- Các cô sẽ có thêm nhiệm vụ huấn luyện thêm cho Đông Nhi ngoài giờ huấn luyện của ba tôi!! - Hít một hơi thật sâu, Minh Vũ nheo đôi mắt nhìn
hai chị em sinh đôi nhà họ Gia.
- Nhưng thiếu gia... tập nhiều như vậy, tôi e sức khỏe của thiếu phu nhân không cho phép!
- Tôi đã quyết định rồi! Giờ thì hai người có thể về phòng ở cuối hành
lang! - Minh Vũ nhướn mày, buông câu nói chắc nịch với thanh âm trầm
khiến rợn gáy.
Minh Vũ lấy lại thế ngồi cho thoái mái hơn, rồi
đưa tay sang bên cạnh nhấn đầu Đông Nhi xuống, hôn lên mái tóc màu hạt
dẻ của cô, cảm giác từ mùi hương của mái tóc ấy lại khiến anh cảm thấy
bình yên đến lạ.
Đông Nhi hoàn toàn bị động, theo cái lực kéo
của Minh Vũ, người cô từ từ hơi khom xuống, cô đứng yên cho Minh Vũ hôn
lên tóc mình trước ánh mắt ngượng ngùng của Gia Cát và Gia Lương.
Sau khi để cho Minh Vũ thõa mãn được nụ hôn trong lòng mình, Đông Nhi cô khẽ vuốt lại mái tóc.
- Con ''mèo'' này cũng về phòng luôn đi!
Đóng nhẹ lại cánh cửa cứ như người mất hết sức lực, Đông Nhi lại thấy
lo. Ngày mai cô phải lao vào cuộc huấn luyện của Đằng lão gia. Tất nhiên là cô hiểu vì sao Minh Vũ muốn cô tập thêm ngoài giờ, thế giới Mafia mà cô sắp sửa gia nhập vào, chắc hẳn nó sẽ chẳng để cho cô có chút yên
bình nào. Một là cô sống, hai là cô phải chết. Nếu cô nhân nhượng cho ai đó, họ cũng sẽ tiêu diệt cô.
Trong khi, Đông Nhi cô chỉ mong ước có một cuộc sống bình thường bên Minh Vũ.
Nằm chèo queo trên giường, Đông Nhi lim dim đôi mắt. Tối nay Minh Vũ
lại phải làm việc thâu đêm, anh sẽ không về nhà với cô như mọi khi.
...
- Đông Nhi, nhìn kĩ ta nhé! - Đằng lão gia khẽ ho khan, rồi đánh giọng với Đông Nhi đang đứng e dè trong một góc.
Ông đưa cao cánh tay về phía trước, ngón tay cũng đặt vào vị trí còi
súng, hướng nó đến tấm bia lớn với những vòng tròn màu trắng và đỏ xen
kẽ. Đằng lão gia hơi nheo con mắt, ngón tay cũng đồng thời động đậy.
''Đoàng...!!!'' - Cái âm thanh như trời gầm ấy vang lên đột ngột, khiến Đông Nhi giật thót người mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước. Thật
sự... cô chẳng thích thú với mấy khẩu súng này chút nào!
Viên
đạn được bắn ra từ nòng súng với tốc độ khá nhanh, ghim thẳng vào cái
vòng tròn màu đỏ nhỏ ở tấm bia phía xa. Đông Nhi căng tròn đôi mắt vốn
đã to nhìn Đằng lão gia, với cái khoảng cách xa như thế, vậy mà chỉ cần
một cái nhích tay, viên đạn đã bay đến đích theo ý của chủ nhân.
- Thế nào...? Con làm được chứ? - Đằng lão gia nhếch khóe môi, ông tháo chiếc găng tay bằng da ở bàn tay mình ra, chăm chú quan sát thái độ của cô con dâu đang còn lơ lửng trên mấy tầng mây.
- Ba, con...
- Chẳng còn lựa chọn nào cho con đâu! - Ném cho Đông Nhi chiếc găng tay bằng da màu đen khác, Đằng lão gia gằng giọng nén cơn tức giận khi thấy Đông Nhi ngập ngừng và sợ hãi. Đó lại là điều mà ông ghét nhất ở một
tên Mafia.
Nhưng Đông Nhi có phải là Mafia thứ thiệt đâu...!!
Dù muốn dù không, Đông Nhi khẽ nhíu mày, chậm rãi mang chiếc găng tay
vào bàn tay phải, bàn tay mà tương lai tới đây, nó sẽ đẫm đầy máu chẳng
khác gì một tên sát thủ thực thụ.
- Nhanh lên...!! - Đằng lão
gia như muốn hét lên, ông cau mày làm hằn lên nhiều nếp nhăn khác nữa.
Trông ông đáng sợ còn hơn cả Minh Vũ.
Đông Nhi giật mình, hấp
tấp bước đến gần. Bàn tay run rẩy nhận khẩu súng từ tay Đằng lão gia, cố nuốt nhẹ nhàng mấy ngụm nước bọt để không lộ ra sự sợ hãi, nhưng càng
nuốt bao nhiêu, cổ họng cô lại nghẹn đắng lại bấy nhiêu.
Đằng
lão gia hất mặt về phía tấm bia, ra lệnh cho cô phải bắn vào nó. Đông
Nhi ngập ngừng, cánh tay đưa tay rồi lại hạ xuống, cho đến khi bắt gặp
ánh mắt rực lửa của Đằng lão gia, Đông Nhi mới giữ yên cánh tay, hướng
nó đến tấm bia ở phía xa.
Ngón tay chạm nhẹ vào còi súng. Đông
Nhi nhắm chặt đôi mắt để lấy lại bình tĩnh. Thôi thì mặc kệ chỉ cần bắn
nó ra, cô sẽ được yên.
*Đoàng...!!*
- Bắn đi đâu vậy hả??? Ta bảo con phải bắn vào tấm bia đằng kia, con không hiểu hay cố tình không hiểu...??!!
- Ông không nhỏ tiếng với cô ấy được sao? - Minh Vũ xuất hiện, từ ngoài bước vào với cái dáng ngạo nghễ đậm chất Mafia. Đôi mắt màu hổ phách
không khỏi tức giận vì vợ yêu của anh đang bị ''đày đọa'' bởi ba chồng.
- Đừng xen vào! Nên nhớ, con không giúp nó được cái gì đâu. Hoặc nó
giúp tập đoàn chúng ta đi lên, hoặc là ta sẽ cho nó không còn tồn tại
trên đời này nữa!! - Đằng lão gia gầm lên, sự tức giận tột cùng trong
ông không thể kìm nén nữa. Nó bộc phát ra một cách tự nhiên. Chẳng lẽ
nào, ông đã quá hi vọng vào cô Đông Nhi, để bây giờ thất vọng, ông lại
''đổ'' hết lên đầu cặp vợ chồng trẻ.
- Tôi sẽ không để yên cho
ông đâu nếu ông dám chạm vào đồ của tôi! - Minh Vũ rít lên, anh kéo Đông Nhi về phía mình rồi ôm gọn bằng một tay. - Nếu ông không dạy được, tôi sẽ dạy!!
Nói xong, Minh Vũ kéo Đông Nhi đi một mạch. Để cho
Đằng lão gia chưng hửng, cùng sự giận dữ mà hiếm khi ông mới để nó bộc
phát ra.
P/s: T/g viết hơi ít, thông cảm nhé!!
Hôm nay giao thừa rồi nhỉ, tg chúc mọi người năm mới vui vẻ, được nhiều niềm
vui trong cuộc sống. Ai còn đi học sẽ được học giỏi hơn này, còn ai đã
đi làm sẽ gặt hái được nhiều thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT