Phải, đúng là anh Minh Vũ rất khô khan, nhưng cũng không đến nỗi như chị nói!
- Vậy... còn việc anh ấy đặt khẩu súng trên đầu giường thì sao? Đến giờ vẫn còn chứ? - Mộng Linh thả người xuống chiếc ghế, dường như cô không
còn đứng vững được nữa. Đôi mắt trân trân nhìn Đông Nhi, tất cả mọi thứ
sau 3 năm đối với cô đều rất mới mẻ, cho đến Minh Vũ người mà cô hiểu ý
nhất cũng thay đổi.
- Chị nói gì vậy? Chẳng có khẩu súng nào
trên đầu giường cả!! - Tiếp tục thắt chiếc cà vạt màu đỏ, Đông Nhi không khỏi ngạc nhiên khi chẳng hiểu Mộng Linh đang nói gì, tất cả những điều Mộng Linh vừa nói, cô chưa từng gặp ở Minh Vũ.
- Vậy sao...? - Mộng Linh khẽ cuối mặt. Một lúc sau cô mới ngẩng lên mỉm cười với Đông
Nhi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc rối. - Nhanh nào, chị đưa em đến trường!
...
Sau 3 tiếng đồng hồ trong phòng thi,
khiến cho các giác quan tê liệt, đầu óc lại mê muội, các học viện khối
12 mới được ra ngoài. Trong khi Đông Nhi lại tỉnh hùi hụi, 3 tiếng đối
với cô là quá dài để hoàn thành xong 2 bài kiểm tra, còn các học viên
khác lại than thân trách phận vì thời gian quá ngắn.
- Hôm qua Minh Vũ không đưa cô đến trường à?
Bất chợt một giọng nói phía sau Đông Nhi vang lên, khỏi quay đầu lại cũng biết đó là ai.
- Liên quan gì đến anh! - Ôm chồng sách vở trước ngực, Đông Nhi hống
hách bước đi. Cái vẻ kiêu ngạo này, cô chỉ có thể ''lây'' từ Minh Vũ chứ chẳng ở đâu khác.
- Chứ không phải... Minh Vũ ''đá'' cô rồi
sao? - Khánh Đăng không ngừng đả kích cho đối phương tức điên. Gót giày
nện xuống sàn tiếp bước theo Đông Nhi.
Khẽ nhíu mày vì câu nói
của Khánh Đăng, Đông Nhi chỉ quay ngoắc lại, ném cho Khánh Đăng một cái
nhìn rực lửa rồi quay người bước đi tiếp. Đối với cô, hạng người này
không đáng để cô quan tâm. Nhưng nó cũng khiến cô không khỏi bồn chồn,
đúng là mấy hôm nay cô toàn đi học một mình mà không có Minh Vũ đưa đón.
- Thiếu phu nhân, Đằng lão gia cho gọi cô! - Tên cận vệ từ chiếc BMW bước ra, cuối đầu thông báo.
- Có việc gì sao? Còn... chồng tôi đâu? - Đông Nhi khẽ rùng mình theo
phản xạ. Cái tên ''Đằng lão gia'' là cái tên cô không bao giờ muốn nhắc
đến. Một người độc đoán, bất chấp tất cả để có được thứ mà mình muốn.
Nhưng bổn phẩn của một cô con dâu không cho phép cô làm bất cứ điều gì
''thất lễ'' với ba chồng của mình.
- Đằng thiếu gia đã đến đó trước rồi thưa cô!
Ậm ừ cho xong, Đông Nhi nhanh chóng bước vào xe trước hàng trăm con mắt của các học viên trường Star và người đi đường.
...
- Ông lại có ý đồ gì nữa đây?
- Sao lại gọi là ý đồ, con trai! - Ung dung thả người ra chiếc ghế ở
bàn làm việc, Đằng lão gia nhếch môi trước câu hỏi của Minh Vũ, đúng là
chẳng có gì qua mắt được con trai của ông. Đúng là ông đang có mưu đồ
theo cái ý ''Muốn thử vàng phải đưa vào miệng mà cắn!!''
- Vậy
tại sao lại gọi cả Đông Nhi đến? - Minh Vũ nhíu mày, phong thái chủ yếu
của anh vẫn điềm đạm và bình tĩnh. Tuy nhiên, vẫn không che đậy được ánh mắt đang sốt ruột của anh, chỉ vì âm mưu lần này của Đằng lão gia lại
có sự có mặt của Đông Nhi.
