- Minh Quân.... đã làm gì em? - Khuôn âm cất lên, trầm và lạnh lẽo. Minh Vũ ngồi xuống chiếc giường trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng
và đen. Anh chống hai tay lên giường, gương mặt lại bần thần nhìn chăm
chăm xuống dưới sàn nhà. Thật sự anh đang bị rối bởi mớ cảm xúc hỗn tạp
trong lòng mình.
- Anh ấy chẳng làm gì em cả! Minh Vũ... - Đông Nhi vừa mới từ phòng tắm bước ra đã bị Minh Vũ chặn hỏi. Đôi bàn tay
đang lau mấy lọn tóc còn ướt phải khựng lại. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lặng lẽ cuối gằm mặt xuống.
- Thật không? - Lần này Minh Vũ
mới ngước mặt nhìn cô. Đôi đồng tử màu hổ phách tượng trưng cho một loài hổ báo hùng vĩ đang nhìn Đông Nhi chằm chằm vẻ nghi hoặc. Minh Vũ anh
cũng muốn tin, nhưng điều gì đó khiến anh không thể.
- Là
thật!! Minh Vũ, anh phải tin em!! - Đông Nhi khụy xuống dưới chân Minh
Vũ. Cô nắm lấy bàn tay anh lay lay mạnh. Cô không thể để cho Minh Vũ
hiểu lầm cô mãi được. Cô không muốn.
- Vậy tại sao Minh Quân
lại để em đi dễ dàng như thế? - Gương mặt điển trai, kiêu ngạo của Minh
Vũ vẫn lạnh như băng, khiến Đông Nhi cô khẽ rùng mình. Đôi môi Minh Vũ
nở nụ cười buồn.
Sự việc lần này dường như đã xé nát cả thân
xác lẫn tâm hồn của Minh Vũ. Đến mức ngay lúc này đây, Đông Nhi đang
phải quỳ dưới chân anh, anh cũng chẳng hề động lòng. Bảo vệ một đứa con
gái bé nhỏ mà anh cũng làm không xong thì anh còn làm được trò trống gì
nữa.
Sự lạnh lùng đến vô cảm của Minh Vũ khiến Đông Nhi có hơi
hụt hẫng, nước mắt giàn giụa nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay Minh
Vũ.
- Em không biết, nhưng lúc em nói.... em yêu anh. Anh ấy không làm gì em nữa!
- Nói dối tốt lắm cô bé! - Minh Vũ kéo tay Đông Nhi để cho cô đứng dậy. Anh hơi nhướn người, anh muốn chạm vào bờ môi mỏng màu cánh hoa đào ấy. Nhưng điều gì đó khiến anh khựng lại. Chỉ còn một chút nữa thôi, môi
anh sẽ chạm vào môi Đông Nhi nhưng anh không thể. Chưng hửng lại vài
giây. Minh Vũ quay mặt đi nhằm tránh ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh bước ra khỏi phòng trước khi chốt lại câu cuối. - Chắc em mệt rồi! Ngủ đi!!
Đó là nụ hôn lạnh lùng nhất từ trước đến nay.
Nước mắt Đông Nhi vẫn cứ rơi. Cô không làm chủ được nước mắt của chính
mình nữa. Cô ngã người ra chiếc giường êm, cái thứ nước mặn đắng nư xát
muối vào lòng cô, nó vẫn không chịu ngừng. Đông Nhi chỉ thều thào được
vài chữ khi Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Một câu nói, nói cho chính mình
nghe thì đúng hơn:
- Em yêu anh... em không hề nói dối!
....
- Vào lớp đi! - Cũng như mọi lần. Minh Vũ vẫn đưa Đông Nhi đến tận lớp, đứng nhìn theo dáng cô cho đến khi cô ngồi ổn định vào chỗ, anh mới
quay về lớp mình.
Nhưng... sự ngượng ngập sau ngày hôm ấy đến
nay vẫn còn. Minh Vũ lại trở về với con người lạnh lùng, bất cần vốn có
của mình. Vẫn lao đầu vào các cuộc truy lùng, đổ máu trong thế giới
ngầm. Đông Nhi vẫn là con bé ương bướng, ngốc nghếch ngày nào. Chỉ là... vết thương và cái bóng của chính mình quá lớn. Khiến bức tường vô hình
ngăn cách cả hai ngày càng xa hơn.
- Đông Nhi! Bạn với Minh Vũ có chuyện gì à? - Cô nữ sinh ngồi ngay bên cạnh Đông Nhi quay người sang hỏi.
- Không... không có chuyện gì cả! - Đông Nhi quả thật rất khó chịu khi
bị mọi người thường xuyên nhắc đến vấn đề này. Mấy ngày hôm nay ai gặp
cô cũng hỏi những câu thuộc về riêng tư, khiến cô nhăn mặt tỏ vẻ bực
bội.
- Nhưng sao tôi thấy Minh Vũ đối xử với bạn không giống trước! Đừng nói hai người sắp ly hôn nhé!
- Im ngay!!! Tôi cấm cậu nhắc đến chuyện này nữa đấy!! - Đập mạnh bàn
tay xuống chiếc bàn khiến các học viên khác trong lớp giật mình quay
lại. Cũng khiến cho bàn tay cô đỏ ửng lên, đau rát. Nhưng chính sự tức
giận trong cô làm nó chăng xi nhê gì. Đông Nhi quát xối xả vào mặt cô
học viên ''hàng xóm'' của mình. Như núi lửa được dịp phung trào, nước
mắt cô cũng tràn ra. Đông Nhi nhanh chân chạy ra khỏi lớp, trước khi các học viên khác kịp nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mỹ miều
của ''hotgirl''.
Bước chân vô thức cứ chạy mãi. Nó dừng lại ở
một bãi đất trống sau trường. Ngạt ngào cả mùi hương của hoa hồng. Đông
Nhi bần thần bước đi trên con đường được rãi đầy sỏi đá màu trắng. Khiến nó gây nên tiếng động từ mỗi bước chân của cô. Đông Nhi ngồi xuống
chiếc ghế đá đặt dọc theo lối đi. Hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm chút hương thơm từ khu vườn này.
Hoa hồng được trồng ngay hàng thẳng lối. Đung đưa theo mỗi lần có cơn gió đi ngang qua. Một vài
nơi được dùng hoa hồng để kết thành những mái vòm. Y hệt như chốn thần
tiên trong mấy bộ truyện cổ tích cô thường được nghe vào mỗi tối trước
khi đi ngủ.
- Làm gì ở đây vậy hả? - Một tiếng nói vang lên.
Đánh thức Đông Nhi đang mê muội trong đám vườn hồng này, đưa cô trở về
thực tại.
- Còn anh làm gì ở đây! - Hơi giật mình vì Khánh
Đăng, kẻ thù không đội trời chung với Minh Vũ chồng cô đang đứng trước
mặt mình. Đông Nhi ngước mặt sang chỗ khác, kênh kiệu hỏi lại.
- Nơi này đâu có cấm tôi vào! - Khánh Đăng nhếch khóe môi. Anh thấy cô
ngồi bần thần dưới khu vườn này qua ô cửa sổ trong lớp anh. Cảm thấy thú vị khi tiếp xúc với cô gái này. Điều đó khiến anh từ trên lớp, băng qua ba tầng cầu thang để xuống đây, gặp cô. Bàn tay anh bất giác đưa lên,
muốn chạm vào mái tóc màu hạt dẻ ấy.
- Vậy thì nó cũng đâu có cấm tôi! Việc gì anh phải xen vào!
- Giỏi lắm vợ à!! - ''Vợ?!''. Một giọng nói trầm khác vang lên. Cũng
đang bước đến gần Đông Nhi và Khánh Đăng. Sau cái vòm hoa được kết bằng
hoa hồng, hiện ra Minh Vũ với đôi môi đang nhoẻn miệng cười. Anh quay
hẳn người sang Khánh Đăng, hất mặt - Cậu đang làm gì vợ tôi vậy?
- Tại sao những lúc tôi gặp Đông Nhi, cậu đều xuất hiện đúng lúc vậy? - Khánh Đăng cũng ngang ngạnh không kém. Anh cau mày tỏ vẻ khó chịu với
Minh Vũ.
- Trùng hợp thôi... - Minh Vũ nở nụ cười ma mị. Nhưng
khi anh đang đứng giữa khu vườn đầy hoa hồng này, nụ cười ấy còn đẹp hơn cả đẹp. Chắc chắn những đôi mắt đang do thám trên lớp kia đã sướng rơn
lên hết cả rồi. - ... Hoặc có thể, ông trời có mắt. Chắc cậu đang định
làm gì đó với vợ tôi, nên ông trời mới cho tôi xuống đây!
- Nên nhớ, cậu không phải là thiên thần, cậu chỉ là một ác quỷ không hơn
không kém! - Nhếch đôi môi lên, Khánh Đăng bật ra câu nói như dao găm.
Anh gằng từng chữ, cố gắng để nó đáng sợ hơn.
- Vậy cậu không
sợ khi đứng trước ác quỷ à? Sao không biến khỏi đây trước khi cậu tan
xác! - Minh Vũ rít lên với thanh đáng sợ. Nhưng nụ cười vẫn còn ngự trị
trên đôi môi. Là nụ cười thách thức. Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn
hơi chếch về phía sau lưng của Khánh Đăng. - ... Nhìn xem!
Khánh Đăng theo phản xạ nhìn theo hướng đôi mắt của Minh Vũ đang nhìn.
Trước mắt anh hiện ra là hai tên to con, bặm trợn mặc vest đen từ đầu
tới chân. Đang từ từ tiến về phía ba người họ.
- Tôi thách cậu
có thể đứng đây trong vòng ba giây! Họ sẽ có thưởng nếu giết được cậu
đấy! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười chết người. Ác
quỷ trong con người anh đang dần bộc lộ ra ngoài. Thanh âm rít lên như
bão tố khiến người khác lao đao, quay cuồng rồi tự... đâm đầu mà chết
ngắt.
- Đồ khốn!! - Khánh Đăng cắn nhẹ môi. Ném cho Minh Vũ một cái nhìn sắc bén rồi quay lưng lại bước đi ra khỏi khu vườn. Dù sao...
anh cũng không ngu ngốc đến nỗi mà lựa chọn cách chết trong lúc này. Vì
anh biết rõ, lực lượng của Minh Vũ tài cán đến đâu. Một thủ lĩnh giỏi,
tất nhiên những tên cận vệ khác cũng sẽ giỏi theo.
- Đừng đi
đâu một mình nữa, biết chưa? - Đôi đồng tử màu hổ phách vẫn còn nhìn
theo bóng dáng của Khánh Đăng cho đến khi nó mất hút. Anh nói nhưng
không nhìn Đông Nhi. Khuôn giọng đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.
- Sao... anh biết tôi ở đây?
- Anh sang lớp tìm em nhưng không thấy! Nghe họ nói... em đã khóc rồi
chạy ra khỏi lớp... - Minh Vũ nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Quả
thật như những gì anh nghe thấy được, trên đôi gò má kia, còn nguyên dấu vết của nước mắt đọng lại. Anh lại thấy xót, điều gì khiến cho Đông Nhi như thế? - ... Sao em khóc?
- Minh Vũ.... anh cưới tôi là do
gia đình ép buộc thôi, đúng chứ? - Trọng tâm của câu hỏi bị lệch đi
hướng khác. Đông Nhi hạ giọng hỏi ngược lại Minh Vũ. Câu hỏi hết sức nhẹ nhàng, nhưng để thốt ra được câu hỏi ấy, cô đã phải dằn vặt, đấu tranh
tư tưởng trong chính con người mình.
Không như thuở bé, mỗi lần cô phân vân diều gì đó, cô lại đi tìm hoa rồi ngắt đi từng cánh một.
Miệng lại lẩm bẩm: ''có, không'' theo từng cánh hoa. Nhưng bây giờ, cô
đã là một thiếu nữ, nếu được như thế, cô đã không khổ sở như thế này.
- Chẳng nhẽ... em không biết lý do từ trước đến giờ anh luôn bảo vệ em
là gì sao? - Khựng lại vài giây vì câu hỏi của Đông Nhi, Minh Vũ ngạc
nhiên. Anh nhướn mày, tiếp tục đặt câu hỏi khác cũng chẳng đúng trọng
tâm. Chẳng lẽ... Đông Nhi không hiểu lòng anh sao...?
- Đó chỉ
là nghĩa vụ của một người chồng phải làm với vợ mình! Nếu anh không
muốn, cũng có thể bỏ mặc tôi mà! - Đông Nhi thốt ra câu nói khác như dao có lưỡi bén. Xoáy sâu vào tâm can Minh Vũ khiến anh thấy nhói. Là Đông
Nhi cô ấy không hiểu hay đang cố tình không hiểu?
- Đồ ngốc!!! - Minh Vũ có im lặng vài giây. Đôi mắt màu hổ phách tức giận nhìn Đông
Nhi. Sau đó cau mày, quát lên. Rồi quay lưng lại bỏ đi.
Chỉ còn lại Đông Nhi đứng bần thần ra đó. Cô nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng
giữ cho thân mình không phải run lên. Vậy mà nước mắt vẫn cứ chảy dài.
Cái dáng cao, gầy mà trước kia cô cho là đáng ghét nhất trên đời bây giờ lại khiến cô yêu mất.
Nhưng... tình yêu chỉ hiện hữu khi xuất
phát từ hai trái tim, hai con người. Tình cảm của cô... nói đúng ra chỉ
là đơn phương một mình. Hoặc là cô sẽ bên cạnh Minh Vũ để ngày ngày được nhìn thấy anh, hoặc là cô sẽ rời đi, rời xa con người ấy để tình cảm
này không đậm sâu hơn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT