Hạ Quyên.

Xin chào, tôi là Hoàng Hạ Quyên, là con gái thứ hai của chủ tịch tập đoàn Kinh tế Hoàng Quân (tôi còn có một chị gái và một đứa em trai song sinh). Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ là sinh viên năm nhất của trường đại học danh tiếng Banwa. Thật ra trường đã nhập học được 2 tháng rồi, nhưng do tôi bị tai nạn nên phải học trễ hơn một chút. Đặc biệt điều làm tôi vui nhất là sẽ được học cùng khoa Kinh tế - Tài chính với người tôi yêu từ cấp 3 đến giờ - Nguyễn Hải Thanh. Tuy cùng khoa nhưng lại chẳng cùng lớp vì anh lớn hơn tôi hai tuổi năm nay anh học năm thứ 3 rồi. Nghe nhiều người bạn “tốt bụng” báo lại thì trong lúc tôi bị mất tích rất nhiều cô nàng trong trường lăm le, nung nấu ý đồ độc chiếm anh. Giờ thì đừng có mơ nhá, đố ai giành được anh khi Hạ Quyên này đã trở về. >:)

Tôi chọn một chiếc quần jeans đen với áo thun tay dài màu trắng khá đơn giản rồi đưa tay lấy cái cặp quai chéo vắt lên vai, đi xuống nhà bếp để ăn sáng.

-Mẹ ơi! Hôm nay ăn gì vậy ạ?

-Haiz, mới sáng sớm sao chị ồn ào thế? Nhức cả đầu!

Hoàng Nhật Anh chính là đứa em trai song sinh “yêu dấu” của tôi, vừa mới hỏi có một câu mà mặt nó đã nhăn nhó, làu bàu bắt bẻ tôi rồi, nếu cậu ko phải là em tôi thì tôi sút thẳng cẳng rồi nhé.

-Hạ Quyên, ngồi đi con! Phần của con đây, ăn cho no rồi hãy đi học nhé! Hôm nay là ngày đầu mẹ cấm nghịch phá đấy.

Mẹ bưng ra cho tôi một cái mâm nhỏ đựng thức ăn sáng rồi còn giở giọng đá xoáy tôi nữa chứ. Thật là…..nhà này riết rồi ai cũng teen quá, vậy thì là, sao mà tôi đỡ nổi đây!?

-Mẹ này, con có nghịch phá gì lúc nào đâu. Cứ thích đổ tội cho con. – Tôi phụng phịu.

-Ai mà biết được cô.

Bị mẹ lườm, tôi đành im lặng cắm đầu cắm cổ mà ăn thôi. Sau khi đánh chén món bò bít tết no nê, tôi xoa cái bụng căng tròn của mình đã được nạp năng lượng đầy đủ, chưa gì đã bị mẹ yêu cốc đầu cho một cái đau điếng.

“CỐP”

-Ui da…….sao mẹ cốc đầu con?

-Con gái con đứa giữ ý tứ xíu đi!

-Nhưng đang ở nhà mà mẹ, ở nhà mà cũng phải đóng vai tiểu thư 100% ngoan hiền sao?

-Ko phải vậy, nhưng vẫn phải giữ lấy cái nết, cứ như vậy ai mà thèm rước!

-Hihi, có anh Hải Thanh rước rồi, ai rước được nữa đâu! Mẹ ko muốn anh ấy rước con à?

Tôi cười nhăn nhở với mẹ, mẹ chỉ cười hiền rồi đi về phòng thay đồ để chuẩn bị đến công ty. Đấy, nhắc đến Hải Thanh là mẹ như vậy, hiền hơn cả bồ tát >.

Nhật Anh đặt cái nĩa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng cẩn thận, uống cạn ly sữa tươi rồi đứng dậy đi lên lầu, tôi lẩm bẩm:

-Trai gì mà điệu thấy ớn!

-Chị vừa nói gì đó?

Ặc, sao nó nghe được hay vậy trời? Tôi nói nhỏ lắm mà, với lại nó đang đứng ở cầu thang tầng 2, có lôi cái màng nhĩ ra ngoài thì cũng nghe được quái gì đâu. Thằng này là người hay quỷ thế?

-Ờ, chị có nói gì đâu, đang phấn khích vì sắp được đến trường ấy mà. Hìhìhì.

Nhật Anh nhướng mắt nhìn tôi rồi phán một câu xanh rờn:

-Đã hâm rồi mà còn tự kỷ!

Keng!

Con dao sáng lóa trên tay tôi rơi xuống cái dĩa còn vương lại chút nước sốt cà thơm lừng. Nó mà dám đứng yên ở đó thì tôi nhất định sẽ phóng thẳng con dao này vào cái miệng ác ôn độc địa đó, dám láo lếu với chị à? X-( Mà thôi, nó là con nít mình chấp làm gì cho mệt, hôhô. =]]

Đang định đứng dậy dọn dẹp đống chén dĩa thì chẳng biết từ đâu ra 2 chị giúp việc xúm lại nhao nhao:

-Tiểu thư để bọn tôi làm cho, cô mau đi học đi.

-Hả?

-Vâng đúng đấy ạ, đây là việc của chúng em, cô mau đi học đi ko thì muộn!

-A.....ừ.....vậy nhờ các chị nhé!

Tôi xách chiếc cặp đi ra khỏi nhà đứng đợi Hải Thanh đến đón. Ko biết anh còn buồn vụ hôm qua tôi đột nhiên biến mất ko nhỉ? Chiều hôm qua sau khi được Nguyên đưa về, tôi có gọi cho Hải Thanh, anh bắt máy, giọng khá lạ. Chắc anh đã lo lắm! Tôi xin lỗi anh rất nhiều, nhưng anh chỉ cười và bảo ko sao, tôi vẫn bình yên là được. Sau đó anh cúp máy để tôi lên phòng nghỉ ngơi, dù sao cũng mệt. Tối anh nhắn tin bảo sáng hôm nay sẽ qua đón tôi đi học, tôi đồng ý ngay. ^^ Đi học cùng với người yêu ai lại ko muốn nhỉ?

Ồ, vừa nhắc đã có mặt rồi. Từ xa tôi có thể nhận thấy chiếc xe motor màu bạc quen thuộc đang xé gió lao vun vút về hướng này.

-Hải Thanh!!!! – Nhí nhảnh vẫy tay lia lịa gọi.

“KÉT”

-Chào em, Hạ Quyên!

Hải Thanh nở nụ cười tỏa nắng lấp lánh những giọt sương mai, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Anh bông đùa:

-Hôm nay vợ anh xinh nhỉ? Thế này thì chắc bao nhiêu nam sinh trong trường đều trở thành đối thủ của anh quá!

-Xí, anh nói quá. :”> - Lòng nói thế nhưng thật ra tôi cũng thấy.....thinh thích :))

-Thật mà! Ko tin lát đến trường sẽ biết. Mình đi nhé bé yêu!

-Vâng!

Hải Thanh đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm y chang cái mũ của anh, hehe, như vầy thì ai chẳng biết chúng tôi là tình nhân. Tốt, ko có em nào dám phá hoại. :P

Mới đi được ko lâu đã ra đến đường chính. Xe cộ, con người tấp nập ngược xuôi. Tôi áp đầu vào lưng Hải Thanh vô tư ngắm nhìn đường phố buổi sáng. Chợt có cái gì đó âm ấm nơi lòng bàn tay, tôi nhìn xuống, Hải Thanh đang nắm tay tôi. Anh nói một câu gì đó nhưng vì đường đông ồn ào, tôi chỉ nghe loáng thoáng vài từ.

-Hải Thanh, anh vừa nói gì vậy?

-Đừng bao giờ biến mất như ngày hôm qua nữa! Anh lo lắm!

-Em xin lỗi, nhất định sẽ ko như vậy nữa đâu.

Tôi xiết lấy bàn tay to lớn ấm áp của Hải Thanh nói nhỏ nhẹ. Tình yêu của anh dành cho tôi thật lớn, như biển sâu ko chạm được đáy vậy. Tôi thầm nghĩ, chắc mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này!