- Chờ Đông Nhi đến ta nói luôn một thể!
*Cạch*
- Thưa ba...! - Đông Nhi khẽ khàng mở cửa bước vào rồi tiện tay đóng
luôn cánh cửa. Cái dáng uy nghiêm và điềm tĩnh đập vào mắt cô. Tự nhiên
thấy rợn người vì không khí đang khá căng thẳng.
- Đúng lúc lắm Đông Nhi, ngồi xuống đó đi! - Đằng lão gia khẽ gật đầu rồi chỉ ngón tay về phía chiếc ghế salon ra hiệu cho Đông Nhi. Ông ho khan, sau đó đưa
mắt nhìn hai đứa con trước mặt, mỗi người một trạng thái khác nhau. - Ta gọi các con đến đây là vì việc có liên quan đến Tử Thông!
Đông Nhi đang cuối gằm mặt, bỗng ngẩng lên nhìn thẳng vào Đằng lão gia. Tử
Thông? Chẳng phải là người đã từng bắn viên đạn vào Minh Vũ hay sao?
Cuộc chạm trán hôm đó vẫn còn ám ảnh Đông Nhi cô, bao nhiêu hình ảnh có liên quan đến Tử Thông cứ lần lượt ùa về trong đầu. Kể cả màu đỏ của
dòng máu tươi, Đông Nhi cô cũng chưa từng quên.
Minh Vũ khẽ
liếc nhìn Đông Nhi, cô đang nắm chặt hai bàn tay chống lên đùi mình, có
thể thấy rõ cô đang run lên. Minh Vũ đưa ánh nhìn về phía Đằng lão gia,
gằng từng chữ:
- Nếu chỉ vậy thì việc gì phải gọi Đông Nhi đến đây?
- Ta muốn... Đông Nhi cùng con đi trử khử hắn cho ta!! - Đằng lão gia
nhếch môi khẽ cười, ông đan hai bàn tay vào nhau rồi ngả lưng thoải mái
ra chiếc ghế, đôi mắt nhiều vết chân chim vẫn nhìn chằm chằm Đông Nhi
chờ đợi.
- Không cần...!! Một mình tôi cũng đủ giết hắn!! -
Minh Vũ lập tức lên tiếng phản đối. Để Đông Nhi giúp anh, thà anh chết
dưới tay Tử Thông còn hơn.
- Con không biết rằng băng đản Tử
Thông đang ngày càng mạnh lên hay sao??? Không có Đông Nhi giúp thì con
đừng hòng thắng được hắn!! - Đằng lão gia phẫn nộ đập bàn đứng dậy. Ông
chau mày nhìn Minh Vũ khó chịu. - Chẳng nhẽ vì lo cho nó mà con muốn
mình mất mạng hay sao???
Không gian trở nên im bặt, chỉ còn lại hơi thở tức giận của Đằng lão gia và hơi thở gấp gáp vì sợ hãi của Đông Nhi. Minh Vũ quay đầu nhìn cô vợ của mình mà không khỏi xót xa. Không
phải anh là kẻ ham sống sợ chết, nhưng nếu một mực bênh vực cho Đông Nhi thì đến anh cũng chẳng toàn mạng với Đằng lão gia.
Minh Vũ anh không hề quên lý do Đằng lão gia chọn Đông Nhi là gì. Là ông muốn đứa
con gái xinh đẹp, thông minh này sẽ giúp ông đưa P&R đi lên, như
cách ông đã làm với Minh Vũ. Nói thẳng ra, chẳng khác nào là ông đang
muốn huấn luyện Đông Nhi thành một Mafia đích thực, phục vụ cho công
việc của ông.
Một người đầy tố chất như Đông Nhi, đối với Đằng
lão gia thì trong một thời gian ngắn huấn luyện cũng đủ để tập đoàn nhà
ông đi lên mà không có bất cứ trở ngại nào.
- Em sẽ giúp anh! - Nghẹn đắng nuốt cay, Đông Nhi lấy hết lòng can đảm mà cô có được để
thốt lên câu nói ấy. Hơn ai hết, cô hiểu mục đích của Đằng lão gia là
gì. Để thử vàng thật hay giả, chỉ còn cách cho vào miệng mà cắn, đến
nước này thì Đông Nhi cô cũng cho Đằng lão gia không còn ''răng'' mà
''húp cháo''. - ... Em làm được!!
- Đông Nhi...! Em điên sao??
- Là vì ba muốn như thế. Em nghĩ em có thể làm được, nếu như anh giúp em!!
- Tốt lắm con gái! - Đằng lão gia gật gù tán thưởng, khẽ nở một nụ cười hài lòng nơi khóe môi. Đông Nhi dễ bảo hơn ông tưởng nhiều. - Con sẽ
cần phải học nhiều thứ để có thể giúp đỡ cho Minh Vũ đấy! Giờ thì hai
đứa có thể về được rồi!
Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy, sau đó
kéo tay Đông Nhi lên. Anh cũng chẳng thèm chào ba mình một tiếng mà hằng học bước về. Những người vừa có mặt ở đó, giờ đây mang trong mình mỗi
một tâm trạng và một cảm xúc riêng biệt.
...
- Em sẽ
chẳng tưởng tượng nổi nó nguy hiểm đến mức nào đâu! - Minh Vũ khoanh tay trước ngực, đứng tựa vai cửa sổ. Trong lòng anh ẫn chưa thể nào bình ổn lại được, trước mặt lại hiện ra biết bao nhiêu mối nguy hiểm mà Đông
Nhi nhỏ bé của anh không thể tránh né hết. Anh lại thấy bất an.
- Em biết...!! - Gấp lại trang sách, trong lòng Đông Nhi lại chẳng
thoát khỏi lo lắng. Trang sách mà cô đọc từ lúc nãy đến giờ vẫn là một
trang quen thuộc, bao nhiêu chữ chẳng vào nổi đầu cô. - ... nhưng chúng
ta không còn lựa chọn nào khác, anh cũng biết mà!!
- Nhưng anh không thể đứng nhìn em gặp nguy hiểm được!!!
- Vậy thì hãy giúp em, giúp em làm gì đó để không gặp nguy hiểm! - Đông Nhi hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhìn Minh Vũ, khóe môi nở nụ cười hiền
trấn an. Trấn an Minh Vũ cũng như trấn an chính mình.
Minh Vũ
thở hắt ra một cái, ngước mặt nhìn ánh trăng trên cao kia một lần cuối
rồi bước đến gần Đông Nhi. Nhẹ nhàng nâng lọn tóc màu hạt dẻ lên rồi hôn nhẹ lên nó. Mùi hương này, luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu sau những
khó khăn trong tổ chức Mafia. Bây giờ cũng thế, anh cũng chẳng thể nào
bảo vệ Đông Nhi suốt được, phải để cô ấy tự vệ cho chính mình.
...
- Anh nghĩ công việc sẽ khó khăn nên họ sẽ bảo vệ em thay anh!! - Vừa dứt lời xong, Minh Vũ hất mặt về phía cánh cửa.
Ngay lúc ấy có người mở cửa bước vào. Trước mắt Đông Nhi là bóng dáng
quen thuộc cô đã gặp cách đây không lâu. Cũng một lần sống dở chết dở
với họ.
Cả hai đều cuối đầu trước Minh Vũ và Đông Nhi. Một trong hai người mỉm cười rồi cất tiếng:
- Thiếu phu nhân, cô còn nhớ chúng tôi không?
- Gia Cát, Gia Lương!! Sao hai chị lại ở đây?!! - Đông Nhi reo lên, vui mừng mà đập đập vào vai Minh Vũ khiến anh đau điếng.
- Chính thiếu gia đã cho gọi chúng tôi, thưa cô!
- Minh Vũ!! Họ sẽ bảo vệ em thật sao?? - Chưa tin vào mắt mình, Đông
Nhi quay lại phía Minh Vũ mà hỏi, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc vui mừng.
Phũ phàng hất tay Đông Nhi ra khỏi vai mình, Minh Vũ vừa xuýt xoa vừa nhăn mặt xoa xoa cái bả vai bị Đông Nhi ''hành hạ''. Anh
cất giọng, thanh âm vẫn lạnh như mọi khi, gương mặt lãnh đạm lại có một
thứ cảm xúc vừa bực vừa vui:
- Phải, đau vai lắm rồi này!! -
Khẽ lườm Đông Nhi để cảnh báo cho vết thương ở vai. Minh Vũ đan các ngón tay vào nhau rồi ngả lưng ra ghế, nhíu mày. - Phiền các cô canh chừng
con bé này giúp, được chứ?
Gia Cát và Gia Lương đều phải mím
môi nhịn cười một hồi lâu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đang phừng phừng
rực lửa của Minh Vũ, cả hai mới giật mình rồi im bặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT