hiện mỗi lúc một rõ. Hình ảnh kí ức độc ác cũng hiện về như một cuốn phim tua chậm.
Bảo Kim Thư đã tỉnh lại!
Thuốc loạn tâm thần hết tác dụng rồi……
Kim Thư khó khăn ngồi dậy, tay xoa xoa cái đầu đang nhức như búa bổ. Cô loay hoay tự hỏi mình đang ở đâu, tại sao nó tối tăm ngột ngạt như thế
này!?
Tay Kim Thư chạm vào một vật gì đó. Cô hướng ánh nhìn khó hiểu vào nó: Một chiếc hộp nhạc.
-Cái này…sao lại ở đây? Lâu rồi mình mới thấy…
Kim Thư cầm chiếc hộp lên, bấm nút khóa bên hông để mở nó ra. Bản nhạc
“Kiss The Rain” phát ra mang theo cảm giác trong trẻo nhè nhẹ. Đây là
món quà đầu tiên…do một cậu bé tặng cô trong lần sinh nhật thứ 4. Cậu bé ấy có một tuổi thơ bất hạnh được ba cô mang về nuôi dưỡng và giao nhiệm vụ bảo vệ cô, tên là….
Chợt Kim Thư trợn tròn mắt lên. Lời nói của chủ tòa xử phúc thẩm cách đây một tuần thình lình xuất hiện:
“…Bị cáo Minh Duy sẽ bị tử hình vào lúc 9 giờ sáng ngày 15/12…”
[…]
Tay nắm chặt hộp nhạc, Kim Thư nhảy xuống khỏi giường lao đến chỗ cửa song sắt gào thét hoảng loạn:
-THẢ TÔI RA! TÔI LÀM GÌ MÀ CÁC NGƯỜI BẮT NHỐT TÔI??? TÔI PHẢI ĐẾN PHÁP TRƯỜNG! THẢ RA NHANH!!!!!!!!!!!!
Tiếc rằng, không một ai nghe thấy giọng của Kim Thư cả. Vì đó là phòng
bố trí cách ly, chỉ khi đến giờ giao bữa ăn và dùng phương pháp trị liệu thần kinh thì mới có người đến. Lúc này…đều không phải là 2 trường hợp
đó.
*8:40 a.m:
Chủ tịch Hội đồng thi hành án tử hình công bố
quyết định thi hành án, quyết định không kháng nghị của Chánh án Tòa án
nhân dân và Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao.
Một viên cảnh
sát đem một mâm cơm đến trước mặt Minh Duy, nhưng anh lắc đầu không ăn,
cũng không xin thêm ân huệ nào. Với anh, chết càng nhanh càng tốt. Tiếc
nuối chi cuộc sống phong trần đầy tội lỗi này. Chắp tay lại, anh lẩm bẩm xin tạ lỗi với ông bà Bảo Minh bao năm tốn công dưỡng dục, chưa làm
được gì nhiều cho họ mà anh đã phải lìa xa cõi đời. Thứ 2, anh cầu mong
cho người con gái anh yêu – Bảo Kim Thư – được sống an toàn và luôn có
thể mỉm cười. Thứ 3, sau khi chết, anh sẽ luôn giúp đỡ, phù hộ cho Hạ
Quyên lẫn Hải Thanh. Làm như vậy có lẽ không tẩy sạch được vết nhơ nhuốc lúc còn sống, nhưng có thể khiến linh hồn anh nhẹ nhõm hơn.
……
Giờ hành quyết đã đến.
Chiếc xe chở tử tù vừa đỗ xịch lại chốn pháp trường heo hút hiu quạnh.
Bầu trời được khoác lên một bộ áo có tông màu xám lạ lẫm. Nó mang hơi
hướng của sự tang tóc, nhiễu nhương…
Theo lệnh của Chủ tịch Hội đồng thi hành án, cảnh sát dẫn Minh Duy bước đến một cây cột cao vời vợi và trói anh vào đó.
Vậy là…
…Khoảnh khắc rời bỏ tất cả ở thế giới này để bước sang một thế giới khác sắp đến rồi… Chừng vài phút nữa thôi…
Việc thi hành án lần này dành cho các cảnh vệ trong Quân đội nhân dân.
Năm tay súng được điều đến đối diện với Minh Duy. Âm thanh lên đạn trong nòng súng khô khốc đến ghê người. Ấy thế mà anh không hề màng đến họ.
Minh Duy ngẩng mặt lên trời hít lấy một hơi không khí cuối cùng. Bỗng
anh thoáng ngạc nhiên với sự việc đang hiện hữu trước mắt mình: Một cô
gái có mái tóc màu cafe dịu dàng mỉm cười, hai tay dang ra ôm trọn lấy
anh.
Là ảo giác chăng?
Không phải. Anh còn tỉnh táo lắm!
Là thật!
Có lẽ…khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, con người mới thấy được những điều kì lạ.
Từ từ nhắm mắt lại, bờ môi hồng nhợt nhạt của Minh Duy khẽ mấp máy.
Khuôn mặt anh thanh thản đến không ngờ, nụ cười cuối nở ra trên môi khi
anh gọi tên người con gái ấy:
-…Lan Du!
…
-BẮN!!!!!
“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
.
.
Bảo Kim Thư như cảm nhận được âm thanh ghê rợn của tiếng súng từ xa.
Một sức mạnh vô hình tác động vào trái tim của cô. Nó nhói dần, nhích
lên từng vạch mức độ rồi đạt đến đau đớn cùng cực. Bàn tay gầy xanh xao
của Kim Thư buông lỏng khỏi song sắt, toàn thân tụt xuống quỳ sụp dưới
sàn nhà lạnh ngắt.
Con người đó…đã không còn tồn tại trên thế gian này!
…Đúng không?
Đã 9h20 rồi cơ mà…
…..
…..
Hối hận.
Tại sao một con quỷ khát máu như Bảo Kim Thư lại có thể hối hận được chỉ vì cái chết của người hầu cô ta chứ?
Thật nực cười!
Phải…buồn cười lắm…..
Kim Thư đưa tay lên ngực trái mình, uất nghẹn bật cười điên dại trong
khi nước mắt rưng rưng rơi lã chã. Chiếc hộp nhạc bị cấn công tắc nên nó tự bật ra, giai điệu buồn thương lắng đọng nhẹ nhàng như con dao sắc
xoáy sâu vào lòng Kim Thư.
Cô biết…ai là người luôn ở bên cạnh
cô, ai là người luôn nuông chiều và thực hiện những việc làm vô lý của
cô, và ai là người…..yêu thương cô hơn cả mạng sống của mình!
Vậy mà…..cô không để ý gì đến những nỗi lòng người đó phải ngấm ngầm
chịu đựng. Mặn, ngọt, đắng, cay….đều được chôn giấu một cách vô điều
kiện.
Cô hối hận vì suốt thời gian kể từ khi vào cấp 3, cô thay đổi chóng mặt bởi tình yêu mù quáng dành cho người con trai khác dù
biết rõ tình cảm của người kia sâu đậm như thế nào…
Hối hận……vì không sớm nhận ra người nào mới là điểm tựa vững chắc của cuộc đời cô…….
Hối hận……vì những điều tàn nhẫn cô đối xử với anh……
Hối hận……vì đã làm tổn thương anh……
Khi nhận ra tất cả là sai trái….thì đã quá muộn màng!
Kim Thư cảm thấy trái tim đau đớn khôn cùng. Nó đập nhanh thình thịch
hoảng loạn, cơ hồ muốn nổ tung. Cô ôm lấy chiếc hộp nhạc vào lòng mà gào thét tuyệt vọng… Bây giờ ân hận cũng có còn ý nghĩa gì nữa khi Tử Thần
đã cướp đi sinh mạng của Minh Duy – người luôn chăm lo thương yêu cô từ
khi còn nhỏ.
“Nếu anh chấp nhận việc bảo vệ em cả cuộc đời này, thì em có đồng ý ở bên cạnh anh không?
“Anh xạo quá, em không tin đâu.”
“Chứ làm thế nào em mới tin?”
“Anh phải thực hiện mọi điều ước của em cơ, như vậy em mới chịu”
“Hì, tiểu thư bé con này nhõng nhẽo quá!”
“Ai bé con chứ!? Người ta 10 tuổi rồi đấy”
“Được rồi, được rồi, em muốn gì, dù có chết anh cũng sẽ làm…”
“Ngoắc tay đi, nếu được như vậy thì em sẽ cưới anh luôn.”
“Ừm, ngoắc tay”
………….
Nụ cười, ánh mắt, mái tóc, cử chỉ, hành động…của cậu bé Minh Duy in hằn rõ rệt trong ý nghĩ của Kim Thư về một lời hứa bị lãng quên bấy lâu.
Sao đến lúc này cô mới nhớ ra chứ?
Đồ khốn!
Đồ tệ hại!
ĐỒ CẦM THÚ!!!!!!!
Tự mắng **** bản thân, đấm thùm thụp vào bức tường cho đến khi mu bàn
tay rướm máu, có vẻ như vẫn chưa thấm thía gì với nỗi đau mất mát quá
lớn mà Bảo Kim Thư đang gánh chịu.
-ANH ĐÃ NÓI SUỐT KIẾP SẼ Ở CẠNH EM MÀ!!!!!!!!!!!!!!! SAO GIỜ LẠI BỎ EM MỘT MÌNH!???
-MINH DUY….EM XIN LỖI….EM ĐÃ QUÊN LỜI HỨA ĐÓ!
-MINH DUY……
Khắp cơ thể Kim Thư run lên bần bật, máu và nước mắt trên sàn hòa lẫn
vào nhau với khoảng không gian u tối tạo nên một sắc màu bi ai khó
cưỡng. Cô liên tục gọi tên người thương, bản nhạc trong hộp vẫn phát
vang cho đến khi…….
Hai cô y tá mang cơm trưa đến căn phòng giam giữ Bảo Kim Thư theo chỉ
thị của bác sĩ. Không khí tầng lầu này sao hôm nay im lặng đến lạ. Một
cô y tá lên tiếng:
-Hôm nay không nghe thấy tiếng la hét của con nhỏ đó ha chị!?