*-*

*Trường Đại học Banwa:

-Này, nghe tin gì chưa? Hôm nay Hoàng Hạ Quyên sẽ đến trường đấy.

-Ui, vậy là tôi ko thể tiếp cận Hải Thanh được nữa rồi sao? :((

-Công chúa Hạ Quyên hôm nay đi học sao? Phải tìm cách làm quen nàng mới được.

-Ôi Hải Thanh……sao cô ta có phúc thế?

-Hoàng Hạ Quyên đi học à? Thế thì vui rồi!

Tiếng bàn tán rôm rả ko ngớt phát ra ở từng nơi ngóc ngách trong trường Đại học. Các cô gái đa phần đều cắn môi tiếc nuối vì từ nay sẽ ko được thoải mái ngắm nhìn Hải Thanh hay gửi thư làm quen anh nữa, các chàng trai thì lại khá háo hức về việc này.

Bảo Kim Thư đứng trên sân thượng mà có thể nghe rõ những câu nói xì xào tranh luận của mọi người bên dưới. Tay cô nắm chặt lấy lan can như muốn có thể bóp nát nó, đôi mắt trợn to hằn lên những sợi mạch máu ở bên trong. Cô đang rất tức giận, giận đến nỗi có thể xé xác được bất cứ ai đến gần mình lúc này. Hoàng Hạ Quyên ko phải là con người, cô ta vẫn sống được sau cái lần bị đập một cú chí mạng vào đầu ở con đường “Rắn Tử Thần”. Tại sao lại có thể như thế được?

“RẦM”

Sự căm hận như dồn hết lại nơi bàn tay đang nắm chặt của Kim Thư. Cô đấm mạnh xuống cái lan can sân thượng làm nó bị lõm xuống một vết lớn.

Tiếng rồ ga của loại xe motor phân khối lớn vang lên từ bên dưới vọng đến tai Kim Thư. Cô liếc mắt nhìn chòng chọc xuống bãi giữ xe của trường, nơi chiếc motor màu bạc vừa chạy vào. Chưa đầy một phút sau có một đôi nam nữ tình tứ nắm tay nhau sánh bước song song. Trong đó, có một người mà Kim Thư yêu, rất yêu, hơn cả bản thân mình. Kẻ còn lại, là người cô hận nhất trên đời. Đứa con gái đáng nguyền rủa! Tại sao nó ko chết đi mà vẫn cứ sống nhơn nhởn như thế? Nếu bấy nhiêu cách thức kia vẫn chưa đủ, thì nhất định phải làm cho nó đau đớn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Giết, phải giết nó!

Kim Thư vuốt ngực để tinh thần bình tĩnh hơn, một phần cũng để kìm chế lại con thú ở bên trong đang lồng lộn điên cuồng. Sau đó cô quay lưng bỏ đi khỏi sân thượng. Ánh nắng mặt trời trên cao ko thể chiếu vào nơi Kim Thư vừa đứng được. Từng mảng ko khí u ám, sặc mùi tàn độc vẫn cứ lảng vảng xung quanh…

Thình thịch…..thình thịch……

Ôi, sao tự nhiên tim tôi nó đập nhanh thế này? Hiện tại tôi đang ngồi trước phòng Hiệu trưởng để chờ ông xếp lớp cho tôi. Nãy giờ có rất nhiều sinh viên đi ngang qua nhìn tôi rồi thì thầm to nhỏ này nọ. Haiz……rắc rối! Bộ chưa thấy gái đẹp ngồi một mình bao giờ à? :))

-Hạ Quyên!

Hải Thanh mở cửa phòng bước ra cười tươi với tôi, tôi đứng dậy:

-Sao rồi anh?

-Hì, tất nhiên là khoa Kinh tế - Tài chính với anh rồi, giờ anh sẽ dẫn em đến lớp!

-Vâng!

Tôi cười rồi khoác tay Hải Thanh bước đi. Chưa chi đã có vài cô nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống rồi. Plè, làm gì được nhau nào!? Chồng ta thì ta khoác tay có gì sai? Xí!

Tôi lén quay lại lè lưỡi trêu mấy cô nàng đỏng đảnh đó rồi nhe răng cười khúc khích. Chắc họ đang tức xì khói muốn nổ đầu luôn ko chừng.

-Em cười gì vậy?

-He, có gì đâu anh. Mà nè, nghe giang hồ đồn thổi là lúc em ko có ở đây, anh cặp kè với cô nào đúng ko? – Tôi kiếm cớ chọc anh, ráng làm cho bộ mặt của mình căng thẳng nhất có thể.

-Ai ăn nói xằng bậy thế? Anh cặp với ai bao giờ. – Hải Thanh nhíu mày.

-Thôi đừng có xạo, em biết tỏng hết. Giờ anh vẫn đang cặp kè với 1 cô khác nữa.

-Ai?

-Cái cô mà có mái tóc dài đen óng, lúc nãy anh chở đi học ấy. – Tôi há miệng cười ha hả trước bộ mặt ngố tàu của anh.

-Em thật là……

Hải Thanh lắc đầu cười vẻ chịu thua, đưa tay véo má tôi. Tôi đánh nhẹ vào tay anh:

-Tay hư này! Dám véo em, ko biết đau à?

-Sao biết được khi anh ko bị véo?

-Vậy đó hả? Xem đây!!

Tôi đưa tay véo mạnh vào hông Hải Thanh làm anh la toáng lên. Ung dung nhún nhảy bước đi, tôi tranh thủ ngắm nhìn xung quanh. Hải Thanh xuýt xoa chỗ bị véo vài giây rồi đi lên nắm tay tôi cười nhẹ, cả 2 cứ thế mà đi, cho đến khi nhận ra có một người con gái đứng trước mặt với sắc thái u ám, lạnh lẽo.

-Bảo Kim Thư? – Tôi buột miệng.

-Ồ, trông hai người hạnh phúc quá, thật khiến tôi đây ghen tị!

Kim Thư nhếch môi tạo nên một nụ cười kì lạ làm tôi cảm thấy lành lạnh, rờn rợn dọc sống lưng.

-Chào cậu, đã khỏe hẳn chưa mà đi học thế? – Kim Thư cười cười hỏi tôi.

-Ưm, cảm ơn, tôi thấy cũng đủ sống.

Ko ngờ tôi lại có thể nói chuyện với người khác bằng cái giọng điệu khinh khỉnh đó :-O Bảo Kim Thư nhìn tôi chằm chằm ko chớp mắt. Cô ta bị sao thế nhỉ?

-Vậy cậu mau vào lớp đi, cũng đến giờ rồi!

Kim Thư lặng lẽ hất tóc lên rồi đi ngang qua tôi, giọng cười khúc khích vang khẽ bên tai làm tôi khó chịu. Tôi kéo tay áo Hải Thanh:

-Anh này…..cái cô Kim Thư đó có…… - Tôi đưa tay xoay vòng vòng trên đầu (ý nói là có vấn đề đấy).

-Ý em là sao? – Anh dịu dàng nhìn tôi.

-Hi, ko có gì, em hỏi vu vơ vậy thôi. ^^ Mình đi tiếp đi anh!

Tôi tung tăng đi trước, mặt tuy tỏ ra vui tươi nhưng tôi vẫn ko quên được ánh mắt kì lạ lúc nãy của Kim Thư. Nó……như là sự căm hận!

-Nhớ đường đến lớp rồi chứ? – Hải Thanh hỏi tôi.

-Em nhớ rồi mà, anh quên trí nhớ em rất tốt sao!?

Tôi nháy mắt tinh nghịch rồi thả tay Hải Thanh ra, anh xoa đầu tôi rồi cũng đi về lớp. Haiz…..giống như học sinh vừa chuyển trường vậy, hồi hộp quá! Thu hết tất cả can đảm, tôi đưa tay về phía tay nắm cửa, từ từ mở ra……….

Tiếng ồn bên trong bỗng dưng im lặng bất thường khi nghe tiếng cánh cửa lớp được mở ra. Tôi cảm nhận được hàng chục con mắt nơi đây đều dồn hết về phía tôi như đang soi mói. Tôi chậm chạp bước vào lớp, ko nói ko rằng kiếm một chỗ trống để ngồi. Oa, thật tốt khi trong góc lớp còn một chỗ. Vậy thì còn gì bằng, ngồi cuối lớp dễ dàng làm bất cứ việc gì mà ko bị giáo viên để ý: ăn vặt, ngủ, nghe nhạc, nhắn tin…… Hồi cấp 3 tôi cũng toàn ngồi trong góc lớp :P. Ko suy nghĩ gì thêm tôi nhanh chân đi xuống chỗ đó, để cặp lên bàn.

-Kìa, Hoàng Hạ Quyên đó!

-Cô ấy xinh quá ha.

-Ừ, nhưng đừng có mơ mà cua được nhé, hôn thê của Nguyễn Hải Thanh đấy.

-Sao nhỏ đó lại vào học lớp mình nhỉ? Nhìn phát ghét.

-Học trường nào ko học, tự nhiên vào đây học!

................

Những lời đàm tiếu này thật sự làm tôi thấy khó chịu. Đạp bàn một cái, tôi trừng mắt gằn giọng:

-Có điều gì ko thoải mái cứ nói thẳng mặt con này đây, đừng có chơi bẩn như vậy! Khinh đấy!

Mấy đứa con gái e dè ngó tôi rồi quay mặt lên trên hết, bọn con trai thì vẫn còn nhìn. Tôi mặc kệ quay phắt mặt sang chỗ khác và nhớ......Hải Thanh. :”>

Khoảng năm phút sau giáo viên cũng vào. Từng lời giảng của bài học chẳng lọt tai tí nào. Đang chán nản định gục mặt xuống ngủ thì điện thoại bỗng rung lên trong cặp. Một tin nhắn của số lạ:

“Hi”

“Ai vậy?”

Chắc lại ai đó chọc ghẹo gì đây mà, thôi kệ, dù sao cũng đang chán. Chọc mình thì mình chọc lại.

“Kẻ bắt cóc em hôm qua đấy :D”

Tôi thắc mắc lục lọi lại bộ nhớ của mình, hôm qua bị ai bắt cóc nhỉ? Chỉ có cái tên hâm hấp Nguyên dẫn đến một căn nhà trên biển thôi mà. Hic.....chỉ có hắn thôi!

“Anh rảnh đời ha!? Sao biết số của tôi?”

“E hèm......điều kiện!”

Grừ......tên khốn Thanh Nguyên này, nếu bây giờ hắn ở ngay đây là tôi ko tiếc sức mà đánh hắn bầm dập đâu.

“Vâng, tại sao anh biết số của em thế ạ?”

.......

“Ngoan quá ta! Hunz cái nào :-* =)) Em đang làm gì?”

“Tát vỡ mặt đấy! X-( Đang đi học.”

“Cho anh học với :X”

“Vào đây, đại học Banwa, khoa Kinh tế - Tài chính lớp A tầng 1”

“Hehe, thôi bye cưng nhá, anh đi chơi nhà banh đây! Hú...hú.....”

Ko biết tên này có bị chạm dây thật ko nhỉ? Hắn hơn tôi 2 tuổi, tức là 20, bằng Hải Thanh. Dáng cao dong dỏng như một cây sào mà đi chơi nhà banh con nít o_O. Ko thể tin được. Tôi nhăn mặt phì cười rồi trả lời:

“Rõ trẻ con. Phắng đi cho đẹp trời ko chị cắn đấy!” =]]

Bỏ điện thoại vào cặp, tôi tủm tỉm cười. Chẳng hiểu sao nói chuyện với Nguyên thường rất vui, hắn hài lắm! Ặc, ko được, tôi có Hải Thanh rồi, ko được tư tưởng đến thằng con trai khác. Ko ai có thể sánh bằng anh ấy được >:).

*Biệt thự của Trịnh gia:

Thanh Nguyên.

Cầm chiếc điện thoại xoay vòng vòng trên, trên môi tôi nở nụ cười mỉm tươi rói sau khi đọc xong tin nhắn cuối của Hạ Quyên. Khá đơn giản để biết được em đang đi học ở trường nào. Thế này thì thời gian cho tôi chuẩn bị ko còn nhiều, phải khẩn trương lên may ra còn kịp.

Nhớ lại khoảng thời gian mà Bảo Trân (Hạ Quyên) vẫn còn ở bên mình, tôi vừa thấy vui mà vừa thấy buồn cho hiện tại. Cô gái xinh đẹp được tôi cứu trên biển ngày nào hóa ra là một nàng tiểu thư kiều diễm, giàu sang bậc nhất cả nước.

Bảo Trân hồn nhiên, trong sáng luôn nghịch ngợm, chí chóe với tôi những lúc có điều gì làm em ko hài lòng. Nhưng, em luôn bên cạnh tôi khi cần. Em dịu dàng và thanh khiết tựa một thiên sứ vừa giáng xuống nơi biển xanh. Và tôi yêu em lúc nào ko hay. Tôi dành cho em những điều tốt đẹp nhất, ko để cho em phải khổ cực lo âu gì. Có lần tôi hỏi em:

“Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì?”

.

.

.

“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”

.

.

.

Lời nói đó in sâu vào trong trái tim, ko thể xóa đi được. Em bảo vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, thế mà giờ em đi rồi - Một tiểu thư quyền quý – vị hôn thê của một công tử quyền lực.

Bảo Trân là Hạ Quyên, nhưng lại khá khác nhau. Hạ Quyên tinh ranh và đanh đá hơn rất nhiều. Em quên sạch những sự việc trước đó, lúc em bị mất tích và cư ngụ tại nhà tôi. Dương từng nói, những người bị mất trí nhớ có thể sẽ nhớ tất cả những việc đã xảy ra ở quá khứ và hiện tại, nhưng cũng có thể......quên hết mọi việc xảy ra lúc trước. Có lẽ Hạ Quyên là trường hợp thứ 2. Khi biết được điều đó, tôi đau lắm! Các vết thương trên người cũng bắt đầu nhói lên, nhưng nỗi đau thể xác làm sao bằng nỗi đau tinh thần được. Cùng ở một bệnh viện mà lúc em hôn mê, đối mặt với Tử Thần thì tôi chỉ có thể đứng nhìn mà ko thể ôm ấp vỗ về, chăm sóc cho em. Tôi thầm trách ông trời tại sao lại đối xử với tôi như thế? Ông lấy đi hết tuổi thơ của tôi, lấy đi cả gia đình.......giờ còn sai Tử Thần cướp đi người tôi yêu. Rồi, ông đã để em sống, dù hận đến mấy nhưng tôi vẫn biết ơn ân huệ đó. Em quên tất cả nhưng tôi lại ko hề quên.

Cuộc sống hiện tại cũng ko làm khó tôi bao nhiêu, vì tôi được gặp lại em. Tôi ko cần phải ấp ủ nỗi nhớ thương vào trong file hình ảnh của em trong điện thoại nữa. Tôi có thể gặp và nói chuyện với em bất cứ lúc nào. Em đã quên tôi cùng với bao kỉ niệm ở vùng biển Macdan, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng chôn vùi Bảo Trân vào quá khứ với những ký ức êm đẹp ấy. Tôi sẽ bắt đầu lại......với cô gái mang cái tên đẹp như chủ nó – Hoàng Hạ Quyên. Tôi sẵn sàng đối mặt với Nguyễn Hải Thanh. Ko phải tôi chỉ muốn giành lấy em, mà còn muốn em luôn hạnh phúc. Đặng Thanh Nguyên hay là Nguyễn Hải Thanh, thời gian sẽ giúp em hiểu rõ. Dù em chọn ai thì tôi vẫn sẽ mỉm cười mà ủng hộ!

Yêu một người ko nhất thiết phải có người ấy bên cạnh mình, chỉ cần người lấy luôn tươi cười và hạnh phúc.........anh nói đúng ko, Bảo Trân?......... Xin lỗi, anh phải quên em đi, tuy em vẫn đang tồn tại trước mặt anh và tính cách có thay đổi một chút :). Em là quá khứ......còn Hạ Quyên, có lẽ.....mới là hiện tại..... và cũng có thể....... chính là tương lai của anh!

Reng! Reng! Reng!

-Oáp.....đến giờ nghỉ trưa rồi àk?

Hạ Quyên ngáp dài một cái rồi thò tay vào túi xách lấy điện thoại ra xem đồng hồ. Đúng rồi, đã đến giờ nghỉ trưa, nên đi kiếm cái gì đó lót bụng đã. Dư âm của giấc ngủ khi nãy vẫn đang cố gắng quyến rũ đôi mắt cô, nhưng nó lại ko thể nào chiến thắng cái bụng đang réo ầm ầm được. Thu xếp tập vở bỏ vào túi gọn gàng, Hạ Quyên lờ đờ đi ra khỏi lớp, thẳng tiến xuống canteen.

*Canteen:

Oa......đây đúng là thiên đường! :X

Giờ Hạ Quyên mới biết canteen của trường đại học Banwa ko khác gì một nhà hàng buffet 5 sao. Chiếc bàn dài ko biết bao nhiêu mét đựng biết bao nhiêu là món ngon, trông mà phát thèm. Những bộ bàn ghế gỗ sang trọng bắt mắt được bố trí ko quá cầu kì. Cô háo hức đi nhanh lại quầy thu ngân để lấy mâm đựng đồ ăn. Mỗi cái mâm đều được thiết kế khá tinh xảo với kích thước vừa đủ, đa hình dạng. Thức ăn cũng rất phong phú và đẹp mắt. Ko hổ danh là ngôi trường hiện đại danh tiếng bậc nhất cả nước.

Sau khi ước lượng đủ số calo mình sẽ thu nạp, Hạ Quyên liếm mép và đến gần cái bàn đầy ắp đồ ăn thức uống. Thật tình cô muốn cái bụng của mình ko có đáy quá.....món nào nhìn cũng cực hấp dẫn.

-Bé yêu!

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Quyên. Giọng nói này, và 2 chữ “bé yêu” ấy, chỉ duy nhất một người mà thôi.

-Hải Thanh!

Cô quay lại cười tươi, đúng là anh! Anh dịu dàng nói, một tay lau mồ hôi trên trán:

-Em chạy nhanh thật, đến anh cũng chẳng đuổi kịp. ^^

-Hi, em đói mà.

-Em lúc nào mà ko đói, đưa đây anh lấy cho, lại kiếm chỗ ngồi trước đi!

-Vâng! Nhanh nha anh, em đói lắm rồi.

Hải Thanh nháy mắt với Hạ Quyên một cái làm 2 má cô ửng hồng lên, đáng yêu khó tả. Cô nhí nhảnh nhảy chân sáo đi tìm chỗ ngồi, chợt......

“Bịch”

-Ui....đau......

Hiện tại Hạ Quyên đang nằm sõng xoài trên nền nhà. Cô bị ngã, nói đúng hơn là bị gạt chân. Xung quanh phát ra một số giọng cười chế nhạo, mỉa mai. Có mấy cô bạn cùng lớp chạy lại định đỡ Hạ Quyên lên nhưng cô đã từ từ gượng dậy. Phủi phủi ít bụi đang dính trên người, mặt Hạ Quyên đanh lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt khắp nơi trong canteen. Tất cả đều im thin thít ko phát ra một tiếng động nào nữa. Mắt cô dừng lại ngay cái bàn hướng Tây cách mình 2 – 3m, nơi một cô gái với mái tóc màu cà phê đang ăn ngon lành phần ăn của mình, kế bên là..... Bảo Kim Thư. Môi cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy.

-Hạ Quyên, bạn ko sao chứ? – Một cô bạn hỏi.

-Ừm, tôi ko sao!

Lấy lại dáng vẻ thường ngày rất nhanh, Hạ Quyên cảm ơn rồi lặng lẽ đi về một cái bàn trống. Các sinh viên khác cũng tiếp tục làm việc riêng của mình.

-Hạ Quyên, em ko sao chứ? Anh mới nghe mấy người bạn nói em bị ngã!

Hải Thanh tất tả chạy đến, đặt hai phần ăn xuống bàn, loay hoay, lo lắng kiểm tra xem Hạ Quyên có bị thương tích gì ko. Cô đẩy nhẹ tay anh ra, cười mỉm chi:

-Em ko sao, chạy nhảy ko nhìn đường thôi. :P

-Hậu đậu quá! :-

-Anh cứ như ông cụ non, em đã bảo ko sao mà. Hỏi nữa em ăn luôn phần của anh bây giờ.

Hải Thanh im lặng, lắc đầu chịu thua. Anh đưa muỗng, đũa cho Hạ Quyên rồi mới bắt đầu ăn. Hai người kể chuyện trên lớp cho nhau nghe, Hạ Quyên bị Hải Thanh cốc đầu một cái vì tội ko lo học mà lại ngủ trong lớp. Hình ảnh này thật khiến mọi người xung quanh ko khỏi ghen tị. Nhưng có một kẻ, ko những ghen tị, mà còn hận đến tận xương tủy.

*Bàn ăn của Bảo Kim Thư:

-Làm tốt đấy Lan Du!

Kim Thư nhấp một ngụm nước, ánh mắt sắc sảo nhìn Lan Du – cô gái có mái tóc màu cà phê. Cô là bạn cùng lớp của Kim Thư, một cô nàng nổi tiếng hung dữ và quỷ quyệt.

-Quá khen. Chẳng qua tôi cũng ko ưa gì cô ta thôi!

-Vậy tôi có thể nhờ cô một chuyện chứ?

-Tự nhiên đi, bạn bè cả mà!

Kim Thư đấy ghế ra, rướn người thì thầm vào tai Lan Du. Nghe xong cô ta liếc Kim Thư một cái:

-Ko chắc nhé, đừng bao giờ khinh thường Hoàng Hạ Quyên!

Dửng dưng cầm cái ống hút nghịch những viên đá nhỏ trong suốt trong ly cam ép của mình, Kim Thư nở một nụ cười hiểm ác. Lan Du bất giác rợn người, da gà nổi hết lên khi trông thấy nụ cười ấy, bàn tay cô đánh rơi cả muỗng canh xuống bàn. Xem ra, Bảo Kim Thư còn ác độc hơn cô rất nhiều!

*Biệt thự Trịnh gia – 17:56 p.m:

-Mày ko đùa tao đấy chứ? Háháhá… =]]

-Cái này mà đùa được hả? :-

Dương cầm tờ đơn xin nhập học của Nguyên trên tay mà cứ cười sằng sặc. Nguyên muốn đi học đại học, điều này là quá sức “tưởng tượng” của anh.

-Thằng điên này, câm ngay ko tao đấm!!! X-( - Nguyên tức tối giơ nắm đấm đe dọa.

-Mày nghĩ muốn vào Banwa dễ lắm sao? – Dương cười đểu.

-Với chỉ số IQ trời phú thì ko gì là ko thể! – Nguyên kênh mặt tự tin.

-Hơ…..được. Tao sẽ lấy tư cách cựu sinh viên ra trường trẻ tuổi nhất vào đó xin cho mày.

-Thật ư? Ôi yêu mày quá bạn tốt ơi!!!!

Nguyên nghe như thế thì mừng quýnh, dang tay định ôm lấy Dương, nhưng may là anh đã né kịp. Chỉ thương cho Nguyên, ko kiểm soát được tốc độ nên đã vô ý đo sàn cho Dương.

-Vào đó vì Hạ Quyên, đúng ko?

-……Ừ!

-Chung quy là vì gái! :)) – Dương chép miệng.

-Im mày!

-Rồi, ngồi đây đi, tao đi kiếm lại số điện thoại của Hiệu trưởng đã!

Nguyên gật đầu, nằm phịch xuống giường, miệng cứ tủm tỉm cười. Cậu sắp được học chung trường với Hạ Quyên rồi, thế thì còn gì bằng :x. Chắc cô sẽ bất ngờ lắm đây, đến vỡ tim luôn chứ nhỉ? >:) Nghĩ đến cảnh tượng đó, Nguyên lại phá lên cười. Quay mặt nhìn những tia nắng cuối cùng, Nguyên ngồi dậy thưởng thức khung cảnh hoàng hôn. So với Macdan, hoàng hôn nơi đây ko đẹp bằng vì nó bị che khuất bởi những tòa nhà cao ngất ngưỡng. Cả bầu trời chỉ le lói một vài áng mây hồng xinh xinh. Rồi mặt trời đỏ ối cũng lặn xuống hẳn. Bóng tối đang đến, một màu xam xám, đen nhạt lũ lượt kéo về che phủ cả khu đô thị hiện đại. Nguyên nằm chống cằm mỉm cười nhẹ, một khởi đầu mới sắp bắt đầu rồi!

-Hạ Quyên! Đợi chị với!

Liễu Phi cất tiếng gọi Hạ Quyên khi cô vừa đi ra khỏi lớp. Nhận ra cô chị kết nghĩa của mình, Hạ Quyên mỉm cười:

-Có chuyện gì vậy chị Phi?

-Hi, định bắt cóc em khỏi tay tên kia một lát :P. – Liễu Phi cười hì hì đá mắt ám chỉ Hải Thanh đang từ từ đi lên. Anh hắng giọng:

-E hèm! Ai cho bắt mà bắt hả?

-Thích thì bắt thôi, Hạ Quyên là của cậu à? – Liễu Phi nhướn mày cười gian.

-Rồi thì sao? – Hải Thanh cũng ko vừa lườm xéo lại cô.

-Thôi nào, hai anh chị thật là…… Hay cả 3 cùng đi, dù sao em cũng rảnh lắm. ^^

-Okie em Mình đến Cherry nhé!

-Vâng ạ! Chị đúng là hiểu em.

-Thế còn anh thì sao? Anh ko hiểu em à? – Hải Thanh phồng má nũng nịu, ngả nhẹ người tựa vào Hạ Quyên nói giọng trẻ con.

-Này, cậu đừng có ghen tị với tôi nhé! – Liễu Phi đánh cái bốp vào vai anh.

-Sao cậu đánh tôi hoài thế? Ko biết đau à?

………

Hạ Quyên ngán ngẩm quay lưng đi trước. Hải Thanh với Liễu Phi thấy vậy liền lạch bạch chạy theo (^^).

*Cherry Coffee:

Liễu Phi và Hạ Quyên cứ như chị em ruột với nhau vậy. Tính cách khá giống nhau, nhưng Liễu Phi vẫn biểu thị được sự chững chạc của một cô gái trưởng thành hơn hẳn Hạ Quyên. Hai cô nàng tíu ta tíu tít, nói chuyện ko ngừng nghỉ. Đến khi Hải Thanh vẫy tay gọi phục vụ 2 nàng mới chịu dừng lại. Khi một anh phục vụ cầm menu đi đến, Hạ Quyên nháy mắt ra hiệu gì đó với Liễu Phi làm cô che miệng cười khúc khích. Hải Thanh ko chịu được liền cốc nhẹ đầu mỗi người một cái:

-Hai cái cô này, làm gì mà như con nít thế hả? Đàng hoàng tí xem nào.

-Rồi, biết rồi thưa cụ cố! – Liễu Phi giả giọng chán chường, nhìn đểu Hải Thanh.

-Cái….. – Hải Thanh nghe mình bị gọi là “cụ cố”, định phản bác thì giọng cười nham nhở của Hạ Quyên vang lên.

-Hahahaha…..cụ cố! Cụ cố! =]] ~

-Hạ Quyên!!!! – Anh tức tối gắt nhẹ.

-Dạ?

Hạ Quyên đưa bản mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra, Liễu Phi dịu dàng khều tay cô:

-Thôi Hạ Quyên à! Đừng chọc cụ làm gì nữa, cụ già rồi khó tính lắm! :))

-Ko quan tâm đến 2 người nữa! – Hải Thanh chống cằm quay mặt ra chỗ khác.

-E hèm……xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?

Anh phục vụ nãy giờ bị xem là người vô hình chợt lên tiếng. Liễu Phi lịch sự cầm menu, mỉm cười:

-Thật xin lỗi, chúng tôi vô ý quá.

-Ồ, ko sao! :”> - Anh phục vụ đỏ mặt gãi đầu. Nụ cười của Liễu Phi cũng có năng lực lắm ấy chứ nhỉ? >:)

-Hạ Quyên, em chọn trước đi!

-Vâng…..xem nào…….ưm……một ly coffee kem dâu tây với bánh bông lan bơ nhé anh!

Hạ Quyên cong môi cười ẩn ý, liếc mắt đưa tình nhẹ nhàng thôi cũng đủ làm cho anh chàng kia sướng run người rồi. Đến lượt Liễu Phi, cô cố tình chạm tay vào tay chàng phục vụ, giọng khe khẽ ngọt ngào:

-Còn em một ly kem trà xanh nhiều sữa nhé ~ muốn có kẹo marshmallow nữa cơ!

Anh chàng phục vụ đỏ mặt gật đầu lia lịa rồi quay người đi thẳng vào trong. Lúc này Hạ Quyên mới kéo tay Liễu Phi:

-Chị thấy mặt tên đó chưa? Ha, rõ háo sắc mà!

-Ừ, vui nhỉ? ^^

Hai cô nàng lại ngồi tám chuyện rôm rả với nhau mà quên mất một người đang xụ mặt vì bị bỏ rơi kia......

-Hihi, hôm nay vui quá! Chị về trước nha Hạ Quyên. :-H

-Chị về cẩn thận nhé! Bye!

Sau khi bóng Liễu Phi đã khuất xa, Hạ Quyên mới chịu bước lên xe của Hải Thanh. Anh đưa chiếc mũ bảo hiểm cho cô, cười nhẹ:

-Thế nào công chúa? Vui chứ?

-Vui lắm anh. Chị Phi dễ thương ghê, vui tính nữa :x

-Vậy còn anh thì sao!? Có dễ thương ko nào?

-Anh xấu! :P Em thích chị ấy hơn. – Hạ Quyên trêu chọc.

-Èo.....vậy thôi xuống xe cuốc bộ về đi.

-Ơ, ứ chịu.

-Em thích Liễu Phi hơn cơ mà..... :-

-Mặt vậy mà đi ghen với con gái. – Cô bĩu môi.

-Hừm.....xuống mau!

-Ko......tay nó dính chặt thế này rồi sao gỡ ra được!

Hạ Quyên bất ngờ ôm chầm lấy Hải Thanh nói với cái giọng trẻ con làm nũng cực đáng yêu. Anh cười hạnh phúc rồi tra chìa khóa vào ổ, nổ máy chạy đi. Những lúc như thế này, anh lại yêu cô hơn gấp trăm lần bình thường.

*******

*******

Cộc.....cộc.....

-Vào đi!

“Kẹt”

Cánh cửa phòng Hiệu trưởng trường Đại học Banwa được mở ra sau khi nghe thấy giọng nói trầm của một người đàn ông. Ông ta đẩy gọng kính lên để nhìn vị khách hôm nay là ai: Hai chàng trai với dung mạo rất thanh tú.

-Em chào thầy! – Một người cất giọng lễ phép.

-Ồ, thật bất ngờ! Lâu rồi tôi ko gặp em.

Người đàn ông hồ hởi đứng dậy tiến về phía người con trai vừa chào ông. Anh chàng còn lại cũng mau chóng cúi đầu chào. Ông ra hiệu cho cả hai cùng ngồi xuống bộ ghế gỗ sang trọng. Khi đã yên vị, chàng trai khi nãy lên tiếng:

-Thưa thầy, em muốn xin cho cậu bạn của em vào đây học, có được ko ạ?

-Hừm...... Là cậu này sao? – Ông hiệu trưởng dựa lưng vào ghế, ánh mắt săm soi.

-Dạ! Vì một số chuyện gia đình nên cậu ấy phải xin học trễ, đây là hồ sơ ạ!

Ông hiệu trưởng khoan thai cầm tập hồ sơ lên xem qua một lượt. Đôi lông mày rậm uy nghi của ông nhíu lại, một tia ngạc nhiên xẹt ngang qua mắt rồi cũng tắt ngay.

-Có vẻ xuất sắc nhỉ? Được rồi, cậu muốn học lĩnh vực nào?

-A, em muốn học ngành Y. – Người con trai nãy giờ ngồi im lặng kia giật mình trả lời.

-Ngành y? Muốn làm bác sĩ à? – Hiệu trưởng cười hiền.

Người con trai ấy gật đầu. Hiệu trưởng ngồi thẳng người, ôn tồn bảo:

-Vậy ngày mai lúc 8 giờ, mời cậu đến trường để làm một bài kiểm tra học lực. Sau đó, nếu đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ xếp cậu vào lớp Y khoa giỏi nhất, còn nếu ko, cậu ko thể học ở đây!

-Em hiểu.

-Vậy ngày mai em sẽ đưa cậu ta đến, cảm ơn thầy!

-Có gì đâu, cậu là học sinh giỏi bậc nhất ko ai sánh bằng từ xưa đến nay của tôi mà :).

-Thầy quá khen rồi, thế nào cũng sẽ có người tài giỏi hơn em thôi!

-Em luôn khiêm tốn như vậy, Trịnh Văn Dương!

-Hì, tùy hoàn cảnh thôi thưa thầy. Bây giờ bọn em xin phép.

Hai chàng trai cùng nhau chào tạm biệt ngài Hiệu trưởng rồi ra về. Trong đó, anh chàng có mái tóc màu đỏ cứ tủm tỉm cười mãi ko thôi.

3 ngày sau……

Đây là đâu?

Hạ Quyên thắc mắc thầm hỏi chính mình khi xung quanh cô toàn là một màu đen lừa mắt. Ở một góc nào đó bỗng xuất hiện một cánh cửa trắng toát với hoa văn là những bông hoa giấy màu cam nhạt. Đẩy nhẹ cửa, bên trong lóe lên một chùm sáng làm chói mắt cô.

“Lạch cạch…..leng keng…..”

-Woa…..nhiều quá! Bao nhiêu đây chắc được nhiều tiền lắm phải ko?

-Tất nhiên rồi.

-Nè, sao anh lại bỏ tôi ở nhà mà đi 1 mình thế hả? Xấu!

-Thôi, đưa cô đi một lần tôi đủ tởn đến già rồi.

Một đôi trai gái ngồi nói chuyện với nhau một cách thật trẻ con. Ko rõ cậu ta vừa đi đâu về mà vác theo một cái túi lỉnh kỉnh, đổ nó xuống sàn thì toàn là nữ trang, cổ vật có giá trị cao. Hạ Quyên tò mò muốn đến gần xem họ là ai, nhưng lúc cô vừa nhấc chân lên thì bỗng có một tấm gương to lớn trồi lên từ bên dưới, ngăn ko cho cô bước thêm một bước nào nữa.

Dưới ánh đèn neon sáng trưng, Hạ Quyên có thể thấy rõ những gì đang diễn ra ở trước mặt mình. Người con trai kia có mái tóc màu đỏ tía quen thuộc, đã nhiều lần xuất hiện trong những giấc mơ trước của cô. Cô hướng mắt chăm chú quan sát, nhìn nghiêng thì trông rất quen, nhưng ko thể nhớ là ai . Bỗng cậu ta lấy trong túi ra một cái hộp màu trắng có buộc một cái nơ hồng rất dễ thương và đưa cho cô gái kia. Vì cô ta quay lưng về phía Hạ Quyên nên cô ko thể nhìn thấy rõ mặt được. Hộp quà từ từ được mở ra…..một con cún….lông xù trắng như tuyết…..

Hạ Quyên tròn mắt.

Nó……giống hệt con cún Anvil mà hôm bữa cô đã bế! Mà con Anvil là của Thanh Nguyên…… Tóc đỏ…. Anh ta cũng có màu tóc đỏ. Chẳng lẽ người con trai tóc đỏ kia là Thanh Nguyên sao?

Hạ Quyên thật muốn đập bể tấm gương đáng ghét trước mặt đi, để có thể hiểu thêm được những chuyện kì lạ đang xảy ra ở bên kia.

Chợt hình ảnh đó mờ dần đi, thay vào đó là một chiếc ôtô đỏ rực đang lao về phía Hạ Quyên. Nó diễn ra quá nhanh làm cô chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ theo phản xạ hét lên thất thanh. Có cái gì đó ươn ướt nhểu xuống tay Hạ Quyên, mùi tanh tanh thoang thoảng này ko phải là lạ. Máu. Nhưng máu ở đâu ra mà nhiều thế này?

Một bàn tay đặt lên vai Hạ Quyên làm cô cảm thấy rợn tóc gáy…… Bừng tỉnh!

-HOÀNG HẠ QUYÊN, EM CÓ NGHE TÔI GỌI KO ĐẤY???

Giọng nói này…..sao giống của bà cô dạy lý thuyết giáo trình chứng khoán thế nhỉ?

Hàng mi nặng trịch như có đá tảng ở trên vậy, Hạ Quyên dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ hẳn rồi mới chịu ngẩng mặt lên.

-Nãy giờ em có nghe tôi giảng gì ko? – Bà cô mặt đằng sằng sát khí, hậm hực hỏi.

-Dạ…..- Hạ Quyên đứng dậy, đỏ mặt lúng túng.

-Tôi đã giảng gì nào?

-Dạ……. – Hạ Quyên đánh mắt cầu cứu bạn cùng lớp, nhưng ko ai giúp cô cả.

-Dạ cái gì? Nhắc lại tôi nghe xem nào!

Vì tình huống quá nguy cấp, cô nói liều:

-Thưa cô……..khi chơi chứng khoán phải tự tin ko nhân nhượng với đối phương, vì nhân nhượng là tự sát, độc ác là huy hoàng ạ! :P

Cả lớp cười ầm lên sau câu nói đùa của Hạ Quyên, nhưng giáo viên thì hoàn toàn trái ngược với sinh viên. Mặt cô giáo méo đi, đôi môi tô son đỏ chót run run:

-Em…..Em ra ngoài đứng nhanh!!!

-Ủa? Có vụ này nữa hả cô, em tưởng chỉ có lớp dưới mới phải bị phạt như vậy thôi chứ. – Hạ Quyên bí xị, thật thà nói.

-TÔI BẢO EM RA NGOÀI NHANH!

Reng! Reng! Reng!

-Vâng, em ra ngoài đây ạ. Chào cô!

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã cứu Hạ Quyên một bàn trông thấy. Cô bỏ tập vở vào ngăn bàn thật nhanh rồi tung tăng đi ra. Trước cửa lớp, đã có một người đứng sẵn đợi cô rồi. Hạ Quyên vẫn thản nhiên bước đi , ko đế ý đến xung quanh, nghêu ngao hát:

“Là lá la….. Một con vịt xòe ra hai cái súng, nó kêu rằng nếu muốn sống….thì đầu hàng. Gặp cảnh sát nó pằng pằng vài phát, lúc vô tù nó mới khóc huhu” =]]~

“Version 2: Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng hấp hấp hấp, luộc luộc luộc. Gặp nồi nước nó vừa gào vừa thét, thét xong rồi thấy nó cứng đơ luôn.”

-Bài hát nghe vui nhỉ?

-Hả?

Đặng Thanh Nguyên bước chậm rãi đến gần Hạ Quyên, nụ cười mỉm luôn kết hợp hài hòa với khuôn mặt hoàn hảo đẹp tựa thiên thần. Hạ Quyên ngạc nhiên hỏi:

-Ơ, anh làm gì ở đây? O_o

-Anh học ở đây, em ko biết à? >:)

-Chết liền đấy!

-Anh học khoa Y ^^.

-Giỏi quá ta.

-He, chứ sao! Nguyên vênh mặt tự đắc.

-Xuống, xuống nhanh, bay cao quá đụng đầu ngã chết giờ. – Hạ Quyên trêu.

-Hì, em rảnh ko? Đi ăn nhé!

-Ơ…..em đang đợi……

-Hạ Quyên!

Hải Thanh nhảy phóc khỏi 3 bậc cầu thang cuối, gọi Hạ Quyên. Nhận thấy có sự hiện diện của Nguyên, anh hơi sững lại. Nguyên cười xã giao chào:

-A, Hải Thanh, chào anh!

-A…..chào! – Hải Thanh đáp.

-Anh đi ăn ko? Tôi vừa rủ Hạ Quyên.

-Ừm, xuống canteen nhé, hình như hôm nay trong thực đơn có món lẩu đấy.

“Chắc do mình đa nghi, nhìn cậu ấy đâu có giống người xấu” – Hải Thanh nghĩ.

-Hi, đi thôi! Em đói rồi!

Hạ Quyên vô tư kéo tay hai anh chàng đẹp trai đi thẳng đến canteen. Những cô nàng xung quanh ko thể ko liếc mắt trái tim nhìn trộm Nguyên và Hải Thanh. Còn ánh mắt căm ghét, ghen tị chắc cũng biết là dành cho ai rồi.

Lan Du bưng phần thức ăn của mình về chỗ ngồi, chỉ một mình. Cô ko có bạn bè. Có thể một phần là do tính khí nóng nảy, một phần vì……cô ko phải tiểu thư. Nhà cô chỉ thuộc dạng trung lưu, chẳng dư giả được bao nhiêu. Đang định xúc một ít nước canh thì ko biết từ đâu, một chiếc túi xách bị quăng mạnh xuống bàn. Bảo Kim Thư ngang ngược gạt đổ những món ăn của Lan Du xuống đất, chén dĩa vỡ tan tành. Việc đó vô tình đã kích thích sự hiếu kì của các sinh viên khác trong canteen. Kim Thư nghiến răng, nói chỉ đủ để cô và Lan Du nghe:

-Tại sao vẫn chưa có gì xảy ra?

-Dạo này tôi bận học, phần ăn này tốn hết nửa tuần tiêu vặt của tôi đấy.

-Khốn kiếp…….cô muốn cả nhà mình biến ra ngoài đường hết hay sao?

-Cô đừng có ỷ mình giàu rồi chảnh. Nếu còn giở cái giọng hách dịch đó và xúc phạm gia đình tôi lần nữa, dù cô có là thánh tôi cũng đánh!

Lan Du trừng mắt với Kim Thư. Ai nói gì, làm gì thì cứ việc, nhưng đụng đến gia đình cô thì nhất quyết ko tha.

Kim Thư tức giận tột cùng, đôi môi hồng bật máu vì bị chủ nhân của nó cắn quá chặt.

-Liệu hồn!

Cô ném cho Lan Du một câu gọn lỏn, tay cầm túi xách lên bỏ đi. Cả canteen nhôn nhao lên bàn tán, ồn ào hơn hẳn. Lan Du lạnh lùng nhìn những mảnh vỡ nằm chỏng chơ dưới sàn. Cô đấm mạnh tay xuống cái bàn của mình:

-Đừng có nghĩ…..muốn làm gì thì làm!

Tiết trời đêm tháng chín thật nhẹ nhàng và thanh thản, gió thổi ko quá lạnh mà mát rượi khiến cho tinh thần ai đó cũng như được thông lọc. Minh Duy đứng ngoài ban công tầng thượng ngắm những vì tinh tú lấp lánh lung linh trên bầu trời cao rộng. Lâu lắm rồi mới có một ngày thảnh thơi như thế này. Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ áo, một cảm xúc gì đó dâng trào lấp khuất đôi mắt tròng đen trong veo của anh.

Vì yêu, anh chấp nhận làm một kẻ đầy tớ ko hơn ko kém.

Vì yêu, anh chấp nhận làm những công việc hèn hạ để cho người mình yêu cảm thấy vui lòng.

Vì yêu, anh chấp nhận để cho đôi tay mình vấy máu người khác, chỉ để cho cô ấy hạnh phúc.

Vì yêu, tâm hồn trong sáng của anh đã bị vẩn đục bởi những tham vọng và thù hận cá nhân của cô gái đó.

Đúng!

Tất cả.....chỉ vì yêu.

Nhưng nó ko được đáp lại.

Môi Minh Duy khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót. Nỗi đau trong lòng bỗng nhói lên. Nhói lắm! Nhói đến nỗi ở khóe mi anh xuất hiện một giọt nước nhỏ li ti trong suốt.

Anh ko hối hận về những việc mình đã làm, chỉ cần người con gái anh yêu hạnh phúc thôi thì việc gì anh cũng có thể thực hiện. Anh ko còn con đường nào để thoát ra khỏi tình yêu vô vọng này.........

-Minh Duy!

Giọng gọi trong trẻo của một người con gái vang lên sau lưng Minh Duy làm anh theo phản xạ quay lại. Cô gái ấy ko phải là ai khác mà chính là Bảo Kim Thư, tiểu thư của anh và đồng thời là người anh yêu nhất trên thế gian này.

-Tiểu thư? Cô chưa ngủ à? – Minh Duy ngạc nhiên hỏi.

-Tôi ko ngủ được. Còn anh, làm gì ngoài này?

-Tôi.....tôi cũng ko ngủ được!

-Ừm, chúng ta giống nhau nhỉ? ^^

Kim Thư cười vui tươi đến lạ. Đây là lần thứ 2 Minh Duy được thấy nụ cười ấy. Lần thứ nhất là lúc Kim Thư mới 10 tuổi, cô làm rơi con thỏ bông xuống hồ nước sau nhà, anh đã nhảy ùm xuống nước nhặt nó lên. Lúc nhận lại con thỏ ướt dẫm, cô đã cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên lắm. Mới đó thôi mà đã 8 năm trôi qua, cứ ngỡ nó vẫn còn lưu lại nơi này.

-Cô đang có việc gì vui sao? – Minh Duy chống tay lên lan can, ân cần hỏi.

-Tại sao anh lại hỏi thế?

-Vì lâu lắm rồi......tôi mới thấy cô cười vui thế này. – Anh thật thà nói.

-Hì.

Kim Thư cười nhẹ ko trả lời. Tất nhiên là có chuyện vui rồi, sao lại ko chứ!? Ko lâu nữa, Lan Du nhất định sẽ thực hiện kế hoạch của cô, cô ta sẽ dày vò Hoàng Hạ Quyên tan nát cả thể xác lẫn tinh thần.

Minh Duy cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người Kim Thư:

-Tiểu thư ko sợ lạnh hả?

-Mát như vầy thì lạnh gì, anh lo xa quá!

-Tôi sợ tiểu thư bị cảm thôi...... Ơ!

Một hơi ấm đang lan dần nơi cánh tay Minh Duy. Kim Thư ngả đầu dựa vào anh, hàng mi cong vút rung rinh hờ hững làm trái tim anh bị lỗi mất mấy nhịp. Anh đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh ngay:

-Tiểu thư?

-Minh Duy......tôi muốn nhờ anh một việc.......

*-*

-Hắn kìa! Mau bắt hắn lại, ko được để hắn chạy thoát!!!!!

Tiếng hét ra lệnh của một người thanh niên kèm tiếng bước chân chạy vội vã vang vọng gây náo động cả một khu phố. Một bóng người chạy thoăn thoắt trên từng nóc nhà với nụ cười tinh ranh hiện hữu trên môi. Trên vai hắn xách theo một cái bao vải khá lớn, ko biết đựng gì trong đó mà lúc chạy nó cứ vang lên âm thanh leng keng leng keng ko ngừng.

-ANVIL, ĐỨNG LẠI NGAY! MAU ĐẦU HÀNG NẾU KO TÔI BẮN!

-Plè!

Kẻ đó ko những xem thường lời đe dọa mà còn lè lưỡi trêu tức người thanh niên kia rồi biến mất hút vào bóng đêm dưới ánh trăng vàng rực.

Trung tá Lưu Tử Kiên tức tối hạ súng xuống, dùng chân đá mạnh vào tường, một lần nữa anh lại để sổng mất con mồi ranh mãnh đó. Các hạ sĩ cấp dưới của anh chạy đến thở hồng hộc:

-Sếp, bây giờ làm sao?

-Thì đi về chứ biết làm sao? Thật tức chết mà! Hơn một tháng nay hắn biệt tích bất thường, cứ nghĩ đã êm xuôi, nay tự dưng lại nổi hứng giở trò “ngựa quen đường cũ”.

-Sếp ơi, có khi nào hắn bị chạm dây thần kinh ko?

“CỐP”

-A đau! Sao sếp cốc đầu em?

-Cốc cho cậu khôn ra! X-( Có thằng điên nào mà đi ăn trộm được ko?

-Hức.....em hỏi vu vơ thôi mà!

-Thôi ko cãi nữa, mọi người lên xe về trụ sở, ta sẽ bàn bạc kế sách mới, nhất định phải tóm cổ được hắn!

-Yes sir!!!!

Đoàn cảnh sát lũ lượt kéo nhau về sở. Sau khi tiếng động cơ xe đã khuất xa tít mắt, một chiếc xe màu trắng hòa nhã có hoa văn tia lửa đỏ ở 2 bên thành lăn bánh từ từ quẹo ra.

-Thấy thế nào? Bỏ nghề lâu rồi mà vẫn điêu luyện gớm nhỉ?

-Nghề kiếm cơm, ko thể nào quên được! >:)

-Bao nhiêu?

-Kha khá, dù gì tài sản riêng của tao cũng đủ để trở thành triệu phú rồi.

Đặng Thanh Nguyên cười khẩy nói. Còn người ngồi bên cạnh lái xe kia dĩ nhiên là Trịnh Văn Dương rồi.

-Bây giờ về chứ? Gần 2 giờ sáng rồi.

-Ừ, về thôi!

Nguyên vứt cái bao vải ra băng ghế sau, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

==========================================================

-Á, giúp tao với coi!

-Im cho 2 bác ngủ mày, cắt cổ bây giờ!

-Thằng khốn, lẹ coi, quăng cái túi vô trước!

-Ai biểu mày xây cửa sổ cao quá làm gì!? X-( 1....2....3....dô ta nào.

“BINH”

“RẦM”

-Ash....đau quá! Biến xuống mày, nguyên cái thân đè lên tao......

-Chứ tại thằng nào mà cái đầu tao mọc ổi đây hả??

“Ò E Ò E Ò E..... CÓ KẺ ĐỘT NHẬP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!!!!!”

Nguyên và Dương định leo cửa sổ để trở về phòng vì sợ mọi người trong nhà thức giấc. Chỉ tội là cái cửa sổ quá cao, Dương lại ko giỏi mấy vụ leo trèo cho lắm nên mới nhờ thằng bạn thân của mình đẩy lên giúp. Ai ngờ Nguyên đẩy mạnh quá làm đầu anh đập cái cốp vào bệ trên của cửa. Ko giữ vững được thăng bằng nên cả 2 ngã lăn xuống bụi hoa hồng dại bên dưới. Nguyên ngã uỵch xuống đất vô tình đụng tay vào nút báo động chống trộm của nhà bên mép tường nên hiện tại mọi chuyện có lẽ đang xoay chuyển theo chiều rắc rối hơn.

-Trời ơi, mày ấn nó chi vậy?

-Tao ấn lúc nào? Đấm vỡ mặt mày bây giờ!

-Mày ko ấn sao nó kêu? :-

-A cái thằng này dám láo với ông à? Ông cho mày biết tay. Chết này!!!

…….

-AI Ở ĐẰNG ĐÓ??? – giọng một người đàn ông quát lên làm cuộc hỗn chiến của Nguyên và Dương dừng lại ngay tức khắc. Ko ai bảo ai, cả hai lấy tay bịt miệng nhau lại. Nguyên ráng nói nho nhỏ:

-Giọng….bố mày!

-Suỵt!

Tiếng bước chân lại gần càng lúc càng rõ, hai thằng con trai cứ nằm đó với tư thế cực kì khó coi: Dương nằm đè lên người Nguyên, áo quần xộc xệch, tay Nguyên thì lại giữ lấy eo của Dương >.

-Cậu chủ!?? o_O

-Ủa Dương! Sao con lại ở đây!?

-A….à con…..

-Có cái gì trong bụi thế??? – Ông Doanh ngỏng cổ ngó.

-À….con với thằng Nguyên bắt trộm ba à, tiếng chuông báo động là do nó bấm đấy!

-Thế thằng trộm đâu?

-Ơ….con ko biết!

-Con bắt nó mà con ko biết? Còn Nguyên? – tròn mắt ngạc nhiên.

Nguyên nãy giờ nằm cười lăn lộn vì thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Dương. Cậu dùng tay bới tóc mình cho xù lên, thò đầu ra khỏi bụi:

-Dạ…..con nè!

-Trộm đâu rồi con?

-Hic….nó đấm con mấy cái rồi chạy rồi ạ! – Nói câu này, Nguyên xoa xoa mặt mình rồi liếc mắt nhìn Dương.

-Hai đứa cùi mía quá. 2 thằng đô con thế này mà ko bắt nổi 1 thằng trộm. – Ông Doanh lắc đầu.

-Xí…..ba giỏi sao ba ko bắt đi? – Dương bĩu môi.

-Mốt nó quay lại đây thì biết! Thôi, vào nhà ngủ nhanh!

-Dạ! – 2 anh chàng đồng thanh nhưng vẫn ko quên lườm xéo nhau.

Căn biệt thự của Trịnh gia lại tiếp tục chìm vào im lặng, trừ căn phòng của hai người con trai, họ vẫn chưa chịu đình chiến.

Sáng hôm sau………

Lan Du lấy một ổ bánh mì cho vào túi xách rồi đi ra đằng trước mang giày chuẩn bị đi học. Hôm nay cô phải hoàn thành nhiệm vụ tàn độc được giao. Cô đã từng nhận nhiều công việc mang tính cảnh cáo, thậm chí đánh ghen thuê cho nhiều người đàn bà có quyền lực lớn. Nhưng chưa bao giờ cô làm công việc này, thật thâm độc!

Thở dài một cái, Lan Du mở cửa ra. Cô kinh ngạc đứng khựng lại. Một chàng trai lịch lãm với bộ vest đen tuyền đứng trước cửa với một cái thùng lớn trên tay. Nét đẹp tựa như một vị thần với vầng hào quang sáng dịu bao quanh làm Lan Du mê mẩn. Anh ta nở một nụ cười nhẹ:

-Cô có phải Diệp Lan Du?

-Vâng, là tôi!

-Tiểu thư của tôi giao cái này cho cô!

-Tiểu thư? – Lan Du chau mày khó hiểu.

-Tiểu thư của tôi chính là cô Bảo Kim Thư! Tôi đã xong việc, xin phép cô.

-A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.

-Tôi tên là Minh Duy

-Vậy……cảm ơn anh, Minh Duy!

Minh Duy lại cười, anh cười đẹp lắm. Khuôn mặt tươi cười của anh khiến cho trái tim của Lan Du bỗng dưng đập nhanh bất thường. Hai bầu má của cô ửng hồng e thẹn, vẫn đứng yên tại chỗ ngóng theo bóng dáng người con trai vừa bước lên chiếc xe hơi đắt tiền. Anh hạ cửa kính xuống dặn dò:

-Nó độc lắm, cô nhớ cẩn thận!

Lan Du chỉ biết gật đầu. Chiếc xe trước mặt từ từ chuyển bánh và cách xa dần. Cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi ko còn thấy nó đâu nữa. Ko hiểu sao hình ảnh người con trai lúc nãy cứ hiện ra trong đầu cô, cả nụ cười hiền hòa ấm áp ấy nữa.

Cái thùng dưới chân cô bỗng nhiên động đậy, có tiếng gì đó bên trong. Lan Du có cảm giác ghê rợn khó tả, cô ko dám mở nó ra. Thấy trên đầu thùng có một cái quai cầm nên cô mới yên tâm xách nó lên. Giờ này chắc chắn chưa có ai đến trường, theo kế hoạch thì cô phải đến sớm thôi.

“Ai có thể gột rửa được tâm hồn thanh khiết đã bị phủ kín bởi một màu đen tội lỗi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play