-Chắc cô ta vẫn còn ngủ, không thì lại lo ngồi nghịch mấy món đồ chơi chứ gì.
-Ngủ gì được, bây giờ đã là 12h37. Em nhớ nó dậy trễ nhất cũng chỉ khoảng 11h.
-Ai biết được đâu em. Thôi đi nhanh đi. Chị ớn lên cái tầng này lắm.
-Ừm, em thấy lạnh lạnh sống lưng, nhanh còn ra khỏi đây.
Một lúc sau họ cũng đi đến căn phòng. Dùng chìa khóa riêng mở cửa ra xong, cô y tá nhỏ tuổi hơn bưng phần cơm bước vào gọi to:
-Bệnh nhân ra ăn cơm!
Bỗng cô đứng sững người lại, mâm cơm trên tay đổ hết xuống đất. Cô y tá đứng ngoài thấy vậy định lên giọng trách mắng:
-Em làm gì vậy? Tự nhiên đổ…. Ơ – Đến lượt cô này đứng hình khi trông
thấy cảnh tượng trước mắt, theo phản xạ hét lên - ….ÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!
-Gọi….đi gọi bác sĩ nhanh!!! – Cô kia lắp bắp. Cả 2 người chạy ra khỏi phòng gấp rút như có ma đuổi ở đằng sau.
Trong phòng, Bảo Kim Thư ngồi dựa lưng vào thành giường, phần đầu nát
bấy, nhuốm máu như muốn phủ lấy cả gương mặt cô. Bên cạnh đó, vách tường bao ngày trắng tinh nay lại dính đầy máu đang đông khô dần…
Chiếc hộp nhạc nằm lăn lóc trên sàn không còn phát nhạc nữa…mặc dù nắp vẫn mở…
Tưởng chừng như…..nó đã đi theo chủ nhân của mình sang thế giới bên kia rồi!
Nửa năm sau….
Hạ Quyên.
Haiz…nghỉ hè bao lâu rồi mà
tôi vẫn cảm thấy chán nản tột cùng. Thằng em song sinh của tôi bây giờ
đã trở thành một người mẫu chuyên nghiệp, rất nhiều nhà thiết kế nổi
tiếng muốn mời nó quảng cáo cho bộ sưu tập của họ. Không những thế, nó
còn có cả một club fan cuồng với số lượng thành viên khổng lồ trong nước lẫn ngoài nước. Chả bù cho tôi, mỗi ngày chỉ biết ăn, ngủ, học
và….quanh quẩn các bệnh viện. Này này, đừng nghĩ tôi bị thần kinh
nhá…chỉ là…tôi vẫn hy vọng sẽ tìm được chút ít thông tin gì đó của Thanh Nguyên thôi. Dù ai nói gì đi nữa thì tôi vẫn tin anh còn sống, chừng
nào người ta trình diện được thi thể của anh trước mặt tôi thì tôi tin.
Đằng này…có gì đâu nào.
Chị Nguyệt Uyên về nước hoàn thành thủ
tục nhập cảnh xong thì nối nghiệp công ty chính với cương vị tổng giám
đốc uy quyền. Nhờ khả năng bẩm sinh và bộ óc thông minh tuyệt đỉnh của
chị mà nền kinh tế phát triển cứ theo đà mà đi lên. Nhìn phát thèm…thân
tôi là con thứ mà bị thằng con út vượt mặt đã không ưa rồi, ghét kinh
khủng. Giờ thêm bà chị…Hic…số phận tôi sẽ trôi về đâu đây?
-Không lo dậy đi còn nằm ườn ra đó nữa!
Đấy, mới nhắc là tới ngay. Thằng quỷ này mà chết chắc linh lắm.
-Kệ chị, hôm nay là chủ nhật, chị thích nằm, làm gì nhau? Sao không đi chụp hình nữa đi? – tôi hất hàm lên.
-Rõ hâm! Mai mới đi. – Nhật Anh quay ngoắt đi.
Biết là nó không nhìn thấy được ánh mắt rực cháy lửa nóng của tôi ngay
lúc này nhưng tôi vẫn liếc nó không rời. Chị mày chui ra trước mày mười
giây đấy!
Ngẫm lại, thằng em mình nói cũng đúng, nằm hoài chỉ
tổ…đau lưng thôi nên tôi ngồi dậy, vươn vai uể oải xong là bước vào
phòng tắm vệ sinh cá nhân ngay. Hôm nay thời tiết khá đẹp, sao mình
không đi ra ngoài dạo phố nhỉ? Nghĩ là phải làm ngay và luôn cho nóng.
Hehe.
Chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, tôi lấy điện thoại gọi
cho chị Liễu Phi, định bụng sẽ rủ chị ra quán cafe với tôi tán gẫu và
chụp ảnh. Kể từ lúc biết chị yêu anh Hải Thanh thì tôi muốn được thân
thiết với chị hơn, xem chị như chị gái ruột của mình…thiết nghĩ…nó sẽ bù đắp cho chị một phần tổn thương trong lòng mà thủ phạm gây ra vết
thương ấy lại chính là tôi. Liễu Phi không nói ra nhưng tôi biết rõ…chị
rất đau khổ khi quyết định chôn giấu tình yêu thiêng liêng đầu đời của
mình để nhường hạnh phúc cho tôi. Xin lỗi chị nhiều lắm!
“Tút….tút….”
-Alo!
-Chị ơi, chị em mình đi dạo phố không? – tôi hí hửng.
-Em muốn đi đâu?
-Em định ra quán cafe Cool Feeling, ở đó có đủ loại hoa và cách trang
trí đẹp lắm, một nơi lí tưởng cho chị em chúng mình chụp hình đó.
-Ừ, nhưng chị đang bận việc nhà chút xíu. Em ra đó trước đi, đến chị sẽ gọi.
-Dạ vâng. Bye chị!
Ngắm mình trước gương chỉnh lại đầu tóc thêm lần nữa tôi mới chịu xách giỏ đi ra khỏi nhà.
.
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có những chậu xương rồng bé tí cực dễ
thương, tôi gọi trước ly cafe sữa rồi tranh thủ lôi điện thoại ra check
tin nhắn.
Mười lăm phút trôi qua chậm chạp. Cầm cái thìa khuấy đều ly cafe đã vơi hơn nửa, tôi chợt nhớ đến Nguyên, nhớ da diết!
Nhớ mái tóc màu đỏ tía mềm mượt của anh, nhớ làn da trắng, nhớ bầu má
mịn như má em bé….nhớ cả nụ cười dịu dàng như ánh trăng tròn vạnh đêm
khuya…và giọng nói trầm ấm êm dịu… Tại sao anh chưa chịu xuất hiện? Anh
đang phạt tôi vì những gì tôi đã đối xử với anh chăng?
Hay đúng là…anh đã chết?
Không…mày nói bậy quá Hạ Quyên à.
Mày phải vững tin chứ!
Khẽ nhắm mắt lại để giấu đi nỗi buồn sâu thẳm và tự an ủi chính mình,
tôi thở ra một hơi dài đằng đẵng. Nửa năm qua, trong mắt mọi người tôi
là người yêu của Hải Thanh. Được anh yêu thương, được anh che chở, chiều chuộng, trân trọng như một món báu vật. Tôi rất muốn đáp trả cho
anh…nhưng không thể… Hình bóng của Nguyên vốn đã in sâu vào trái tim
tôi, đến nỗi tôi luôn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh, cử chỉ, lời
nói….mỗi khi nhếch thấy bóng dáng ai giống anh hay có mái tóc màu đỏ.
Hic…
Tôi muốn được nhìn thấy Nguyên…
Muốn được nghe thấy giọng nói tràn đầy ấm áp của anh…
-Cho tôi hai ly cappuccino đem về!
Ơ…
…Giọng nói vừa rồi…
Tôi như bị đánh thức khỏi giấc mơ mộng mị khi nghe thấy tiếng nói của
một người con trai cất lên gọi cafe. Là Nguyên đúng không? Tôi không
nhầm chứ!???
-Của quý khách đây!
Ngoái đầu lại nhìn người vừa rời khỏi quầy thu ngân, tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình.
Anh…!
Mái tóc kia tuy bị chiếc mũ lưỡi trai che khuất đi nhưng tôi vẫn nhận
ra được nó có màu đỏ tía sau khi người đó bước ra ngoài con đường ngập
tràn nắng.
Dáng người cao gầy với tướng đi nhanh nhẹn quen thuộc…
Cùng chất giọng vừa nãy…
Đúng là anh rồi!
Không do dự thêm một giây nào cả, tôi đặt tiền lên bàn rồi vội vàng đuổi theo.
……..
“Kính coong…kính coong…”
Bà giúp việc bên trong căn biệt thự sang trọng nghe thấy tiếng chuông
cửa liền lật đật lau tay vào chiếc tạp dề và đi ra mở cửa. Người đứng
ngoài hồ hởi:
-Cháu mua cafe về rồi, nhưng quên mang theo chìa khóa nên phiền cô ạ!
-Không sao. Đây là việc làm của tôi mà thưa cậu.
Chàng trai đó cảm ơn bà giúp việc xong liền đi vào nhà. Vừa xuống bếp
để cất hai ly cafe thì sau lưng cậu vang lên một giọng nói ngái ngủ:
-Oáp. Có đúng loại cappuccino tao thích không đấy!??
-Đúng thưa cụ.
-Ờ - Nói đoạn người kia xoay sang bà giúp việc – cô làm giúp con tô phở nhé, con đói quá!
-Vâng thưa cậu chủ.
Người con trai được gọi là “cậu chủ” cười mỉm chi ra vẻ hài lòng, xong anh nhìn chàng trai nọ:
-Lên phòng nói chuyện chút đi!
-Ok!
“Phịch”
Chàng trai bí ẩn cởi chiếc mũ lưỡi trai vứt lên giường thả tự do cho
mái tóc nhuộm màu tuyệt đẹp của mình. Gương mặt góc cạnh sắc sảo hơn hẳn trước đây, tiếc rằng….phần da mặt kéo dài từ vùng trán bên phải đến
thái dương của cậu đã bị hủy hoại trong một vụ tai nạn hỏa hoạn khiến nó hình thành sẹo trông khá đáng sợ. Vậy nên khi ra ngoài cậu luôn mang
theo chiếc nón đội sụp xuống để ép tóc che đi. Người còn lại đứng khoanh tay trước ngực dựa thân vào cạnh bàn nghiêng đầu nhoẻn miệng cười:
-Trông mày có vẻ vui!
-Ừ, tao đã gặp cô ấy… ^^
Trái ngược với nụ cười nghịch ngợm hiện hữu trên mặt bạn mình, “cậu
chủ” trợn mắt ngạc nhiên. Nhưng chỉ vài phút sau, anh dịu mắt xuống, nhẹ lắc đầu cười phớt:
-Thế nào?
-Không thay đổi gì nhiều cho lắm. Mày có nhớ cô chủ của mình không Anvil?
Chàng trai ấy dịu dàng xoa đầu con chó có bộ lông xù trắng muốt như
tuyết vừa chạy vào phòng. Nó vẫy đuôi không ngừng như mừng rỡ, sủa liên
tù tì. Cậu ta nằm giỡn với con chó cưng cho đến lúc mệt nhoài người.
Vuốt ve vùng lông cổ xù mỏng mịn như lông tơ, ánh mắt cậu trở nên buồn
bã khác thường, tuy môi vẫn mỉm cười:
-Nhớ rất nhớ, nhưng chúng ta nên biến mất khỏi cuộc đời cô ấy thôi Anvil!
“Cậu chủ” nãy giờ vẫn đứng yên giữ im lặng tuyệt đối quan sát chàng
trai đang nằm cạnh con chó xù mũm mĩm như cục bông. Nghĩ lại những lời
nói đau lòng mà anh đã nói với cô gái được cậu nhắc đến, anh cảm thấy
nhói nhói khó chịu. Đúng hay sai khi anh quyết định chia cắt hai người!?
-Mày đã cứu sống cái mạng yểu mệnh này của tao rất nhiều lần,
tao cảm kích và biết ơn mày lắm. Nhưng chắc…tao nên trở về căn nhà của
mình!
-Hửm? Mày định…
-Đúng với mong muốn của mày còn
gì, tao sẽ cố gắng quên cô ấy...biết trước là rất khó. Hỳ…Vốn dĩ khi
được sinh ra trên thế gian này, tao đã bị Thượng Đế ghét bỏ rồi…
Đưa tay mơn trớn vùng da sẹo sần sùi trên mặt, chàng trai đáng thương
nở một nụ cười nhạt trước ánh mắt tội lỗi của người bạn thân. Cậu rũ mái tóc xuống nhằm che đi đôi mắt long lanh huyền ảo đang chuẩn bị nhỏ ra
giọt thủy tinh chứa đầy đau khổ, môi mím chặt lại nhằm nhốt kín những
hơi thở đứt quãng khó nhọc.
mong rang kai ket cuoi con HA QUYEN chet the la xog truyen do phai
tranh gianh va lua chon vi ca 2 anh con trai deu hoan hao.ROI HO SE TIM
RA TINH YEU MOI CHO MJNH
Rảo bước dạo vòng vòng trong khu công viên thanh tịnh Green, Hạ Quyên
buồn bã đứng yên lặng bên bờ hồ hoa sen trắng tinh khiết.
Chỉ là ảo giác!
Đó là nhận định của cô về người con trai khi nãy trong quán cafe Cool Feeling.
Cô đuổi theo bóng hình đó cho đến tận cuối con đường, vậy mà thoắt cái đã biến mất như thể anh ta vừa bốc hơi lên trời.
Là ảo tưởng do nỗi nhớ tạo nên thôi! Vì cô quá nhớ một người…
Ánh mắt Hạ Quyên đong đầy nỗi thương nhớ Thanh Nguyên khôn nguôi. Cậu
không trở về bên cô…bởi vì cánh cổng thiên đường đã mở ra để đón nhận
cậu rồi sao? Nếu thật như vậy…thì cô phải làm như thế nào để vượt qua
nỗi đau ấy đây???
-Anh ơi…chúng ta có duyên, nhưng không có
phận. Tại sao lúc em bị người ta vứt xuống biển trôi dạt, anh cứu em làm gì để chúng ta gặp nhau!? Biết trước có những chuyện đau buồn này…em
thà chết ngay lúc đó còn hơn…
Hạ Quyên úp mặt vào tay rấm rứt
khóc mặc cho những người đứng cạnh hồ ái ngại nhìn cô. Bỗng có một bàn
tay đặt lên vai cô, người đó nhẹ nhàng hỏi:
-Biết ngay là em ở đây! Sao lại khóc thế kia?
Người đó chính là Liễu Phi. Sau khi nhận được cuộc gọi hủy hẹn của Hạ
Quyên, chưa kịp trả lời thì cô bé đã cúp máy. Cô nghĩ chắc có chuyện gì
đó rồi nên vội ra khỏi nhà đi tìm. Những nơi Hạ Quyên thường lui tới
không khó đoán, nên Liễu Phi nhanh chóng tìm ra cô.
-Chị!
Nhận ra Liễu Phi dưới tấm màn nước mắt dày đục, Hạ Quyên không nén nổi
cảm xúc nữa và lao ngay vào lòng chị nức nở, cứ như cô vừa tìm thấy được lối thoát trong con đường hầm dài ngoằn tối tăm.
Một lúc sau, Hạ
Quyên đã bình tĩnh lại khi nhận ly trà chanh từ tay Liễu Phi. Hai chị em ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường đi bộ trong công viên. Vừa dùng
khăn tay thấm nước mắt cho Hạ Quyên Liễu Phi vừa hỏi:
-Có chuyện gì nói chị nghe, tên đê tiện nào dám trêu chọc em chị hả?
-Hic…có thì hắn tan xương với em rồi đâu cần nhờ đến chị.
Câu hỏi mang tính đùa vui của Liễu Phi xem ra đã giúp Hạ Quyên cảm thấy khá hơn. Cô trả lời chị một cách lém lỉnh. Liễu Phi bật cười xong lặp
lại vế đầu của câu hỏi, Hạ Quyên không ngại nói:
-Em nhớ Nguyên đến nỗi sinh ra ảo giác. Hì…
Khuôn mặt Liễu Phi biểu lộ nét suy tư trầm ngâm sau câu thú nhận của Hạ Quyên.
-Hạ Quyên, chị biết nói như thế này thì có thể làm em thêm buồn lòng
nhưng Nguyên đã mất rồi, bị cả trần nhà sập xuống đè lên người, siêu
nhân còn phải bị thương nặng huống chi cậu ấy chỉ là một con người bình
thường. Trong đống đổ nát đội cứu hộ không tìm thấy thi thể không có
nghĩa Nguyên còn sống. Dẫu có còn sống thì vì sao cậu ấy không xuất
hiện…? Sao em cứ mãi chờ đợi một người đã ra đi mãi mãi không quay về…em nghĩ Nguyên trên kia sẽ thấy như thế nào khi em luôn đau đáu tự dìm
mình trong khổ đau?
Liễu Phi nhẹ nhàng khuyên nhủ Hạ Quyên nên
chấp nhận sự thật dù rằng nó rất tàn nhẫn. Hạ Quyên tiếp thu hết những
lời nói của Liễu Phi. Cô đột ngột cắt ngang và lên tiếng:
-Em nên chấp nhận Hải Thanh ư?
Câu hỏi vừa rồi của Hạ Quyên bất giác làm Liễu Phi chạnh lòng, nhưng cô cố gắng nói cứng:
-Đúng vậy!
-Em không thể!
-Nói chị biết lý do!
-Vì chị cũng yêu anh ấy…em không thể cướp đi mối tình đầu của chị tuy nó là tình đơn phương.
-Em thật ngốc – Liễu Phi nhăn mặt đẩy nhẹ đầu Hạ Quyên – Hải Thanh yêu
em, không phải yêu chị, cậu ấy cũng là mối tình đầu của em mà…với lại… - cô đang chuẩn bị nói ra điều trái ngược với trái tim… - chị yêu người
khác rồi, không còn chút tình cảm gì với tên khùng vì yêu ấy đâu.
Liễu Phi đang nói dối. Nói dối một cách trắng trợn…nhưng…lời nói dối đó sẽ giúp cho hai người cô thương yêu nhất được hạnh phúc bên nhau. Vậy
thì đó đâu phải là xấu, chỉ tội…người nhận tổn thương không phải ai khác mà chính là bản thân cô thôi.
Lắc đầu xua tan đi suy nghĩ trong đầu, Liễu Phi cười gượng vén tóc Hạ Quyên sang một bên:
-Vậy nên…em và Hải Thanh phải hạnh phúc, coi như đó là món quà em dành
cho chị và người yêu chị sau này, OK? Đổi lại…anh chị cũng sẽ thật hạnh
phúc để làm quà cho hai người. Hihi.
-Chị…
-Thôi, chị em mình về đi! Quá trưa rồi!
Không để Hạ Quyên lên tiếng nói thêm câu nào, Liễu Phi kéo tay cô đứng dậy bước nhanh.
Nhận ra tấm lòng cao thượng của Liễu Phi dành cho mình, mắt Hạ Quyên
lại rưng rưng nước. Cô cúi đầu nhằm che khuất đi dòng lệ chực tuôn trào
trên mi và khẽ lẩm bẩm:
-Em xin lỗi!...
Đêm.
Suy ngẫm lại những điều Liễu Phi nói, Hạ Quyên mới ngộ ra cô không phải là người chịu đựng sự đau đớn nhất.
Mà là Hải Thanh.
Biết rõ tình cảm cô vẫn có thể dành trọn cho Nguyên suốt cả cuộc đời
nhưng Hải Thanh vẫn quan tâm yêu thương, chăm sóc cô chu đáo. Tuy cô hờ
hững ngại ngùng khi giáp mặt nhưng anh luôn cố gắng tìm mọi cách làm cô
vui để quên đi sự mất mát, để tự tin yêu đời hơn. Nụ cười anh không còn
tự nhiên như xưa mà trở nên gượng gạo kém tươi. Cảm giác yêu một người
khi người đó không còn yêu mình nữa đau vô cùng vô tận. Thế mà Hải Thanh vẫn kiên trì chờ đợi Hạ Quyên, mong mỏi từng giây từng phút.
Hạ Quyên nhắm mắt lại, từng kỷ niệm thời ấu thơ cho đến lúc trưởng thành giữa cô với Hải Thanh tràn về rõ rệt như một cuốn phim bản đẹp. Nó vui
vẻ, hồn nhiên, êm đềm…cơ hồ không hề vướng chút phong trần.
Khoảnh khắc cô dâu Hoàng Hạ Quyên mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi
thanh khiết ngồi trong phòng nghỉ hồi hộp tưởng tượng xem chú rể Nguyễn
Hải Thanh điển trai trông sẽ như thế nào khi mặc bộ lễ phục đen tuyền
lịch lãm. Cảm giác xa xưa sao bây giờ lại gần gũi không ngờ…
Hồi ấy cô mong được kết hôn với anh biết bao! Nhưng chỉ với những biến
cố do số phận sắp đặt mà cảm xúc thân thương mãnh liệt bị đẩy lùi vào sự lãng quên.
Nếu…
Lại là “nếu”…
Nếu như những
chuyện đó không xảy ra thì có lẽ hiện tại cô và Hải Thanh đang rất hạnh
phúc dưới một mái nhà, có khi còn đang mong chờ đứa con đầu lòng đấy
chứ!
Hạ Quyên thèm muốn được hạnh phúc quá! Muốn ghê gớm! Viễn
cảnh vừa rồi khiến cô xúc động đến bật khóc. Sự thật vẫn là sự thật…một
người không còn tồn tại trên thế gian này nữa thì đâu thể đem lại được
cho cô hạnh phúc.
Nên chấp nhận với những gì hiện tại đang có…
-Nguyên…anh cũng mong em được sống hạnh phúc đúng không? – Hạ Quyên thì thầm giữa khoảng không gian yên ắng.
Vầng trăng tròn như quả bóng giữa trời khuya hắt từng tia sáng dịu dàng len lỏi qua cửa sổ đáp xuống giường của Hạ Quyên. Cô cảm thấy ấm áp lạ
lùng, nụ cười mỉm chi vui tươi lâu nay ít xuất hiện trên bờ môi hồng hào nay đã trở về.
Dòng chữ “Hải Thanh” hiện lên trên danh bạ, Hạ Quyên lướt tay vào nút gọi.
Bản nhạc chờ “Forever” quen thuộc không bao giờ đổi vang lên chừng vài giây thì đầu máy bên kia phát ra giọng nói êm dịu:
-Anh nghe đây Hạ Quyên!
-Anh Hải Thanh…em có chuyện muốn nói với anh…
-Hì…giữa đêm khuya 2 giờ sáng phá giấc ngủ của anh thì có vẻ như đó là chuyện quan trọng. – Hải Thanh cười đùa.
-Chúng ta kết hôn đi!
Bên kia Hải Thanh như không tin vào tai mình lập tức ngồi dậy ngay. Anh lắp bắp :
-Em vừa nói gì ?
-Em nói chúng ta kết hôn đi !
Thấm thoát thời gian trôi qua khá nhanh, đã 4 tháng kể từ ngày Hạ
Quyên mở lời yêu cầu kết hôn. Khỏi nói là bốn ông bà vui mừng như thế
nào khi biết được chuyện đó, thiết nghĩ nếu như họ còn trẻ thì chắc có
lẽ sẽ nhảy cẫng lên luôn rồi. Đặc biệt là hai quý phu nhân, họ muốn có
cháu bồng từ năm nảo năm nào.
Hôm nay Hải Thanh dẫn cô vợ chưa
cưới đáng yêu của mình đi thử áo cưới. Gần hai tiếng đồng hồ Hạ Quyên
mới chọn được bộ ưng ý nhất. Sau đó họ cùng đi đặt và in thiệp cưới. Nụ
cười trên môi Hạ Quyên tràn ngập hạnh phúc, Hải Thanh cũng cảm nhận sự
gượng gạo vài tháng trước đây đã biến mất hoàn toàn. Đang in ra những
tấm thiệp thơm phức thì anh có điện thoại. Khối phó khoa Kinh tế Huỳnh
Nhã Nhi gọi anh và Hạ Quyên sáu giờ hãy đến phòng hội trường phía Tây
của trường dự tiệc chia tay Liễu Phi, cô dự định ra nước ngoài du học.
Hải Thanh nhìn lại đồng hồ, năm giờ kém mười. Quay qua báo tin cho Hạ
Quyên, cô tròn mắt rồi vội vã xin tờ giấy ghi lại địa chỉ nhà cho người
in gửi thiệp đến sau khi đã in xong. Xong xuôi, hai người tức tốc rời
khỏi cửa hàng.
Bữa tiệc tiễn Liễu Phi được tổ chức tại hội
trường phía Tây của trường đại học Banwa, đến chập tối thì các sinh viên thuộc khoa Kinh Tế có mặt rất đông đủ. Liễu Phi hôm nay trông thật xinh đẹp với chiếc váy dạ hội dài quyến rũ màu tím hoa oải hương kèm thêm
miếng dải lụa màu nhạt hơn khoác ngay khuỷu tay, mái tóc ép thẳng không
cúp vào như bình thường và cách trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên. Sinh viên trong khối ai cũng cảm thấy tiếc nuối khi hay tin cô sẽ ra nước ngoài.
Với họ, Liễu Phi không chỉ là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, nhanh
nhẹn…mà còn là Khối trưởng nhiệt tình, tốt bụng; cả nam lẫn nữ ai cũng
quý mến. Tất nhiên khi cô đi rồi thì Khối phó Nhã Nhi sẽ lên đảm nhiệm
thay chức vụ đó.
Phát biểu đôi lời về lý do của bữa tiệc và cảm nghĩ khi sắp sửa chia tay mọi người, Liễu Phi cố gắng mỉm cười để không khí man mác buồn không thể “xâm lược” nhưng đôi mắt đã phản bội cô rồi. Thấy Khối trưởng của mình khóc, một số sinh viên nữ cũng nghẹn ngào
theo.
Nhằm xua tan đi không khí buồn bã ấy, Liễu Phi kết thúc
nhanh bài phát biểu của mình rồi vỗ tay ra hiệu cho DJ nổi nhạc lên. Vừa bước xuống khỏi sân khấu, cô bị các cô bạn cùng những cô em lớp dưới
vây lấy:
-Huhu, chị đừng đi mà…
-Phải đó nàng, chuyện này đột ngột quá! Tụi này trở tay không kịp luôn.
-Chị Phi ơi, bao giờ chị về? Hic…
……
Liễu Phi mỉm cười trả lời:
-Hì, sớm thôi. Tại sẵn có chuyến bay, ba mẹ bảo tôi cũng nên đi để mở mang thêm kiến thức.
-Rồi khối mình sẽ buồn lắm đây. Trong trường chỉ có duy nhất một Khối trưởng là cậu bày ra đủ thứ trò vui.
-Yên tâm đi, Nhã Nhi cũng không vừa đâu, cậu ta giấu nghề đó!
…..
Hơn 6 giờ tối Hải Thanh và Hạ Quyên mới có mặt. Trông thấy Liễu Phi
đang đứng gần cửa hội trường, Hạ Quyên chạy đến chau mày giận dỗi, môi
dẩu lên giở giọng trách móc. Liễu Phi chỉ biết cười xòa giải thích qua
loa rằng đi để học. Nhưng dễ gì qua mắt được cô em tinh quái, Hạ Quyên
đành giả vờ tin cái lý do thường tình đó. Cô kiếm cớ nhìn Hải Thanh:
-Anh ơi, anh ở đây nói chuyện với chị ấy đi nhá! Em đi ăn đã… Đói…Hic…
Khuôn mặt phụng phịu trẻ con của Hạ Quyên khiến Hải Thanh không chịu được liền cốc nhẹ lên đầu cô:
-Ăn ít thôi, không khéo tuần sau anh phải hoãn đám cưới vì cô dâu mặc không vừa áo cưới, báo trước là muối mặt lắm đấy!
-Xí, ghét anh!
Hạ Quyên lè lưỡi rồi chạy biến đi nhanh như cơn gió.
Liễu Phi bây giờ mới biểu lộ vẻ mặt buồn rười rượi. Cô kéo tay áo Hải Thanh cười gượng:
-Cậu lên sân thượng nói chuyện với tôi một chút nhé!
-Được thôi! ^^
Hải Thanh ga lăng đưa tay ra cho Liễu Phi khoác vào. Hai người bước đi
song song với nhau, chỉ có vậy thôi mà khuôn miệng cô cong lên tạo thành hình bán nguyệt dịu dàng, ánh mắt thể hiện niềm vui quá mức đến nỗi
những mạch máu bên trong tưởng chừng như cũng được đong đầy.
Đứng trên sân thượng của phòng hội trường, gió lành lạnh thổi nhẹ khiến
nỗi buồn trong lòng Liễu Phi càng thêm tê tái. Hải Thanh đút tay vào túi quần lên tiếng trước:
-Tự nhiên cậu lại muốn đi du học một cách bất ngờ thế?
-Hihi, thích thì đi thôi. – Liễu Phi cười, đáp.
-Hay quá ha. Chừng nào đi?
-Ngay ngày cưới của cậu và bé Quyên! Trước khi đi tôi sẽ để lại quà mừng cho hai người.
Liễu Phi bật cười, điệu pha chút cay đắng, còn Hải Thanh tuy không nhìn cô nhưng mắt anh lại trợn lê
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT